Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 68


Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 68

Khoảng cách với tương lai

☆ ☆ ☆

Vương Mân giả vờ tự nhiên khoác tay lên vai Tiếu Lang, cười nói “Dạ, là cháu với Tiếu Lang vừa gặp cảm thấy như đã quen, cho nên mới nhận Tiếu Lang làm em trai… Dì không ngại có thêm một đứa con nuôi chứ?”

Tiếu mẹ bị lời này của Vương Mân dỗ ngọt thiệt là ngọt, cười vui vẻ nói “Ha, cao hứng còn không kịp nữa là! Tuần nào Lang Lang trở về nhà đều huyên thuyên kể lại cháu tốt với nó thế nào, có một đứa con nuôi như cháu coi như là phúc của dì đây đó chứ…”

Hồi Tiếu Lang còn nhỏ, Tiếu gia vẫn đang trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, trẻ con lứa năm sáu tuổi đã bắt đầu có trí nhớ về những sự tình xung quanh mình, vất vả của ba mẹ in dấu rất sâu trong đầu Tiếu Lang, cho nên ngay từ nhỏ cậu đã không giống với những đứa trẻ đồng lứa khác, thích làm nũng tùy hứng, cũng không giống với em trai luôn xòe tay đòi tiền ba mẹ như vậy.

Tiếu Lang dựa theo con đường có thể xem như là tốt nhất, vững chắc nhất trong cảm nhận của hết thảy trưởng bối, từng bước từng bước đi đến, trước tiên là vào trung học trọng điểm, sau đó cố gắng thi vào một trường Đại học trọng điểm, sau này chọn một chuyên nghiệp thu nhập khá để học tập, cuối cùng tìm một công tác ổn định, không để ba mẹ phải quan tâm đến mình.

Có lẽ, một đứa con ngoan ngoãn như vậy sẽ khiến hết thảy những bậc làm ba làm mẹ cảm thấy hâm mộ, nhưng mà Tiếu mẹ chỉ có thể tự hào trước mắt người khác, sau lưng lại cảm thấy đau lòng.

Hết thảy những người làm mẹ, đều hi vọng con mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nếu con trai không thể than thở kể khổ với ba mẹ mình, vậy một khi nó có tâm sự, sẽ phải nói với ai đây? Những khi gặp ủy khuất, ai sẽ an ủi nó? Lúc gặp phải áp lực, làm sao để có thể phát tiết ra?

Tiếu mẹ có một người bạn làm ăn, đối phương cũng có con trai, lớn hơn so với Tiếu Lang năm tuổi, thưở nhỏ bởi vì ba mẹ bận rộn làm ăn mà khuyết thiếu quan tâm đến con cái, đến khi lên trung học lại mắc phải bệnh tâm lý, đi khám bác sĩ tốn không ít tiền… Hiện tại không biết tình huống thế nào, chỉ nghe nói thường thường phải nghỉ học dài hạn ở nhà.

Một thế hệ những con người sống vào thời của Tiếu mẹ cho đến tận bây giờ chưa từng nghe qua cái gì gọi là bệnh tự bế, cái gì gọi là chứng trầm cảm, nếu một người mà xảy ra vấn đề về tâm lý, như vậy chỉ cần ba chữ để tổng kết lại thôi—— bệnh tâm thần!

Từ sau khi biết được chuyện của con trai bạn mình rồi, Tiếu mẹ liền cảm thấy căng thẳng trong lòng, bà thường xuyên giáo huấn hai đứa con trai quan niệm “Trong lòng có chuyện gì luẩn quẩn nhất định phải nói ra, nói ra người thân mới giúp các con giải quyết được.” Nhưng cho đến nay, vẫn chưa từng thấy đứa con trai lớn của mình tâm sự vấn đề rắc rối nào với ba mẹ lẫn em trai mình, ở trước mắt cả nhà, nó chỉ luôn nói những chuyện tốt chuyện vui, không hề đề cập tới chuyện không vui, tựa như một đứa trẻ không hề có tâm sự gì, ngày ngày cười đùa giỡn hớt.

Mà em trai Tiếu Mông của nó, từ nhỏ tới lớn, từ theo đuổi vật chất cái gì, cho đến tinh thần nghệ thuật gia cái gì, cả phản nghịch thời kỳ hay yêu sớm (?)… tất cả đều lần lượt trải qua.

Tuy có lúc làm ầm ĩ lên, nhưng Tiếu mẹ lại cảm thấy như vậy không có gì là xấu cả, con cái phải nuôi dạy như thế, nuôi thế mà tốt mới có ý tứ chứ.

So sánh với Tiếu Mông, Tiếu mẹ càng cảm thấy trong lòng Tiếu Lang tồn tại một thế giới u ám mà bà không thể nào biết đến được, nhưng lại không có cách nào để buộc nó nói ra cho mình nghe…

Lúc này lại thấy Tiếu Lang cùng Vương Mân như vậy, Tiếu mẹ mới cảm thấy yên tâm hoàn toàn. Hóa ra hai đứa nhỏ này đã nhận nhau làm anh trai em trai, khó trách lại thân thiết tới vậy. Tiếu Lang có một người anh chiếu cố quan tâm nó, còn gì tốt hơn thế nữa chứ.

“Mẹ…” Tiếu Lang đột nhiên sợ hãi ấp úng “Chuyện… kết quả thi giữa học kỳ…”

Tiếu mẹ nghe được lời mở đầu, liền biết ngay con trai mình muốn nói cái gì, lập tức ngắt lời “Thành tích cái gì đều là không quan trọng, bản thân con vui vẻ là tốt rồi.”

Đại đa số bậc làm cha làm mẹ đều sẽ nói những lời giống hệt nhau như vậy, nhưng là hành vi cùng biểu tình lại vẫn như cũ, để tâm đến kết quả thành tích vô cùng… Tại cùng phương diện này, những đứa trẻ đều là rất mẫn cảm.

Tiếu Lang bất an liếc nhìn Vương Mân, như muốn chứng thực độ tin cậy của lời nói này, Vương Mân an ủi “Anh nói rồi còn gì, em không cần cho mình áp lực quá mức như vậy, bất quá chỉ là một kỳ thi giữa học kỳ mà thôi.”

Hỗ động giữa hai người con trai đều lọt vào tầm mắt của Tiếu mẹ, trong lòng bà chợt cảm động vô cùng, thiếu niên Vương Mân này quả nhiên rất tốt, là một người bạn đáng để Tiếu Lang quen biết cả đời.


Tiếu mẹ dùng ngữ khí thoải mái trêu ghẹo “Lang Lang a, người khắp C thị ai cũng biết học ở Hoa Hải khó biết bao nhiêu, con muốn tiến bộ, mà người khác cũng muốn tiến bộ như con vậy, làm người phải biết cho người khác cơ hội có biết không?”

Tiếu Lang ngây ngô cười hắc hắc, dựa cả người vào Vương Mân, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Một lát sau, Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần dùng xong cơm chiều trở lại phòng, Tiếu mẹ cùng hai người họ trò chuyện vài câu, khách khí mời mấy đứa nhỏ sau này đến nhà chơi với Tiếu Lang, buổi thăm ký túc xá cũng chấm dứt.

Tiễn mẫu thân đại nhân trở về, Tiếu Lang ôm lấy Vương Mân hỏi “Mẹ em giống như rất thích anh na!”

Vương Mân cười hỏi “Thật không?”

Tiếu Lang làm bộ như ghen tuông, than thở “Lúc mẹ đi còn lôi kéo tay anh nữa, chẳng thèm để ý tới em, mẹ xem anh như con ruột rồi, hơn em luôn.”

Vương Mân “Dì rất biết cách đối nhân xử thế, Tiểu Tiểu em thật có phúc khí.”

“Ùa, mẹ em rất tốt,” Tiếu Lang sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói “…Anh cũng rất tốt.”

Vương Mân “…”

Dẫu cho chiếm được an ủi từ cả mẹ mình và Vương Mân, nhưng thất bại ở kỳ thi giữa học kỳ lần này vẫn khiến Tiếu Lang khó chịu vô cùng, cậu quyết định “hối cải triệt để” bản thân, một lần nữa cố lên!

Nếu không đạt được thứ hạng mà mình cùng Vương Mân đã ước định ra, sau này áp lực sẽ càng lớn hơn nữa.

A, không muốn cùng anh mình tách ra chút nào…

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang vứt bỏ tạp niệm, hoản toàn dứt bỏ tâm tình thất thường hồi nửa học kỳ trước, bắt đầu hết sức kiên định học tập.

Ngoài ra, mỗi thứ sáu cậu vẫn sẽ theo thường lệ đến đội mô hình mày mò làm máy bay.

Cuối tháng mười hai, đội mô hình cũng chuẩn bị báo danh tham gia giải thi đấu so tài mô hình dành cho học sinh trung học của tỉnh. Hoa Hải báo danh ba hạng mục : mô hình máy bay trực thăng khung cao su cấp 2 (P1F-2), so tài mô hình máy bay chạy điện dùng dây điện điều khiển sơ cấp (P2E-0) cùng với mô hình phi cơ không chiến điều khiển bằng dây điện (P2D).

Đến cuối cùng, cả tổ tiến hành huấn luyện cách điều khiển, trải qua xem xét kết luận, Tiếu Lang được chọn làm tuyển thủ dự thi hạng mục P2E-0.

Đầu tháng vừa đến, thầy Trầm cùng thầy Viên liền mang theo cả đám thành viên của đội mô hình đến thành phố tỉnh B thị. Thành viên Hoa Hải biểu hiện hết sức xuất sắc, đoạt được hạng nhì giải thưởng tập thể, Tiếu Lang đại biểu phân tổ P2E-0 tham gia thi đấu đơn, đạt được hạng nhất…

Thành tích của Tiếu Lang làm cho hết thảy sở hữu các thành viên cùng niên cấp vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc, một năm trước tên này vẫn còn là một con gà mờ mới bắt đầu vào đội mô hình, hiện tại cư nhiên có thể đại biểu trường học thi đấu đơn độc, lại còn đạt được thứ hạng nữa!

Đoạt được thứ hạng, gây vẻ vang cho trường, cũng không làm mất mặt ân sư của mình, Tiếu Lang rất là cao hứng, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc thi đấu, cậu cảm thấy vừa hưng phấn lại rung động vô cùng, hận không thể biến bản thân thành máy bay bay thẳng về Hoa Hải báo tin vui này cho Vương Mân biết!


Muốn cậu ấy là người đầu tiên biết được tâm trạng của mình lúc này, cùng mình chia sẻ niềm vui sướng này.

Anh, nếu anh ở đây thì tốt biết bao… anh sẽ được nhìn thấy biểu hiện phấn khích vô cùng lúc này của em, cao hứng thay em, phải không…

Ngồi trên xe bus trở về C thị, thầy Trầm bảo Tiếu Lang cùng mình ngồi một hàng ghế, Tiếu Lang lắc cái đuôi tí ta tí tởn chạy qua, thầy Viên ngồi ở phía sau, lúc bước ngang qua Tiếu Lang, nói một câu “Biểu hiện không tệ.”

Tiếu Lang cảm thấy mặt của thầy Viên có hơi hơi đen chút… không biết có phải do ảo giác hay không nữa…

Thầy Trầm hòa ái hỏi “Vui vẻ không?”

Tiếu Lang “Dạ vui!!”

Thầy Trầm “Em rất có thiên phú chơi mô hình.”

Tiếu Lang khiêm tốn nói “Lý luận của em vẫn còn chưa đủ…”

Thầy Trầm “Ừ, không bàn tới chuyện tri thức lý luận của em phong phú cỡ nào, cũng không nói tới kinh nghiệm thực chiến của em có bao nhiêu, chỉ nhìn mỗi chuyện trình độ điều khiển của em thôi, quả thực có thể nói tiềm lực của em là vô cùng.”

Tiếu Lang xấu hổ “Dạ” một tiếng, thầy Trầm lại nói tiếp “Tri thức là có thể bổ sung, kinh nghiệm có thể tích lũy được, nhưng điều khiển lại rất khó tập luyện, nếu không có ‘cảm giác’, không cách nào chơi mô hình giỏi được.”

Tiếu Lang “Dạ, em cũng cảm thấy mỗi lần mình mò tay vào mô hình máy bay là như quên hết trời đất.”

Thầy Trầm “Thầy cũng thấy vậy, em rất chuyên tâm, hơn nữa phản ứng cũng rất nhanh…Mọi khi hay làm những vận động gì?”

Tiếu Lang nói “Nằm ngửa bật dậy có coi như vận động không?” cả học kỳ này quả thực Tiếu Lang răm rắp noi theo Vương Mân tập thể dục, nằm ngửa bật dậy hoặc là hít đất vân vân…

Thầy Trầm “…”

Tiếu Lang suy nghĩ, cảm thấy việc điều khiển máy bay cũng không khác gì với việc thao tác chơi game, mình là chơi chức nghiệp thích khách trong Hiệp Minh, đồng dạng cần phản ứng nhanh lại nhạy, một chút lệch lạc đều sẽ khiến cho phi đao ám khí bắn ra chệch mục tiêu.”

“Em có chơi game trên máy tính nữa, kiểu kiểu như cần dùng bàn phím khống chế thao tác a.” Tiếu Lang nói.

Thầy Trầm nói “Ồ? Game gì?”

Nha, sơ ý một cái liền nói ra mất tiêu rồi… không biết thầy có phản đối chơi mấy cái này không ta… Tiếu Lang có hơi chột dạ nói “Là một game online á…”

Thầy Trầm nở nụ cười “Không tệ nha, là một mình em chơi hay là chơi cùng bạn?”

Tiếu Lang liếc liếc nhìn biểu tình của thầy Trầm, đối phương bộ dạng giống như cảm thấy rất hứng thú với cái này, thế là cậu cũng buông ra lo lắng, bắt đầu huyên thuyên “Cùng một bạn học ở chung phòng ký túc chơi a, là cậu ấy dẫn em đi chơi, từ hồi năm nhất liền bắt đầu… Bất quá không có ảnh hưởng tới việc học đâu, tụi em mỗi tuần chỉ đi chơi có một lần hà.”


Thầy Trầm lại hỏi “Có phải đi cái tiệm Net mở dưới tầng ngầm quán trà sữa ở con phố ăn vặt sau trường mình không?”

Tiếu Lang “…”

Thầy Trầm “Ha ha, thầy còn nhớ có một học sinh đã tốt nghiệp mấy năm trước cũng ở đội mô hình… Thằng nhóc đó là học sinh lớp thực nghiệm, rất hay trốn học chui vào tiệm Net kia chơi, còn lừa chủ nhiệm của mình bảo là mình tới đội mô hình tập luyện. Có lần vô tình thầy cùng chủ nhiệm nó ngồi tán gẫu với nhau, nhắc tới chuyện này, mới biết rõ chân tướng, lần đó làm chủ nhiệm nó tức tới đỏ mặt… Có điều, thằng nhóc kia đầu óc khá là thông minh, sau này lúc thi vào trường Đại học đạt điểm rất cao, vào Tây Đại.”

Tiếu Lang nghe nói tới Tây Đại, hai lỗ tai lập tức dỏng lên, hỏi “Người kia là Vương Kỳ phải không?”

Thầy Trầm “Em biết thằng nhóc kia à?”

“He he…” Tiếu Lang cười “Bạn học dẫn em đi là em trai của ảnh đó, tên Vương Mân.”

Thầy Trầm ha ha cười phá lên, nói “Hóa ra em cũng bị em trai thằng nhóc kia làm hư a…”

“…” Tiếu Lang vội vàng giúp Vương Mân rửa sạch tội danh “Không có a! Là do bản thân em cũng thích chơi thôi, Vương Mân thông minh lắm, thành tích của cậu ấy cũng tốt, tốt hơn cả em nữa a, có lần cậu ấy thi được hạng nhất toàn khối luôn…”

Thầy Trầm tự tiếu phi tiếu “Em che chở nhóc kia vậy sao?”

Tiếu Lang ngượng ngùng xoay mặt đi chỗ khác, nói “Cậu ấy rất tốt, dạy em rất nhiều phương pháp học tập, cũng là cậu ấy đề cử em gia nhập đội mô hình, cổ vũ em ghi danh thử, vốn là thành tích của em không đủ điều kiện, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại gia nhập vào, sau lại thật sự cảm thấy thích làm mô hình, những điều này đều là từ cậu ấy cho em…”

Tiếu Lang nói rất chân thành, ánh mắt lấp lánh phát sáng, ánh sáng nọ, là một loại cảm xúc mang tên “say đắm”.

Thầy Trầm nhìn thiếu niên ngồi cạnh mình, im lặng lắng nghe Tiếu Lang kể về chuyện Vương Mân, biểu tình thâm trầm lại đầy dịu dàng, nhưng là trong ánh mắt, chẳng hiểu sao lại tản ra một chút ưu thương không tên…

“Em rất thích cậu ấy sao?” Thầy Trầm nhẹ giọng hỏi.

Tiếu Lang dùng hết sức gật đầu “Thích a, trên thế giới này, trừ bỏ ba mẹ em ra thì, cậu ấy là người đối xử với em tốt nhất.”

Thầy Trầm “Thích đến bao nhiêu?”

Tiếu Lang suy nghĩ, thật lòng nói “Cậu ấy bảo em hãy ở bên cạnh cậu ấy hoài hoài, em cũng muốn ở bên cạnh cậu ấy hoài, tốt nhất là vĩnh viễn như bây giờ vậy.”

Thầy Trầm thấp giọng cười, hỏi “Hai đứa các em có thể thi vào hai trường Đại học khác nhau a, dù cho thi vào cùng một trường cũng không nhất định sẽ học chung một chuyên nghiệp, làm sao mới có thể xem như ở bên nhau?”

Tiếu Lang cau mày, giống như đang khổ não suy nghĩ xem, làm sao để trả lời vấn đề này.

Thầy Trầm lại nói tiếp “Lại nói xa hơn chút nữa, nếu như nguyện vọng trường của hai đứa đạt được khác nhau, buộc phải tách ra, mỗi người đến một thành phố bất đồng nhau, như vậy chia tay liền bốn năm, vậy hai em phải làm sao đây? Trong bốn năm đó, các em sẽ tiếp xúc đến những phạm vi khác nhau, gặp gỡ những sự việc khác nhau, thế giới ngoài kia rất rộng lớn, đến lúc đó, hai em vẫn còn có thể giữ được tình cảm tốt như bây giờ sao?”

Tiếu Lang bị hỏi đến nghẹn lời, không đáp lại được câu nào, trong lòng cực độ bức thiết, theo bản năng phản bác “Không đâu.”

Thầy Trầm khẽ phát ra một tiếng thở dài, nhẹ đến mức nếu không chăm chú không có cách nào nghe được, đang muốn tiếp tục nói, lại nghe Tiếu Lang lên tiếng “Em muốn cùng cậu ấy, hai đứa em sẽ cùng nhau thi vào Khoa Đại, bây giờ thành tích của em vẫn chưa bằng được cậu ấy, cho nên em sẽ cố gắng, em sẽ không liên lụy đến cậu ấy… Còn hơn một năm thời gian, có lẽ là sẽ đủ mà!”

Lối suy nghĩ của những thiếu niên ngây ngô bọn họ rất đơn giản, cách mà họ đối đãi với một vấn đề nào nó luôn luôn hiển nhiên như vậy.

Thế nhưng, cái loại kiên định này, cái loại đơn thuần ấy, lại khiến cho người khác nghe được, không hiểu vì sao cảm động vô cùng… Giống như trong lòng những thiếu niên ấy, không có gì là không thể… Một năm rưỡi, đối với bọn họ mà nói, cũng giống như cả một đời.


Hai, người nào dám bảo là không thể? Nhân sinh có vội cũng được bao lần, mỗi người đều có một loại cuộc sống bản thân muốn nếm trải, người ngoài có quyền lợi gì mà chỉ dẫn hay can thiệp vào? Trải nghiệm của bản thân, chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao…

Nhưng là, thiếu niên à, con đường mà em lựa chọn, không dễ đi một chút nào đâu…

Thầy Trầm đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, nói “Sau này có gặp được cái gì khó khăn, cứ tìm thầy, những vấn đề về Vật lý lẫn Toán học, thầy cùng thầy Viên đều có thể phụ đạo cho em.”

Tiếu Lang cảm động gật gật đầu “Dạ!”

Thầy Trầm lại lục lọi cặp hồ sơ để bên cạnh mình, rút ra từ bên trong mấy quyển tập đưa cho Tiếu Lang “Lúc nãy ở nhà thi đấu người ta lo nhận thưởng, mỗi mình em đứng ở đó cười ngu ngơ ngẩn người, cho nên thầy nhận giúp em.”

Ý thức được lúc nãy bộ dáng “nhớ Vương Mân” của mình đều bị thầy Trầm thu vào trong mắt, Tiếu Lang hơi hơi đỏ mặt.

Cậu tiếp nhận quyển sách, lật ra xem, bên trong viết rất nhiều tư liệu về tương quan về chuyên nghiệp hàng không, trong đó có một tờ hẳn hoi đề cập tới nội dung thông báo chiêu sinh cho chuyên nghiệp máy móc công trình của một trường Đại học có danh tiếng ở S thị.

Tiếu Lang kinh ngạc thốt lên “A, là trường cũ của Tiền Học Sâm!”

Thầy Trầm “Ừ, ông ấy coi như cha đẻ của ngành hàng không Trung Quốc… Khoa Đại cũng có chuyên nghiệp này, em có thể tự mình tìm hiểu trước để biết một chút mấy thông tin có liên quan tới chiêu sinh chuyên ngành này, coi như chuẩn bị sớm cho mình, chờ đến lúc vừa lên năm ba, sẽ không gặp tình trạng luống cuống tay chân.”

“Dạ!” Tiếu Lang hai mắt đăm đăm không chớp nhìn chằm chằm mấy tư liệu kia.

Tựa hồ ngay khoảnh khắc ấy, khoảng cách với tương lai như được kéo gần hơn…

☆ ☆ ☆

Sau khi trở lại trường học, không bao lâu sau, chiến tích vĩ đại của đội mô hình cũng được trường học dán tại bảng thông báo của trường. Đám người Tiếu Lang còn được điểm danh khen ngợi ở những buổi chào cờ mỗi sáng thứ hai.

Nếu ngày đó trên hành trình trở về C thị, Tiếu Lang không cùng thầy Trầm tán gẫu thì, có lẽ giờ phút này cậu sẽ bắt đầu lâm vào tình trạng lâng lâng, kiêu ngạo đến không biết phương hướng rồi.

Nhưng mà hiện tại, Tiếu Lang lại cảm thấy được có một chút gì đó không còn như trước nữa, sau lưng sự vui sướng là một thứ quan trọng hơn, có liên quan đến tương lai của cậu.

Không chỉ là phải thực hiện lời hứa của mình, hơn nữa đối với mục tiêu của tương lai, thái độ của bản thân càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Loại thái độ ấy khiến cho Tiếu Lang sinh ra một loại cảm giác trầm lắng cùng bình tĩnh, tuy là khí thế bên ngoài vẫn chưa cường đại lắm, nhưng lại đủ để kẻ khác thưởng thức.

Khi một người nào đó muốn theo đuổi cảnh giới càng xa hơn cao hơn so với thành tựu mà mình đã thu hoạch được thì, kẻ ấy sẽ không dễ dàng bị lạc lối.

Trung tuần tháng kế tiếp, Tiếu Lang và Vương Mân cùng nhau ôn tập phụ đạo.

Quên đi thành tích trong kỳ thi giữa học kỳ, nhất định phải đạt được ba thứ hạng đầu trong cuộc thi cuối kỳ, nếu không hết thảy sẽ trở thành viển vông!

Một tuần cuối cùng, Tiếu Lang học đến nỗi có chút mất ăn mất ngủ, Vương Mân vẫn như cũ, cùng cậu mất ăn mất ngủ.

Vương Mân không biết Tiếu Lang làm cách nào thông suốt như vậy, chỉ ngắn ngủi mất tháng mà Tiểu Tiểu đã biến hóa lớn như vậy, nhưng cậu vì Tiếu Lang thay đổi mà cao hứng vô cùng. Xem ra vấp phải khó khăn không phải chuyện xấu, ít nhất Tiếu Lang sẽ không giống như nửa học kỳ đầu, cứ lơ lửng giữa lưng chừng như vậy, người trong đầu quá nhiều tạp niệm thường là không hạnh phúc sao.

Thành tích cuối kỳ vừa ra, Tiếu Lang hơn người hạng tư chỉ vỏn vẹn có một điểm, xem như là hoàn thành ước định bất thành văn giữa mình và Vương Mân.

Nhạc Bách Kiêu hạng nhì, Trần Dư Lâm hạng tư, còn Vương Mân, hạng nhất toàn lớp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.