Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 15: Kéo bè kéo lũ đánh nhau


Đọc truyện Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi – Chương 15: Kéo bè kéo lũ đánh nhau

Sau khai giảng, Lạc Thanh Hoài cảm giác rõ ràng các học sinh khác đối xử với nó nhiệt tình hơn một chút.

Dù sao cũng là học sinh, thành tích tốt đã là điểm cộng lớn, lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp, tự nhiên hấp dẫn người.

Tiểu mê đệ Hoắc Tưởng cầm một túi lớn đồ ăn vặt nhập khẩu, lén đưa Lạc Thanh Hoài.

Kết quả Lạc Thanh Hoài chỉ nhớ thương Hoắc Chu, chỗ đồ ăn vặt này đều tới tay Hoắc Chu.

Hoắc Chu vừa tức giận vừa buồn cười, nói với Hoắc Tưởng: “Em tranh với anh nửa ngày, cuối cùng không phải vẫn về tay anh sao?”

Cha Hoắc có ba anh em trai, mỗi người lại đều sinh con trai.

Hoắc Chu bị kẹp ở giữa, không phải như anh trai Hoắc Phàm tuổi nhỏ thành tích tốt, cũng không như em trai Hoắc Tưởng nhu thuận đáng yêu.

Cho nên ở trước mặt ông bà nội cùng người thân, Hoắc Chu luôn bị xem nhẹ, trở thành người dùng để làm nền. Khi có đồ chơi cùng đồ ăn vặt, phần của cậu cũng luôn là phần mà hai anh em kia chọn thừa lại.

Đây cũng là nguyên nhân cha mẹ Hoắc nuông chiều Hoắc Chu hơn một chút, nhưng Hoắc Chu lúc này cũng không hiểu tâm tình của cha mẹ, cậu chỉ là không thích ông bà nội bất công, không thích những người thân khác chỉ muốn đạp cậu một cước.

Do vậy, Hoắc Chu cũng không thích Hoắc Tưởng.

Tết Âm lịch năm nay, Hoắc Chu tới nhà ông bà nội chúc tết, hai ông bà lấy ra một túi lớn đồ ăn vặt nhập khẩu, chia ra một phần lớn cho Hoắc Phàm “bận học nên về muộn”, phần còn lại để Hoắc Chu cùng Hoắc Tưởng tự phân chia.

Một mình Hoắc Tưởng lấy hơn phân nửa, Hoắc Chu muốn lấy một chút để Lạc Thanh Hoài nếm thử, Hoắc Tưởng liền khóc òa lên, giống như Hoắc Chu bắt nạt nó.

Những người thân khác không rõ nguyên do nhưng cũng không hỏi, đều tới khuyên Hoắc Chu đưa cho em trai.

Hoắc Chu tức muốn chết, cũng lười cãi nhau với Hoắc Tưởng.

Không nghĩ tới, Hoắc Tưởng không ngờ lại lấy đồ ăn vặt cho Lạc Thanh Hoài.

Hoắc Tưởng nhìn Lạc Thanh Hoài đưa đồ ăn vặt cho Hoắc Chu cũng không vui vẻ, bĩu môi rời đi.

Lạc Thanh Hoài cũng không quá để ý những việc này, nó chỉ nghĩ phải nỗ lực học tập, tranh thủ học kỳ sau có thể học cùng lớp Hoắc Chu.

Nhưng ông trời luôn không để người toại nguyện, hôm nay Lạc Thanh Hoài vừa đến phòng học liền phát hiện ra trên mặt bàn đặt một phong “Thư khiêu chiến” rất lớn.


Toàn bộ bạn học đều vừa khẩn trương vừa tò mò nhìn nó.

Lạc Thanh Hoài mở ra liền thấy, phong thư là của một tay đại ca tên “Trần Phong” gửi tới.

Tiện tay sửa lại một thành ngữ sử dụng sai cùng với bốn lỗi chính tả, Lạc Thanh Hoài đọc cẩn thận. Vị đại ca này cho rằng Lạc Thanh Hoài chỉ là một đàn em lớp bốn, ấy vậy mà nổi bật qua mặt đàn anh lớp sáu là hắn, là không tôn kính hắn, cho nên mời Lạc Thanh Hoài tự mình đánh hoặc gọi hội, phân tài cao thấp.

Nếu Lạc Thanh Hoài thua thì phải đứng trước mặt toàn bộ bạn học cùng khóa gọi Trần Phong là “đại ca”, nếu tay đại ca thua… Bỏ đi, hắn cũng không thèm tính tới kết quả này.

Lạc Thanh Hoài cảm thấy chuyện này thật sự không thể hiểu nổi, nó cũng không muốn phản ứng.

Nhưng trong thư khiêu chiến của tay đại ca kia có nhắc tới Hoắc Chu, nói hắn “từng đánh cho Hoắc Chu phải khóc thét”.

Lạc Thanh Hoài quyết định đi gặp tay đại ca kia.

Không chỉ vậy, còn không chọn gọi hội, chỉ là muốn nhìn một chút.

Tay đại ca có để lại thời gian cùng địa chỉ, Lạc Thanh Hoài không nói cho Hoắc Chu, lén lút đi một mình.

Nó cần phán đoán thực lực của đối phương một chút, cho nên không có ý định lộ diện.

Nhưng tới địa phương kia, Lạc Thanh Hoài trợn tròn mắt.

Đại ca cho rằng mặt sau trường học là bãi rác, trong tình huống bình thường sẽ không ai tìm đến.

Hiện tại ở đây có mười mấy người đang đánh nhau, từ đồng phục mà đoán, người đang chiếm thượng phong chính là đám học sinh trên nó hai lớp trường bên, mà kẻ yếu thế chắc hẳn là tay đại ca cùng đám tiểu đệ, vì Lạc Thanh Hoài nhìn thấy Bàn Đôn cũng trong đám đó.

Xem ra hôm nay tới nhầm lúc rồi, Lạc Thanh Hoài đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Lạc Thanh Hoài nhìn thấy Bàn Đôn bị đẩy té ra đất, hai tên đầu trọc nhặt một cục gạch muốn đập lên đầu Bàn Đôn.

Đồng tử Lạc Thanh Hoài co rút mạnh, trong đầu “oành” một tiếng, hiện lên thật nhiều hình ảnh loạn thất bát tao… Khi nó phục hồi lại tinh thần, nó thấy bản thân đã đá thằng trọc ngã ra đất.

“A ha, tới giúp đỡ?” Đại ca phe kia căn bản không thèm để Lạc Thanh Hoài trong mắt, “Chỉ là một thằng nhãi? Thay răng chưa? Tới đây dâng đầu sao?”

“Thanh Hoài đệ đệ, mày đi mau!” Bàn Đôn đứng lên, che Lạc Thanh Hoài ở phía sau, “Việc này không liên quan tới mày, quay về trường học đi.”


Trước đây nó vẫn không thích Lạc Thanh Hoài, cho nên khi Trần Phong tìm đến nó liền đi theo, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của Lạc Thanh Hoài.

Nhưng Bàn Đôn không nghĩ tới, tới thời điểm quan trong này, là Lạc Thanh Hoài tới cứu nó.

Trong nháy mắt kia, hình tượng Lạc Thanh Hoài trở nên vô cùng cao lớn.

Bàn Đôn mạc danh kì diệu bị châm nhiệt huyết, sinh ra trách nhiệm làm “anh trai”, muốn bảo vệ Lạc Thanh Hoài, căn bản quên mất sự thật nó là bại tướng dưới tay Lạc Thanh Hoài.

Nhưng mà Bàn Đôn cũng ngăn không được, thằng đầu trọc đứng lên, người đầu tiên phải báo thù là Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài vóc dáng nhỏ, bề ngoài lại đẹp, trắng trắng mềm mềm, nhìn sao cũng không giống người có thể đánh nhau. Thằng trọc nghĩ rằng vừa rồi vì mình không phòng bị nên mới bị Lạc Thanh Hoài đánh lén, nó vội vã tìm lại mặt mũi.

Lạc Thanh Hoài đi không nổi nữa, đành phải gia nhập chiến đấu.

Cảm xúc hôm nay của nó cũng có chừng mực, ánh mắt lạnh như băng, lúc đánh người vô cùng hung ác, không chỉ đám trường bên mà ngay cả đám Trần Phong cũng thấy kinh hoàng.

Khi Hoắc Chu dẫn người đuổi tới, đám trường bên đã chật vật rút đi, mà Trần Phong cùng mấy tên tiểu đệ hướng về Lạc Thanh Hoài kêu “Đại ca”.

Hoắc Chu tiến đến, đẩy Trần Phong ra, kiểm tra Lạc Thanh Hoài từ đầu đến chân một lần: “Hoài Bảo, em không sao chứ? Có bị thương không?”

Lạc Thanh Hoài lắc đầu, trên đùi lại mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té ngã ra đất.

Hoắc Chu vội ôm lấy nó, “Em làm sao vậy?”

“Em không sao, chỉ là…” Lạc Thanh Hoài cau mày, nhớ tới một số thứ không tốt lắm, nhưng nó không muốn nói.

Hoắc Chu cũng không truy vấn nữa, mà hỏi Bàn Đôn bên cạnh về cuộc ẩu đả vừa rồi, xác định Lạc Thanh Hoài không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Hoắc Chu ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Thanh Hoài: “Để anh cõng em về.”

Trần Phong cũng đã chạy tới ngồi xổm xuống: “Để tao cõng.”

Hoắc Chu đẩy hắn ra: “Cút ngay, mày tránh xa em ấy một chút!”


Trần Phong giật giật môi, thế mà lại không hé răng.

Hôm nay vốn là hắn muốn Lạc Thanh Hoài tới, ra oai phủ đầu nó. Kết quả lại tính sai, đụng phải mấy thằng nhãi trường bên kia.

Hai bên chất chứa oán hận đã lâu, nhìn nhau đều không thuận mắt.

Trần Phong theo chân bọn họ đánh nhau nhiều lần, thực lực tương đương, có thua có thắng.

Hôm nay đối phương nhiều người, mặt mũi bọn họ thiếu chút nữa đã ném đi, không ngờ trong lúc nguy cấp lại là Lạc Thanh Hoài tới giúp.

Trần Phong đã nhìn ra, Lạc Thanh Hoài tuy rằng nhỏ nhưng đánh nhau lại rất lợi hại.

Hắn là một tên đầu gấu, thành tích có thể không tốt, nhưng nghĩa khí vẫn có, ân oán phân minh.

Cho nên Trần Phong tình nguyện cúi đầu trước Lạc Thanh Hoài.

Nhưng Lạc Thanh Hoài cũng không muốn nhận “Tiểu đệ” này, nó ngoan ngoãn ghé vào lưng Hoắc Chu.

Hoắc Chu cõng Lạc Thanh Hoài đứng lên, sắc mặt rất khó nhìn, “Trần Phong tới tìm em gây phiền toái, tại sao lại không nói cho anh?”

Lạc Thanh Hoài ngoan ngoãn: “Em sai rồi, về sau có gì cũng đều nói cho anh.”

Nó nhận sai nhanh như vậy, Hoắc Chu ngược lại lại ngượng ngùng dập hỏa, hờn dỗi nghẹn trong họng, chỉ có thể lặp lại, “Vậy em nhớ kĩ, về sau cái gì cũng phải nói cho anh, không được gạt anh bất kì chuyện gì.”

“Vâng.” Lạc Thanh Hoài ôm cổ Hoắc Chu, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói cũng mềm mềm mại mại, “Cảm ơn ca ca.”

Trong lòng Hoắc Chu mềm nhũn, hỏa khí cũng tiêu tan hết.

Trần Phong không hiểu gì cả, Lạc Thanh Hoài vừa nãy còn dũng mãnh như vậy, tại sao trước mặt Hoắc Chu lại biến thành tên yếu đuối rồi? “Đại ca” mới nhận này của hắn quả nhiên không phải người bình thường.

Nhưng hắn còn phải hộ tống Lạc Thanh Hoài, đoàn người chậm rãi trở về trường học.

Vụ việc này rất lớn, cô Lý cũng đã biết, còn đang chờ trong phòng học.

Thấy Lạc Thanh Hoài nằm trên lưng Hoắc Chu, cô còn hoảng sợ tưởng rằng nó bị thương. Xác định Lạc Thanh Hoài không bị thương xong, cô Lý mới phạt nó viết bản kiểm điểm.

Còn đám Trần Phong thì trực tiếp bị gọi phụ huynh.

Lạc Thanh Hoài bị phạt đứng hai tiết, sau khi kết thúc thì tới văn phòng giáo viên nộp kiểm điểm.


Vốn không cần phải như vậy, nhưng Lạc Thanh Hoài muốn giải thích với cô Lý. Cô Lý là giáo viên tốt nhất nó từng gặp, là giáo viên tôn trọng cũng như thấu hiểu nó nhất. Việc ngày hôm nay, nếu đối sang giáo viên khác chắc hẳn đã trực tiếp gọi cha mẹ.

Cô Lý ước chừng bởi vì biết tình huống trong nhà nó nên không phạt nó mời phụ huynh, Lạc Thanh Hoài vô cùng biết ơn bà.

Giọng nói của cô Lý vừa rồi cũng không lớn, phỏng chừng là vô cùng tức giận.

Cửa văn phòng khép hờ, Lạc Thanh Hoài đang muốn gõ cửa thì lại nghe thấy giọng nói của cô Chu.

Lạc Thanh Hoài không thích cô Chu, do dự một chút, đang muốn tiếp tục thì chợt nghe thấy cô Chu nhắc đến tên nó.

“… Thành tích Lạc Thanh Hoài tốt như vậy, vẫn là cô Lý có lời rồi.” Giọng cô Chu nghe vô cùng chua, “Đợi tới kì thi lên lớp, nếu trò ấy có thể đứng thứ nhất, đừng nói tới lên lớp mà tiền thưởng hẳn cũng có thể lấy một túi lớn.”

Một giọng nói xa lạ khác cũng tiếp lời, “Phải, thành tích của Lạc Thanh Hoài không thể chối được, đến lúc đó cô Lý khẳng định sẽ đứng nhất.”

“Lạc Thanh Hoài không tồi, nhưng không có nhiều quan hệ lắm với tôi.” Cô Lý ho khan vài tiếng, “Coi bộ trò ấy lại muốn nhảy một lớp nữa. Cô Vương có thể suy nghĩ về trò ấy một chút, đứa nhỏ này rất khá, việc hôm nay thật ra cũng không trách trò ấy.”

“Thật vậy sao?” Giọng nói xa lạ kia trong nháy mắt cao lên hai tông, “Học sinh tốt như vậy, cô Lý có thể buông tay sao?”

“Buông hay không buông cái gì chứ, việc này là tùy ý Lạc Thanh Hoài. Cho nên cô Vương cũng không thể cưỡng ép trò ấy, tôi chỉ đề cập với cô thôi.” Cô Lý nói, “Tôi cũng sắp về hưu, không thể xét tăng chức tăng lương nữa, cũng không thể tiếp tục giữ trò ấy.”

Cô Vương vội vàng đồng ý không ngừng.

Giọng cô Chu càng chua, “Cô Lý quả nhiên là một giáo viên tốt, tất cả đều nghĩ vì học sinh, tiền thưởng nhiều như vậy nói không cần liền không cần, nhưng rồi người ta sẽ nhớ rõ cô sao?”

Không khí dường như có chút xấu hổ, cô Vương vội vàng chuyển đề tài, “Tại sao lại không nhớ rõ? Chắc chắn sẽ nhớ rõ… Nhưng thật ra Phó Dư Phi lớp tôi cũng làm tôi thấy thật đau đầu, cha mẹ lại không phân rõ phải trái…”

Lạc Thanh Hoài tới phòng vệ sinh đi một vòng, đợi tới thời điểm vào tiết mới tới đây lần nữa, gõ gõ cửa văn phòng.

“Vào đi.” Cô Lý lại ho khan.

Lạc Thanh Hoài đẩy cửa đi vào, cô Chu cùng cô Vương đã không còn ở đó.

Lạc Thanh Hoài đưa bản kiểm điểm cho cô Lý, hơn nữa còn nghiêm túc xin lỗi.

Cô Lý nhìn bản kiểm điểm, nói: “Cô biết con còn nhỏ nhưng lại trưởng thành hơn những bạn học khác. Nhưng mà đừng có gặp việc gì cũng tự mình gánh vác, có thể chia sẻ với giáo viên, cha mẹ hay thậm chí các bạn học một chút cũng tốt hơn xúc động đi đánh nhau, hiểu chưa?”

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, vốn muốn nói về việc nhảy lớp với cô Lý, lại không biết mở miệng như thế nào.

Cô Lý nhìn nó không đi, đoán được vài phần, quay đầu ho khan vài tiếng mới hỏi, “Con lại muốn nhảy thêm một lớp phải không? Không có vấn đề gì, cô sẽ không ngăn con. Đúng rồi, cô Vương lớp năm cũng không tồi, nếu con nhảy lớp, cô sẽ giới thiệu con tới lớp đó. Con cùng Hoắc Chu và Hứa Diệu có quan hệ rất tốt đúng không? Bọn họ đều học lớp cô Vương, hẳn có thể dễ dàng hòa đồng.”

Lạc Thanh Hoài nắm chặt bàn tay nhỏ, cười lộ hai lúm đồng tiền với cô Lý: “Không ạ, con muốn nói cho cô, con sẽ không nhảy lớp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.