Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 4


Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 4

Em trai muốn rẽ vào con đường nghệ thuật

◊ ◊ ◊

Tối thứ sáu hoàn tất nộp bài tập, Tiếu Lang mệt đến mức ngã xuống giường liền vùi đầu ngủ, Vương Mân thì đi tìm Liêu Tư Tinh hỏi đề một chút.

Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy, có một nhỏ bạn gái học trong ban thực nghiệm thực tốt biết bao… Nếu như mình cũng có một nhỏ bạn gái thành tích học tốt hơn so với mình, lại còn có thể dạy mình làm bài thì tốt quá rồi.

Buổi sáng thứ bảy, Vương Mân dậy muộn hơn so với bình thường. Tiếu Lang cả tuần đều là dậy muộn, nhưng hôm nay chưa đến bảy giờ liền tỉnh dậy. Cậu khẽ ngâm nga ca hát, cảm thấy cả người thực là thoải mái. Nghe nói có rất nhiều tên suốt đêm chong đèn pin đuổi bài tập, bởi vì 10 giờ sáng thứ bảy là kỳ hạn cuối cùng để nộp bài.

Một hồi sau, Vương Mân mới tỉnh lại, Tiếu Lang hỏi cậu ta có dự định gì không.

Vương Mân nhìn cậu, hỏi lại “Cậu thì sao?”

Tiếu Lang “Cũng chả có gì để làm, một lát nữa dọn dẹp đồ đạc một chút, ăn cơm trưa xong liền ai về nhà nấy, mạnh người nào tìm mẹ người đó.”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Nhà ông ở chỗ nào nha?”

Vương Mân “Khu Đông.”

Tiếu Lang “Trung tâm thành phố nha, tui ở Thành Bắc, phải ngồi hơn hai tiếng xe công cộng.”

Vương Mân “Cũng không xa lắm.”

Tiếu Lang “Ùa, tốt hơn nhiều so với mấy đứa ở huyện lên… Bọn họ vẫn là ở lại trường sao?”

Vương Mân “Có lẽ, quay về nhà mệt hơn ở lại.”

Tiếu Lang gấp gấp chăn mền lại, tiếp theo gom mấy bộ quần áo cần giặt tẩy vào trong một túi to, dự định mang về nhà rồi giặt.

Vương Mân cũng rời giường đi rửa mặt, sau đó hai người cùng nhau đi căn-tin, Tiếu Lang nói “Mẹ tui chắc là sẽ làm cơm, nên để dành bụng một chút.”

Vương Mân hỏi “Cuối tuần mấy giờ cậu trở lại?”

Tiếu Lang “Có lẽ buổi tối, trước 8 giờ.”

Hai người ăn xong liền tự rời đi…

◊ ◊ ◊

Tiếu Lang về nhà, trên bàn quả nhiên có thức ăn, đặt trong lồng cơm. Em cậu đang ở trong phòng tập đàn, nên không nghe thấy tiếng cậu mở cửa vào nhà.


Em trai của Tiếu Lang tên Tiếu Mông, nhỏ hơn Tiếu Lang hai tuổi, đang ở Nhất Trung học năm hai.

Một lát sau, Tiếu Mông đi ra, liền nhìn thấy anh hai mình đang ngồi ở bàn cơm, ra sức ăn ngấu nghiến.

“Hai, về rồi!”

Tiếu Lang “ồm oàm” nuốt xuống một miếng thịt to, hỏi “Mẹ đâu?”

Tiếu Mông “Bận công việc rồi, Hoa Hải thế nào a? Hai được phân đến ban nào?”

Tiếu Lang bảo “Ban bình thường, mệt muốn chết đi, mệt như con cẩu ý…”

Tiếu Mông “Ha? 570 điểm mà vào ban bình thường?”

Tiếu Lang uống ực một hớp canh, nói “Xung quanh tao toàn là biến thái trâu bò không đó mày, à phải rồi, lớp tao có một đứa từ trường mày ra đó.”

Tiếu Mông “Tên gì?”

Tiếu Lang “Vương Mân.”

Tiếu Mông cả kinh, nói “Vương Mân? Ảnh cũng học ở ban bình thường?”

Tiếu Lang gật đầu “Phải a, sao vậy, mày biết tên đó hả?”

Tiếu Mông khoa trương nói “Cái gì mà biết với không biết! Ảnh là danh nhân của trường học tụi em đó biết không!!”

Tiếu Lang “….”

Tiếu Mông “Ba lần thi Olympic ảnh đều cầm giải nhất về, còn có một lần đoạt được giải bạc cuộc thi so tài phát minh khoa học kỹ thuật quốc gia dành cho thiếu niên nữa, vốn dĩ ảnh là được điều động nội bộ tuyển thẳng vào ban ưu tú của trường! Hoa Hải đến săn người, Nhất Trung không chịu buông, Hoa Hải từng tuyên bố không cần điều kiện, tuyển thẳng ảnh vào ban thực nghiệm, Vương Mân không đi, ảnh bảo lên cao trung không muốn tham gia thi đua gì nữa…”

Tiếu Lang “…” nói cũng đúng, đám người bên ban thực nghiệm kia toàn bộ đều là người máy thi đua.

Tiếu Mong tiếp tục nói “Tự ảnh thi, nói thi đậu vào nơi nào thì vào chỗ đó học, sau lại không biết ảnh thi được bao nhiêu điểm, nói chung về sau ảnh không ở lại trường.”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Mông nói “À, ảnh còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường nữa, nghe đồn trong trường có rất nhiều đứa con gái theo đuổi ảnh na ~”

“…??” Tiếu Lang thực buồn bực, hiện tại đang lưu hành loại con trai như Vương Mân sao??

Tiếu Mông cảm khái thán “Hoa Hải thực sự là ngọa hổ tàng long a, không ngờ một Vương Mân lợi hại đến thế cũng chỉ có thể tiến vào ban bình thường.”

Tiếu Lang bất mãn nói “Ê ê, mày nói vậy hóa ra anh mày cũng rất lợi hại còn gì?”


Tiếu Mông hắc hắc một tiếng “Hai thôi, cũng tạm được, có thể là do em quen rồi, nên cảm thấy hai, cũng bình thường thôi.”

“…” Tiếu Lang câm lặng trong chốc lát, hỏi “Mày cũng định thi vào Hoa Hải sao?”

Tiếu Mông ngẩn người, biểu tình dần trở nên nghiêm túc “Hai, nói với hai chuyện này nha, hai đừng nói lại với mẹ.”

Tiếu Lang “Nói đi.”

Tiếu Lông “Em định thi vào trường trung học mỹ thuật…”

Tiếu Lang trừng mắt “Mày điên hả! Mẹ không đời nào đồng ý đâu…”

Xã hội hiện tại, nhất là ở loại thành phố hạng hai này, thi vào trường thể dục hay nghệ thuật, trên cơ bản được cho là dành cho những người thành tích theo không kịp người khác mới tuyển chọn để vào.

Cha mẹ của Tiếu Lang đúng lúc lại thuộc về lớp người từng vượt qua những năm hỗn loạn của xã hội, không có cơ hội nhận cái gọi là giáo dục, lúc còn trẻ cũng là từ trong thôn lăn lộn đi ra, bán mạng làm công cho người khác, chậm rãi tích lũy tài sản, sau đó mới tự mình làm ăn buôn bán, cơ bản có thể coi như dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếm qua không ít đau khổ.

Thời điểm lúc Tiếu Mông đến trường, điều kiện trong nhà mới dần dần khá lên một chút, cho nên Tiếu mẹ mới để cho Tiếu Mông đi học đàn piano, học vẽ vời một chút, cảm thấy con mình nếu có thể đa tài đa nghệ một chút, bản thân liền có mặt mũi nhiều hơn. Nhưng là nếu để cho Tiếu Mông đi theo nghệ thuật chuyên nghiệp, tuyệt đối là không có khả năng bàn đến. Đối với bọn họ mà nói, cho con cái đến trường, đích đến cuối cùng chính là thi vào trường Cao đẳng, hoặc là thi đậu Đại học trọng điểm. Trong ấn tượng của họ, nghệ thuật sinh đều là những kẻ lêu lổng không đứng đắn, nhuộm tóc đủ màu sắc, lỗ tai thì xỏ một đống lỗ, cái loại người bộ dạng nam không ra nam mà nữ cũng không ra nữ, khiến cho ba của Tiếu Lang vừa nhìn liền cảm thấy khinh thường đến cực điểm.

Tiếu Mông có vẻ thực uể oải “Em biết…”

Tiếu Lang nói “Thành tích mày không kém, dư sức thi vào Hoa Hải, nói không chừng còn có thể vào được ban ưu tú, mắc cái gì phải thi vào trung học mỹ thuật?”

Tiếu Mông nói “Nhưng là em thích vẽ, muốn thi vào viện mỹ thuật…”

Tiếu Lang bảo “Thích thì thích, mày có thể coi nó như hứng thú riêng, thi vào viện mỹ thuật để làm cái gì!”

Tiếu Mông nói một câu “Hai không hiểu được đâu!” rồi, liền giống như giận dỗi mà xoay người trở về phòng mình.

Tiếu Lang “…” cậu sâu sắc cảm giác được bản thân mình làm anh, quá thực rất không đáng tin cậy.

◊ ◊ ◊

Buổi tối, cha mẹ một thân mỏi mệt trở về, ăn cơm xong Tiếu ba uống một chút rượu, rồi trở vào tắm rửa, đi ngủ.

Ba Tiếu Lang đối với thành tích của hai anh em không chút nào quan tâm, con nít con nôi ăn no ngủ ngon, lựa chọn thứ vừa tầm với bản thân là được, học hành giỏi một chút đều là để tô điểm cho bản thân thôi, học không giỏi cũng chả sao cả, lão tử đây bản thân vốn dĩ cũng chẳng phải dòng dõi gia giáo, nên chẳng trông cậy vào con mình nổi bật hơn người… cùng lắm thì sau này phụ lão tử làm ăn là xong ~~~

Vẫn là người làm mẹ cẩn thận hơn, nhìn thấy Tiếu Lang một bộ tâm sự nặng nề, liền hói “Trường mới áp lực rất lớn sao?”

Tiếu Lang là một người không thể giấu được người khác cái gì, hơn nữa lại ở trước mặt mẹ mình, không tới vài câu liền khai ra chuyện Tiếu Mông muốn thi vào trung học mỹ thuật, vừa nói ra liền xong rồi, ước nguyện chỉ còn ở trong trứng nước hình thành, mẹ Tiếu Lang liền quyết tâm bóp chết nó!

Đêm hôm đó, Tiếu Mông bị kéo vào phòng nhỏ (phòng trống dùng để chứa đồ) tiến hành một hồi “giáo dục lại”, trong phòng nhỏ vang lên tiếng cãi nhau, thanh âm của Tiếu Mông khá lớn, Tiếu mẹ lại đột nhiên thốt lên một câu “Mày muốn đánh thức ba mày sao?” sau đó thanh âm của hai người liền thấp dần xuống.


Không thể đánh thức lão hổ… Con trai cùng mẹ nó cãi nhau, lão tử tuyệt đối sẽ đánh gãy chân con trai… Đây là gia quy nhà Tiếu Lang.

Tiếu Mông bị “giáo dục” xong rồi, khóe mắt hơi đỏ bước ra khỏi phòng nhỏ, lạnh lùng liếc mắt quét Tiếu Lang một cái, sau đó “rầm” một phát đóng cửa phòng lại. Tiếu Lang thừa biết mẹ mình đã nói cái gì với em mình, cũng chỉ đơn giản vài câu, ba mẹ mày tân tân khổ khổ buôn bán nửa đời người kiếm được chút tiền cho mày học cái này học cái kia cho bằng người ta, mày học không lo học lại đòi cong cong quẹo quẹo sang đường khác, cửa cũng không có đâu!

Tiếu Lang cảm thấy em trai mình rất đáng thương, nhà mình ba đời đều là nhà bần nông, khó có được mà lòi ra một đứa văn nghệ thanh niên muốn theo đuổi con đường nghệ thuật, đối với tương lai tràn ngập kỳ vọng cùng khát khao, một “thằng cu” nho nhỏ nhưng ý chí lại thực to, ý định vì thế giới này tăng thêm một vầng màu sắc rạng rỡ, nhưng chưa gì hết đã bị người thân đưa chân dập tắt…

Tiếu Lang cảm thấy mẹ mình cũng rất đáng thương, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con yêu, lại bị đối phương hô to gọi nhỏ, la hét “Mẹ không hiểu được” rồi “Mẹ vốn dĩ không hiểu được ước mơ của con” này kia…

Ước mơ là cái chi? Tiếu mẹ đương nhiên không hiểu! Thứ bọn họ biết đến chính là một nhà bốn miệng ăn cần ăn no mặc ấm, không để cho người ngoài coi thường khi dễ, con trai phải học cho giỏi, vào trường Đại học xịnh nhất, cho họ có mặt mũi với những họ hàng thân thích ở quê nhà.

Thế nên, Tiếu mẹ cũng một mình lặng yên ngồi suy nghĩ trong phòng nhỏ hồi lâu, cũng đỏ hồng khóe mắt, ra ngoài.

Lúc này tới phiên Tiếu Lang buồn bực, em mình nó từng dặn mình không thể nói việc này cho mẹ biết, vậy mà mình tại sao lại nói ra vậy chứ, không nói thì tốt rồi, cái gì cũng không xảy ra hết…

Nhưng chung quy, Tiếu Lang cũng chỉ là vì suy nghĩ cho tiền đồ em trai mình… Nếu như mặc kệ không quan tâm, vạn nhất em mình bị đám nghệ thuật sinh lưu manh kia lừa gạt, bảo đảm mẹ sẽ lại bảo mình làm anh hai vô dụng cho coi!

Vì gia đình hòa thuận, Tiếu Lang quyết định tạm thời hi sinh em trai mình, thế là, cậu nói với mẹ “Mẹ trước đi ngủ đi, em con vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hôm nào khác con khuyên bảo nó sau.”

Vừa lúc Tiếu Mông ra khỏi phòng rửa mặt, nghe được câu này, liền lộ ra biểu tình quái dị cười mỉa liếc mắt nhìn anh mình một cái, oán khí bắn ra bốn phía.

Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy, đáng thương nhất là mình mới đúng, trong ngoài đều không phải người!

◊ ◊ ◊

Ngày hôm sau, Tiếu Lang thức dậy. Ba mẹ đã sớm rời khỏi nhà, người làm ăn không có cái khái niệm cuối tuần. Tiếu Mông thì mặt mày chù ụ một đống, Tiếu Lang ở trong nhà, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, liền ăn chút gì đó rồi trở về trường học.

Trở về ký túc xá, Tiếu Lang nhìn qua giường Vương Mân, có hơi loạn, trên bàn học có đặt một quyển tiểu thuyết đang xem dở, lật ra cũng đã hơn nửa quyển. Tiếu Lang thử lật lật xem, là phần hạ “Bạch ngọc lão hổ” của Cổ Long…

Vương Mân trở lại rồi sao?

Đang tự hỏi, liền thấy Vương Mân bưng một thau quần áo bước vào “Ủa, trở lại sớm vậy?”

Tiếu Lang “Ông trở về lúc nào thế?”

Vương Mân làm lơ vấn đề của Tiếu Lang, hỏi ngược lại “Không phải cậu bảo tối mới trở lại sao?”

Tiếu Lang buông túi quần áo xuống, hôm qua dùng máy giặt ở nhà giặt xong rồi, phơi tới sáng nhưng vẫn chưa kịp khô, định hôm nay đến trường lấy ra phơi tiếp. Tiếu Lang “hầy” một tiếng thờ dài, cả giận “Cùng thằng em cãi nhau, ở nhà chẳng có ý nghĩa gì, liền về trường thôi.”

Vương Mân nói “Cậu có em trai?”

Tiếu Lang “Ừ, nó nhỏ hơn tui hai tuổi.”

Vương Mân gật gù “Khó trách, cậu đúng là ngây thơ hơn mấy đứa cùng lứa tuổi.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân cười giải thích “Biết sao không, bình thường những người có anh trai hoặc chị gái thì, đứa em luôn thành thục hơn so với bạn cùng lứa, ngược lại anh chị so với bạn cùng lứa ngây thơ hơn.”

Tiếu Lang “Vì cái gì??”

Vương Mân “Này không phải dễ hiểu quá sao? Em trai hoặc em gái sẽ hấp thu lối suy nghĩ của anh chị mình, học tập quan điểm cùng với góc độ để tự hỏi vấn đề của họ, cho nên sẽ thành thục hơn, ngược lại, anh chị lại dễ dàng bị ngây thơ của em mình đồng hóa…”


Tiếu Lang “…”

Vương Mân lại nói “Anh tớ cũng rất là ngây thơ, tớ cảm thấy lão thực sự không hề lý giải được tớ.”

Tiếu Lang “Em tui cũng vậy! Toàn nói tui không lý giải được nó, không hiểu nó, xí! Đúng là con nít ranh!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang kể sơ lại chuyện của mình cùng với em trai, Vương Mân yên lặng lắng nghe, đến cuối cùng, Tiếu Lang chán nản ngã người xuống giường, nói “Kỳ thực em tui cũng rất là vĩ đại, từ nhỏ cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết, hồi trước nó luôn lấy được giải thường lớn trong mấy kỳ thi thư họa dành cho nhi đồng cả nước nữa… Bất quá toàn là giải hai giải ba không à, nó viết hành thư [9] cũng tốt lắm, năm trước nghỉ hè đàn piano cũng lên cấp bảy… À còn, nó cũng có thể đánh cờ vua nữa, học từ chỗ cậu tui, hồi trước nó từng theo ông cậu học mấy tháng, bây giờ xung quanh không ai là đối thủ của nó… Nó thích làm gì đó nhiều lắm, muốn học cái gì mẹ tui liền cho nó học cái gì, nhưng nó lại không chuyên tâm với bất cứ thứ gì lâu được, học cái này một chút cái kia một chút, đối với bất cứ cái gì cũng cảm thấy tò mò, tràn ngập hiếu kỳ muốn biết…”

Vương Mân chống tay nhìn nhìn cậu, một bộ tiểu đại nhân nói “Như vậy có cái gì không tốt? Chẳng lẽ đối với cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không ham, chỉ biết đọc sách mãi mới tốt sao?”

Tiếu Lang nghẹn lời không nói lại được, một hồi lâu mới mở miệng “Hứng thú lại không thể coi như cơm để ăn, tui sợ sau này nó học mỹ thuật lại không thể chuyên tâm tiếp tục nghiên cứu, không có văn bằng lại không có sở trường, người như vậy làm gì được chứ?”

Vương Mân nói “Cậu suy nghĩ nhiều quá, em cậu tự có lối suy nghĩ của mình, nó cũng sẽ từ từ lớn lên rồi thành thục, cũng sẽ tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, nó có tay có chân, lại biết theo đuổi cái mình thích, cho dù một thân công phu mèo quào thì sao chứ? Cậu có rảnh lo này lo kia, không bằng giúp nó thực hiện ý muốn của mình đi, thời thời khắc khắc đốc thúc nó nhớ kỹ lời mình từng nói. Hiện tại nó đang trong thời kỳ phản nghịch, cậu còn cùng nó đối nghịch như vậy, không phải là tự bẽ mặt mình sao?”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Lang “Đám làm em các người toàn là một đám giả thâm trầm thôi, hứ!”

Vương Mân “…” Tiếu Lang lại nhị nữa…

Hai người qua lại một lát, Vương Mân nói “Dậy đi, dắt cậu đi chơi game.”

Tiếu Lang xoay người một cái lăn xuống giường, hưng phấn nói “Ai nha, tui tại sao lại quên mất Hiệp Minh chứ! Go go!”

Vương Mân “…”

◊ ◊ ◊

Buổi chiều hôm đó, trong quán Net khá nhiều học sinh, đa phần là mấy học sinh năm hai năm ba của Hoa Hải cuối tuần không trở về nhà, đám chim non năm nhất đại đa số đều chưa biết tới vùng đất thiên đường này.

Tiếu Lang mới vừa xuống lầu, đã bị vài tên không biết ở trường nào vây xem, mấy lượt như thế khiến cậu có chút khẩn trương, may mắn là khí thế của Vương Mân trấn được người ta, bình tĩnh liếc một vòng, tìm được hai chỗ ngồi trống.

Lần này Tiếu Lang không hề hỏi mấy vấn đề gà mờ nữa, lưu loát đeo headphone, login vào game, âm nhạc kèm bối cảnh cổ điển tao nhã vang lên, Tiểu Long Nữ một thân áo trắng phiêu phiêu hiện ra tại Tây Thị thành Trường An…

Na, là địa điểm lần trước rời khỏi game…

Cuối tuần, Tây Thị đầy đất đều là kẻ bịt mặt ngồi, hầu hết đều bày quán bán trang bị mua thực vật, đây mới là người ta tấp nập trong truyền thuyết a!

Vương Mân định bụng là mang Tiếu Lang đi thăng cấp, nhưng vừa mới vào game đã bị vài tên chú tạo sư hảo hữu réo gọi đi đánh kiếm sách.

Vương Mân “Tớ đi kiếm sách kỹ năng, đánh xong mới mang cậu đi thăng cấp, tự cậu chơi một mình ok chứ?”

Tiếu Lang “Không thành vấn đề, ông đi chơi đi.”

______________________

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.