Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 45
Thế giới của chúng ta rực rỡ muôn màu
☆ ☆ ☆
Hôm đi chơi xuân, trường học thuê một loạt hai mươi chiếc xe du lịch, mỗi một lớp phân một chiếc.
Học sinh năm nhất đi hồ Minh Tĩnh đổi gió, học sinh năm hai thì đi núi Lạc Trữ hóng mát, còn học sinh năm ba thì vẫn tiếp tục bị giam cầm để…học bài.
Đêm hôm trước Tiếu Lang cầm MP3 của Vương Mân nghe nhạc cả đêm, phấn khởi đến ngủ không được. Mãi cho đến mười hai giờ đêm vẫn còn nằm đó rầm rì rầm rì, cho đến khi Vương Mân nghiêm cả mặt thu lại MP3 cưỡng chế ra lệnh bắt đi ngủ, Tiếu Lang mới chịu nghe.
Ngày hôm sau phải dậy sớm hơn mọi ngày nửa giờ, Tiếu Lang giãy dụa ngồi dậy, nhưng là vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ gà gật.
Buổi sáng, đúng sáu giờ bốn mươi lăm phút, tất cả học sinh tập họp ở giữa sân trường, để giáo viên chủ nhiệm hướng dẫn lên xe, đúng bảy giờ xe khởi hành.
Tiếu Lang cùng các bạn trong lớp tập họp, mất một lúc mới dần dần hưng phấn.
Trên xe, chỗ ngồi được xếp thành các dãy bốn chỗ ngồi, bên trái hai chỗ bên phải hai chỗ, ở giữa là lối đi. Năm hàng đầu là nữ sinh ngồi, năm hàng sau là nam sinh ngồi, nếu như có ai bị say xe sẽ được điều chỉnh lại cho thích hợp.
Mấy học sinh ngày thường quan hệ thân thiết chút, hoặc là vốn dĩ ngồi cùng bàn với nhau đều tự động gom lại ngồi cùng một hàng, ví dụ như Cố Thuần ngồi với Nhạc Bách Kiêu, Phương Húc ngồi cùng Triệu Vu Kính, Nhan Ny ngồi cạnh Dung Hiểu Tuyết.
Tiếu Lang tất nhiên là ngồi cạnh Vương Mân rồi, hai người bọn họ cơ đều cùng ra cùng vào, ngày ngày dính lấy nhau, đây là chuyện mà ai ai đều biết, người người đều rõ.
Lúc xếp hàng lên xe, Tiếu Lang xung phong vọt lên trước nhất, Vương Mân kéo cậu lại nói “Để cho đám con gái lên xe trước.”
Tiếu Lang vội la lên “Tui xí trước hàng cuối cùng rồi nha!”
Chỗ ngồi ở hàng cuối cùng có hai cái bậc cầu thang, so với những vị trí phía trước cao hơn một chút, ngồi ở chỗ đó có thể nhìn bao quát toàn thể các chỗ ngồi của mấy người khác.
Vương Mân hỏi “Hàng cuối cùng lắc dữ lắm đó, em không say xe sao?”
Tiếu Lang “Không say không say!”
Trong đám nam sinh, hai người coi như là lên xe sớm nhất, nhưng kết quả lúc lên xe vẫn là không thể giành được hàng cuối cùng ngồi, chỉ đành ngậm ngùi ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
Tiếu Lang oán hận trừng mắt nhìn Triệu Vu Kính ngồi ở sau lưng mình “Triệu Tiểu Quy! Mắc cái gì ông luôn giành với tui vậy!”
Triệu Vu Kính thè lưỡi làm mặt quỷ với Tiếu Lang, khiêu khích “Muốn ngồi hàng cuối cùng sao? Được thôi!” vừa nói vừa vỗ vỗ lên đùi “Lại ngồi lên đùi anh nè cưng!”
Tiếu Lang mắng “Cút ngay, cút ngay, ai là anh tui!”
Vương Mân đúng lúc bước đến, nghe thấy câu nói này, liền nhỏ giọng chen vào một câu “Là anh nha.”
Tiếu Lang “…”
Chủ nhiệm lớp bắt đầu điểm danh nhân số, nữ sinh còn bốn người vẫn chưa đến, người đến chưa đông đủ liền không thể xuất phát.
Tiếu Lang trơ mắt mà nhìn xe của các lớp khác từng chiếc từng chiếc rời đi, sốt ruột vô cùng “Làm sao bây giờ a, người khác đều đi hết rồi!”
Vương Mân trấn an cậu “Ngồi một lát đi, ăn chút gì cũng được.”
Tiếu Lang gặm cái bánh bao thịt mà hồi sáng mua vội, trong lòng nóng như lửa đốt hướng về phía lầu ký túc xá nhìn tới nhìn lui.
Cuối cùng, tất cả các xe đều chạy đi hết rồi, bốn nữ sinh kia mới thở hồng hộc đuổi tới. Bốn cô nương này là ở cùng một ký túc xá, cùng nhau dậy trễ nên mới tới muộn.
“Rốt cuộc cũng đến rồi! Mấy cô nương lề mề này!”
“Ha ha ha, đủ người đủ người, mau mau xuất phát thôi!”
“Bác tài xế! Lấy tốc độ cao nhất lao đi đi!”
Chú lái xe khởi động máy, mỉm cười tỏ vẻ lý giải “Được rồi, ngồi vững vàng nào, đều cài dây an toàn đàng hoàng, chúng ta xuất phát thôi!”
“Lên a! Cố gắng đuổi kịp vượt qua tụi khác nào!”
Lái xe “An toàn là số một!”
“Lớp tụi con đạt hậng nhất đại hội thể thao đó! Giờ bị lọt xuống hạng bét mất mặt lắm a!”
“Phải đó! Chú ơi, vừa cam đoan an toàn vừa không cần qua quýt mà đuổi kịp vượt qua những người khác, hướng về nơi tận cùng thế giới lao đến đi!”
“Chú ơi, đến đi!” tiếp đó, cả đám C1 hưng phấn rống cổ họng kêu la “Đến! Đến! Đến!”
Lái xe “…”
☆ ☆ ☆
Xe chậm rãi chạy ra khỏi sân trường, vượt qua ngã tư đường quen thuộc, chạy ngang qua những quán nhỏ, công viên mà vốn dĩ ngày thường phải đi bộ rất lâu mới có thể tới được… hướng đến những địa phương xa lạ chạy đến.
Tất cả học sinh vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt, trong chốc lát ca hát, trong chốc lát lại ăn rồi uống, một trong số mấy nữ sinh đến muộn cầm một lon thức uống, lắc lư lắc lư chạy tới phía trước, cầm lon thức uống đặt ở cái bục bên cạnh tay lái, nói “Chú a, uống lon Red Bull đi, hạng nhất phải trông cậy vào chú đó~”
Tất cả các học sinh đều kêu to “Nhờ vào chú đó!!”
“…” Chú lái xe gánh vác uy hiếp cùng áp lực của toàn thể học sinh, đề cao vận tốc đến 80km.
Tất cả học sinh “Vẫn chưa đủ mau a, thấy chưa, xe taxi mau hơn chú nhiều kìa!”
Lái xe : vô nghĩa! Ta đây chạy xe du lịch, làm thế nào so sánh với taxi được chứ!
Tất cả các học sinh “Có phải là Hứa Xảo Nhàn (học sinh đưa Red Bull) không đủ đẹp hay không a, Tiểu Long Nhân, lên!”
Tiếu Lang “…”
Lái xe buồn bực ngắm ngắm kính chiếu hậu, chỉ thấy một tên nam sinh gầy gầy từ phía sau bước tới, trên tay cầm theo vật hối lộ mà các học sinh khác dâng lên.
Tiếu Lang cầm mấy gói ăn vặt đặt bên cạnh lon Red Bull trên bục, sau đó kiên trì tới cùng lượn sang gần chỗ tay lái..
Ngay sau đó, lái xe chợt cảm giác vành tai của mình có một trận nhiệt nóng thổi thoáng qua, kế tiếp vang lên một thanh âm trong trẻo dễ nghe “Mới có 80km một giây thôi hả?
Lái xe “…” giây? Chú mày tưởng ta đây chạy hỏa tiễn sao!
Làm cách nào để làm nũng với nam tính, Tiếu Lang đã được dạy dỗ rất kỹ càng trong… game, có thể nói là dễ như trở bàn tay, cậu hơi hơi dựa vào bên cạnh chỗ lái xe, hỏi “Anh trai ~ nhanh một chút được hôn?”
“…”
Một tiếng “anh trai” vừa ngọt vừa ê ẩm kia vang lên, khiến cho mít-tờ tài xế chấn động cả hổ khu, cúc hoa căng thẳng, bất tri bất giác chân nhấn ga cũng tăng mạnh lực đạo một chút.
Tiếu Lang tiếp tục giả khờ dại vờ đáng yêu “90 thôi hả, không thể lên 100 sao?”
Lái xe lệ rơi đầy mặt, giải thích “Bạn nhỏ a ~ bây giờ còn đang trong nội thành, không thể lái xe vượt tốc độ a, chờ ra khỏi thành thị lên đường cao tốc, anh liền chạy nhanh hơn, được không?”
Tiếu Lang “Ồ, đường cao tốc có thể chạy bao nhiêu a?”
Lái xe vội vàng đáp “100km mỗi giờ!”
“Wa wa, thiệt là lợi hại.” Tiếu Lang cảm thán một câu, lại lẩm bẩm “Không biết có thể lên tới 120 không ha…”
Lái xe “…Anh, anh sẽ cố hết sức.”
Tiếu Lang hắc hắc cười, nói “Rồi nha ~ nhờ anh hết đó!”
Lái xe “…”
Chơi kiểu gì kỳ vậy a!! 囧
Tiếu Lang thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đồng loạt hò hét vỗ tay. Chủ nhiệm lớp ngồi ở đằng trước cũng mỉm cười, hiển nhiên cũng bị đám học trò dở hơi này chọc cho cười ha ha.
Trở về chỗ ngồi, Vương Mân liền kéo Tiếu Lang sát lại gần, sau đó nhét vào lỗ tai cậu một cái tai nghe.
Các học sinh khác ngồi xung quanh vẫn là tinh lực mười phần ầm ĩ, chơi cái gì mà bấm còi truyền nước ngọt (vỗ trống truyền hoa), một đám học sinh dùng một cái chai nước ngọt để truyền cho nhau, chờ đến mỗi lần chú lái xe ấn còi xe một cái mà bình nước ngọt kia lọt vài tay ai, người đó phải biểu diễn một cái tiết mục.
Chú lái xe quả thực bất đắc dĩ muốn chết, có vài đoạn đường căn bản không có tắc xe, vậy mà bị buộc phải ấn còi…
Một đường vui vẻ cười đùa.
Cảnh sắc ngoài cửa xe lúc này đã chuyển thành cảnh rừng thông um tùm xanh biếc ở ngoại ô C thị, những thôn trang cũ kỹ, ngẫu nhiên bắt gặp vài người dân quê, hơn phân nửa học sinh trên xe đều bắt chước mấy vị lãnh đạo đi dạo, nhoài ra xe ngoắc tay “Chào các dân làng!” “Các vị vất vả!”
Những người dân quê “…”
Tiếu Lang chơi đùa một lát, mệt mỏi, liền nửa ngồi nửa dựa vào người Vương Mân, nhắm mắt lại cùng nhau nghe nhạc.
Từ《 Tuổi trẻ không giới hạn 》của Tôn Yến Tư đến 《 Giấc mộng lúc ban đầu 》của Phạm Vĩ Kỳ… đến lúc nghe《 Lữ hành 》của Hứa Ngụy thì, hai người không hẹn mà gặp cùng nhau bấm phát lại.
“…Ai đã vẽ nên trời đất này, ai đã vẽ nên em cùng anh, khiến cho thế giới của chúng ta rực rỡ muôn màu…”
Tiếu Lang bắt chước giai điệu, hát nhỏ “Ai khiến chúng ta khóc òa, ai cho chúng ta mừng vui, cho chúng ta ~~ cứ thế gặp nhau, yêu nhau…”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bừng sáng, mây nhẹ gió khẽ.
Thanh âm của Hứa Nguy kề cận quanh quẩn ở bên tai.
“Luôn đến lúc nói tạm biệt, gặp nhau rồi sẽ đến lúc phải chia tay, luôn phải bước đi ~~ trên đoạn đường dài đăng đẵng…”
…Những cảm xúc không tên cứ khiến chúng ta thẫn thờ phiền muộn, lại trong lúc bất tri bất giác tràn ngập đầy ắp cả con tim.
Tương lai sẽ là chia lìa hay gặp lại, u buồn hay mừng vui, nào có ai biết trước?
Vương Mân vươn tay trái, nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của Tiếu Lang…
Cả hai người hai mắt nhắm nghiền, mười ngón đan vào nhau.
☆ ☆ ☆
Chín giờ hơn, xe đến hồ Minh Tĩnh.
Tất cả các học sinh gào lên “Đến rồi, đến rồi”… quang quác reo hò nhảy xuống xe.
Cô chủ nhiệm đứng ở đó liều mạng hét “Trước hết đừng chạy lung tung a! Chia tổ ra mà đi!”
Dựa theo quy định của trường học, hôm nay tất cả mọi người buộc phải mặc đồng phục.
Tiếu Lang cùng Vương Mân đều mặc một kiểu đồng phục thống nhất của trường, áo sơ-mi trắng, cùng với áo khoác ngoài ca-rô trắng đen.
Vương Mân cất MP3 vào, cùng Tiếu Lang bước xuống xe. Sau khi xuống xe, hai người đều cảm thấy bên ngoài không khí có hơi nóng bức, liền cởi áo khoác ngoài ra cất vào túi.
Vương Mân còn mang theo hai cái nón Nike che nắng, cậu cầm một cái đội lên đầu Tiếu Lang.
Học sinh cả lớp phân thành năm tổ, mỗi tổ gồm tám người, bốn nam bốn nữ, đa phần đều là hai cái tổ một nam một nữ đều ở cùng ký túc xá với nhau ghép lại. Bởi vì trưởng lớp Cố Thuần muốn thêm mấy vị đến trễ vào để chiếu cố, cho nên tổ của ký túc xá Tiếu Lang được sắp xếp chung với tổ bốn nữ sinh đến trễ lúc nãy.
Mấy nữ sinh nọ rất là hưng phấn, bởi vì phòng 042 trên cơ bản được toàn lớp nữ sinh ngầm thừa nhận là phòng ký túc nam sinh được mọi người muốn hợp tác nhất.
——không kể đến hai tên nam sinh đẹp trai nhất lớp đều ở trong phòng này, mấu chốt là chỉ số thông minh của cả bốn người kìa! Bốn người họ hết ba người đã chiếm năm thứ hạng đầu của toàn lớp rồi, dù cho Cố Thuần có bị coi là kéo chân sau đi nữa thì, tốt xấu gì cậu chàng cũng là lớp trưởng đại nhân được mọi người tín nhiệm nể phục nhất còn gì!
Bốn nữ sinh nhân họa mà đắc phúc, mím môi cười trộm tựa như mèo trộm được cá.
Cô chủ nhiệm thuyết minh xong những điều cần phải chú ý cùng với thời gian tập họp, tất cả các học sinh liền bắt đầu hoạt động tự do.
Cố Thuần tiếp đón mấy bạn nữ sinh kia “Mấy bạn cũng nên đi theo sát chút, đừng để làm lạc đội nha.”
Một nữ sinh trong số bốn người rụt rè nói “Tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, đâu có dễ nhận ra đâu chứ…”
Tiếu Lang chỉ chỉ cái nón trên đầu mình “Look!”
Vương Mân nói “Ừm, hai chúng ta liền đi ở trước nhất đi, hôm nay sẽ không tháo nón xuống.”
Cố Thuần nói “Tui cùng Nhạc Bách Kiêu bọc hậu, nhìn mấy bạn. Let’s go!”
Các nữ sinh bị phát âm sứt sẹo của Cố Thuần chọc cho cười rộ lên, lại vì mấy nam sinh chu đáo mà cảm động.
Nhạc Bách Kiêu vác theo cái túi nhỏ màu vàng nhạt lếch thếch đi ở cuối hàng, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng gì đó.
Hứa Xảo Nhàn đi phía trước nghe thấy, liền hoảng sợ “Nhạc Bách Kiêu, tại sao lúc này ông còn đọc từ đơn tiếng anh a!”
Nhạc Bách Kiêu liếc nhìn cô nàng một cái, tiếp tục lẩm nhẩm trong miệng “come along xuất hiện tiến bộ tiến triển come apart vỡ nát vỡ vụn com around thức tỉnh hồi phục nhân tiện phỏng vấn…”
Hứa Xảo Nhàn khóe miệng run rẩy, bị người ta phớt lờ…
Cố Thuần vốn đã quen như vậy, cười giải thích “Ai, cậu ta là vậy đó, mấy bạn không cần phải đụng cậu ta là được!”
Tiếu Lang quay đầu lại kêu lên “Come on~~! Mấy người thầm thì cái gì đó!”
Nhạc Bách Kiêu đột nhiên hỏi “Mời cậu nói ra ý nghĩa của come on!”
Đám nữ sinh “…”
Cố Thuần một bộ khờ khạo, đáp lại thử “Cố lên? Nhanh lên?”
Nhạc Bách Kiêu tự hỏi tự đáp “Một là tỏ vẻ cổ vũ thúc giục : nhanh lên, đi thôi! Cái thứ hai ý nghĩa tiến bộ, tiến triển, cái thứ ba ý nghĩa là phát triển, bắt đầu…”
Đám nữ sinh “…” Đáng sợ quá đi!
Tiếu Lang cùng Vương Mân đi ở trước hết, hai người cùng đội hai cái nón giống hệt nhau, đi rất sát vào nhau, từ phía sau nhìn thấy thoạt nhìn cứ ngỡ là hai anh em.
Tiếu Lang hơi gầy chút, hơi thấp một chút, Vương Mân mỗi lần nói chuyện với cậu thì, đều sẽ hơi hơi cúi nghiêng đầu sang, làm cho người ta có ảo giác giống như Vương Mân muốn cúi đầu xuống hôn lên vành tai Tiếu Lang vậy.
Hai cô nàng nữ sinh cách Vương Mân và Tiếu Lang gần nhất, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, đột nhiên không hiểu sao tim đập gia tốc hẳn lên…
Hai người trước mắt mình, rõ ràng chỉ là quan hệ bạn bè thực bình thường, hơn nữa đều là cùng giới tính, nhưng mà không biết tại làm sao… thực sự thực sự rất hi vọng động tác của bọn họ có thể thân thiết hơn một chút, tốt nhất là… tốt nhất là… thực sự hôn nhau này kia a… A a a a a!!
Hai người nhìn nhau không nói gì, hai mắt giao nhau, trong chớp mắt ăn ý đạt tới đỉnh điểm… kể từ lúc đó cho đến hết ngày, tầm mắt của hai cô nàng luôn giống như là trái đất bị mặt trời hấp dẫn, toàn bộ hành trình đều chuyển động quay quanh Tiếu Lang cùng Vương Mân….
Bắt gặp phía trước có quầy bán quà vặt, Tiếu Lang cùng Vương Mân xoay lại nói một tiếng, liền chạy đi mua thức uống cùng kem.
Cái nón của Tiếu Lang cọ phải tủ lạnh bán kem, lệch qua một bên, Vương Mân đưa tay giúp cậu chỉnh nón lại ngay ngắn, ngón tay của thiếu niên rất đẹp, khoảnh khắc cậu làm động tác sửa lại nón kia, ánh mắt đầy ắp ôn nhu…
Một khắc ấy, hai cô nữ sinh kia cảm giác, tựa như mình nhìn thấy nửa gương mặt hoàn mỹ nhất trên thế gian này.
Vương Mân cùng Tiếu Lang mỗi người cầm kem ăn, hai nữ sinh lại bắt đầu len lén quan sát.
Tiếu Lang nói chuyện khá nhiều, vừa ăn vừa nói, một lúc lâu cây kem bị tan chảy, khiến cho cậu luống cuống tay chân, vẻ mặt dính đầy kem, Vương Mân ghẹo “Cún con.”
Dứt lời, tay cũng thò vào túi lôi ra một bịch khăn giấy, bảo Tiếu Lang cầm cây kem giúp mình, còn bản thân thì rút một tờ khăn giấy ra lau miệng thay cho Tiếu Lang. Tiếu Lang nhân cơ hội cắn trộm một góc kem của Vương Mân, Vương Mân bất đắc dĩ nhìn cậu mỉm cười.
Hai nữ sinh “…” A a a a a a!!!!
☆ ☆ ☆
Mười một giờ ba mươi, vài người chiếm cứ đình nghỉ mát gần hồ ngồi nghỉ trưa.
Cả đám quây quần một chỗ, chia sẻ với nhau thức ăn vặt, chiếc bàn đá bên trong đình bày một đống lớn tùm lum thứ, có khô bò của mẹ Cố Thuần làm, có sachima của đám nữ sinh mua, có khoai tây túi của Nhạc Bách Kiêu mang theo.
Vương Mân lục trong ba lô, lấy ra một gói chocolate thập cẩm to, Tiếu Lang mắt sắc, chụp lấy chọn ra một viên mùi sữa nho mà mình thích, hết sức thỏa mãn nói “Của Dove nha…”
Các nữ sinh vừa nghe, lập tức vươn ma trảo tranh nhau chia sạch, Tiếu Lang ngậm chocolate, ai oán la hét “Tui mới ăn có một viên a!”
Vương Mân hỏi “Em thích chocolate sao?”
Tiếu Lang chẹp chẹp đầu lưỡi “Ùa, này mắc muốn chết à, một hộp giá hơn bốn chục tệ lận!”
Vương Mân giống như đang suy nghĩ gì đó, “ồ” lên một tiếng, lại hỏi “Em mang theo cái gì vậy?”
Tiếu Lang kéo túi của mình, trút ra một đống bánh que Glico, Thái viên tiểu bính vị cà chua, vị thịt nước tự nhiên, vị tôm salad, Tiếu Lang xé một gói ra, cầm lấy túi bánh lắc lắc một hồi.
Bánh trong mấy túi thái viên tiểu bính đều là hình tam giác, nhưng trong mỗi túi đều sẽ có vài cái hình trái tim, theo như quảng cáo ở mặt sau của túi bánh thì, ăn càng nhiều trái tim, vận khí sẽ càng may mắn.
“Tìm được rồi!” Tiếu Lang moi ra một khối bánh biscuit hình trái tim cho Vương Mân ăn, còn bản thân thì ăn mấy cái tam giác, lại tiếp tục lắc tới lắc lui dòm dòm.
Vương Mân nói “Ăn cũng ngon chứ, còn nữa không?”
Tiếu Lang lẩm bẩm “Đợi xíu đi, em đang kiếm nè.”
Hai người tụm lại một chỗ cùng nhau tìm bánh biscuit hình trái tim, xé hết một túi này sang túi khác, những túi còn hình tam giác chưa ăn xong thì nhét cho Cố Thuần.
Gió mát chậm rãi thổi đến, gợn sóng lăn tăn… Những chú kim ngư bên hồ nước ngoài đình nghỉ lười nhác bơi qua bơi lại, dưới ánh thái dương chiếu rọi phát ra lấp lánh kim hồng.
Cố Thuần ăn bánh biscuit tam giác mà Tiếu Lang “tốt bụng” cống hiến, rôm rốp rôm rốp nhai, gương mặt đơ đơ nhìn về phía những du thuyền xa xa trên mặt hồ.
Nhạc Bách Kiêu một mình chiếm lấy một băng ghế dài, nằm yên nhắm mắt dưỡng thần.
Hai trong số bốn nữ sinh châu đầu lí nhí, không rõ là đang nói cái gì.
Hai nữ sinh còn lại, đã bị cảnh tượng trước mắt quá mức quá mức đáng yêu khiến cho cơ năng đầu óc đình trệ…
Chơi chán trò tìm bánh trái tim rồi, Tiếu Lang bắt đầu đùa kim ngư.
Cậu ngồi nghiêng người, nửa thân trên tựa vào lan can vây quanh đình nghỉ, đầu hướng về phía hồ, tay rải bánh biscuit.
Vương Mân ngồi sát bên cạnh, hai người đầu tựa vào nhau, ngẫu nhiên tán gẫu đôi ba câu, đều là những đối thoại siêu cấp nhạt nhẽo không dinh dưỡng.
“Cá này bự ghê.”
“Ừm.”
“Con này mắt bị lệch nè.”
“Con nào?”
“Đó đó.”
“Ừm.”
“Anh…”
“Hửm?”
“Em thấy hơi nóng.”
Vương Mân khẽ nhích ra một chút, giúp Tiếu Lang tháo hai cái nút áo cao nhất gần ngay cổ, lộ ra làn da cùng bờ ngực không quá trắng trẻo nhưng lại phiếm sáng bóng mạnh khỏe.
Ngón tay của Vương Mân nhẹ nhàng lướt qua da thịt cùng với xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên, hỏi “Như vậy đỡ hơn không?”
“Ùa.” Tiếu Lang phủi phủi mấy vụn bánh biscuit trên tay, duỗi tay cởi nút áo thay Vương Mân, nhỏ giọng lí nhí “Em cũng giúp anh cởi ha.”
Vương Mân thoáng nâng cổ, vẻ mặt đạm cười nhìn về phía hồ, để mặc Tiếu Lang đùa nghịch cổ áo của mình.
…
Trong nháy mắt tự dưng có thể cảm nhận được ý nghĩa của câu thơ kia——
Đương thời niên thiếu xuân sam bạc,
Kỵ mã ỷ tà kiều,
Mãn lâu hồng tụ chiêu…[29]
….A a a a a a!
Hai nữ sinh cầm tay nhau, hai mắt nhìn nhau ứa lệ, cảm động như này trình độ không kém gì tận mắt thấy hiện trường hôn lễ a!
______________________
Bài hát Lữ Hành / by Hứa Ngụy : nghe (= = không hiểu sao tớ lại thấy bên việt mình dịch lữ hành thành lưu hành nữa…)
《 歌词 》
Lời :Hứa Ngụy
Nhạc :Hứa Ngụy
.
Tiếng Trung
.
阵阵晚风吹动着松涛
吹响这风铃声如天籁
站在这城市的寂静处
让一切喧嚣走远
只有青山藏在白云间
蝴蝶自由穿行在清涧
看那晚霞盛开在天边
有一群向西归鸟
谁画出这天地又画下我和你
让我们的世界绚丽多彩
谁让我们哭泣又给我们惊喜
让我们就这样相爱相遇
总是要说再见相聚又分离
总是走在漫长的路上
只有青山藏在白云间
蝴蝶自由穿行在清涧
看那晚霞盛开在天边
有一群向西归鸟
谁画出这天地又画下我和你
让我们的世界绚丽多彩
谁让我们哭泣又给我们惊喜
让我们就这样相爱相遇
总是要说再见相聚又分离
总是走在漫长的路上
Lời dịch :
Từng trận gió muộn thổi tung, thông reo ríu rắt
Thổi lên thanh âm phong linh tựa như trời cao vẳng đến
Đứng ở chốn yên tĩnh nơi thành phố này
Đuổi đi hết hảy những ồn ào huyên náo
Chỉ còn lại núi xanh thấp thoáng sau mây trắng
Bướm nhỏ tự do bay xuyên qua những khe suối
Nhìn đến hoa sen rộ nở ở cuối chân trời
Xa xa một đàn chim cất cánh bay về trời tây
Ai đã vẽ ra trời đất này, ai đã vẽ nên anh và em
Khiến cho thế giới của chúng ta rực rỡ muôn màu
Là ai khiến chúng ta khóc òa, ai cho chúng ta mừng vui
Cho chúng ta cứ thế gặp nhau, yêu nhau
Luôn đến lúc nói tạm biệt, gặp nhau rồi sẽ đến lúc chia tay
Luôn phải bước đi, trên quãng đường dài đằng đẵng
Chỉ còn lại núi xanh thấp thoáng sau mây trắng
Bướm nhỏ tự do bay xuyên qua những khe suối
Nhìn đến hoa sen rộ nở ở cuối chân trời
Xa xa một đàn chim cất cánh bay về trời tây
Ai đã vẽ ra trời đất này, ai đã vẽ nên anh và em
Khiến cho thế giới của chúng ta rực rỡ muôn màu
Là ai khiến chúng ta khóc òa, ai cho chúng ta mừng vui
Cho chúng ta cứ thế gặp nhau, yêu nhau
Luôn đến lúc nói tạm biệt, gặp nhau rồi sẽ đến lúc phải chia tay
Luôn phải bước đi, trên quãng đường dài đằng đẵng