Bạn đang đọc Tiểu Ma Phi Của Minh Đế – Chương 368
Thất trưởng lão Kỳ Nguyệt Thần Điện tới Lâm Gia khiến cho Lâm Gia trên dưới vui mừng không thôi, đặc biệt là Lâm phu nhân.
Bởi vì biết là do nữ nhi Lâm Ánh Yên của mình mở lời nên mới khiến Thất trưởng lão chủ động tới Lâm Gia.
Lúc này, Thất trưởng lão đang xem xét tình hình của Lâm Đại Cường.
Cứ nghĩ Lâm Đại Cường chỉ bị thương không quá nặng dùng đan dược là khỏi, nhưng khi tận mắt xem xét mới biết, hai mắt Lâm Đại Cường đã hoàn toàn bị mù không còn cách nào khôi phục.
Nhìn sắc mặt không mấy khả quan của Thất trưởng lão, trong lòng Lâm phu nhân không khỏi dâng lên cảm giác bất an vội vàng hỏi.
“Thất trưởng lão, không biết mắt của nhi tử ta có thể khôi phục hay không ?”
Lâm lão gia cũng mong chờ nhìn Thất trưởng lão, hắn tin tưởng vào người của Kỳ Nguyệt Thần Điện có thể giúp mắt của nhi tử hắn khôi phục lại như ban đầu.
Có câu hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, câu nói tiếp theo không của Thất trưởng lão không khác nào là dập tắt hi vọng của bọn họ.
“Mắt của hắn không thể nào khôi phục lại như ban đầu nữa.
Đối phương ra tay rất tàn độc, hoàn toàn chấm dứt hi vọng khôi phục mắt của hắn !”
Lâm phu nhân nghe xong suy sụp loạng choạng lùi lại ngất đi, Lâm lão gia vội cho người đưa Lâm phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó mới dám đem hai cây kim băng lấy được từ trong mắt của Lâm Đại Cường ra, đem mọi chuyện nói lại một lượt cho Thất trưởng lão nghe.
Chỉ là có nói đúng sự thật hay không thì đâu ai biết.
“Đây chính là hung khí đã hại nhi tử của ta.
Thất trưởng lão, ngươi mau xem qua đây là loại vũ khí gì ?”
Hai cây kim băng được đạt trong một chiếc hộp nhỏ, vừa mở hộp ra đã khiến người ta chấn kính không thôi.
Bên trong không gian của hộp đã bị một lớp hàn băng bao phủ, hai cây kim băng màu xanh lam tỏa ra hàn khí nằm im trong đó, kích thước của nó cung chỉ như hai cây kim bình thường.
Kỳ lạ là, bên trong không gian hộp mặc dù đã bị phủ một lớp hàn khí nhưng bên bên ngoài hộp vẫn bình thường, không hề cảm nhận được hàn khí tỏa ra.
Thất trưởng lão tính cầm hai cây kim băng lên xem, thấy vậy Lâm lão gia vội vàng ngăn lại.
“Trước đó, đại phu khám cho nhi tử ta bởi vì động vào nó mà chết, Thất trưởng lão vẫn là nên cẩn thận thì hơn !”
Lâm lão gia có lòng tốt nhắc nhở Thất trưởng lão nhưng với cái tính cao ngạo của hắn, căn bản không nghe lọt tai chữ nào.
“Cũng chỉ là hai cây kim bình thường, có nhiệt độ thấp như vậy chắc hẳn là đã được để ở nơi cực hàn.
Bổn trưởng lão chỉ cần vận dụng chút linh lực là có thể khắc chế nó, ngươi không cần lo !”
Cái gì cũng phải có cái giá của nó, sự kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.
Ngay khi Thất trưởng lão vừa chạm vào kim băng hàn khí liền xâm nhập vào cơ thể hắn, cảm giác lạnh buốt chưa từng có, cho dù tu vi hắn cao, linh lực hộ thể nhưng vẫn không tàu nào ngăn cản được cái lạnh đang lan ra.
Thất trưởng lão kinh hãi vội đem toàn bộ linh lực trong người vận chuyển.
Uy áp từ tu vi của Thất trưởng lão khiến cho Lâm lão gia không chịu được mà quỳ rạp xuống đất.
Một người khỏe mạnh còn chịu không nổi chứ nói gì đến Lâm Đại Cường đang bị thương nằm trên giường.
Nhưng cho dù Thất trưởng lão đã đem toàn bộ tu vi vận dụng ngăn chặn hàn khí thì vẫn không có hiểu quả.
Từ đầu ngón tay động vào kim băng, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy da thịt Thất trưởng lão đang dần bị đóng băng.
Có lẽ tu vi cao lên tốc độ đóng băng của hắn chậm hơn của tên đại phu xấu số hôm trước.
Thất trưởng lão hoảng rồi, hắn không ngờ thứ này lại nguy hiểm tới vậy.
Nếu không nhanh chóng tìm cách ngăn hàn khí lại hắn sẽ bị đóng băng mà chết.
Ánh sáng sắc bén lóe lên, cánh tay rơi xuống, máu nhiễm đỏ, Lâm lão gia càng kinh hoảng hơn.
Thật không ngờ Thất trưởng lão lại nhẫn tâm đem cánh tay phải đang dần bị đóng băng chặt đứt.
Không cảm nhận được hàn khí nữa nhưng sự đau đớn khi mất đi một cánh tay là điều không gì sánh bằng.
Bản thân Thất trưởng lão lại giữ vị không nhỏ ở Kỳ Nguyệt Thần Điện, chỉ vì chạm vào hai cây kim nhỏ mà mất đi cánh tay phải, truyền ra ngoài tất sẽ chịu sự chê cười, đối với những người như Thất trưởng lão đây chính là một sự nhục nhã chưa từng có, sao hắn có thể chịu được ?!
“Nữ nhân đã làm mùi hai mắt Lâm Đại Cường, các ngươi đã bắt được chưa ?”
Không cần biết đối phương là ai, hại hắn mất đi cánh tay, nhất định phải khiến đối phương trả giá !
“Chỉ bắt được ba người có liên quan tới nàng, còn nàng thì tìm không thấy.
Có lẽ là biết đã gây ra họa nên đã bỏ trốn !”
“Đắc tội bổn trưởng lão còn muốn trốn , không bao giờ có chuyện đó !”
Đôi mắt Thất trưởng lão di chuyển tới hai cây kim băng vẫn đang nằm trong hộp, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Nếu như trong tay hắn có thứ vũ khí như thế này, vậy muốn lấy vị trí Điện Chủ khoog phải dễ như trở bàn tay sao ?
Tu vi của hắn đã đạt tới Linh Đế còn chịu không nổi, phải tự chặt mất cánh tay mới có thể bảo toàn tính mạng, tu vi của Điện Chủ cũng không như hắn là bao, chỉ cần bắt được nữ nhân kia, moi ra bí mật chế tạo nó, việc trở thành người có quyền lực nhất Già Lam Đại Lục sớm hay muốn cũng thành hiện thực.
Thất trưởng lão có chết cũng không ngờ, hai cây kim băng kia thực chất không phải là loại vũ khí gì.
Đó chẳng qua chỉ là nước ngưng tụ lại thành băng, uy lực cũng như một món vũ khí bình thường, chẳng qua là Cửu U Huyền rót thêm một chút linh lực mà thôi.