Đọc truyện Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi – Chương 8: Ngủ cùng nhau
Sau khi tới trường học chơi đùa, một ngày sau Hoắc Chu lại tránh đám Hứa Diệu, một mình dẫn Lạc Thanh Hoài tới công viên gần đó.
Trên đường trở về, khả năng bởi vì quá tải, xích xe đạp của Hoắc Chu bị đứt.
“Ài, lâu rồi anh không đi xe, không ngờ lại bị hỏng.” Hoắc Chu sờ sờ túi quần, phát hiện có ít tiền, “Giao lộ phía trước có tiệm sửa xe, để anh dắt đi sửa.”
Lạc Thanh Hoài ngăn cậu lại, “Xích bị đứt thì mua cái mới thay là được rồi. Sửa xe lại mất thêm tiền, chúng ta phải tiết kiệm tiền.”
Hoắc Chu chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng, “Nhưng anh không biết thay.”
“Em biết này!” Lạc Thanh Hoài vỗ vỗ ngực nhỏ, ánh mắt cong cong, bộ dạng rất vui vẻ.
Hoắc Chu nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không gạt đi ý tốt của Lạc Thanh Hoài, theo lời nó đi mua xích.
Hai người quay lại nhà Lạc Thanh Hoài, mẹ Lạc đã ra ngoài, trong nhà không có ai.
Hoắc Chu đánh giá nhà này một chút.
Đây là nhà Đại Long, trước kia cậu cũng từng tới.
Nhưng nhà ở hiện tại so với trước đó đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trước kia nhà Đại Long trang hoàng xa hoa, vật dụng trong nhà đều là đồ mới nhất, tốt nhất.
Hiện tại trừ đi những trang trí cơ bản, bên trong đều thay đổi hoàn toàn, đơn giản đến mức chỉ còn lại cái bàn cái tủ bình thường.
Này cũng không có gì kỳ lạ cả, có thể là khi nhà Đại Long chuyển đi cũng đem theo đồ đạc đi, dù sao những món đồ đó cũng rất đắt tiền.
Điểm kỳ quái chính là, những đồ vật cố định trong nhà đều bị báo cũ che đi, dường như không tìm thấy một chút dấu vết nào trước kia.
Hoắc Chu loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu còn quá nhỏ, không quản được nhiều vấn đề như vậy, rất nhanh lực chú ý đã bị Lạc Thanh Hoài hấp dẫn.
Lạc Thanh Hoài nhanh chóng kéo từ dưới giường ra một thùng dụng cụ.
Mở ra mới thấy bên trong đủ mọi loại công cụ thượng vàng hạ cám, so với thùng dụng cụ của cha Hoắc còn đầy đủ hơn. Hơn nữa dựa vào hình dạng công cụ, hẳn là đồ của người lớn.
Lạc Thanh Hoài kéo cái thùng ra ngoài sân, nghiêm gương mặt nhỏ, nghiêm túc bắt tay vào sửa xe.
Ấy vậy mà động tác nó vô cùng quen thuộc, nhanh chóng dỡ xích ra, lại cầm sợi xích mới dài gấp đôi.
Hoắc Chu lần đầu tiên nghiêm túc nhìn người khác thay xích, tay Lạc Thanh Hoài quá nhỏ, ngón tay vừa thon lại vừa trắng, cùng với những công cụ to lớn và xích xe dơ bẩn kia không hợp, khiến cho Hoắc Chu lo lắng nếu không cẩn thận thì tay nó sẽ bị thương.
Hoắc Chu nhìn chằm chằm ngón tay Lạc Thanh Hoài trong suốt quá trình, cho nên khi Lạc Thanh Hoài thay xong xích, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì với việc đổi xích.
“Anh thử một lần đi.” Lạc Thanh Hoài ngẩng đầu, chờ mong nói với Hoắc Chu.
Hoắc Chu “A” một tiếng, đạp xe cảm nhận một chút, vô cùng tốt, cùng sư phụ tiệm sửa xe thay xích giống nhau như đúc, thậm chí còn không cần điều chỉnh lại độ căng chùng.
“Sao em lại giỏi như vậy chứ!” Hoắc Chu xuống xe, kinh hỉ nói với Lạc Thanh Hoài, “Thế mà còn biết sửa xe đạp! Em là thần tiên hạ phàm sao?”
Lạc Thanh Hoài vô cùng vui vẻ, cuối cùng nó cũng có thể làm một việc cho Hoắc Chu.
Duỗi tay lau mồ hôi trên mặt, Lạc Thanh Hoài nói, “Về sau, đồ của anh hỏng có thể tìm tới em, em sẽ sửa cho anh.”
Trên tay nó còn đang dính dầu bẩn, lập tức bôi lên toàn mặt.
Gương mặt trắng trẻo như trứng luộc trong nháy mắt liền biến thành mặt một chú mèo mướp.
Hoắc Chu cười ha hả, xoa mạnh tóc Lạc Thanh Hoài, “Được, cứ định như vậy đi.”
Khi hai người sửa xong xe đạp cũng vừa vặn tới giờ ăn tối, đám nhỏ đi đá bóng cũng lục tục quay về.
Hoắc Chu đắc ý muốn hỏng rồi, đẩy xe đạp đứng ở giữa đường, thấy đám Hứa Diệu liền đạp lên khoe, “Nhìn đi, Thanh Hoài sửa xe đạp cho tớ!”
Nhưng mà Hứa Diệu lại không hiểu cảm giác tự hào của cậu, ngược lại lại cảm thấy rất kỳ quái: “Hôm nay cậu đi dâu? Lúc tớ gọi điện thoại tìm cậu đá bóng cũng không ai nghe.”
Hoắc Chu: “… Không cẩn thận ngủ quên rồi. Tớ phải về nhà ăn cơm đây, ngày mai đi chơi với các cậu.”
Hứa Diệu: “…”
Hoắc Chu đạp nhanh như bay về nhà, không cho Hứa Diệu có cơ hội hỏi nhiều.
Trong bữa cơm tối, Hoắc Chu không nhịn được lại khoe với cha mẹ Hoắc bản lĩnh sửa xe của Lạc Thanh Hoài.
“Thanh Hoài lợi hại vậy sao?”Cha Hoắc khen Lạc Thanh Hoài, lại nói, “Phải rồi, không phải ngăn kéo bàn học phòng con có vấn đề sao? Con có thể tìm em để nhờ em hỗ trợ.”
Mẹ Hoắc lập tức nói, “Ừ. Nhưng con cũng không thể chỉ tìm em giúp được, em giúp con sửa đồ thì con cũng phải tặng cho em món gì đó tỏ lòng biết ơn, hiểu chưa?”
Hoắc Chu đảo mắt, “Con có thể đưa đồ chơi của con cho em không?”
“Đồ chơi là của con, con đương nhiên có quyền lựa chọn đưa cho bất kỳ ai.” Cha Hoắc nói.
Hoắc Chu gật gật đầu, bắt đầu suy nghĩ xem đưa món đồ gì cho Lạc Thanh Hoài. Cậu đương nhiên có thể tặng rất nhiều thứ, nhưng đoán chừng Lạc Thanh Hoài cũng không muốn, nên muốn đưa cái có ý nghĩa nhất.
Đồ chơi của Hoắc Chu cũng không ít, ăn cơm xong cũng không có việc gì, trước lúc đi ngủ liền lấy hết đồ chơi ra, nhìn kĩ từng cái.
Mẹ Hoắc dở khóc dở cười, “Tặng đồ chơi cũng không cần gấp gáp, hôm nay đi ngủ đi, mai tìm sau.”
“Hình như hôm nay sẽ mưa, thời tiết oi bức lắm, con không ngủ được.” Hoắc Chu nắm chặt đồ chơi không chịu buông tay, hiển nhiên là nếu không tìm được món vừa lòng sẽ không đi ngủ.
Mẹ Hoắc thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ông trời cũng cấp mặt mũi cho Hoắc Chu, cậu vừa dứt lời, trong không trung xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó tiếng sấm cuồn cuộn xa gần.
“Chắc là sắp mưa rồi.” Mẹ Hoắc xoay người đóng cửa sổ, “Lên giường ngủ đi, không còn nóng nữa.”
“Có sét đánh, rất dọa người, con không ngủ được.” Miệng Hoắc Chu nói sợ hãi nhưng trên mặt không có chút nào gọi là sợ hãi, tiếp tục tìm đồ chơi.
Mẹ Hoắc không có biện pháp nào với cậu, đành phải tìm cùng, hơn nữa còn có ý đưa ra lời khuyên.
Nhưng không đợi bọn họ đưa ra lựa chọn, cha Hoắc đã đẩy cửa vào, “Chu Chu, theo cha đi đón đệ đệ tới đây ngủ.”
Hoắc Chu không hiểu sao, nhìn cha Hoắc, “Đệ đệ làm sao ạ?”
“Dì vừa gọi điện tới, nói bị mưa to ngăn lại, tạm thời không về được.” Cha Hoắc giải thích, “Em ở nhà một mình, lại sợ sét đánh, sẽ gặp ác mộng.”
Hoắc Chu vội vàng nhảy dựng lên, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Thời tiết mưa bão như này, mẹ Hoắc cũng không yên tâm, cầm ô đuổi theo.
Cha Hoắc ôm Hoắc Chu, rất nhanh đã tới nhà Lạc Thanh Hoài.
Trong nhà tối đen như mực, Lạc Thanh Hoài hẳn là đang ngủ.
Cha Hoắc gõ gõ cửa, lại gọi tên Lạc Thanh Hoài: “Thanh Hoài, cháu ở đâu?”
Không có tiếng đáp lại.
“Hay là đang ngủ say rồi?” Mẹ Hoắc nhìn trời, lo lắng, “Nói không chừng hôm nay Thanh Hoài không gặp ác mộng?”
“Chu Chu, con gọi một tiếng thử xem.” Cha Hoắc ý bảo Hoắc Chu đi gõ cửa.
Hoắc Chu kêu to: “Đệ đệ, Thanh Hoài đệ đệ…”
Cậu gọi vài tiếng, tấm rèm cửa phòng Lạc Thanh Hoài bị kéo ra một khe hở nhỏ, một khuôn mặt tái nhợt lộ ra sau rèm, thần sắc thấp thỏm lo âu.
Rất hiển nhiên, Lạc Thanh Hoài đã bị ác mộng dọa tỉnh, chỉ là vẫn không hé răng.
Cha Hoắc cùng mẹ Hoắc giật nảy mình, Hoắc Chu nhảy qua gõ cửa sổ, “Thanh Hoài, mở cửa cho anh.”
Lạc Thanh Hoài không dám tin tưởng chớp chớp mắt, thấy rõ ràng là một nhà Hoắc Chu mới chạy nhanh tới mở cửa.
“Thanh Hoài.” Hoắc Chu tiến lên ôm lấy Lạc Thanh Hoài.
Cả người Lạc Thanh Hoài đều run bần bật.
Cha Hoắc vội vàng tiến lên nói ra lời dặn của mẹ Lạc, lại nói với Lạc Thanh Hoài, “Đêm nay cháu ngủ cùng ca ca được không?”
Lạc Thanh Hoài nắm chặt tay Hoắc Chu không buông, gật gật đầu.
Chờ mấy người an toàn về nhà, mẹ Hoắc mới nhẹ nhàng thở phào.
Mưa bão bên ngoài hoàn toàn không có ý ngừng lại, Lạc Thanh Hoài vẫn luôn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cả người có chút ngốc.
Đến cả lời Hoắc Chu nói với nó, nó cũng không có phản ứng gì, có vẻ thật sự rất sợ hãi.
Mẹ Hoắc đi hâm nóng sữa cho Lạc Thanh Hoài uống, lại dặn dò Hoắc Chu buổi tối ngủ không được làm phiền em.
Bà đóng cửa lại, vẫn còn chút lo lắng, “Ông xã, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chu Chu cũng chỉ là một đứa nhỏ, chẳng may Thanh Hoài gặp ác mộng sẽ có phản ứng gì quá khích…”
“Đừng lo.” Cha Hoắc ôm vai bà, “Sẽ không sao đâu, chúng ta lên xem vài lần là được.”
Cũng đành phải vậy, nhìn bộ dáng đề phòng của Lạc Thanh Hoài, chỉ sợ nó sẽ không đồng ý ngủ cùng cha Hoắc.
Hoắc Chu không biết lo lắng của cha mẹ, cậu còn rất vui vẻ có thể ngủ cùng với đệ đệ.
Lạc Thanh Hoài rõ ràng không còn linh hoạt của ngày thường, mỗi một tiếng sấm vang sẽ làm nó run rẩy một chút, sắc mặt vẫn luôn không tốt, biểu tình vô cùng hoảng hốt.
“Đệ đệ, mau ngủ đi, ngủ sẽ không nghe thấy tiếng sấm nữa, cũng sẽ không sợ hãi.” Hoắc Chu xốc chăn lên, cả người nho nhỏ ôm chặt Lạc Thanh Hoài, “Ca ca ngủ cùng em, không sợ.”
Lạc Thanh Hoài cắn cắn môi, túm lấy áo ngủ Hoắc Chu, cũng nằm xuống theo, nhưng nó vẫn không dám nhắm mắt.
Hoắc Chu còn nhớ lời mẹ nói, nói là quan sát động tĩnh của em, nếu em không ngủ thì nói chuyện với em. Nhưng cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ, ban ngày chạy đi chơi tiêu hao rất nhiều sức lực, rất nhanh đã không chịu đựng nổi mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Chu cảm giác giường run rẩy kịch liệt, còn có một con sói vươn móng vuốt muốn đào tim cậu ăn.
Hoắc Chu trực tiếp bị dọa tỉnh, sau đó nhìn đầu nhỏ tóc xù xù trong lồng ngực, mờ mịt vài giây mới nhận ra đây là Lạc Thanh Hoài ngủ trên giường cậu.
Lạc Thanh Hoài hiển nhiên là lại gặp ác mộng, cả người run rẩy, hai tay như kìm sắt túm chặt ngực áo ngủ Hoắc Chu.
Ngực Hoắc Chu có chút nhột, muốn kéo tay Lạc Thanh Hoài ra, ai ngờ cậu càng kéo thì tay Lạc Thanh Hoài càng túm chặt.
“Cha, cha đừng đi.” Lạc Thanh Hoài đột nhiên nói mớ, cả ngữ khí cùng hô hấp đều rất dồn dập, “Con là Hoài Bảo đây, cha không cần Hoài Bảo sao…”
Hoắc Chu giật mình, nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Thanh Hoài, “Hoài Bảo, đừng sợ, anh đây. Ca ca bên em, không có chuyện gì đâu…”
Có thể bởi vì xưng hô “Hoài Bảo”, cũng có thể bởi vì giọng nói của Hoắc Chu, Lạc Thanh Hoài thế nhưng thật sự chậm rãi bình tĩnh lại.
Nó ngủ say, không run rẩy cũng không nói mớ, nhưng tay túm chặt áo ngủ Hoắc Chu trước sau cũng không buông ra.
Hoắc Chu trợn tròn mắt nhìn Lạc Thanh Hoài một lúc, cũng đầu hàng cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Hoắc Chu còn nghĩ, tên Hoài Bảo này thật dễ nghe, về sau cậu cũng muốn gọi như vậy.