Đọc truyện [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 – Phong Vân Tế Hội – Chương 88: Chủ nghĩa hình thức
Kỳ thật theo đạo lý mà nói, Phương Khinh Trần thật sự không thể tính là “triều đình bá quan”. Y trước mắt chỉ chiếm tước vị suông là “Trấn Quốc hầu” này, ở trong triều không hề có quan chức. Tần Húc Phi thì khác, Dực vương là tước vị, Nghị Chính vương là quan chức. Trên thực tế, quyền lực của Phương Khinh Trần ở trong triều trước mắt, căn bản không có chức quan rõ ràng để cam đoan, mà toàn dựa vào uy tín, địa vị của y trong người Sở để thực hiện.
Vừa nghe ý tứ này của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi biết ngay tên này muốn chuồn, tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Chẳng lẽ Phương hầu cho là ngài có thể không dự lễ canh tạ sao?”
Phương Khinh Trần ho khan một tiếng, trong lòng thở than.
Là người có thực quyền nhất Tần Sở hai bên. Y và Tần Húc Phi trên lễ nghi long trọng có mặt bách tính như vậy, sao có thể không đồng thời ra mặt, để xây dựng một cảnh tượng hài hòa.
“Ta chỉ tham dự, kiên quyết không lao động.” Phương Khinh Trần không chút khách khí đem lời xấu ra nói trước: “Ta ở trong triều không có chức quan, quyết nghị vụ nông của bá quan này không thể quản lên đầu ta.”
Kỳ thật Phương Khinh Trần thực sự không phải làm biếng, chỉ là không chịu xấu mặt. Phương đại hầu gia y kinh tài tuyệt diễm, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kỳ thư họa không gì không thể, mười tám loại võ nghệ không đâu không thông. Nhưng mà… làm ruộng… trò này y hoàn toàn không biết. Muốn Phương đại hầu gia y làm trò cười trước mặt bàn dân thiên hạ, làm sao y có thể đáp ứng.
Tần Húc Phi đồng bệnh tương liên, cũng biết phía sau phô trương thanh thế là đang không vui chuyện gì, cười khổ nói: “Kỳ thật ta cũng không biết làm ruộng, nếu không… nhân hai ngày này, hai ta khẩn cấp tìm mấy nông phu mà học một chút?”
Phương Khinh Trần hung tợn nhìn y, khóe miệng giật giật mà cười: “Nghị Chính vương, ngài là trụ cột quốc gia, loại đại sự liên quan đến quốc kế dân sinh này, ngài cứ một mình chịu mệt đi. Ta chẳng qua là một kẻ nhàn rỗi, ngài cứ để ta an an tâm tâm mà sống cuộc sống nhàn nhã của ta đi!”
Tần Húc Phi thở dài, cũng không thừa lời nữa, trầm mặc một hồi, mới bỗng nhiên đưa tay, một ngụm uống hết bầu rượu quá nửa trong tay, mở miệng nói: “Bá quan còn có một yêu cầu khác.”
Phương Khinh Trần chậm chạp uống một ngụm rượu, bình tĩnh chờ đợi.
“Bệnh tình của thái thượng hoàng đã chuyển tốt, lễ canh tạ lần này hy vọng thái thượng hoàng có thể xuất hiện trước mặt bá quan, để an lòng dân.”
Phương Khinh Trần vẻ mặt hờ hững.
Vẻ mặt Tần Húc Phi có chút bất đắc dĩ: “Lần trước biến cố Cam Ninh điện, đã có tiếng gió truyền vào dân gian, lời đồn không ngừng. Người thiên hạ đều đang bận tâm bệnh tình của thái thượng hoàng, hiện tại bệnh tình của thái thượng hoàng tốt lên nhiều, nếu thái thượng hoàng công khai lộ diện…”
Y ho khan hai tiếng, rốt cuộc không có khí lực tiếp tục thuật lại đầy đủ những lời điên đảo thị phi trên triều đường đó nữa.
Phương Khinh Trần cười khẽ, giơ bầu chực uống, rồi lại buông xuống: “Đây mới là lý do chân chính của việc ngươi đến tìm ta.”
Tần Húc Phi im lặng, đây là muốn đem đáy lòng Phương Khinh Trần này đẩy ra cho ngàn vạn người xem, chuyện liên quan đến Sở Nhược Hồng, y nào dám tùy tiện phái một thủ hạ đến truyền lời. Ai biết người này liệu có đột nhiên rúc vào sừng trâu phát điên một hồi nữa?
Phương Khinh Trần thoải mái cúi xuống, nhìn vô số bầu rượu bị uống cạn trống không trước mắt, tiện tay ném bầu rượu vẫn còn đầy giữa ngón tay kia xuống: “Việc này Nghị Chính vương đã định, cần gì phải đến nói với ta nữa.”
Tần Húc Phi kinh ngạc nhìn vẻ mặt y hoàn toàn lạnh lùng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, đứng dậy: “Phương hầu đã không còn ý kiến, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Y hơi chắp tay, không chờ Phương Khinh Trần đáp gì đã quay người đi thẳng.
Phương Khinh Trần cũng không tiễn, chỉ lẳng lặng ngồi bất động, chờ bóng dáng tên kỳ thật hơi chướng mắt kia biến mất khỏi cổng viên, mới giang hai tay nằm ngửa giữa hoa cỏ.
Giữa những tiếng coong coong, chẳng biết đã đổ bao nhiêu bầu rượu, dòng rượu thuần hương lặng lẽ ngấm ướt khăn áo, từ dưới người tràn cả ra.
Giữa hương rượu, Phương Khinh Trần ngửa mặt lên trời, mỉm cười nhắm mắt.
—
Ngày lành tháng tốt, lễ canh tạ thanh thế to lớn đã bắt đầu.
Bốn phía mảnh ruộng được chọn làm nơi đế vương tự cày, sớm dựng lều màu, cờ xí tung bay.
Bách tính được may mắn cho phép chiêm ngưỡng Hoàng đế và bá quan ở bốn phía xếp thành một biển người đông nghẹt, lại đều bị quân đội và sai dịch khống chế nghiêm ngặt trên vị trí có thể tung hô reo hò, hô to vạn tuế, nhưng tuyệt không có một chút uy hiếp.
Lão bách tính chưa từng thấy cảnh lớn cỡ này, trời còn chưa sáng đã tụ hết lại. Cứ chờ chờ chờ, rốt cuộc chờ được phương xa trống nhạc nổi lên, cờ màu ngũ sắc tung bay mà đến. Bá quan vây quanh ngự giá của Hoàng đế và thái thượng hoàng, từ từ đến đây. Những nơi dọc đường đi qua, vô số người sụp lạy ồn ào, tiếng tung hô vạn tuế không dứt.
Đại đội nhân mã đến bên ruộng, trước mời ngự giá của thái thượng hoàng ngồi ngay ngắn ở giữa, nhận mọi người lễ bái, sau đó lại là Hoàng đế chính vị, sau đó mới có quan viên Lễ bộ đọc văn chúc tụng, mười bốn nhạc công liền phối nhạc xướng “Tam thập lục hòa từ”.
Kỳ thật lão bách tính có ai thật sự nghe hiểu được, chẳng qua là tụ lại xem một vở kịch náo nhiệt phi phàm mà thôi. Mọi người hoặc là khẽ nghị luận Hoàng đế tuổi nhỏ cùng thái thượng hoàng tuổi trẻ kia, hoặc là trừng to mắt, nỗ lực tìm kiếm trong đám đông xem đại anh hùng Phương Khinh Trần của người Sở và tên khốn nạn Tần Húc Phi của Tần quốc, rốt cuộc là người nào.
Đợi cả đống văn chương rườm rà nhàm chán làm xong, Hoàng đế liền cởi tấm áo khoác rộng thùng thình, mặc quần áo nông canh gọn gàng, cao cao hứng hứng xuống biểu diễn.
Hộ bộ Thượng thư cùng Phủ doãn cầm roi và lưỡi cày quỳ dâng cho Hoàng đế, hai bô lão nông thôn chọn ra từ ngàn vạn người dắt trâu qua, lại thêm hai nông phu cường tráng kỹ thuật nhất lưu, gia thế nguồn gốc tuyệt đối trong sạch một trái một phải đỡ cày, Hoàng đế tuổi trẻ thì như trình diễn một vở tuồng, vô cùng trịnh trọng đỡ cày đẩy từ bên này ruộng đến bên kia ruộng, mà Hộ bộ Thượng thư thì theo sau gieo mạ. Tiểu Hoàng đế đẩy qua lại đẩy về, một đi một về, là xem như đã hoàn thành một lần.
Kỳ thật cả quá trình, hắn chỉ cần trưng tư thế, làm ra vẻ thật đang gắng sức mà thôi. Nhưng đẩy xong một chuyến, vẫn nghỉ ngơi tượng trưng, hớp một ngụm trà, để quản sự thái giám dùng khăn mặt lau mồ hôi có lẽ có trên vầng trán hoàn toàn sáng bóng kia, sau đó lại bắt đầu đẩy lần thứ hai.
Theo phép cũ, thiên tử làm lễ canh tạ, chỉ cần kéo ba đường, nhưng tiểu Hoàng đế vì tỏ vẻ mình cần cù chịu khó, cổ vũ nông nghiệp, cố ý tăng thành bốn lần. Vì thế, lão bách tính chung quanh cũng chỉ có thể ở một bên đứng đến mỏi cả chân, dòm đại nam hài này làm bộ làm tịch, chẳng tốn chút sức mà ở đó kéo cày tới lui không xong, trong lòng buồn cười.
Cày ruộng nếu đều thế này, ngần ấy người cùng ra trận mà còn chậm rì rì, tất cả mọi người đừng sống nữa.
Chẳng dễ dàng gì, bốn đường cày của Hoàng đế rốt cuộc kết thúc, một đống thái giám vây đến, đỡ quân vương đã vất vả về lại chỗ uống trà nghỉ ngơi. Một vở kịch phấn khích hơn, lặp lại mấy lần cũng sẽ có chút đơn điệu nhàm chán, dài dòng vô vị. Đoàn người lại xôn xao lên, thò đầu xem những văn võ bá quan đó bắt đầu biểu diễn!
Võ tướng huyết chiến sa trường, văn thần thi họa xưng tuyệt, túc nho đầy bụng kinh sử, quan lớn tay nắm trọng quyền, từng người vẻ mặt đau khổ, xắn áo xắn quần xuống ruộng, võ tướng kéo cày, văn quan gieo hạt. Cày kia kéo xiêu xiêu vẹo vẹo, ngược lại mấy lần giẫm lên chỗ Hoàng đế vừa cày.
Văn quan chẳng qua cầm hạt giống tùy tay rắc bừa, vốn vẫn có thể rất tiêu sái. Nhưng trong số họ rất nhiều người tử thủ vẻ văn nhã, xuống ruộng còn mặc văn phục bào rộng tay dài, dính đầy bùn không nói, có người trực tiếp giẫm góc áo, cả người đứng không vững ngã nhào xuống đất.
Trên cơ bản cả quá trình làm ruộng chính là bốn phương tám hướng cười trộm không dứt, văn võ bá quan cả triều mỗi người mặt đỏ tai hồng. Dưới sự giận dữ của số đông, đoán thần tử ra chủ ý dở hơi muốn tỏ tích cực kia về sau kết cục sẽ thảm lắm.
Đương nhiên, Phương Khinh Trần không có trong đám xúi quẩy vất vả này. Y thoải mái xem nghi thức làm ruộng này thành dạo chơi ngoại thành.
Bá quan đều đã xuống, Phương Khinh Trần cũng chạy đến ngồi bên bờ ruộng vỗ tay, Triệu Vong Trần vẫn đi theo bên cạnh liền tiến lên trải một tấm bạt xuống đất, sau đó từng loại từng loại, bày ra các món ăn vặt, các loại hoa quả, tiếp đó còn có vài bầu rượu ngon.
Điệu bộ thế này, khiến tiểu Hoàng đế phía sau ngồi không sau bàn nhìn mà mắt đăm đăm. Tuy rằng hắn là Hoàng đế, nhưng để bày tỏ sự tôn trọng với lễ canh tạ, ngoại trừ nước trà đúng là chẳng mang theo gì.
May mà tiểu tử Triệu Vong Trần này khá hiểu chuyện, lén để lại nhiều món không dám bày ra cho Phương Khinh Trần. Quay đầu đưa hết đến trước bàn Hoàng thượng và thái thượng hoàng. Cho dù thái thượng hoàng kia chỉ bất động ở đó như một khúc gỗ, căn bản không dùng đến những thứ này, lễ phép này cũng phải làm đủ.
Ứng phó Hoàng đế xong, Triệu Vong Trần lại quay về, đứng hầu phía sau Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần thì bắt đầu vừa ăn ăn uống uống, vừa ở đó gật gù, chỉ chỉ trỏ trỏ châm ngòi cơn giận của mọi người.
Đầu tiên là lời nói chân thành ra vẻ trưởng bối: “Tử Vân à, ta biết ngươi xuất thân quý công tử, không hiểu việc nhà nông là bình thường. Chẳng qua, chuyện lễ canh tạ này đã sớm định rồi, ngươi dù sao cũng nên học tập một chút chứ, sao có thể ý đồ lừa dối qua cửa như vậy được?”
Lại vô cùng đau đớn mà giậm chân: “Ê, ta nói lão Lăng! Người khác thì đành, nhưng ngươi là xuất thân nhà nghèo, mấy năm nay giết người giết đến thuận tay, sao mà làm ruộng lại không biết nữa? Đây là mất gốc, đây là mất gốc, ha ha…”
Nhân tiện cũng trào phúng người mình nhìn không vừa mắt: “Hứa đại nhân, đại nhân không phải canh độc gia truyền à, sao hôm nay lại…”
Y ở đây uống rượu cắn hạt dưa, lấy người bên cạnh ra trêu đùa, chư vị dưới ruộng giận mà không dám nói, bách tính bốn phía đã sớm muốn cười lại không dám cười, nhịn thật vất vả, nghe Phương Khinh Trần hi hi ha ha chế giễu mọi người, nào còn nhịn được, nhất thời tiếng cười liên tục không ngớt, đến cả Triệu Vong Trần cũng khụ đôi tiếng, mới dằn xuống không cười.
Phương Khinh Trần liếc gã một cái: “Tiểu tử ngươi hình như cũng là một vị quan không lớn không nhỏ, sao không xuống?”
Triệu Vong Trần vội vàng nghiêm mặt nói: “Con hôm nay phụ trách bảo vệ hai vị bệ hạ, thuận tiện nghe sư phụ sai phái, Nghị Chính vương đã cho phép con được miễn.” Gã nhịn không được nhìn dưới ruộng, ưỡn ngực ngẩng đầu, tràn đầy tự tin: “Sư phụ, cho dù thật sự xuống dưới, việc này cũng không thể làm khó được con. Con chính là người từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, làm ruộng thì tính là gì.”
Phương Khinh Trần bất giác cười rộ lên: “Vậy ngươi nói xem, họ làm như thế nào?”
Triệu Vong Trần nhìn các đại nhân bận rộn nơi nơi dưới ruộng, lộ ra biểu tình không nỡ nhìn hết.