Tiểu Lý Phi Đao

Chương 22: Trong phòng ăn người ngồi đầy nghẹt


Đọc truyện Tiểu Lý Phi Đao – Chương 22: Trong phòng ăn người ngồi đầy nghẹt

Chuyện giang hồ bao giờ cũng đầy kích thích mà ai cũng muốn nghe.

Bời vì, dù bất cứ kẻ nào trong lòng cũng phải có ít nhiều phiền muộn, nghe những chuyện lạ của các kỳ hiệp võ lâm, của các giang hồ hào kiệt để rồi dần dần một cách tự nhiên hòa mình vào với nhân vật trong cốt truyện, những gì phiền muộn chất chứa do đó cũng vơi được ít nhiều. Nơi chiếc bàn đặt bên cửa, một cụ già áo xanh tóc bạc phơ đang ngồi, mắt lim dim thư thả từng ngụm khói trắng qua chiếc ông điếu cán dài.

Ngồi cạnh bên lão là một cô gái áo trắng điềm hoa hồng, tóc dóc thành chiếc bím đong đưa bên bờ vai.

Đôi mắt tròn của nàng đen nháy sáng ngời, mỗi khi chớp động, đôi mắt nàng y như có cái ma lực thu hút hồn phách mọi chàng trai.

Khi Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi bước vào, tất cả ánh mắt những người hiện diện nơi phòng ăn cơ hồ bị trực thị.

Sắc đẹp của Lâm Tiên Nhi quả là rạng rõ như một ánh hào quang chiếu diện khắp gian phòng.

Cho đến thiếu nữ thắt bím nọ, ánh mắt cũng không ngớt nhìn xoáy vào hai người và Lâm Tiên Nhi cũng nhìn trả nàng không nháy.

Chợt nàng nhoẻn miệng cười và nói thật khẽ bên tai Tiểu Phi :

– Anh nhìn mắt của cô ta xem, tôi phải cẩn thận mới được kẻo cô ta thu mất hồn của anh đấy.

Hai người lựa chiếc bàn ngồi xuống, vừa kêu xong vài thức ăn liền nghe lão già áo xanh nọ lên tiếng hỏi :

– Hồng Nhi, đã đến giờ chưa con?

Cô gái thắt bím được gọi tên Hồng Nhi gật đầu đáp :

– Đến giờ rồi.

Cho đến bây giờ, lão già nọ mới chịu hé mắt ra, dù dáng dấp bên ngoài già nua lụ khụ, nhưng ánh mắt của lão già rất tinh nhuệ trẻ trung, đúng là ánh mắt của con người nhỏ tuổi và mỗi khi nhìn thẳng vào ai, y như xoi mói ruột gan họ.

Lâm Tiên Nhi cười thật khẽ :

– Xem ra cái lão Tôn tiên sinh này không phải là thứ người ăn bám theo giang hồ để tìm sự sống đâu.

Tuy nàng nói rất khẽ nhưng vị Tôn tiên sinh nọ hình như nghe thấy, ánh mắt ông ném veừe phía nàng thật nhanh và nơi khóe miệng thoáng nhếch một vẻ cười.

Cô gái thắt bím bưng đến một tô trà nóng, lão già giơ tay đón l;ấy, chu miệng thổi vẹt xác trà trong bát, hớp vài hớp thắm giọng rồi chợt nói lên :

– Mai Hoa Đạo tội ác dã man, Lý Tầm Hoan khinh tài trọng nghĩa.

Có lẽ đó là câu giáo đầu tuồng cho cái chuyện sắp kể, nên khi thốt xong, ánh mắt lão liếc nhanh mọi người và hỏi tiếp :

– Chư vị có biết hai nhân vật mà lão vừa đề cập đó là ai không?

Tất nhiên cô gái tóc thắt bím phải hiểu rằng câu hỏi vừa rồi của lão già không hề nhằm vào một người nào mà chỉ cốt ý tìm lấy một người đối thoại cho thêm phần hào hứng của câu chuyện mà thôi.

Nàng khẽ lắc đầu, cất tiếng đáp :

– Hai người đó là ai nhỉ? Hình như chưa hề nghe ai nhắc tới.

Tôn lão tiên sinh cười lên :

– Vậy là ngươi kiến văn hẹp hòi rồi! Nhắc đến hai người đó, danh tiếng đều hết sức lẫy lừng. Mai Hoa Đạo trong vòng mấy mươi năm nay chỉ xuất hiện có hai lần nhưng tội ác mà hàng trăm hàng ngàn hảo hán của cánh hắc đạo lục lâm nơi hai miền lưỡng hà đã làm, góp chung lại so ra vẫn còn thua tội ác của một mình Mai Hoa Đạo đã gây ra.

Cô gái tóc thắt bím le le lưỡi và cười :

– Ghê thật! Thế còn Lý thám hoa là ai?

Tôn lão tiên sinh hép miệng như cảm khái :

– Vị ấy là một bậc thế gia công tử, đời đời khoa bảng nối truyền, có thể nói là một gia đình hết sức hiển hách, trong ba đời bảy lần đố tiến sĩ, đáng tiếc là không đó trạng nguyên. Cho đến đời vị Lý lão thám hoa, dưới gối chỉ có hai người con nhưng đều thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa vượt người. Lý lão thám hoa đặt tất cả hy vọng vào hai vị công tử đó, chỉ mong sao một trong hai người đó đỗ được Trạng Nguyên để bù vào chỗ kém khuyết của mình.

Cô gái tóc thắt bím cười ngắt lời :

– Thám Hoa cũng là cao sang rồi, tại sao phải nhất định cho được cái chức Trạng Nguyên làm chi?

Tôn lão tiên sinh không đáp mà kể tiếp :

– Nào ngờ, Lý đại công tử đến kỳ thi lại chỉ đỗ Thám Hoa, hai cha con do đó cứ buồn dàu dàu chẳng vui, dồn tất cả hy vọng còn lại vào Lý tiểu công tử.

Nhưng mạng số chẳng so người nên Lý tiểu công tử kinh luân tuyệt thế, chẳng ngờ thi xong vẫn đỗ Thám Hoa.

Lý lão thám vì buồn rầu thất vọng không đầy hai năm sau là tạ thế, kế đến, Lý đại thám hoa lại mang phải chứng bệnh bất trị, vị Lý tiểu thám hoa đâm thối chí ngã lòng, treo ấn từ quan, nơi quê nhà túng tiền kết khách, tánh khẳng khái và lòng hào sảng hơn người, cho dù Mạnh Thường Quân tái thế hay Tín Lăng Quân sống lại trên đời cũng chưa chắc chắn sánh bằng.

Kể đến đây vị Tôn lão tiên sinh ngừng lại thấm giọng bằng mấy ngụm trà.

Tiểu Phi đã nghe mạch máu mình như căng lên vì hứng khởi, nghe được ai ngợi khen Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi cảm thấy còn sung sướng hơn chính mình được khen.

Vị Tôn lão tiên sinh lại kể tiếp :

– Vị Lý tiểu thám hoa đó chẳng những tài cao hơn người mà song toàn cả nghề văn lẫn nghiệp võ, thưở bé nghe đâu được bậc kỳ nhân dị sĩ truyền thụ cho một tuyệt đỉnh công phu…

Cô gái tóc thắt bím chợt hỏi :

– Phải chăng hôm nay cha định kể câu chuyện của hai người đó?

Tôn lão tiên sinh gật đầu :


– Phải!

Cô gái vỗ tay như mừng rỡ :

– Vậy thì câu chuyện nhất định là rất hay, chỉ… chỉ có điều là đường đường một vị thám hoa lại đi dính dấp với một kẻ tiếng tăm xấu xa như Mai Hoa Đạo kia chứ?

Tôn lão tiên sinh nhè nhẹ thở dài :

– Vì bên trong có một nguyên uỷ lạ lùng.

Cô gái vội vàng hỏi :

– Nguyên uỷ như thế nào hở cha?

Tôn lão tiên sinh đáp :

– Vì Mai Hoa Đạo là Lý tiểu thám hoa và Lý tiểu thám hoa cũng là Mai Hoa Đạo.

Tiểu Phi ghe như giận vụt trào lên, hầm hầm sắp nhảy ra gây sự.

Cô gái nọ cũng lắc đầu lên tiếng :

– Vị Lý thám hoa đó đã không tiếc của gia tài muôn vạn, dám rải tiền kết bạn, tất nhiên phải là con người xem tiền bạc như rác bụi, làm sao bỗng biến thành kẻ đốt nhà cướp của, tham dâm háo sắc như Mai Hoa Đạo được, chút chuyện này con không làm sao tin được.

Tôn lão tiên sinh bập bập vài hơi thuốc và gật gù :

– Chẳng những con không làm sao tin mà chính cha cũng chẳng thể nào tin nổi. Do đó, cha mới ngầm theo dõi tin tức khá lâu.

Cô gái bật cười :

– Tài nghe ngóng tin tức, dù bất cứ là tin tức nào nhất định là không ai ăn qua cha nổi. Những ẩn tình cặn kẽ bên trong, hẳn là cha đã dò ra manh mối?

Tôn lão tiên sinh híp mắt cười đắc ý :

– Tất nhiên là cha phải nghe ra chứ, cái tình tiết ở bên trong câu chuyện thật khúc chiết và phức tạp vô cùng mà cũng ly kỳ hấp dẫn chẳn kém…

Nói đến đây lão chợt dừng lại, mắt lim dim in hình buồn ngủ.

Cô gái có vẻ nôn nóng thúc hối :

– Sao cha chẳng nói tiếp?

Vị Tôn lão tiên sinh mấp mấp vài hơi thuốc và thư thả nhả từng ngụm khói trắng xóa nhưng vẫn không lên tiếng.

Cô gái lại giục :

– Nói đi cha, nói đến chỗ hứng thú rồi cha lại ngưng ngang ai mà chịu cho được! Nghe mà tức ấm ức đi thôi!

Nhưng nàng chợt vỗ tay reo lên :

– À, phải rồi? Cha muốn uống rượu phải không?

Tất nhiên, không chỉ mình cô gái hiểu được điều đó mà tất cả thính giả ngồi quanh cũng hiểu điều ẩn ý của hai tiếng “uống rượu” kia.

Và tất cả đều mỉm cười dễ dãi, tay lần vào hầu bao tìm bạc vụn.

Tên tiểu nhị cũng khá thông minh nhân tình, sớm đã đem đến một chiếc mâm đứng cạnh đấy chờ hứng bạc. Cho đến khi ấy, vị Tôn lão tiên sinh mới ngáp dài một tiếng và tiếp tục kể :

– Mọi sự tình khởi đầu từ Hưng Vân trang.

Cô gái chận lời nói :

– Hưng Vân trang phải chăng là chỗ ở của Long Tứ Gia? Nghe nói nơi đó khí thế đồ sộ nguy nga, lâu đài san sát, rừng vườn bát ngát xum xuê, cảnh trí đẹp đẽ còn hơn cả miền lưỡng hà nữa, có phải thế không cha?

Tôn lão tiên sinh gật đầu :

– Đuíng thế! Sản nghiệp to tát đó xưa kia vốn là của Lý Tầm Hoan tặng cho ông ta chỉ vì hai người là bạn sinh tử cho giao, hơn nữa Long phu nhân lại có tình bà con cô cậu với vị thám hoa họ Lý.

Hai cha con, kẻ xướng người họa đã đem chín phần mười xác thực của sự tình xảy ra gần đây nơi Hưng Vân trang thuật lại rõ ràng y như người trong cuộc.

Nào lúc Lý Tầm Hoan làm đả thương Long Tiểu Vân cho đến lúc lọt vào ổ mai phục bị bắt, vị Tôn lão tiên sinh kể không sót một chi tiết y như lão là người trong cuộc.

Mọi người nghe đến đây không khỏi châu mày than thở, có kẻ nhiều máu nóng hơn, đập tay vỗ bàn tức tối thay cho Lý Tầm Hoan.

Và khi thuật tới chỗ Lâm Tiên Nhi đang đêm bị bắt cóc như thế nào, rồi vị anh hùng Tiểu Phi xuất hiện cứu nàng bằng đường kiếm nhanh như chớp ra sao, đôi mắt của Tôn lão tiên sinh chẳng hiểu vô tình hay hữu ý cứ ngó chăm chăm về hướng của Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi.

Cả cô gái tóc thắt bím, ánh mắt đen nhánh như thu hồn của nàng cũng cứ liếc xéo về phía hai người với nụ cười ranh mãnh ở khóe môi.

Tiểu Phi tuy ngoài mặt vẫn lầm lì thản nhiên nhưng lòng chàng đã phần nào hoài nghi tông tích của cha con họ Tôn.

Cô gái tóc thắt bím ỡm ờ lên tiếng hỏi :

– Nói như thế thì Mai Hoa Đạo đã chết về tay vị kiếm khách Tiểu Phi đó rồi chăng?

Tôn lão tiên sinh gật đầu :


– Nhưng Triều đại gia, Điền Thất đại gia lại không chịu nhìn nhận đó là Mai Hoa Đạo mà cho là Lý Tầm Hoan mới chính thật là Mai Hoa Đạo.

Cô gái mở tròn mắt :

– Như thế ai là Mai Hoa Đạo đây?

Tôn lão tiên sinh buông tiếng thở dài :

– Chưa có một ai nhìn thấy Mai Hoa Đạo ra làm sao cả, tất nhiên khó mà biết ai thật ai giả. Nhưng thân phận của Triệu đại gia, Điền Thất gia đâu phải tầm thường, một lời nói của họ giá trị nặng ngang bằng chín đỉnh thì một khi họ đều quyết Lý Tầm Hoan là Mai Hoa Đạo, người khác cùng đều nghe theo và cho Lý Tầm Hoan là Mai Hoa Đạo, do đó Tâm Mi đại sư đã áp giải họ Lý về chùa Thiếu Lâm.

Ngừng lại rít thêm hai ngọn khói thuốc, Tôn lão tiên sinh chậm rãi tiếp lời :

– Nào ngờ khi đến chùa Thiếu Lâm thì tình thế lại đảo ngược. Lý Tầm Hoan trở thành kẻ hộ tống Tâm Mi đại sư trở về chùa.

Câu nói ấy làm cho Lâm Tiên Nhi rúng động thật sự.

Tiểu Phi tất nhiên lại càng hết sức sững sờ.

Hai người cố nghĩ mãi mà không làm sao suy đoán ra sự tình biến chuyển nơi dọc đường.

Tiếng hỏi cuả cô gái thật dúng là lúc mong mỏi của hai người.

– Tại sao lại có chuyện như thế hả cha?

Tôn lão tiên sinh đáp :

– Vì Điền Thất gia, Tâm Mi đại sư cũng bốn vị Thiếu Lâm tăng nhân có phận sự áp giải Lý Tầm Hoan, nơi giữa đường đều bị trúng phải độc thủ của lão Cực Lạc động chủ nơi miền Miêu Cương. Tâm Mi đại sư sau khi trúng độc mới phóng thích Lý Tầm Hoan nhưng họ Lý thấy ông trúng độc quá nặng không đành bỏ đi và đưa về Thiếu Lâm tự may ra mới hy vọng cứu chữa Tâm Mi đại sư nên họ Lý mới đưa ông ta về chùa.

Cô gái xuýt xoa khen ngợi :

– Vậy thì vị Lý thám hoa đó đáng gọi là một đấng anh hùng, một đấng hào kiệt không uổng lời một chút nào. Giá như đối với người khác trong tình huống đó, họ đã sớm bỏ đi rồi, có đâu mà cứu Tâm Mi đại sư?

Tôn lão tiên sinh thở dài sườn sượt :

– Lý tuy rằng thế nhưng tiếc thay đám Thiếu Lâm đã chẳng những không cảm kích ơn của họ Lý mà trái lại còn muốn sát hại người.

Cô gái tóc thắt bím vo tròn đôi mắt :

– Sao lại kỳ vậy?

Tôn lão tiên sinh lắc đầu thở ra :

– Vì những lời trên đều do chính Lý Tầm Hoan thuật lại nhưng tăng nhân Thiếu Lâm không chịu tin lời của người, dù chỉ một lời thôi.

Cô gái tóc thắt bím lộ vẻ bất bình :

– Còn Tâm Mi đại sư đó chi, chẳng lẽ… chẳng lẽ ông không đứng ra một lời làm chứng cho Lý thám hoa hay sao?

Tôn lão tiên sinh lại thở dài sườn sượt :

– Tiếc thay, Tâm Mi đại sư khi về đến chùa thì đã viên tịch! Trừ Tâm Mi đại sư ra, trên đời này không còn người thứ hai nào biết rõ chân tướng của sự việc trên.

* * * * *

Cử tọa bốn phía nghe kể đến đây không ai khỏi thở dài cảm khái.

Tiểu Phi càng nghe lồng ngực mình như muốn bung ra. Chàng không sao dằn được, lớn tiếng hỏi :

– Vị Lý thám hoa đó phải chăng đã bị Thiếu Lâm tự hại rồi?

Tôn lão tiên sinh nhìn chàng thật nhanh và ánh mắt như gợn lên một nụ cười. Lão chậm rãi đáp :

– Thiếu Lâm tự tuy là lãnh tụ võ lâm, môn hạ đệ tử không một ai chẳng phải là tuyệt đỉnh cao thủ nhưng muốn giết được Lý thám hoa không phải chuyện dễ dàng.

Cô gái tóc thắt bím cũng liếc nhanh đôi mắt về phía chàng trước khi cất tiếng hỏi :

– Nhưng hai tay dù sao cũng khó chống nổi bốn quyền, Lý thám hoa dù vô địch thiên hạ cũng không làm sao mà đương cự nổi với hơn tám trăm đệ tử Thiếu Lâm.

Tôn lão tiên sinh đáp :

– Tuy Thiếu Lâm tự có hơn tám trăm đệ tử, và dù toàn là cao thủ nhất nhì võ lâm nhưng thử hỏi ai dám dành ra tay trước? Ai chịu dại dột đi hứng thử thần đao của Lý thám hoa?

– Phải lắm. “Thần đao họ Lý” chẳng trật một phát. Thiếu Lâm tự tuy có tám trăm đệ tử nhưng nhất định là vẫn không làm gì được họ Lý, có lẽ bây giờ thì y đã chạy mất tiêu rồi.

Tôn lão tiên sinh ắc đầu :

– Nhưng y lại không chạy đi đâu cả.

Cô gái hình như rất ngạc nhiên :

– Tại sao?


Tôn lão tiên sinh khẽ thở dài :

– Tuy đệ tử Thiếu Lâm không giết được y nhưng y cũng không làm sao mà đột phá vòng vây thoát đi, vả lại khi câu chuyện chưa rõ ràng đen trắng, họ Lý cũng chưa chịu đi.

Cô gái nôn nóng hỏi :

– Đi không thể đi, đánh lại không thể đánh, vậy họ Lý làm thế nào đây?

Tôn lão tiên sinh đáp :

– Bị vây chặt giữa vòng vây của tám trắm đệ tử Thiếu Lâm, ngọn phi đao của họ Lý một khi đưa ra, dĩ nhiên chẳng một ai dám xông lên cũng chỉ vì kiêng gờm ở ngọn phi đao còn lăm lăm trên tay đối thủ. Nhưng Lý thám hoa dù thuật phi đao có cao cường đến mấy cũng không làm sao giết chết được từng ấy người như thế.

Cô gái tóc thắt bím lè lưỡi :

– Nếu thế thì nguy mất, nếu cuộc diện cứ kéo dài thì sẽ nguy cho vị Lý thám hoa, vì sức của con người dù sao cũng có hạn.

Tiểu Phi càng nghe lòng mình nôn nóng phi thường. Nếu đặt chàng vào trường hợp của Lý Tầm Hoan, chàng cũng khó mà biết đối phó thế nào.

Tôn lão tiên sinh lại nói :

– Nơi mà khi đôi bên đối đáp dằng co chính là ngôi thiền phòng mà Tâm Mi đại sư viên tịch. Lý Tầm Hoan mới thừa cơ mà chui tọt vào thiền phòng đó.

Cô gái thóc thắt bím thất thanh kêu lên :

– Làm như vậy có khác nào vị Lý thám hoa đó tự đút đầu vào chỗ chết hay sao?

Tôn lão tiên sinh mỉm cười bí mất :

– Chính đệ tử Thiếu Lâm cũng không ngờ nổi họ Lý lại không tháo chạy trở ra ngoài, mà lại tự đút đầu vào tuyệt lộ, hình như cũng nhờ chỗ sơ suất đó mà họ Lý mới xông vào được thiền phòng, nhóm tăng nhân Thiếu Lâm có hối tiếc thì đã muộn.

Cô gái tóc bím cau mày ngạc nhiên :

– Hối à? Lý thám hoa đã tự đút đầu vào tuyệt lộ thì tại làm sao họ lại phải hối chứ?

Tôn lão tiên sinh đáp :

– Vì bên trong thiền phòng không những có di thể của Tâm Mi đại sư mà còn có một bộ kinh điển quý giá của Thiếu Lâm tự cất giấu ở đấy. Bọn họ sợ phải liêng chuột bể đồ nên càng chẳng dám xông vào.

Cô gái tóc bím thắc mắc :

– Nhưng nếu họ cứ giữc chặt bên ngoài thì Lý thám hoa tránh sao khỏi chết vì đói vì khát?

Tôn lão tiên sinh gật đầu :

– Hẳn nhiên là đệ tử Thiếu Lâm có nghĩ tới điều đó nhưng ngờ đâu Ngũ sư thúc của họ là Tâm Thù đại sư còn kẹt ở trong thiền phòng và bị Lý thám hoa kiềm chế, không lẽ họ đành để cho Ngũ sư thúc của họ chết đói một lượt với họ Lý hay sao?

Cô gái à lên một tiếng.

Tôn lão tiên sinh nói tiếp :

– Cho nên họ chỉ còn cách mang cơm nước đưa vào để cho vị Ngũ sư thúc của họ khỏi chết đói và tất nhiên Lý thám hoa cũng không chết đói.

Cô gái vỗ tay reo cười :

– Thiếu Lâm tự xưa nay vẫn được hiệu xưng là võ lâm thánh địa, mấy trăm năm trời rồi chưa có một ai dám vọng phạm vượt qua một bước khỏi Lôi Trì, nhưng Lý thám hoa chỉ đơn phương độc mã đã làm cho toàn thể Thiếu Lâm tự rối óc điên đầu, tám trăm đệ tử Thiếu Lâm lớn nhỏ chẳng những không làm gì được mà mỗi ngày còn phải dâng cơm nước, lại còn sợ món ăn chẳng vừa miệng ông ta…

Nàng ngừng lại đệm thêm một chuỗi cười thích thú và nói tiếp :

– Vị Lý thám hoa này quả là một nhân vật phi thường, câu chuyện cha vừa kể quả là thích thú.

Nghe đến đây Tiểu Phi cảm thấy máu như bừng nóng khuôn mặt, chỉ muốn vỗ ngực đứng lên la to cho mọi người biết vị Lý thám hoa kia chính là người bạn của mình, một người bạn rất thân.

Vì bất luận là ai được làm bạn với con người như Lý thám hoa đều phải cảm thấy hãnh diện cả.

Nhưng vị Tôn lão tiên sinh lại thở dài sườn sượt :

– Đúng thế! Lý thám hoa đáng gọi là anh hùng hào kiệt, trong giang hồ khó có người thứ hai.

Nghe đến đây, Tiểu Phi nhìn Lâm Tiên Nhi nói nhỏ :

– Tôi định đến chùa Thiếu Lâm một chuyến, Lâm cô nương đợi tôi ở đây nhé.

Lâm Tiên Nhi đưa tay qua giữ lấy tay của Tiểu Phi như sợ hắn nói rồi là đi mất. Nàng nói với Tiểu Phi :

– Nguy hiểm lắm! Chùa Thiếu Lâm từ xưa đến nay nối tiếng là nơi tập trung nhiều người võ công thâm hậu. Một mình Lý Tầm Hoan tuy khó thoát ra khỏi nhưng họ Lý còn có Tâm Thù đại sư để làm lá chắn nên nhất thời nhiều người trong Thiếu Lâm chưa làm gì được bạn của anh. Bây giờ anh đến đấy, người trong Thiếu Lâm sẽ cho anh là đồng bọn của Lý Tầm Hoan. Võ công anh tuy giỏi thật nhưng không thể nào hạ hết được tám trăm cao thủ của họ. Ngược lại, nếu anh có mệnh hệ gì thì Lý Tầm Hoan sẽ rời nơi an toàn để đối diện với hiểm nguy như anh, sẽ bất chấp mọi giá để cứu được anh. Như vậy, anh không những chẳng thể cứu được y, trái lại chỉ hại y thêm mà thôi.

– Phải lắm, Lâm Tiên Nhi suy đoán còn chu đáo hơn tôi nhiều.

Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi hình như tha thiết hơn, nàng nắm tay Tiểu Phi giật mạnh :

– Anh hứa với tôi là không mạo hiểm đến Thiếu Lâm tự chứ?

– Ừ.

Tiểu Phi đáp gọn trong nóc họng.

Sự chấp nhận quá mau của chàng làm Lâm Tiên Nhi gợn ý hoài nghi.

Hai người lẳng lặng quay về phòng, mỗi người tâm tư riêng mang một ý nghĩ.

Lâm Tiên Nhi rót đầy chung trà định mang tới, Tiểu Phi vụt nói :

– Tôi đã không đến Thiếu Lâm thì Tiên Nhi nên trở về đi thôi.

Lâm Tiên Nhi khựng bước lại nhìn chàng một lúc mới hỏi :

– Còn anh?


– Tôi à… tôi đến một nơi khác có việc.

Tuy cố giữ cho giọng nói thản nhiên nhưng Tiểu Phi không giấu được ít nhiều lúng túng.

Bàn tay của Lâm Tiên Nhi vụt vung lên khiến chung trà sóng sánh nước bắn lên mình nàng.

Và giọng nói của nàng nghe như lạc đi.

– Phải chăng anh định giả làm Mai Hoa Đạo?

Tiểu Phi từ từ quay lại nhìn nàng thật sâu và đáp :

– Phải.

Lâm Tiên Nhi cắn chặt vành môi :

– Anh nhất định rồi chứ?

Tiểu Phi gật đầu :

– Phải!

Bằng hai tiếng gọn gàng đó đã nói lên một sự quyết liệt, không một trở ngại nào thay đổi được ý định của chàng.

Lâm Tiên Nhi lắc đầu buồn bã :

– Thế thì… tại sao anh lại bảo tôi trở về?

– Vì đó là việc riêng của tôi.

Tiểu Phi đáp thật nhanh hình như để giấu đi một tiếng thở dài.

Lâm Tiên Nhi cúi gầm đầu buồn bã :

– Việc của anh cũng là việc của tôi.

Tiểu Phi đáp :

– Nhưng Lý Tầm Hoan không phải là bạn của cô.

Lâm Tiên Nhi vẫn một mực van nài :

– Đã là bạn của anh cũng là bạn của tôi.

Nét mặt của Tiểu Phi không khỏi gợn lên nhiều cảm kích nhưng chàng lại làm thinh.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

– Đối với bạn bè anh đầy đủ nghĩa khí như thế thì tại sao tôi lại chẳng có thể bắt chước được như anh? Dù rằng tôi chẳng tài cán chi nhưng hai người cạnh bên nhau, khi có việc cần, cùng tham khảo vẫn hơn một người chứ.

Tiểu Phi vụt nắm tay nàng xiết mạnh.

Không cần diễn đạt bằng lời lẽ, với ánh mắt, với tình ý lộ trên nét mặt đã thay chàng nói lên tất cả rồi.

Thứ ngôn ngữ không bằng âm thanh đó bao giờ cũng mầu nhiệm và cũng thật dễ hiểu hơn muôn vạn ý lời tha thiết nhất. Và Lâm Tiên Nhi trên vành môi hồng đã nở lên một nụ cười tình tứ.

Tiểu Phi lại một phen nghe lòng mình ngây ngất như say.

Lâm Tiên Nhi đã vội cau mày :

– Muốn giả làm Mai Hoa Đạo ít nhất anh phải tìm lấy một vài đối tượng để mà hạ thủ chứ?

Tiểu Phi lơ đễnh gật đầu :

– Tất nhiên.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

– Nhưng chúng ta đâu có thẻ tìm những người vô can mà hạ thủ?

Tiểu Phi đáp :

– Lẽ cố nhiên đối tượng mà tôi muốn tìm phải là hạng cường hào ác bá hoặc hàng đầu nậu ăn cướp chuyên ngồi không mà chia lời.

Lâm Tiên Nhi ánh mắt sáng lên :

– Nghe đâu vùng phụ cận này hình như có thứ hạng người anh vừa đề cập.

Tiểu Phi hỏi ngay :

– Ai?

Lâm Tiên Nhi đáp :

– Tên này xưa kia là một đại đạo khét tiếng võ lâm, năm mươi tuổi mới rửa tay giải nghệ nhưng nghe đâu trong bóng tối vẫn còn hành động nhiều điều mờ ám lắm.

Tiểu Phi gật đầu.

Lâm Tiên Nhi hớp nhẹ vành môi :

– Hình như hắn tên thật là Trương Thắng nhưng bây giờ mọi người gọi Trương viên ngoại hoặc Trương Thiện Nhân.

Tiểu Phi hơi nhíu mày :

– Trương Thiện Nhân?

Lâm Tiên Nhi cười nhẹ :

– Hắn cướp được mười vạn lượng liền xuất ra một trăm lượng để dùng vào việc sửa lộ bắc cầu, ban đêm giết chết một trăm mạng người thì ban ngày hắn hết sức đạo mạo hiền từ trong việc thí cơm tặng thuốc. Một kẻ ăn cướp nếu muốn đóng vai một con người từ thiện bao giờ cũng dễ dàng và nhiều tiện nghi hơn kẻ khác! Đời là thế đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.