Tiểu Mỹ Nhân

Chương 1: Nha Hoàn Xấu Xí


Bạn đang đọc Tiểu Mỹ Nhân: Chương 1: Nha Hoàn Xấu Xí


Đã đặt chân đến trường đại học Bắc Kinh không ai là không biết đến Lương Uyển Nhu, sinh viên năm hai, khoa Đông y.
Không những thành tích học tập xuất sắc, thái độ học tập chuyên cần, được thầy cô yêu mến, mà còn sở hữu ngoại hình không thể chê được.
Lương Uyển Nhu không phải thuộc loại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại vô cùng đoan trang tao nhã, thanh tú động lòng người. Nàng chính là hoa khôi khoa Đông y, được bao người mơ ước và mến mộ. Hơn nữa, với tính cách trầm tĩnh nhưng tốt bụng, giúp đỡ bạn học hết lòng, nàng luôn được bạn bè yêu mến, đàn em kính nể. Trong mắt mọi người, Lương Uyển Nhu chính là mẫu người hoàn hảo.
Nàng học hành thuận lợi như vậy, không chỉ vì tư chất vốn vô cùng thông minh, mà còn vì gia đình nàng hành nghề y đã bao đời. Cha nàng là một thầy lang rất nổi tiếng. Thời buổi y học phương tây phát triển, bệnh viện mọc lên như nấm, gia đình nàng vẫn trụ vững với nghề đông y gia truyền. Điều đó đã đủ để chứng tỏ khả năng của cha nàng. Từ nhỏ đã được tiếp xúc với các loại thảo dược, được dạy dỗ theo phương pháp gia truyền, đến năm hai mươi, nàng đã có khả năng kế thừa y quán. Thành tích xuất sắc ở trường cùng chứng minh điều đó. Nàng thật sự rất có tài.
Giờ phút này, Lương Uyển Nhu đang ngồi trong giảng đường, nhìn ra ngoài, khẽ thở dài.
“Này, Uyển Nhu sao ngươi lại thở dài?” Bạn học Thanh Tuyên Nhi tò mò quay sang.
“Ta đang nghĩ… chuyện kế thừa…” Lương Uyển Nhu lười biếng đáp.
“Cha ngươi mới năm mươi, chưa gì đã muốn ngươi kế thừa rồi sao?” Thanh Tuyên Nhi bóp gói bánh snack làm nó kêu lên một tiếp “Bốp”
“Cha nói… ta cũng đã trưởng thành, đã học hết gia truyền rồi, nên tính đến chuyện tốt nghiệp sớm rồi kế thừa!”
“Ai da, vậy thì đành chịu! Ai bảo cha ngươi không có con trai. Mà ai bảo ngươi tài giỏi như vậy! Hơn nữa, y quán nhà ngươi làm ăn phát đạt như thế, sợ gì chuyện kế thừa!” Thanh Tuyên Nhi vô tâm nói.
“Ngươi đúng là đồ tiểu bạch!” Lương Uyển Nhu quay sang, dí một ngón tay lên trán bạn.
“Phải rồi. Chính vì là tiểu bạch nên ta mới sống an nhàn. Chứ ai như ngươi, suốt ngày trầm tư!” Thanh Tuyên Nhi lè lưỡi đáp lại.
Nàng chỉ cười, lại quay sang cửa sổ.

Kỳ thật, chuyện kế thừa không đơn giản như vậy. Lương Uyển Nhu biết rằng, ngoài Tâm Y Quán của gia đình nàng, còn có Lương Y Quán của gia tộc họ Đoàn. Đó cũng là một gia tộc nổi tiếng về đông y. Nhà họ Lương và nhà họ Đoàn không hề có chuyện tranh chấp, ngược lại còn rất thân tình giúp đỡ lẫn nhau. Nàng cùng Đoàn Tĩnh, con trai cả của nhà họ Đoàn được hứa hôn từ nhỏ. Đoàn Tĩnh năm nay hai mươi lăm, gia đình đang giục chuyện hôn sự. Cha muốn nàng mau chóng tốt nghiệp, vừa kế thừa, vừa thành hôn với Đoàn Tĩnh. Mà nàng chỉ mới hai mươi, nàng chưa muốn lấy chồng.
Lại thở dài một cái nữa, Lương Uyển Nhu nhắm mắt dưỡng thần.
Bất ngờ, chuông điện thoại vang lên. Lương Uyển Nhu mở mắt, cầm lấy điện thoại trong túi xách. Là cha nàng gọi đến.
“Uyển nhi! Hôn phu của con đến nhà. Xin phép về sớm được không?” Giọng cha gấp gáp.
“Hảo! Con sẽ xin phép giáo sư!” Nàng đáp.
Cha nàng tựa hồ rất hài lòng Đoàn Tĩnh này.
Nghe chị họ Lương Vân Tuyền kể lại, Đoàn Tĩnh là bạn đồng học với chị ấy. Hắn vừa có tướng mạo khôi ngô, vừa học giỏi, lại vừa vui tính, ga lăng. Nữ sinh mê hắn đếm không hết. Nếu không biết Lương Uyển Nhu nàng có hôn ước với hắn, xem ra Lương Vân Tuyền cũng muốn tán tỉnh hắn. Nàng nghe vậy liền cau mày. Tại sao Lương Vân Tuyền không “tới” luôn đi? Chị họ nàng cũng thuộc hàng nữ sinh được nam sinh theo đuổi. Vẻ ngoài xinh đẹp ôn nhu, nhưng thật ra lại vô cùng náo động. Vậy mà lại ngại nàng, không dám tiếp cận tên Đoàn Tĩnh kia. Nàng căn bản không có cảm tình với hắn. Cả hai chưa gặp nhau lần nào cả nhưng nàng là chúa ghét loại đàn ông như hắn. Nếu Vân Tuyền “cưa” đổ hắn, vậy hôn ước giữa nàng và hắn có thể hủy bỏ rồi! Ai, vẫn là nàng xui xẻo…
Giáo sư Lâm vô cùng ngạc nhiên khi cô học trò ngoan hiền nổi tiếng này lại xin phép về sớm. Nhưng Lương Uyển Nhu vô cùng nghiêm túc trình bày sự việc, nên giáo sư Lâm rất vui vẻ cho phép nàng.
Bước chân ra khỏi cổng trường, Uyển Nhu ngước lên nhìn trời. Hôm nay bầu trời có màu xanh thẳm, thật là đẹp. Nhưng mà, nghĩ tới việc phải gặp mặt mà cha nàng cố ý sắp xếp, nàng lại vô cùng phiền lòng. Không biết có cách gì hủy bỏ hôn sự này không nhỉ? Vừa suy nghĩ, chân Uyển Nhu vô thức bước xuống đường mà không để ý đèn xanh…
“Cô gái, cẩn thận!”
Tiếng kêu của một người đi đường khiến Uyển Nhu giật mình. Nàng vừa ngẩng đầu lên, chiếc xe tải đã gần sát bên cạnh…
Lương Uyển Nhu vừa mở mắt, một khung cảnh xa lạ hiện ra.
Phòng ốc tuy nhỏ và có phần luộm thuộm, nhưng không che dấu được nét cổ kính. Nàng cử động thân mình, phát hiện không có gì đau đớn. Chuyện gì vậy? Nàng bị xe tải tông trúng cơ mà? Sao trên người không có thương tích?

Nhìn lại mình, Lương Uyển Nhu càng tá hỏa. Nàng đang mặc cổ trang kìa. Tuy chỉ là vải bố, nhưng trông cũng không đến nỗi nào. Váy dài chấm đất, thắt lưng màu vàng, một thân lục y, hai ba lớp khiến nàng rất khó chịu. Cảm giác thật nóng bức. Vậy mà vẫn chồng lên người nàng đến ba lớp quần áo. Nàng vô cùng muốn lột ra…
Đây là nơi nào? Uyển Nhu đưa mắt nhìn quanh. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ với nàng. Không phải chứ…!
“Nha đầu kia! Dậy làm việc ngay, đừng có lười biếng!”
Tiếng quát của một phụ nữ trung niên khiến nàng giật mình. Kêu nàng hả?
“Ta nói ngươi đó! Còn đứng đó sớ rớ!” Tiếng nói lại vang lên. Uyển Nhu định thần lại, thì ra bà ấy đứng ở ngoài cửa. Xem ra, mắt nàng hơi có vấn đề.
Người phụ nữ đó cũng đang mặc cổ trang, một thân bố y, tóc vấn cao, chỉ cài một cây trâm gỗ, cả người béo tốt. Bà ta đang cầm một đôi đũa lớn, khua khua lên.
“Xin hỏi… đây là đâu vậy?” Uyển Nhu rụt rè nhìn bà ta.
‘’Nha đầu ngươi mất trí rồi hả ?’’ Bà ta trừng mắt nhìn nàng ‘’Thành vương phủ ngươi còn không nhớ ?’’
‘’Ách ! Vậy… tại sao ta lại ở đây ?’’ Bây giờ thì chắc chắn một trăm phần trăm là nàng xuyên không rồi !
‘‘Ngươi là nha hoàn do quản gia mới mua về phủ mà ! Định giả vờ để trốn việc hả ?’’ Ngữ khí bà ta ngày càng bực bội.
“A…” Nàng há hốc miệng. Vậy, có khi nào thân xác này không phải là của nàng không?
“Còn làm gì nữa! Việc của ngươi ở dưới bếp này! Thật là, đã xấu xí còn mất trí nữa!” Bà ta lầm bầm.
“Vâng…” Nàng vội đứng dậy, chạy theo.

“Gọi ta là Bùi ma ma!”
‘’Dạ, Bùi ma ma !’’ Nàng rụt rè nói.

Công việc ở nhà bếp thật là cực khổ.
Nhận định đầu tiên của nàng sau một ngày lăn lộn là như vậy. Nhưng xem ra, thu hoạch cũng không ít. Nàng đã nhanh chóng truy ra những thứ liên quan đến thời đại này. Đây là Tố Quốc, năm Thuận Hiệu thứ mười. Đương kim thiên tử Nam Cung Hải, năm nay hai mươi lăm. Còn Thành vương phủ nơi nàng đang sống là do Hoàng thượng cấp cho tứ đệ Nam Cung Lâm. Nghe đồn Tứ vương gia Nam Cung Lâm là người thâm trầm khó lường, lãnh khốc tàn bạo. Các thẩm thẩm ở nhà bếp đã kể cho Uyển Nhu nghe không ít ‘’truyền kỳ’’ về Thành vương phủ này.
Theo luật lệ Tố Quốc, vương gia được phép có một vương phi, hai trắc phi, bốn sườn phi, thiếp và thị thiếp không hạn chế. Thế nhưng trong Thành vương phủ chỉ có tất cả tám thị thiếp, không có thiếp chứ đừng nói đến sườn phi, trắc phi cùng vương phi. Tám thị thiếp này đều là những người xinh đẹp như hoa như ngọc, xuất thân từ thanh lâu. Tứ vương gia chỉ thích nữ tử thanh lâu, đó là điều cả Tố Quốc đều biết. Nhưng đối với hắn, nữ nhân chỉ có tác dụng làm ấm giường, và kỹ nữ thanh lâu là những kẻ làm ấm giường tốt nhất !
Nghe nói hiện nay, người được vương gia sủng ái nhất là Mộng Tuyền. Vốn là kinh thành đệ nhất hoa khôi, được vương gia chuộc thân đem về làm thị thiếp. Năm nay mười tám. Xinh đẹp kiều diễm, mị hoặc chúng sinh. Vương gia hẳn là cũng bị nhan sắc yêu mị đó hấp dẫn, mới đem nàng về phủ. Nhưng nàng trước mặt Vương gia mềm mại đáng yêu, nhưng sau lưng lại âm thầm loại bỏ các thị thiếp khác, tâm cơ khó lường.
Người thứ hai được sủng ái, đó là Vũ Tâm, vừa tròn mười chín. Vũ Tâm cũng là một danh kỹ có tiếng ở Giang Nam. Khi vương gia đến Giang Nam thị sát, gặp nàng liền đem về phủ. Nàng không có yêu dị quyến rũ như Mộng Tuyền, lại có nét thanh cao tao nhã. Một nữ tử thanh lâu mà vẫn giữ được khí chất như vậy, chả trách vương gia lại đem nàng về. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là vỏ bọc của nàng. Nữ nhân tranh sủng, ai mà không đáng sợ.
Người thứ ba được sủng ái là Y Vũ, mười chín tuổi. Y Vũ là người thiện lương thật sự, không quan tâm đến sự tranh đoạt. Sở dĩ lưu lạc hồng trần là vì bị lừa gạt. Nhưng nàng bán nghệ không bán thân. Vốn dung nhan thanh tú, khi được điểm tô bởi phấn son cùng lụa là, liền trở thành mỹ nhân khuynh quốc. Vương gia cũng là vì nhan sắc mới cho nàng nhập phủ.
Năm người còn lại là Như Yên, Thanh Loan, Hồng Tụ, Liên Hà, Thẩm Tuyết. Các nàng đều là những danh kỹ nổi tiếng của các thanh lâu. Nhưng vì muốn được vinh hoa phú quý, muốn tìm nơi tốt đẹp để gửi thân cả đời nên chấp nhận tiến nhập vương phủ. Các nàng mặc dù đều xinh đẹp kiều mỵ, quốc sắc thiên hương, nhưng đều là những cây hoa có độc.
Vốn nơi quyền quý như vương phủ hay hoàng cung đều không thể giữ được sự ngây thơ, trong trắng của nữ nhân. Mà các nàng đều xuất thân từ thanh lâu, nơi không mấy tốt đẹp. Nên dĩ nhiên, các nàng sẽ vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn.
Lương Uyển Nhu thầm nghĩ, Y Vũ kia có thật sự là thiện lương ? Hay cũng giống như những thị thiếp khác, giả vờ thanh cao, nhưng tâm đang tính kế tranh sủng ? Nàng quả thật không thể tin được, giữa nơi ăn thịt người không nhả xương này, Y Vũ vẫn có thể giữ được tấm lòng trong sáng của mình.
Chậc, mà nàng hơi đâu suy nghĩ chuyện đó. Không có tới lượt nàng nha. Mà nàng cũng chẳng mong chờ. Cứ bình yên mà sống, chẳng phải tốt sao ?
Tiếp theo là về thân thế của nàng. Đương nhiên là không ai biết rồi. Nàng là do Trần quản gia mua về hôm qua, không có nói gì thêm, chỉ bảo nàng phụ việc nhà bếp. Nhưng nhìn chiều cao cùng vóc dáng, chỉ khoảng mười ba, mười bốn mà thôi. Ai, nàng đã được trẻ lại đến sáu tuổi a !
Nhưng mà, trẻ lại cũng không phải là tốt…

Vốn là hoa khôi khoa Đông y đại học Bắc Kinh, dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thanh tú động lòng người, xinh đẹp tao nhã. Vậy mà, nàng cư nhiên trở thành xú nữ !
Nhìn vào mảnh gương đồng, nàng thật sự không dám tin. Thân thể này… làn da đen đủi, thô ráp, bên má còn có vết bớt hồng, trông thật là ghê tởm. Có điều, dù trông xấu xí, nhưng ánh mắt của nàng vẫn rất trong sáng, đẹp đến mê người. Nhưng mà, dù ánh mắt có quyến rũ, nhưng dung nhan… không thể không tính đến nha.
Sờ sờ vào mặt, Uyển Nhu có chút giật mình. Đôi bàn tay từ nhỏ đã quen bốc thuốc nên cực kỳ nhạy cảm với thảo dược. Nàng chợt phát hiện ra, hình như đây là lớp mặt nạ… !
Tìm cách lau đi, Uyển Nhu nhìn lại vào gương, nàng bỗng giật nảy mình.
Nàng đảm bảo, nữ tử này thật sự rất thông minh.
Gương đồng phản chiếu một dung nhan kiều diễm không thể tả. Mày xanh tựa liễu, cong như vành trăng non, môi anh đào hồng tươi, mũi quỳnh xinh xắn, da hơn màu tuyết… Mỹ nữ này, tuy vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã hơn hẳn bốn từ ‘’khuynh quốc khuynh thành’’ rồi! Không thể tin đây là nhan sắc của một nữ tử chỉ mới mười ba, mười bốn nha ! Xem chừng vài năm nữa, sẽ lại càng thêm tươi thắm…
Quản gia khi mua nàng về, khẳng định nàng thật sự xấu xí, nhưng vì có tài nấu ăn nên được làm ở nhà bếp. Vậy là trước khi bán mình, nàng đã hóa trang cho khuôn mặt trở nên xấu xí đen đủi để không bị làm nhục. Đúng là một nữ tử trinh liệt. Xem ra, nàng không phải bận tâm về dung nhan mình nữa rồi !
Lục trong đống hành lý, lấy được lọ thuốc hóa trang, Lương Uyển Nhu bắt đầu săm soi thành phần thuốc.
‘’Xem nào, Cam thảo, ngân hoa, đậu đen… Chậc, toàn những thứ tốt cho da, lại có màu đen, gần giống với mặt nạ dưỡng da của hiện đại… !’’ Xem ra nữ tử này cũng không phải bình thường.
Uyển Nhu lại cầm lên miếng da màu hồng, chính là cái bớt lúc nãy.
‘’Làm từ chất gì mà giống da thật thế nhỉ ? Lại còn dính chặt vào da nữa chứ !’’
Xem chán, nàng chỉ có thể kết luận, tiền kiếp của thân thể này chắc hẳn là có sự tình gì đây. Chậc, nếu mà nàng ta đã có ý trung nhân, không muốn bị bán vào thanh lâu nên mới hóa trang thì nàng phiền phức to! Chỉ mong sao đừng là như vậy…
Uyển Nhu ngã lưng xuống đống rơm, vặn vẹo thân mình cho hết mỏi. Nàng thầm nghĩ, một thân y thuật của nàng biết làm sao khi mình đã trở thành nha hoàn trong phủ ? Còn… cha thì sao ? Có đau lòng trước cái chết của nàng không ? Có hối hận khi đó đã gọi nàng về sớm chỉ để gặp mặt hôn phu hay không ?
Một giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má nàng…
‘’Cha… bảo trọng… !’”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.