Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Chương 28: Tương lai mờ mịt


Đọc truyện Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng – Chương 28: Tương lai mờ mịt

Xe bon bon đi trên đường lớn, trong xe, một không khí trầm mặc bao trùm tất cả.

Tiểu Nhược ngồi ở phía sau với Thẩm Hạo Ngôn, bởi vì vừa chứng kiến cảnh bạo lực nên tiểu Nhược vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, hai con mắt mở to, đôi bàn tay vặn vẹo chứng tỏ chủ nhân của chúng rất sợ hãi, nàng sợ hãi đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh động đến người ngồi bên cạnh.

Nàng nghĩ: Đằng Nguyên Phong là bạn thân của anh mà anh ta còn xuống tay được, mà còn ra tay rất mạnh nữa chứ, vậy nếu nàng làm cho anh ta mất hứng, không phải cái mạng nhỏ của nàng cũng khó giữ được sao?

Len lén nhìn người bên cạnh đang chuyên tâm vào chiếc máy tính, ở trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, tính tình anh ta chẳng tốt chút nào

“Không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi sẽ nghĩ là tôi bắt nạt cô” Khó trách anh cảm thấy lành lạnh, thì ra có người dùng ánh mắt oán trách nhìn mình.


“A—nha” Nàng hoảng loạn quay đầu, ánh mắt nhanh chóng chuyển ra ngoài cửa sổ. Thật là, nàng lúc nào cũng bị hắn hù dọa cho bán sống bán chết, aiz, thật mất mặt.

“Thế nào?Bị dọa rồi sao?” Hắn bật cười gian xảo, tắt máy tính trên tay, hắn cố ý nhoài qua chỗ nàng ngồi, thở nhẹ vào đôi tai mẫn cảm, vui vẻ thưởng thức vẻ mặt cuống quít, thẹn thùng của nàng. (minhmap: sở thích BT, a BT wá =.=).

“Không có – không có” Dù cho bị dọa nàng cũng không thể cho anh ta biết được, nói ra rất mất mặt nha. Chết cũng không nói! Tiểu Nhược nói thầm trong lòng.

“Lúc nãy cô thấy cậu ta có đáng đánh không?” Hắn vươn tay ôm eo nàng, bàn tay xấu xa ở lưng nàng xoa nhẹ, tiếng nói trầm thấp lượn lờ bên tai.

“Em, em không biết..” ông trời ơi, trong tư thế mập mờ này mà còn bắt nàng suy nghĩ, oa oa, tha cho tôi đi mà.


“Không biết? Vậy có phải là tôi nên quay lại đánh cậu ta một lần nữa cho em suy nghĩ tiếp không?”. Nhìn hắn cười, nàng rùng mình một cái, sao nàng lại cảm thấy người hắn ta nhắm tới là cô chứ không phải Đằng Nguyên Phong.

“Không cần đâu, anh ta đáng đánh” Oa, hắn đúng là bạo lực, không biết anh chàng bác sĩ “xinh đẹp” kia chọc gì hắn mà hắn lại phản ứng dữ dội như vậy. Nếu bây giờ nàng nói “không biết” hẳn là chàng bác sĩ kia phải nằm viện mất. Nàng, vì làm người tốt mà nói dối một lần, chắc sẽ không bị sao chứ?

“Tôi chỉ nhắc nhở cậu ta, đắc tội với tôi thì kết cục cậu ta nhận được sẽ “đặc sắc” như thế nào. Vừa nãy tôi đánh cậu ta một cái, coi như là nể mặt cậu ta lắm rồi, nếu có lần sau chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Còn nữa, tôi làm vậy là để cho cô biết, đừng vô duyên vô cớ chọc giận tôi, hậu quả… cô gánh không nổi đâu” Hắn siết chặt eo nàng, rồi đột nhiên rời đi, quay lại vị trí ban nãy, chuyên tâm làm việc.

Nàng cảm thấy trong lời nói của hắn phảng phất ý cảnh cáo.

“ Đúng rồi, bộ dạng cô lúc ngủ rất xấu, còn chảy nước miếng nữa” (minhmap: a hok nhìn sao pik).

Chẳng lẽ ngày đó mình ngủ có chảy nước miếng? Anh ta nhìn thấy được!!! Trời ơi, chết mất thôi!

Rốt cục, người đàn ông này đáng sợ đến cỡ nào chứ, Tiểu Nhược cảm giác như mình vừa xuống địa ngục, không, mình vừa mới gặp Satan a! Oa, oa, oa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.