Đọc truyện Tiểu Long Long – Chương 3: Mục Tiêu! Không Sâu Răng!
Mãi cho đến khi trời đã sáng bạch, Dịch Long Long mới từ giấc ngủ ngọt ngào tỉnh lại.
Mở to đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, Dịch Long Long ngơ ngẩn nhìn vầng thái dương to gấp đôi so với ở địa cầu một lúc lâu, tiếp theo mới chợt nhận ra trên người trống trơn, vội đem lá cây quấn lên thân thể lần nữa. Quấn xong, nàng đục hai bên trái phải mấy lỗ nhỏ nơi thắt lưng, dùng lá cỏ dài bện thành ba sợi dây rồi xuyên từ bên này sang bên kia sau đó quấn ra phía sau.
Nguyên bản tính toán là buộc một cái nút phía sau lưng, nhưng đáng tiếc cái móng vuốt của nàng quá ngắn, với không tới phía sau, chỉ có thể đem sợi dây từ phía sau xuyên thêm một vòng nữa buộc lại phía trước người, thắt thành cái nơ bướm.
Như vậy cuối cùng cũng đem tấm lá buộc chắc được trên người.
Kiếp trước khi ở tại bệnh viện, Dịch Long Long thường xuyên dùng ống nhựa mềm nhỏ nhiều màu sắc để thắt nút giải trí, kỹ thuật luyện được coi như không tồi, nếu ít nữa các ngón linh hoạt hơn một ít, nàng thậm chí có thể sử dụng lá cỏ kết thành quần áo để mặc, việc đó yêu cầu là phải có các ngón khéo léo.
Sau khi thân người đã tươm tất, nàng quẳng vào miệng hai miếng vỏ trứng rồi nghỉ ngơi. Khi chất lỏng ngọt ngào lại lần nữa theo trong miệng tan ra, Dịch Long Long đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, nàng cuống quít ghé sát mặt vào bên hồ cúi đầu há mồm, mặt hồ phản chiếu hình ảnh cái miệng của nàng không có cái răng nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tối hôm qua quên đánh răng mà đã ngủ, may mắn… giờ còn chưa có răng, sau này phải chú ý vệ sinh, mục tiêu là không sâu răng. (Quảng cáo Colgate??)
Mặc dù mùi vị rất ngon, nhưng đồ ngọt đối với răng lợi rất nguy hiểm đấy.
Nghỉ ngơi một lát, liền lại bên hồ uống hai ngụm nước, Dịch Long Long đưa mắt nhìn lại nơi tối hôm qua nàng trải cái giường bằng lá. Loại lá cỏ xanh viền bạc này rất mềm mại và dai, vừa có mỹ quan lại vừa thực dụng, sau này có thể sử dụng vào rất nhiều việc.
Rút ra mấy cọng cỏ khá dài, Dịch Long Long cắm đầu vào bện, từ hôm nay trở đi, nàng phải đi vào trong rừng cây thăm dò, hồ nước xung quanh đã không còn gì mới mẻ để xem, nàng muốn thu hoạch thêm một ít thông tin, hơn nữa phải nhìn tận mắt mới được.
Sở dĩ làm ra quyết định như vậy, là bởi vì Dịch Long Long phát hiện thể lực của mình đã không còn yếu ớt như mới sinh nữa, so với tầm sức của con người, nếu nói lúc nàng nở ra từ trứng chỉ có sức bằng trẻ em ba bốn tháng, bây giờ thể lực cũng đã tương đương với đứa trẻ sáu bảy tuổi rồi.
Thể lực như vậy tuy rằng chưa đủ để mạo hiểm để tự đi xa, nhưng thăm dò một góc rừng cây quanh đây, hẳn là có thể làm được. Bước đầu mục tiêu là đi một đoạn trong khoảng năm phút đồng hồ, sau khi xác định an toàn, có thể xem xét việc mở rộng phạm vi.
Dùng cỏ viền bạc bện thành một chiếc mũ cỏ trông như tổ chim và một cái túi lưới đeo vai, vậy là cũng mất hết gần nửa buổi sáng, tuy rằng tay không linh hoạt và tài liệu cũng hạn chế nên hơi xấu, nhưng về phương diện thực dụng thì miễn cưỡng coi như hợp lý. Túi lưới nhét đầy các mảnh vỡ của vỏ trứng được bẻ nhỏ căng phồng treo qua cổ, cơ hồ chiếm đến nửa thân. Để không cản trở việc đi lại, Dịch Long Long dùng bàn chân nhỏ đem túi lưới từ phía trước chuyển sang bên cạnh sườn, cuối cùng đàng hoàng đội cái mũ cỏ lên đầu.
Mang theo vỏ trứng bên người là vì phòng ngừa khi rời đi thức ăn cất nơi đây xảy ra chuyện bất ngờ như trời mưa hoặc là có người (thú) lạ xâm nhập gì đó, thuận tiện trên đường còn có thể nhón một hai miếng làm đồ ăn vặt, mà cái mũ cỏ tự chế, vốn có thể dùng để che đậy ngụy trang cơ thể, làm cho nàng dễ dàng thân trong bụi cỏ, trên TV đều như vậy mà.
Dùng sức nắm bàn chân nho nhỏ thành nắm đấm, Dịch Long Long tự cổ vũ bản thân: Đi xem thế giới mới nào!
Tuy rằng mới trải qua chưa tới một ngày, nhưng Dịch Long Long lại có thể cảm nhận rõ ràng, cái cơ thể rồng con này khỏe mạnh và tràn ngập sức sống, so với cuộc sống kiểu mỗi ngày tử thần lúc nào cũng đứng ở đầu giường thì cảm giác hoàn toàn bất đồng, là sức sống được phát ra từ tận trong sâu thẳm của thân thể.
Kiếp trước của nàng, cho dù là thấy vui tới cỡ nào, thì nụ cười cũng không tránh khỏi tư vị cay đắng, cảm giác mỗi ngày chờ đợi cái chết thực là khổ sở. Nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn khác biệt, nàng có được một cuộc sống mới (tuy rằng không ở địa cầu), một cơ thể mới (tuy rằng không phải con người), mặc kệ nói như thế nào, điều này cũng có nghĩa nàng có thể không cần lo lắng về việc bệnh tật chết chóc, có thể vui vẻ mà sống một thời gian.
Sau khi được đổi thân thể, theo thời gian trôi qua, nội tâm của Dịch Long Long cũng dần dần thay đổi, tựa như cây gỗ vốn đã chết khô lại sinh ra chồi non, rũ bỏ hoàn toàn cái dáng vẻ khô héo. Tính nết cáu kỉnh do ấm ức bức bối trước đây cũng dần dần trở lại bình thường.
Thắt một cái nút trên một sợi cỏ viền bạc ngay cạnh bìa rừng, coi như đánh dấu điểm khởi đầu của mình, Dịch Long Long há miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh non nớt mà không ai có thể nghe hiểu được:
“Xuất phát!”
Ngày qua ngày, Dịch Long Long không ngừng lặp lại việc từ bên hồ đi vào rừng cây, rồi lại từ rừng cây trở lại bên hồ, mỗi lần khi trở về, nàng đều mang theo một vài thứ, tỷ như ít quả tươi mọng, rễ cây có nước mang vị ngọt, một vài mẫu gỗ còn tốt, đất sét mềm, hay những khoáng thạch xinh đẹp… Từng bước làm phong phú bộ sưu tập cá nhân của nàng.
Rừng cây này lớn tới kì lạ vượt quá trí tưởng tượng của Dịch Long Long, nhưng ngoài sự phong phú của thực vật và khoáng vật nơi đây, Dịch Long Long không thấy nhiều động vật lắm. Có một lần nàng đi thẳng về một hướng gần hai mươi ngày, cuối cùng mới nhìn thấy một loài sinh vật trông như một quả cầu đầy lông, Dịch Long Long thuận miệng gọi là Mao Cầu (quả cầu lông). Mao Cầu thể tích lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhất kích thước cũng bằng đầu của nàng, nhỏ nhất có thể để nàng dùng bàn chân nắm gọn, lông trên thân Mao Cầu mềm mại, đủ các loại màu sắc khác nhau.
Tình cảnh lúc gặp Mao Cầu lần đầu tiên khá thú vị, lúc ấy Dịch Long Long thật cẩn thận chui xuyên qua một bụi cây, bỗng nhiên thấy phía trước có một mảnh đất trống nho nhỏ, trên mặt cỏ tụ tập bốn năm con Mao Cầu đủ màu, nàng không biết đó là một loại động vật, còn tưởng rằng là một giống hoa cỏ mới, hứng thú bừng bừng đi lại gần để vuốt ve.
Bàn chân vừa mới chạm vào đám lông mềm mượt, Mao Cầu lập tức phát ra một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ “Chi!”
Mà hễ một Mao Cầu hoảng sợ, những Mao Cầu xung quanh nó liền phản ứng như một chuỗi Đô mi nô, hết con này đến con khác đều phát ra tiếng kêu sợ hãi:”Chi! Chi! Chi!”
Dịch Long Long cũng sững sờ: “A?” Biết kêu?
Giây tiếp theo, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, mấy chục Mao Cầu điên cuồng nhảy dựng lên, bộ tịch của chúng lúc nhảy, giống như những trái bóng rổ nảy trên nền đất vậy. Bất quá so với bóng rổ thì kích thước của chúng bé hơn nhiều. Cả đám Mao Cầu hoảng sợ chạy loạn xạ, tóe về các hướng tránh xa khỏi Dịch Long Long.
Dịch long long cũng sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sinh vật ở trong rừng, mà đối phương phản ứng lại kịch liệt như vậy, không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp xem đám Mao Cầu phản ứng ra sao, nàng cũng lập tức xoay người bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Đám Mao Cầu “Chi chi chi chi chi chi!”
Dịch Long Long: “A a a a a a!”
…
Đó là lần đi vào rừng xa nhất của Dịch Long Long, nhưng cho dù Dịch Long Long đi bao xa, cuối cùng nàng cũng đều trở lại bên hồ nước nơi nàng sinh ra. Không biết vì sao, nàng có một loại trực giác kỳ diệu, giống như dấu vết bản năng ăn sâu vào trong máu, cái bản năng này nói cho nàng biết ở cạnh hồ nước là chỗ an toàn nhất với nàng.
Phụ cận chỉ có nàng là động vật duy nhất, lấy hồ nước làm trung tâm, chung quanh cả một vùng rừng rậm lớn là lãnh thổ của nàng.
Nàng cuối cùng định cư lại bên hồ nước, lại dựng lấy một tấm gỗ bên cạnh túp lều tự tạo dùng để tính ngày tháng từ khi tới thế giới này. Mới đầu dùng cọng cỏ thắt nút lại làm ký hiệu, chờ móng vuốt sau khi cứng rắn hơn một ít, thì dùng móng khắc lên trên gỗ, ghi chép lại số ngày mình đi vào thế giới này.
Mười ngày, hai mươi ngày, ba mươi ngày, một trăm ngày, hai trăm ngày, ba trăm ngày, trên tấm ván gỗ đã để lại sáu bảy mươi hàng chữ viết dày đặc.
Tràn ngập vui sướng cùng hy vọng đón mỗi ngày mới đến, hoàn toàn không cho rằng cuộc sống như vậy buồn tẻ chán nản gì hết. Có thể đi bộ, có thể nhảy, có thể ăn, có thể ngủ, có thể cất tiếng cười to, vẫn chưa từng bị bệnh bị thương, một cơ thể khỏe mạnh như vậy, Dịch Long Long cơ hồ nằm mơ cũng phải cố dậy mà cười.
Cuộc sống bình an cứ như vậy kéo dài hơn ba trăm ngày thì có một kẻ xâm nhập địa bàn của nàng. Hắn phá vỡ sự yên tình của khu rừng, đồng thời xáo trộn sự an bình của Dịch Long Long.