[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 67: Phong thủy luân lưu chuyển


Đọc truyện [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 – Phong Vân Tế Hội – Chương 67: Phong thủy luân lưu chuyển

“Thanh Cô đâu?”

“Đi nói chuyện hỏi vợ cho ngài rồi.”

An Vô Kỵ vẻ mặt quỷ dị, ngữ điệu kỳ lạ.

Dung Khiêm bị sặc nguyên ngụm trà phải ho khan liên tục, bịt miệng vuốt ngực, hồi lâu mới hỏi ra một câu: “Ngươi nói cái gì?”

“Thanh cô nương đi trả lời bà mai Vương, nói ngài đồng ý bàn việc hôn nhân, dặn bà ta dụng tâm đi chọn cô nương tốt.”

Dung Khiêm dù gặp biến không kinh như thế nào, lúc này cũng giận đần ra: “Sao muội ấy tự chủ trương như vậy…”

“Thanh cô nương chưa từng tự chủ trương?” An Vô Kỵ vỗ ngực đứng ra chủ trì công đạo: “Khi ta đi trà lâu tìm Thanh cô nương, đã thấy bà mai Vương kia đang quấn lấy cô ấy, hỏi thăm ngài có hứng thú với việc hôn nhân không. Thanh cô nương không dám tùy tiện đáp, cũng không dám tùy tiện cự tuyệt, đang bối rối, vừa hay ta cho cô ấy biết ngài có việc tìm về, cô ấy liền nói với bà mai là đến hỏi ý ngài, vừa nãy Dung tướng ngài không phải chính miệng đáp ứng cô ấy rồi sao?”

Dung Khiêm trợn mắt há mồm: “Ta đáp ứng rồi?”

“Đúng vậy, Dung tướng ngài vừa mỉm cười, vừa gật đầu, vừa bảo được, Thanh cô nương mới vội vàng đến trà lâu trả lời bà mai Vương.” An Vô Kỵ vẻ mặt tươi cười nhìn Dung Khiêm.


Thanh Cô tâm tư thuần phác, lời trong miệng Dung Khiêm nói ra, nàng chưa từng nghi kỵ nửa phần, nào nghĩ nhiều điều gì. Vừa thấy bản thân Dung Khiêm quả có ý này, tự nhiên lập tức phải vội đi lo liệu. An Vô Kỵ tuy rằng luôn tôn kính thuận theo Dung Khiêm, nhưng người làm mật thám lâu, bản lĩnh sát ngôn quan sắc, nhìn chân mày khóe mắt người ta, tất nhiên là người ngoài khó sánh.

Dung Khiêm che giấu tốt hơn nữa, cũng chỉ khiến hắn không thể tra biết rốt cuộc trong lòng y đang không tập trung vì chuyện gì mà thôi, sự thật là y không tập trung tư tưởng này, làm sao thật có thể giấu được hắn. Chỉ là vở kịch thú vị như vậy bày ra trước mặt, hắn làm sao có thể không ngồi yên chờ xem náo nhiệt.

Nhìn An Vô Kỵ dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa như vậy, Dung Khiêm không khỏi chán nản: “Lần trước cũng trở mặt rồi, bà mai Vương kia sao vẫn không biết xấu hổ mà đến kiếm. Ta cũng thế này, còn nói hôn sự gì nữa?”

“Ngài không biết? Mấy ngày nay Thanh cô nương nhà ngài đi khắp nơi tuyên bố trà lâu là sản nghiệp của ngài, hiện tại ngài chính là một trong những người lắm tiền nhất bốn quê tám trấn này à nha. Hơn nữa ai chẳng biết ngài cùng đại quan kinh thành là hảo bằng hữu. Cả Phong đại nhân cũng xin lỗi Thanh cô nương trước đám đông tại trà lâu. Ngài vừa có tiền vừa có thế… Trong mắt bà mai kia, chính là một đại đại hồng nhân.”

Dung Khiêm vừa tức giận vừa buồn cười: “Sao ngươi không ngăn muội ấy?”

An Vô Kỵ vẻ mặt vô tội: “Dung tướng, ngài lời này thật là rất oan uổng người, kẻ làm thuộc hạ ta đây có khi nào từng vi phạm ý ngài. Ngài đã tự mình muốn đòi một nàng dâu, ta có tư cách gì mà ngăn cản…”

Dung Khiêm thu lại vẻ tươi cười, trừng hắn một cái quát: “Còn không mau đi ngăn người lại cho ta!”

An Vô Kỵ đăm chiêu ủ dột: “Thanh cô nương nội công tốt, đi vô cùng nhanh, lúc này không chừng đã ở trà lâu cùng bà mai Vương nói rõ điều kiện, ta lần này chạy đi, phá nhân duyên của người ta…”

Dung Khiêm cầm bát trà lên, ra vẻ muốn ném.


An Vô Kỵ ôm đầu lui ra khỏi phòng nhanh như chớp: “Dung tướng yên tâm, lời ngài nói, ta có lần nào chưa làm được cho ngài. Chuyện ngài giao, ta cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, cũng nghĩa không thoái thác. Ta nhất định có thể kịp thời đuổi theo, ngăn Thanh cô nương…”

Tiếng nói xa dần, từ từ nhẹ không nghe thấy.

Dung Khiêm thở dài buông bát trà, hai tay ôm cái đầu đang làm đau mà than khóc. Ông trời phù hộ, Thanh nha đầu này nhất thiết đừng tìm một đống thôn cô xinh đẹp đến cho y!

Đều là Phương Khinh Trần!

Trong Cam Ninh cung, Phương Khinh Trần kinh ngạc giây lát, nhưng nháy mắt đã nghĩ thông tiền căn hậu quả, mỉm cười đứng dậy vái Tần Húc Phi: “Là ta nóng lòng làm cho thái thượng hoàng hồi phục, tự tiện dùng dị thuật mà chịu phản phệ, may có Vương gia cứu giúp.”

Tần Húc Phi nhìn y một hồi với vẻ mặt thoáng lộ cổ quái mới nói: “Phương hầu ngươi cũng là người hiểu biết, tự nhiên không cần cảm tạ ta. Ta cứu không phải Phương Khinh Trần, mà là Liễu Hằng và vô số tướng sĩ phương nam.”

Từ góc độ lợi hại mà nhìn, y nói như vậy cũng hợp tình hợp lý.


Phương Khinh Trần mỉm cười: “Vương gia vì điều gì là chuyện của Vương gia, ta được về tính mạng lại là sự thật. Nhưng không biết vừa rồi, Vương gia cứu ta khỏi phản phệ như thế nào.”

Tần Húc Phi cười cười: “Ta đối với dị thuật này nguyên cũng không hiểu biết lắm, chẳng qua là đánh bậy đánh bạ, mạnh mẽ lấy thân đao chặt đứt tầm mắt các ngươi, lại dùng ánh đao phản chiếu ánh mắt các ngươi…”

Phương Khinh Trần âm thầm chép miệng, tên này, lại dám làm liều. May mà mình mất khống chế chỉ là một phần *** thần lực cực nhỏ. Bằng không chiếu theo cách thức của y, tất cả lực lượng đồng thời nổ toác, mười Tần Húc Phi cũng chết hết.

Ánh mắt y đảo qua bốn phía, Tần Húc Phi đã cười giải thích: “Thái thượng hoàng rất khỏe, thương thế không nặng. Đồ đệ ngươi đưa y đi nội điện trị liệu rồi.”

Đúng lúc một cơn gió thổi tới, y phục tả tơi trên người Tần Húc Phi tung bay từng mảnh, tức thì rối tung beng, hệt như cái nùi giẻ cỡ lớn.

Tần Húc Phi cũng lười đi chỉnh lại, tiện tay xé một cái, cả cái áo đều bị y xé tung ném ra ngoài, tự tự nhiên nhiên mà phanh ngực phơi bụng.

Không phải là cởi trần sao? Y tuy là vương tử, lại chưa từng để bụng mấy quy củ lễ nghi đó. Lúc thao luyện trong quân doanh, y còn cùng hơn mười vạn người, ngực trần chạy bộ luyện binh kìa, cho dù hiện tại là trong cung đình quy củ nghiêm cẩn, y cũng không mảy may câu thúc và mất tự nhiên.

Phương Khinh Trần cũng thong dong bình thản như vậy, không hề có ý lảng tránh, cẩn thận nhìn kỹ tấm ngực trần của y, cũng tạm, những vết thương nhỏ nhặt đó, đều là thương da thịt, tuy rằng nhìn qua máu me dọa người, nhưng hẳn không có trở ngại gì.

Lúc này Tần Húc Phi đã buông bàn tay đang bưng mặt xuống, ánh mắt Phương Khinh Trần thoáng khựng lại chỗ vết thương da thịt xoắn lại trên mặt y, nhưng cũng không có thêm vẻ có lỗi hoặc cảm động gì, chỉ thoáng nheo mắt. Thong dong hỏi tiếp: “Vương gia một đao chém ta và thái thượng hoàng ra, chắc hẳn mọi người đều bị kình khí chấn động, sau đó, ta làm sao tỉnh lại?”

Ánh mắt Tần Húc Phi hơi lập lòe. Y cũng chẳng trông mong Phương Khinh Trần sẽ tri ân báo đáp, đội ơn đội đức.


Nếu y dám cho Phương Khinh Trần biết, mình ôm y dựa lên cây, kề miệng vào tai y, rất ôn nhu rất quan tâm mà kêu gọi y, dòm hết vẻ yếu ớt của y, còn thuận tiện nghe được lời mà khi tỉnh táo y sẽ tuyệt đối không nói… Vị Phương đại hầu gia được gọi là đại nhân đại nghĩa, đại dũng đại trí này, khả năng nhảy dựng lên trực tiếp lấy oán trả ơn mà thịt mình, thật sự là quá lớn.

Hiện tại y lại đang kiệt sức, ngay cả chạy trốn cũng chẳng còn khí lực.

“Phương hầu hôn mê bất tỉnh, khí cơ trong cơ thể tán loạn kinh khủng, ta bèn thử dùng nội lực giúp Phương hầu phủ bình nội tức, rồi liên tục gọi, Phương hầu liền tỉnh lại.”

Y không hề nói dối, tuyệt đối chưa nói dối, y chẳng qua nói không đủ tường tận, những chi tiết nhắc cũng được mà không nhắc cũng được đó, thôi khỏi cần nói cho lãng phí thời gian. Tỷ như cự ly mặt hai bên khi y gọi Phương Khinh Trần, lại tỷ như tư thế ngồi áp dụng khi ban đầu định đánh thức y… Không ý nghĩa, đều là không ý nghĩa.

Phương Khinh Trần nhìn cố định Tần Húc Phi.

Hừ, người này ngoài chiến trường, trên cơ bản là một người tốt thành thật hiền hậu. Có điều, thành thật không có nghĩa là không biết nói dối. Y đã phát hiện trên tay áo mình có không ít máu, quần áo sau lưng cũng cảm thấy hơi dính, chẳng cần nhìn cũng biết là không ít máu. Trên người mình không tìm ra vết thương da thịt nào, máu này chỉ có thể là từ trên người Tần Húc Phi dính qua.

Dưới tình huống nào, dưới tư thế nào, máu của Tần Húc Phi mới có thể dính cả mảng lớn trên quần áo y?

Đương nhiên, y té xỉu, Tần Húc Phi chạy tới, vừa đỡ vừa kiểm vừa cứu giúp là nên, chỉ là…

Thấy ánh mắt Phương Khinh Trần nhìn cố định mình, trong mắt lập lòe quang hoa, thần sắc tựa như đang suy tư, Tần Húc Phi liền thấy trán vã mồ hôi, có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Phương Khinh Trần bỗng nhiên thu tầm mắt nói: “Thương thế của ngài tuy rằng không nghiêm trọng, cũng phải bôi thuốc cầm máu mới được. Chúng ta đi xem thử thái thượng hoàng đi, dược phòng cũng ở ngay bên cạnh tẩm cung.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.