Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 62


Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 62

Rất muốn hôn em

☆ ☆ ☆

Vương Mân xiết chặt hai cánh tay, dùng sức ôm lấy người vùi đầu trong lồng ngực mình…

…Người nọ chỉ thấp hơn mình một chút, nhìn qua cũng chỉ gầy hơn so với mình một chút, nhưng lại khiến người khác cảm giác nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, giống như chỉ cần dùng một chút sức lực, là có thể ép người nọ dung nhập vào trong cơ thể máu thịt của mình.

Cằm của Tiếu Lang gác ở bả vai Vương Mân, cũng dùng sức ôm lấy Vương Mân.

Cậu không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Vương Mân. Đại đa số thời điểm, Vương Mân thoạt nhìn đều rất cường đại, sừng sững như một ngọn núi lớn… Nhưng là, ngay giờ phút này, cậu ấy lại tựa như một đứa trẻ nhỏ cần được bảo vệ, cần được sưởi ấm, cần có ai đó an ủi vuốt ve…

Cho nên, Tiếu Lang cảm giác được, Vương Mân trong lồng ngực của mình, cũng chỉ là nho nhỏ một con mà thôi…

Hai người ôm chặt lấy nhau nhằng nhê đã một hồi, dụi tới dụi lui, mồ hôi lẫn nước mắt trộn chung một chỗ, vừa dính dính lại thối muốn chết.

Cuối cùng vẫn là Tiếu Lang nhịn không được, há miệng cười ha ha một tiếng, dùng sức đẩy Vương Mân ra, nói “Ngốc muốn chết đi, buông ra!”

Vương Mân buông Tiếu Lang ra, bắt gặp đôi mắt đỏ rực vì khóc của thiếu niên, cũng cười “Con thỏ.”

Tiếu Lang đạp Vương Mân một cái, cúi đầu ngửi ngửi áo len trên người mình “Dính toàn mồ hôi của anh không.”

Vương Mân “Buổi tối giúp em giặt lông.”

Tiếu Lang “Áo!”

Vương Mân “Ồ, áo lông.”

Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường đi, Tiếu Lang chủ động nắm lấy tay Vương Mân.

Vương Mân đột nhiên nói “Anh còn chưa ăn cơm.” thanh âm vừa nghe có vẻ đầy ủy khuất cộng thêm kéo dài, giống như là đang làm nũng.

Tiếu Lang đề nghị “Trở về ký túc xá em nấu mì cho anh ăn ha?”

Căn-tin của trường đến sáu giờ ba mươi cơ bản không còn bán thức ăn nữa, bây giờ đã bảy giờ hơn, mấy thím mấy bà trong căn-tin chắc cũng về nhà hết rồi.

Vương Mân “Em đã ăn cơm rồi….”

Tiếu Lang “Em nấu một tô cho anh ăn a được không, nhớ là còn một gói mì mùi thịt gà nấm hương.”

“Một mình không muốn ăn.” Vương Mân ngoắt lấy ngón tay của Tiếu Lang, ánh mắt nhìn cậu, đáy mắt lộ vẻ lên án.

Tiếu Lang thực có chút vô lực không nói gì : làm gì nữa đây, cũng chỉ không ăn cùng nhau một hôm thôi, giờ muốn làm sao! Sau này lỡ đâu tui hẹn hò với Trương Văn Đình vậy thì… ông tính sao bây giờ? Định tuyệt thực sao?

Vương Mân hỏi “Hồi nãy em ăn cái gì?”

Tiếu Lang “Bí đao xào thịt bằm, bí đỏ chưng trứng muối, canh mướp.”

Vương Mân “Toàn họ nhà dưa…”

Tiếu Lang nghĩ nghĩ : a, lúc nãy ăn cơm không phát hiện nha, đúng là toàn họ nhà dưa…

Vương Mân nói “Ăn nhiều biến thành bé ngốc cho mà coi…”


Tiếu Lang “…Anh mới biến ngốc ấy!”

Vương Mân liếc liếc mắt nhìn xuống chai Cola Tiếu Lang cầm trong tay, nói “Còn mua cả Cola nữa.”

“Ờ.” Tiếu Lang mở nắp chai, uống hai hớp, còn lại nửa chai.

Vương Mân “Anh cũng muốn uống.”

Tiếu Lang “Vậy em đi mua với anh, nhanh lên, căn-tin sắp đóng cửa rồi.”

“Không mua, uống của em.” Vương Mân nói xong, lập tức giơ tay đoạt lấy chai Cola trong tay Tiếu Lang, thuận tiện đưa lên miệng ùng ục ùng ục uống.

Tiếu Lang tay còn cầm nắp chai, đầu đầy hắc tuyến nhìn Vương Mân “Cũng không chịu lau cái trước nữa!”

Vương Mân uống xong, còn le lưỡi liếm liếm miệng chai, nói “Có dơ đâu.”

Mặt của Tiếu Lang lại bắt dầu nóng lên : gì mà ngươi uống một ngụm ta uống một ngụm, không nhắc tới chuyện dơ hay không dơ, mà là… như vậy giống như gián tiếp hôn nhau a!!! Cậu lẩm bẩm nói “Ở trên có dính nước miếng a nha…”

“Ồ.” Vương Mân cầm chai Cola trả lại cho Tiếu Lang, còn non nửa chai.

Tiếu Lang “…”

Trở lại phòng ký túc, Tiếu Lang liền tránh ở trong góc dùng khăn tay của mình chùi a chùi thiệt kỹ miệng chai Cola, sau đó mới thật cẩn thận phủ miệng của mình lên…

Đột nhiên, trong đầu giống như có tiếng chuông cảnh báo gióng liên hồi : gián tiếp hôn nhau gián tiếp hôn nhau gián tiếp hôn nhau… môi dán vào môi!!!

Tiếu Lang hoảng sợ trừng to hai mắt, theo phản xạ nhổ (?) lon Cola từ trên môi xuống.

Mặc kệ là có chùi đến sạch sẽ cỡ nào đi nữa, vẫn là cảm giác hôn nhau rồi a! A a a a a——! hic hic… mặt nóng quá đi!… Hỗn đản!!!

Vương Mân ngồi ở trên giường, nhìn Tiếu Lang uống Cola thôi mà vẻ mặt hết hoang mang lại rối rắm, trong mắt ẩn chứa thần sắc làm cho người khác đoán không được là gì…

☆ ☆ ☆

Buổi tối tắt đèn đi ngủ, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, đại não bắt đầu theo thói quen mọi khi tính toán, tính lại hành vi không hề lý trí lúc ban chiều của mình——

Tại sao tâm trạng lại không được vui, tại sao lại nói với Tiếu Lang những lời kia, tại sao biết rõ chai Cola kia Tiếu Lang đã uống qua rồi còn cố ý cầm lấy uống…

Tâm trạng không được vui là bởi vì, buổi tối Tiếu Lang không chờ mình cùng đi ăn cơm…

Mà nếu như thật chỉ vì như thế lại nảy sinh tức giận đến vậy, cũng rất kỳ quái, bình thường thi thoảng cũng vì có việc riêng mà không thể cùng nhau ăn cơm, cho nên chắc chắn không phải vì nguyên nhân này.

Như vậy, tâm tình kém cỏi bắt đầu từ sau lúc thu được tin nhắn của nữ sinh kia đi…

Tiểu Tiểu, vì cái gì lại nói số điện thoại của anh cho nữ sinh khác chứ? Anh chỉ muốn một mình em biết số điện thoại của anh, chỉ muốn nhận được điện thoại của một mình em thôi! Anh không muốn thấy nữ sinh khác bởi vì cần tìm em mà gửi tin nhắn vào di động của anh….

Nhưng mà, em đưa số điện thoại của anh nói với người khác, cũng là vì em tin cậy anh đi, đúng không?

Ai, tại sao anh lại có thể ở trước mặt em biểu hiện ra bản thân lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?… Tâm tình ghen tị này thực rất hoang đường, chỉ có thể cố gắng dằn nó xuống đáy lòng…

Nguyên bản anh cứ tưởng bản thân có thể buông ra tâm trạng này, nhưng là, ngay thời điểm nữ sinh kia lần thứ hai gửi tin nhắn đến, anh mới hiểu được bản thân mình hoàn toàn không có cách nào buông ra được.


Khi nhìn thấy em vẻ mặt hớn hở nói với anh, buổi tối sẽ cùng Trương Văn Đình ăn cơm, không thể chờ anh…

Anh thật sự rất muốn, rất muốn nắm chặt lấy bả vai em, rống thật to lên : không được phép đi, không được phép đi!

Ở sân bóng, anh chỉ muốn mình trầm mê thật sâu trong tập luyện, để có thể tạm thời quên đi hết thảy những thứ có liên quan đến em… Lại tựa như có một cỗ năng lượng phát tiết mãi vẫn không cạn, không biết có phải để tống đi lửa giận trong lòng hay không, chỉ thầm nghĩ tiếp tục chơi bóng mãi như thế này, không muốn suy nghĩ đến lúc em ở bên cạnh nữ sinh khác, có những biểu tình như thế nào.

Nhưng là, ở ngay lúc anh không thể khống chế bản thân mình nhất, em lại đến tìm anh.

Ở ngay lúc anh chưa có cách nào bình phục nội tâm hỗn loạn rối bời của mình lại thì, anh lại nhìn thấy em vẻ mặt rực sáng nhìn anh tươi cười… Chỉ nghĩ đến niềm vui của em là bởi vì nữ sinh kia, lửa giận trong lồng ngực của anh nháy mắt liền bành trướng!

Rốt cuộc vô pháp khống chế hành vi của mình, từ trước cho tới giờ, chưa từng có bất cứ thứ gì khiến anh trở nên xúc động đến như thế…

Anh muốn em chơi bóng với anh, anh cố sức ức hiếp em, muốn cho trong đáy mắt của em, trong lòng của em, trong đầu của em, chỉ chứa độc duy nhất một mình anh… Đến khi khiến em giận dỗi bỏ đi thì, anh kinh hoảng vô cùng…

Anh trút giận vào em, đầu óc nóng lên không kịp suy nghĩ đã nói ra những lời khó nghe với em, sau đó… em khóc.

Anh luống cuống tay chân không biết làm sao, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói ra, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ chỗ nào, chỉ cảm thấy nước mắt kia chảy xuống, phảng phất như tích tụ lại trong tâm của anh, nóng rát như thế, làm cho lòng anh đau vô cùng.

Lúc anh nghĩ là, em sẽ giận anh, hung hăng mà trừng phạt lại anh thì, em lại nói với anh một câu hứa hẹn ấm áp đến như vậy…

Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu… Em bảo anh nên làm sao bây giờ mới tốt đây?

Một khắc kia, anh chỉ muốn giữ lấy em, muốn biến em thành vật sở hữu của riêng một mình anh, chỉ được ở bên cạnh anh, không được phép rời đi bất cứ đâu…

Anh nghĩ, anh đã thích em mất rồi…

Nhưng là, em.., có phải em cũng thích anh hay không?

Nếu anh hỏi em lời này, có phải sẽ khiến em cảm thấy anh có bệnh hay không?

Cho dù em trả lời rằng, thích… anh cũng rất rõ ràng, thích của em, cùng với thích của anh… là hai dạng hoàn toàn khác nhau.

Tựa như một kẻ có tật sạch sẽ nghiêm trọng như anh, lại có thể không hề băn khoăn hay đắn đó uống chai Cola mà em đã từng uống qua, bởi vì ngay lúc ấy, anh rất muốn hôn em.

Mà, em lại tỏ ra ghét bỏ miệng chai Cola đã từng bị anh chạm môi qua…

Vương Mân suy nghĩ một lúc, khổ sở đến mức dùng mền kéo lên che lấy ánh mắt của mình, hốc mắt chua xót đến vô cùng…

——phải a, Vương Mân, mày không thể ích kỷ như vậy!

Tiểu Tiểu mới mười sáu tuổi, cậu ấy có quyền lợi giống với tất cả những thiếu niên cùng lứa với mình, theo đuổi một nữ sinh xinh đẹp đáng yêu, cùng nhau yêu đương hẹn hò một lần… Có lẽ cậu ấy sẽ vấp phải trắc trở khó khăn, có lẽ sẽ bị thương tổn, hoặc là thương tổn đến người khác… nhưng đó đều là do cậu ấy tự mình lựa chọn… Cậu ấy sẽ chậm rãi trưởng thành, sẽ có một ngày không còn ỷ lại mày giống như bây giờ nữa… Sau này, cậu ấy sẽ có nữ nhân mà mình yêu thương, sẽ kết hôn, sẽ có con cái… con của cậu ấy sẽ gọi mày là bác…

Mày chỉ là một người anh trai của cậu ấy, chỉ như thế mà thôi.

☆ ☆ ☆

Ngày hôm sau, Tiếu Lang tỉnh lại, bước đến cạnh giường Vương Mân, nhìn chằm chằm người nào đó ngủ quên một hồi thật lâu.

Vương Mân mở mắt ra, Tiếu Lang ngạc nhiên nói “Biến thành gấu trúc rồi!”


Vương Mân “…”

Ngồi dậy rời giường, đánh răng rửa mặt, lại lấy khăn lạnh đắp lên mắt mình chừng năm phút đồng hồ, Vương Mân mới cảm thấy khá hơn một chút, cậu nheo mắt nhìn Tiếu Lang đứng bên cạnh mình “làm đẹp”, dùng lược chải kéo kéo mấy dúm tóc lì lợm.

Vương Mân đưa tay thoăn thoắt vò loạn mái tóc của Tiếu Lang, nói “Có chải kiểu gì cũng là một bộ đầu khỉ thôi.”

Tiếu Lang “…”

Tối đến, Tiếu Lang y theo lời hẹn tìm Trương Văn Đình. Hôm nay Trương Văn Đình lại ăn mặc xinh đẹp hơn hôm qua rất nhiều, khiến cho Tiếu Lang cảm thấy bản thân đi bên cạnh nhỏ có một loại cảm giác ưu việt khó có thể nói nên lời : nhìn đi, ca đây sắp sửa (?) có bạn gái rồi đây! Các ngươi một lũ nam nhân bình thường (?) không cách nào thể hội được tâm tình của người đang sắp sửa (?) có bạn gái đâu!

Tiếu Lang hôm nay mặc trên người áo len đan ca-rô vàng nhạt, không mặc áo khoác ngoài. Cậu đi một bộ hết sức vênh váo lại tự đắc, bộ dáng ấy, tựa như một con vương tử mèo mang theo người hầu (?) đi dạo quanh lãnh địa.

Trương Văn Đình đi bên cạnh Tiếu Lang cũng bị áp lực rất lớn, bởi vì cô nàng phát hiện tầm mắt của mọi người chung quanh tựa hồ là đều tập trung lên Tiếu Lang, chứ không phải là mình!

Vừa đi, Trương Văn Đình vừa dùng khóe mắt quan sát thiếu niên tựa như bị ánh mặt trời tô điểm bên cạnh mình. Trên trán Tiếu Lang có một chút tóc vụn xù xù, không che khuất được đôi mắt sáng lấp lánh như hắc ngọc thạch, lông mi rất dài, hơn nữa lại uốn cong một cách tự nhiên; chiếc mũi xinh xắn căng tròn lại không bẹt dẹp, thoạt nhìn có vẻ rất trắng, thậm chí không hề có cảm giác dính dầu mỡ làm cho nữ sinh chán ghét như ở các nam sinh khác, bờ môi hồng nhuận cân xứng với chiếc cằm gầy, có chút lõm vào…

Dưới ánh mặt trời buổi chiều chạng vạng, nửa gương mặt của thiếu niên… thoạt nhìn gần như hoàn mỹ…

Tại sao lại có một nam sinh như vậy tồn tại nhỉ?

Vội vàng thoáng nhìn lướt qua, người ta sẽ không cảm thấy cậu ấy tuấn tú lắm, cùng lắm cũng chỉ là thanh tú mà thôi.

Ngũ quan của thiếu niên rất nhẹ nhàng, dến mức dễ khiến người khác bỏ qua không chú ý đến. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, liền phát hiện, mỗi một bộ phận đặt trên gương mặt cậu ấy là tinh xảo đến dường nào, hợp chung lại một chỗ khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái vô cùng.

Nếu cậu ấy là nữ sinh, chỉ cần trang điểm thêm một chút, để ngũ quan có vẻ rực rỡ hơn, như vậy… chắc chắn sẽ khiến người khác kinh diễm vô cùng! Ai, khó trách lại bị tôn là hoa hậu của cả trường.

“Bình thường anh dùng sửa rữa mặt nào vậy a?” Trương Văn Đình hiếu kỳ hỏi.

“Không có xài.” hình như lần trước cũng bị mấy nhỏ đám Nhan Ny hỏi câu này, Tiếu Lang hỏi “Có gì không?”

Trương Văn Đình hâm mộ nói “Làn da của anh thực sự rất đẹp a!”

“Ha ha, di truyền từ mẹ tui a, mẹ tui nói hồi còn trẻ, da của mẹ giống như trứng gà bóc vỏ vậy…” Tiếu Lang nói, đưa tay sờ sờ măt mình “Tui sơ với mẹ mà nói, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như vỏ trứng gà thôi.”

Trương Văn Đình “…”

Hai người đến thư viện.

Nội dung học của năm nhất, Tiếu Lang học khá là vững chắc, hơn nữa Trương Văn Đình lại là học sinh lớp xã hội, cho nên kiến thức Toán Lý Hóa của cô nàng, Tiếu Lang đối phó vẫn là dư dả.

Dạy tới lui hai lượt, Tiếu Lang cảm giác nhỏ Trương Văn Đình này có chút ngốc, một vấn đề phải lặp đi lặp lại mấy lượt mới hiểu… Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, nhỏ ngốc này về sau… có khi là bà xã của mình không chừng.

Vừa nghĩ tới đây, Tiếu Lang liền trở nên kiên nhẫn vô cùng, cậu không hề thấy phiền ra sức giảng đề cho Trương Văn Đình, một lần rồi lại một lần, đến khi nào đối phương hiểu mới thôi.

Nhìn cô nàng ngốc vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, quả thực khiến người ta rất có cảm giác thành tựu a!

(Vương Mân :…)

Hai tuần lễ như vậy trôi qua, Trương Văn Đình dần dần đối với chỉ học thôi có chút không chịu nổi, muốn Tiếu Lang nói chuyện phiếm với mình.

Tiếu Lang hỏi lại “Bạn muốn nói cái gì a?”

Trương Văn Đình nói “Gì cũng được,nói chuyện về mấy bạn cùng phòng của anh đi, bình thường các anh cùng nhau làm cái gì a?”

Tiếu Lang nghĩ nghĩ, nói “Bình thường thời gian tui với Vương Mân ở cùng nhau là nhiều nhất, nhưng là hình như ngoại trừ việc học, cũng chẳng còn đề tài nào khác để nói a…”

Trương Văn Đình “Vậy sao…”

Tiếu Lang “Ừ, cậu ấy dạy tui nhiều phương pháp học tập lắm, bạn muốn nghe không?”

Trương Văn Đình xua tay “Mấy nay em không có hứng thú, cứ học tập học tập mãi, đầu đều bư luôn!”


Tiếu Lang buồn bực nói “Vậy nói chuyện trong đội mô hình ha?”

Trương Văn Đình bĩu môi nói “Không nghe, nói gì đó vui vui đi!”

Tiếu Lang có chút bất đắc dĩ, cậu cũng đâu biết nói gì mới tính là vui vui đâu… chuyện game online sao? Này Vương Mân từng dặn là không thể nói với người khác, Tiếu Lang rất là nghe lời tuân theo.

Ai, giống như mấy lúc ở cùng với Vương Mân, đều cảm thấy cái gì cũng đều vui cũng đều thích, cũng đều rất bình thản hết… Vốn cứ tưởng hẹn hò quen bạn gái cũng giống vậy, chỉ khác là đổi đối tượng, đổi cái địa điểm mà thôi… Ai ngờ nữ sinh khó chiều chuộng, khó lấy lòng tới vậy…

Nửa tháng liên tiếp sau đó, Tiếu Lang thường xuyên bị Trương Văn Đình lấy cớ là chỉ dẫn học tập hẹn đi ra ngoài gặp… Cho nên quãng thời gian có thể cùng Vương Mân một mình cùng nhau, đều bị Trương Văn Đình chiếm hết.

Một lần nọ, Trương Văn Đình đề nghị “Lần sau anh bảo Vương Mân cùng bạn gái của ảnh cũng đi thư viện với chúng ta đi, bốn người cùng nhau học chung.”

Tiếu Lang nói “Không thể đâu, bên lớp thực nghiệm quản lý nghiêm lắm, Liêu Tư Tinh căn bản không ra được.”

Trương Văn Đình nghi hoặc hỏi “A, vậy là anh Vương Mân thường xuyên không cùng bạn gái gặp mặt rồi?”

Tiếu Lang “Ừ, ít gặp mặt lắm.”

Trương Văn Đình “Vậy gọi anh Vương Mân thôi?”

Tiếu Lang nói “Để tui hỏi lại đã.” Mình cũng rất muốn cùng Vương Mân học…

Trở về phòng, Tiếu Lang liền nói chuyện này cho Vương Mân nghe, Vương Mân lập tức cự tuyệt “Ha ha, anh cũng không muốn làm bóng đèn, hai người vẫn là cùng nhau học đi.”

Tiếu Lang cảm thấy có chút mất mác, đã rất lâu rất lâu không cùng Vương Mân ngồi làm bài chung rồi, cảm giác giống như giữa cả hai dần dần ngày càng xa cách.

Nhưng là, Trương Văn Đình lại càng cảm thấy mất mát hơn cả Tiếu Lang, khi cô nàng biết được lý do Vương Mân cự tuyệt đến thư viện cùng hai người thì, kinh ngạc “a” lên một tiếng, nói “Sao lại như vậy a? Ảnh hiểu lầm gì sao? Em với anh cũng đâu có quen nhau đâu!”

Cái loại ngữ khí tựa như muốn xóa sạch mọi hiềm nghi này, khiến cho Tiếu Lang vốn dĩ vẫn đang đầy cõi lòng chờ mong hai người có thêm một bước phát triển mới, tựa như bị người nào đó tạt nguyên một chậu nước lạnh vào đầu…

Cậu cảm thấy bản thân mình bị tổn thương… Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, quả thực Trương Văn Đình người ta đâu có nói hay tỏ vẻ muốn quen với mình đầu, là tự mình đa tình thì đúng hơn!

Quả nhiên, con người không nên ảo tưởng nhiều lắm, bằng không thì ông trời chẳng thèm vứt kẹo xuống đầu đâu, có vứt cũng vứt nguyên một cục tạ thôi…

☆ ☆ ☆

Khi nhiệt tình cùng xúc động muốn quen bạn gái dần dần dịu đi rồi, những lần hẹn với Trương Văn Đình cùng quãng thời gian ở cạnh cô nàng chỉ làm cho Tiếu Lamg cảm thấy rất mệt mỏi cùng miễn cưỡng… Cậu càng lúc càng hoài niệm đến quãng thời gian ru rú ở ký túc xá cùng với Vương Mân.

Những lúc ở cùng Vương Mân, bản thân luôn tự nhiên giống như uống một ngụm nước vậy, thoải mái y hệt đang ở chung với người nhà của mình, hơn nữa còn có thể tùy tiện bất cứ lúc nào làm nũng (?) với Vương Mân… Lại chẳng cần phải ở trước mặt người khác làm ra vẻ như ta đây cái gì cũng hiểu hết nữa…

Khoảng cách đến kỳ thi giữa học kỳ ngày một gần hơn, nếu là lúc bình thường, chắc chắn Vương Mân đã chuẩn bị sẵn kế hoạch ôn tập cho mình… Nhưng là hiện tại, bị Trương Văn Đình “bám lấy”, đừng nói cùng ôn tập với Vương Mân, ngay cả tự do cơ bản cũng không có nữa là.

…Tiếu Lang bắt đầu nghĩ, làm cách nào để kiếm cớ thoát khỏi đối phương.

◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊

Tiểu kịch trường 010

[ Áo thun bị nhuộm màu ]

Lúc Tiếu Lang cùng Trương Văn Đình ở thư viện bồi dưỡng tình cảm với nhau thì Vương Mân một mình ngồi chồm hỗm trong phòng vệ sinh công cộng giặt quần áo.

Quần áo vốn dĩ có thể giặt bằng máy giặt, lại bị Vương Mân bỏ vào thau nước, đổ xà bông, ngâm cả giờ đồng hồ.

Giờ lúc này, Vương Mân có chút bối rối cầm lấy cái áo len màu xanh kia lật qua lật lại, để lộ ra cái áo thun màu trắng (?) của mình.

Giặt xong, Vương Mân cầm quần áo giũ ra rồi móc lên phơi. Sau đó, cậu kinh ngạc phát hiện, áo thun của mình lúc này không còn là màu trắng nữa!

…Kháo! Áo len của Tiểu Tiểu cư nhiên bị ra màu!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.