Tiểu Mỹ Nhân

Chương 35: Nữ Ngự Y (Thượng)


Bạn đang đọc Tiểu Mỹ Nhân: Chương 35: Nữ Ngự Y (Thượng)


Trước mặt Uyển Nhu lúc này là một cô gái trẻ, chỉ khoảng 17 tuổi, nhưng dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, xinh đẹp thiên tiên, lại mang theo chút thần sắc u buồn, càng nhiều hơn chính là cừu hận.
Điều quan trọng nhất, nữ tử này lại có khuôn mặt giống y hệt nàng. Đây… chính là người nàng mơ thấy trong giấc mơ lần trước sao? Nữ nhân mặc trang phục màu xanh, cầm kiếm giết chết đôi phu thê kia?
“Y Nhi…” Nữ tử khẽ gọi tên nàng, hai bàn tay nắm chặt vai nàng.
Uyển Nhu mê mang, cơ thể nàng không thể động đậy, chỉ có thể mờ mịt nhìn nữ tử trước mặt.
“Nhớ kĩ lời nương nói. Trên đời này, nam tử đều là lừa đảo. Chẳng có một ai thật lòng yêu chúng ta cả. Chẳng qua vì chúng ta có tuyệt sắc dung mạo nên bọn họ mới có thể đến gần chúng ta mà thôi!” Nữ tử nói, càng lúc càng đau buồn, càng lúc càng thù hận “Cho nên, đừng bao giờ tin vào nam nhân! Đừng nghe lời ngon tiếng ngọt của bọn họ. Phải nhớ, nam nhân đều là kẻ hoa tâm! Chẳng có kẻ nào có tim phổi cả!”
Nói xong, nữ tử nhìn Uyển Nhu một cái thật sâu, sau đó đứng dậy, xoay người rời đi.
Uyển Nhu đứng một mình trong bóng tối, trong tai không ngừng vọng lại lời của nữ tử:Namnhân đều là kẻ hoa tâm, không có kẻ nào là có tim phổi. Bọn họ chỉ thèm khát dung mạo của chúng ta mà thôi.
Ngươi cũng sẽ đối với ta như vậy sao?
Đừng khiến ta thất vọng. Phản bội ta, cái giá này ngươi không thể trả được đâu!

Ở nơi khác, trong một căn phòng hoa lệ, Đàn hương tràn ngập khắp phòng, nhưng cũng không thể che giấu được mùi nam nữ hoan ái nồng nặc.
Chiếc giường ngủ trong phòng không ngừng rung động, phát ra tiếng vang, đủ để thấy “tình hình chiến đấu” kịch liệt đến mức nào. Tiếng nam nhân gầm nhẹ, tiếng nữ nhân yêu kiều rên rỉ… hình thành một cảnh tượng dâm dật đến tột cùng.
Trên giường, hai khối thân thể không ngừng dây dưa, mãnh liệt quấn quýt lấy nhau, phát ra những âm thanh đặc thù khiến người ta phải đỏ mặt tim đập.

Namtử gầm lên một tiếng, mầm mống nóng rực bắn vào trong cơ thể nữ tử. Ngay sau đó, nam tử nhanh chóng bứt ra, nằm xuống bên cạnh nữ tử.
Nữ tử thở dốc, khuôn mặt hồng nhuận, ánh mắt mê ly, cuộn mình vào trong ngực của nam tử.
Nếu nhìn kĩ, sẽ cực kì giật mình. Bởi vì nữ tử này, không ai khác chính là Mộng Tuyền, thị thiếp của Nam Cung Lâm.
Chỉ là khiến người ta giật mình, nam tử này không phải là Nam Cung Lâm. Bởi vì hắn có một đầu tóc màu nắng cháy, mềm mãi xõa tung, thậm chí còn mượt mà hơn tóc của nữ tử. Nửa trên khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, hoa văn tinh mỹ, chỉ để lộ ra đôi mắt màu đen có ánh lên chút sắc lam, lạnh lẽo như hàn băng, nửa dưới mặt là một đôi bạc thần quyến rũ gợi cảm, cùng chiếc cằm tiêm gầy xinh đẹp hoàn mỹ.
Namtử cười tà gợi lên cằm của Mộng Tuyền, khẽ hôn lên môi nàng. Trong mắt lại là một mảnh lạnh băng, không chút tình cảm.
Mộng Tuyền yêu kiều cọ cọ trong ngực hắn. Nhũ hoa chạm vào đậu đỏ, tinh tế cọ xát, khiến cho hạ thân nam tử lại một trận lửa nóng, hận không thể đem yêu tinh này dựng lên, lại là một trận hoan ái thiên hôn địa ám!
“Tuyền Nhi kĩ thuật càng ngày càng tốt a!”Namtử cười mị hoặc, hai tay xoa bóp bộ ngực sữa mềm mại đầy đặn của Mộng Tuyền.
“Gia quá khen! Đều là do gia bồi dưỡng Tuyền Nhi!” Mộng Tuyền cũng không ngại ngùng, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trong ngực nam tử.
“Tiểu yêu tinh!”Namtử khẽ cười “Xem ra Chiến thần Nam Cung Lâm chỉ có vài ngày không chạm vào ngươi, đã khiến cho Tuyền Nhi tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết sao?”
“Đâu chỉ vài ngày!” Mộng Tuyền bĩu môi, trong mắt hiện lên oán hận “Hắn dạo này chỉ chú ý đến một xú nữ nhân, đã mấy tháng không chạm đến một nữ nhân nào trong hậu viện!”
“Xú nữ nhân?” Trong đôi mắt nam tử khẽ hiện lên vài đạo ánh sáng “Tuyền Nhi xinh đẹp như vậy, hắn lại bỏ qua ngươi sao?”
“Đúng vậy gia, nữ nhân kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn đê tiện ở phòng bếp, xấu xí không chịu nổi. Vậy mà chẳng hiểu tại sao hắn lại chú ý, đem nàng ta lên làm nha hoàn thiếp thân!”
Nha hoàn thiếp thân?Namtử khóe miệng khẽ nhếch. Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, lại có thể khiến cho Nam Cung Lâm chú ý đến như vậy?

Mộng Tuyền nhìn thấy nam tử trầm ngâm, có vẻ không vui. Khuôn mặt yêu mị khẽ cười, sau đó càng châm lên dục hỏa của nam tử.
Namtử bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của Mộng Tuyền, tà mị cười một tiếng.
“Tuyền Nhi, gia chờ không được!”
“Gia, Tuyền Nhi biết phải làm sao mà! Thẩm Tuyết nha đầu kia thất bại, không có nghĩa là Tuyền Nhi sẽ thất bại!” Mộng Tuyền tự tin nói, thân thể dựa sát vào nam tử, cọ xát cơ thể hắn.
“Kia, gia phải hảo hảo thưởng cho Tuyền Nhi mới được!”
Namtử xoay người, liền đem Mộng Tuyền đặt ở dưới thân. Rất nhanh thâm nhập vào u cốc, lại tiếp tục một hồi hoan ái cuồng nhiệt.
Ngoài phòng, trăng lại lên ột vòng.

Uyển Nhu vừa mở mắt, liền thấy trước mặt là đồ án hình khóm trúc. Đó là hoa văn trên rèm che giường mà nàng đã chọn.
Như vậy, nàng đã trở lại vương phủ?
Nàng rốt cục đã ngủ mấy ngày rồi a?
Chợt một tiếng động vang lên, Uyển Nhu xoay người nhìn ra phía cửa, liền thấy một bóng người bước vào.
Đó là một nữ tử chừng 16, 17 tuổi, một thân lục y xanh biếc tươi mát, dung nhan thanh tú xinh đẹp, tay bưng một chậu nước tiến vào. Nữ tử nhìn thấy Uyển Nhu đã tỉnh, liền vui vẻ kêu lên.

“Uyển Nhu, ngươi đã tỉnh rồi, thật tốt quá!”
“Linh Linh?” Uyển Nhu cũng vui mừng nhìn nữ tử. Đúng là Lục Linh Linh, người mà Uyển Nhu kết bạn từ khi còn ở trong phòng bếp làm một đê tiện nha hoàn.
Lục Linh Linh ôn nhu mỉm cười, bưng chậu nước đặt lên chiếc ghế, lại kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống.
“Tỉnh lại thì tốt rồi! Vương gia vừa vào cung, Hoàng Thượng cũng có chỉ, nếu ngươi tỉnh lại liền tiến cung đi!” Linh Linh nói.
“Tiến cung?” Để làm chi?
“Ta cũng không biết a! Tóm lại là nhanh lên một chút, đừng để cho Hoàng Thượng chờ!” Lục Linh Linh vội nhắc nhở.
Uyển Nhu gật đầu. Lục Linh Linh liền ra ngoài, kêu người mang nước nóng vào cho Uyển Nhu tắm rửa. Cũng không thể tiến cung mà bộ dạng lôi thôi lếch thếch đi!
“Linh Linh, ta ngủ đã bao lâu rồi? Như thế nào có thể trở về?” Uyển Nhu tò mò hỏi.
“Là gia bế ngươi về. Ngươi ngủ mới một ngày một đêm thôi. Hoàng Thượng đều gấp đến độ giơ chân rồi!” Lục Linh Linh cười khẽ nói.
Uyển Nhu hồi tưởng lại trước khi hôn mê. Giống như hai người bọn họ bị đám hắc y nhân kia phát hiện, Nam Cung Lâm lại giao chiến một hồi. May mắn là sau đó, ám vệ hoàng cung nhanh chóng tiến đến. Nếu không lấy tình trạng mệt mỏi của hai người, có lẽ khó mà sống được. Sau đó, nàng ngất xỉu.
Chả lẽ từ lúc đó tới giờ, Nam Cung Lâm đều bế nàng sao? Ông trời ơi, trước mặt mọi người… Đường đường là Vương gia lại đi bế một nữ nhân, lại còn phô trương như vậy. Oa, nàng không còn mặt mũi đi ra ngoài a…!
Lục Linh Linh đã công đạo mọi người mang nước nóng vào phòng cho Uyển Nhu, sau đó lui ra cho nàng tắm rửa.
Uyển Nhu lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ kì quái đuổi hết ra khỏi đầu, sau đó đứng dậy, bước đến bồn tắm.
Nàng không có chú ý đến, trong lúc nàng tắm rửa, có một bóng người khẽ chớp nhoáng trên nóc nhà. Chỉ là người này liếc nhìn một chút, sau đó liền rời đi, ra vẻ cũng không có gì ác ý.

Thành vương phủ, hậu viện, Hồng Tụ Các…

“Phu nhân!”
Hồng Tụ đang chậm rãi nhấm nháp ly trà trong tay, liền có một nha hoàn chạy tới, vội vã gọi nàng.
Hồng Tụ ánh mắt liếc qua, lại nhấp một ngụm trà.
“Như thế nào?” Nàng trầm giọng nói.
Nha hoàn khẽ nhìn bên ngoài, sau đó gật đầu.
“Phu nhân, trên người Y chủ tử đúng là dấu vết như vậy, không phải mạo danh!”
Hồng Tụ thở phào một hơi. Trong lòng nàng, vừa trút được một gánh nặng rất lớn. Nếu như Y Y quả thực bị đánh tráo, sẽ không biết chuyện gì sắp xảy ra nữa! May mắn thay, nàng vẫn là nàng, chỉ là tính cách biến đổi mà thôi.
Nghĩ xong, nàng lại cau mày. Lão gia chẳng phải là suy nghĩ quá nhiều?
Hồng Tụ phẩy tay, làm cho nha hoàn đi ra ngoài. Sau đó, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh cửa sổ.
Nâng lên cánh tay thon dài trắng trẻo, mười ngón tiêm dài như ngọc, nàng nhìn lên bầu trời trong xanh. Chốc lát sau, một con chim bồ câu trắng muốt liền đậu lên tay nàng, còn thân thiết cọ cọ đầu lên tay nàng.
Hồng Tụ khẽ cười một tiếng. Nàng đi đến bên cạnh bàn, mài mực, viết một hang chữ. Sau đó cuộn tờ giấy lại, cột vào chân bồ câu.
Chim bồ câu bay lên, vòng vòng qua đầu nàng mấy vòng, rồi mới lưu luyến ly khai.
Hồng Tụ nhìn theo điểm trắng càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, lặng lẽ thở dài.
Những ngày này, giống như yên bình trước bão táp, khiến nàng cảm thấy không yên.
Chỉ mong sao, tất cả mọi người đều bình an vượt qua bão táp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.