[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 55: Tin đồn thất thiệt


Đọc truyện [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 – Phong Vân Tế Hội – Chương 55: Tin đồn thất thiệt

Có Phong Trường Thanh dẫn đường, hoàng cung đại nội thông hành một mạch không trở ngại. Yên Lẫm rất nhanh đã ở ngay ngự thư phòng tiếp đón mật thám xuất sắc nhiều năm ẩn nấp dị quốc này.

Từ lúc Dung Khiêm chủ chính, đã thiết lập ty hành nhân, chuyên môn huấn luyện các loại mật thám, dạo khắp chư quốc. An Vô Kỵ từ rất sớm ngày trước đã được Dung Khiêm ném đi Tần quốc, khi đó Yên Lẫm còn là một tiểu thí hài, thân phận của hắn lại là không thể gặp quang, cho nên lần này hắn và Yên Lẫm đúng là quân thần mới gặp lần đầu.

An Vô Kỵ ở bên ngoài tùy tính đã quen, chưa mất loại hào sảng của du hiệp tự tại đó, lần đầu gặp thánh cũng không chấp hư lễ, sau một bái liền vào thẳng chính đề, báo cáo tin tức tìm hiểu được cho Yên Lẫm:

“Bệ hạ, Lan tần không phải bệnh chết, mà là chịu hết lăng nhục mà chết. Tần vương từ sau khi nhận được quốc thư của Sở quốc, vẫn nôn nóng không yên, mỗi ngày uống say mèm, đánh giết cung nhân trút giận. Thi thể Lan tần đã táng vào hoàng lăng, thuộc hạ không thể nghiệm thi, nhưng thần đã hối lộ thái giám phụ trách nhặt xác một khoản vàng lớn, nghe nói khi Lan tần tắt thở, thân không mảnh vải, thương tích đầy mình.”

Phong Trường Thanh cả giận nói: “Lan tần tuy xuất thân hàn vi, nói cho cùng cũng là mẹ của hoàng hậu Đại Yên ta. Tần vương làm như thế, trí Đại Yên ta ở đâu?”

An Vô Kỵ lắc đầu: “Tần vương lúc ấy say rượu mất trí, không phải cố ý khinh mạn nước ta. Y lấy bệnh cấp tính phát tang cho Lan tần, lại dùng công văn thông báo, cũng chính là muốn cho chúng ta một câu trả lời. Về phần Đại Yên chúng ta chuẩn bị dùng thái độ nào ứng đối, vậy thì phải xem quyết định của bệ hạ.”

Việc này đích xác hơi hóc búa. Nếu Yên quốc có tâm tấn công Tần quốc, vậy lại là một cái cớ cực tốt. Nhưng Yên Lẫm chủ chính chưa lâu, căn cơ chưa vững, hiện tại không phải thời cơ dấy lên đại chiến. Đã không muốn khai chiến với Tần, như vậy phát quốc thư chất vấn những điều đó, cũng không cần nhắc tới nữa. Chẳng lẽ họ có thể yêu cầu đào phi tử đã táng vào hoàng lăng ra nghiệm thi? Không có chứng cứ, chỉ trích thế này, Tần vương chỉ cần một phong hồi âm, là có thể chối bay tất cả. Ngược lại khiến Yên quốc khó kham.

Cho nên, chân tướng việc này không thể không tra, hiện tại đã tra ra, lại cũng khó mà truy cứu.

Yên Lẫm rất rõ ràng điều này, cho nên cũng không nôn nóng, chỉ thản nhiên nói: “Tần vương ngoài công văn, trái lại còn kèm một phong thư riêng cho trẫm. Nói là Lạc Xương tuổi nhỏ, cốt nhục tình thâm, để tránh đau lòng, khuyên trẫm không cần đề cập với nàng. Về sau y sẽ tự phái người phỏng theo bút tích giọng điệu của Lan tần, viết thư cho Lạc Xương như bình thường.

Phong Trường Thanh cảm thấy thật trơ trẽn. Loại chuyện này cũng đã làm, còn muốn giấu giếm, để Lạc Xương tiếp tục quyết một lòng dốc sức cho y.

An Vô Kỵ lại thoáng động lòng: “Bệ hạ, xin thứ cho vi thần lỗ mãng. Nhưng nếu như bệ hạ đem việc này lén cáo cho hoàng hậu, thì có thể tuyệt tâm luyến Tần. Bệ hạ chỉ cần dặn hoàng hậu thời cơ chưa đến, tạm thời bảo người đừng truyền ra. Cũng là…”

Sách nhất tiễn song điêu.


Nhưng không đợi hắn nói xong, Yên Lẫm đã nhìn hắn một cái thâm sâu: “Lạc Xương là thê tử của trẫm.”

An Vô Kỵ ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được. Mình quả nhiên làm mật thám quá lâu. Đại khái là đã quen cân nhắc thành bại được mất, hắn lại hoàn toàn quên suy nghĩ, trong đoạn hôn nhân chính trị Tần Yên này, có thể còn vài phần chân tình.

Hắn cúi đầu im lặng, trong lòng cũng không phải không oán thầm.

Lúc Yên Tần hai bên hợp nghị thông gia, Tần vương không hề để mắt Yên Lẫm lắm. Cho nên Lạc Xương công chúa lúc trước nghị định gả cho Yên quốc, là người xuất thân thấp nhất, tuổi nhỏ nhất, hơn nữa cuộc xuất giá của nàng cũng kéo dài rất lâu, cho đến khi từng công chúa đều đưa đi, mới đến phiên nàng. Những cung nhân nội thị đến theo Lạc Xương này, không cần phải nói, mọi người đều lòng biết rõ ràng, tám chín phần mười đều là người thân chịu “sứ mệnh”.

Vốn chỉ cần hai nước không trở mặt, loại sự tình này cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở. Nhưng mà, nếu Lạc Xương thân là ô dù của họ, tự mình không qua được với những mật thám này, muốn chậm rãi thu thập, vậy lại dễ dàng hơn nhiều. Tần quốc đang ngậm bồ hòn chỉ có thể nuốt xuống, hơn nữa tính mạng những người này, cũng là một chuyện cực tốt để trả thù cho Lan tần, có kết quả này rồi, Yên quốc cũng sẽ không mất tôn nghiêm.

Song Yên Lẫm vậy mà không chịu. Y muốn bảo vệ Lạc Xương, bảo vệ… thê tử của y!

Yên Lẫm nhìn ra được sự bất mãn của hai người trước mắt. Nhưng y lại không cho rằng mình sai. Nàng là thê tử của y, sao y có thể ở trước mặt nàng khuếch đại nỗi đau tang mẹ của nàng, chỉ vì mình phất bụi phủi rác. Nàng thân là con dân Đại Tần, sao y có thể bức nàng cùng quốc gia đối địch, lừa lọc phản trắc. Nàng là con gái Tần vương, sao y có thể bức nàng phản bội thiên luân, cả đời không được an bình?

Nàng đã không còn mẫu thân, cho dù là công chúa cao quý, trong thiên địa trừ y ra lại có ai chịu bảo vệ nàng. Thân là trượng phu, không thể bảo vệ thê tử, lấy gì làm người? Thân là quân vương, ngay cả người thân cận nhất cũng không hộ được, ngược lại muốn dùng máu lệ của họ che mưa chắn gió cho mình? Nếu như y vô lực vô sỉ đến nước này, còn mặt mũi nào làm đế!

Trong ngự thư phòng yên tĩnh kỳ dị giây lát, cho đến khi sự yên tĩnh bị tiếng quát mắng bên ngoài truyền đến đập tan.

Phong Trường Thanh thân là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, chức trách ở đó, lập tức cao giọng quát: “Người nào ồn ào ở đây?”

Bên ngoài có người cung kính đáp: “Trong Cam Tuyền cung, nội thị của hoàng hậu thất nghi, chưa truyền báo, đã muốn lập tức gặp bệ hạ, đang om sòm bên ngoài.”

Yên Lẫm hơi nhướng mày. Lúc y tiếp kiến An Vô Kỵ đã hạ mệnh lệnh, không được quấy rầy, thị vệ bên ngoài tất nhiên gặp người là ngăn, không biết Cam Tuyền cung bên kia có chuyện gì, lại không chờ được một khắc. Lập tức bình tĩnh hạ ý chỉ: “Để hắn tiến vào.”


Không bao lâu, liền có một nội thị sắc mặt tái nhợt lảo đảo vào ngự thư phòng, vừa vào đã trực tiếp quỳ xuống đất: “Bệ hạ, hoàng hậu té xỉu rồi.”

Yên Lẫm cả kinh đứng dậy, bước hai bước, lại dừng chân: “An khanh ở dị quốc lâu ngày, trẫm vốn nên đón gió tẩy trần cho khanh. Chỉ là hoàng hậu thân thể không khỏe, trẫm phân thân hết cách, về sau trẫm chọn định ngày rồi lại luận công cho khanh, khanh hôm nay về trước đi.”

An Vô Kỵ không nghĩ tới Yên Lẫm lúc cấp thiết như thế, còn nhớ không thể lạnh nhạt mình, vội khom người thi lễ: “Vi thần sao dám làm phiền bệ hạ phí tâm như thế.”

Yên Lẫm thật sự không có thời gian nói thêm những lời khách sáo này nữa, phất tay rảo bước rời đi.

Phong Trường Thanh cũng vội vã đi theo, chỉ kịp quay đầu giao một câu: “Ta bảo thị vệ cùng ngươi ra cung. Ngươi ở kinh thành vẫn chưa có phủ đệ, cứ ở nhà ta trước đi.”

An Vô Kỵ đáp một tiếng, cũng theo ra ngự thư phòng, xa xa nhìn một quân một thần này rảo bước đi vội, bất giác mỉm cười.

Tính tình của vị bệ hạ này, cùng trước kia hắn tưởng, dường như cực kỳ bất đồng.

“Ngươi nghe nói chưa? Sinh mẫu của hoàng hậu nương nương của chúng ta bị đánh chết tươi đó.”

“Đúng vậy, nghe nói là Tần vương vì không thể hại chết vương đệ Sở quốc kia, liền lôi người bên cạnh trút giận. Cố tình là vị nương nương kia đụng phải vận xui này.”

“Nghe nói chết thảm lắm. Toàn thân đều là thương, thật tội nghiệp…”


Sâu trong bóng tối, vẫn là những thanh âm lãnh khốc này vang vọng lặp lại, quanh quẩn không dứt.

Nàng muốn hô to, lại không phát ra được tiếng nào. Nàng muốn xông đến chất vấn, lại không thể động đậy.

Trong bóng tối vô biên vô hạn, vòng tay của mẫu thân, đã không thể tìm kiếm. Giữa huyết sắc cuồn cuộn, người chí thân trên thế gian này càng lúc càng đi xa.

Phảng phất lại nhớ tới cái ngày viễn hành dị quốc đó, sơn đỏ, màn đỏ, áo cưới màu đỏ. Trong nghi thức long trọng đỏ tươi khắp trước mắt, nàng bái biệt Tần vương và vương hậu. Mà mẫu thân nàng địa vị ti tiện, thậm chí không thể tiến lên. Cách tầng tầng màu đỏ, người đứng trong góc, mắt đỏ hoe, lại nén lệ, chỉ cố gắng mỉm cười với nàng, xa xa tiễn biệt nữ nhi đời này khó mà gặp lại.

Màu đỏ ảm đạm đi. Trong bóng tối, mẫu thân càng lướt càng xa. Nàng mở to mắt, cố gắng vươn tay, lại không thể chạm đến một góc áo.

“Mẹ!”

Nàng la lên, lại không nghe thấy thanh âm của mình.

Ngồi bên sạp, sờ vầng trán Lạc Xương nóng như lửa, nhìn nước mắt lặng yên chảy xuống từ khóe mắt nàng, nghe từng tiếng thì thào hô hoán “Mẹ!” kia, Yên Lẫm buồn bã không nói gì.

Nàng còn là một hài tử chỉ mười ba tuổi rưỡi.

Bất luận cuộc hôn nhân này là vì cái gì, y và Lạc Xương đã cử hành đại hôn, nàng chính là vợ y. Y phải yêu quý nàng, chăm sóc nàng, chờ nàng lớn lên, chờ nàng chuẩn bị tốt. Cũng như người nọ, một mực chăm sóc y, chờ đợi y lớn lên vậy.

Họ đại hôn mấy tháng, chân tâm của y cuối cùng đã đổi được sự thoải mái của nàng, nữ hài tử thân phận xấu hổ này, vẫn chưa hết khờ dại. Cảm giác được y tốt với nàng, cũng liền toàn tâm toàn ý tín nhiệm và dựa vào, không hề che giấu mà chia sẻ hết thảy cùng y.

Mà trong tất cả tự thuật của nàng, đều có thể nghe ra là quá khứ của nàng bần cùng đến đáng thương. Trừ một mẫu thân bảo vệ nàng thì cơ hồ không còn gì cả.

Khi đó, y cũng từng thương hại trong lòng, nhẹ nhàng ôm thân hình nhỏ xíu kia, ôn nhu nói: “Về sau, nàng còn có ta.”


Nhưng mà hiện tại, tiểu thê tử của y, ở ngay trước mặt y, hôn mê bất tỉnh, lại vẫn rơi lệ nói mớ.

Y bỗng nhiên phẫn nộ: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?”

Thái y sớm quỳ đầy dưới đất: “Bệ hạ, hoàng hậu chỉ là bị kinh mà tim đập nhanh, chờ hòa hoãn xuống, lại dùng chút dược điều tức yên thần, tự nhiên là khỏe lên.”

Yên Lẫm lạnh lùng nhìn một vòng cung nữ thái giám trong điện: “Khi ở Tần quốc, chưa từng có ai dạy các ngươi quy củ sao? Hoàng hậu đi dạo, bên cạnh lại chỉ có hai người đi theo? Những người trước sau dẹp đường đâu? Người đuổi những kẻ nhàn tạp đâu! Các ngươi làm hầu thật tốt!”

Hạ nhân khắp điện chỉ dập đầu thỉnh tội.

Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Các ngươi phạm chính là tội muôn chết, niệm các ngươi là người của cố quốc hoàng hậu, nếu trẫm giết các ngươi, không khỏi ảnh hưởng thể diện của hoàng hậu. Chẳng qua chuyện hầu hạ sát người này, cũng không cần các ngươi nữa. Trẫm sẽ tự điều người khác đến chăm sóc hoàng hậu.”

Mọi người đều khiếp sợ, mấy vị nữ quan cấp khá cao nhịn không được mở miệng cầu xin: “Bệ hạ, chúng thần đều là người hầu cũ từ cố quốc của hoàng hậu, theo hoàng hậu lâu ngày, nếu như rời hết, chỉ sợ hoàng hậu nhất thời không tiện…”

“Chính là đi theo lâu quá, người lười gan lớn, chểnh mảng làm càn, mới dám để kẻ không đàng hoàng đụng phượng giá của hoàng hậu!” Yên Lẫm cười lạnh: “Đến bây giờ còn nói lời này, các ngươi cảm thấy hoàng cung Đại Yên ta, không thể giết người được?”

Trong điện lập tức im lìm, không ai dám nói thêm một câu.

Yên Lẫm hừ lạnh một tiếng, rảo bước ra nội điện, quát: “Mọi người đều lui ra cho trẫm! Triệu Phong thống lĩnh vào đây!”

Phong Trường Thanh một mực chờ ở ngoài cửa Cam Tuyền cung. Nơi này dù sao là tẩm cung của hoàng hậu, mặc dù hắn là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, cũng không thể vào tùy tiện. Huống chi hoàng hậu té xỉu tất có nội tình, mà nội tình này phải chăng hắn nên biết thì vẫn không nhất định.

Sau khi được tuyên triệu, hắn mới rảo bước tiến vào, tới chính điện Cam Tuyền cung, nhìn thấy trong điện lại không một kẻ hầu, trong lòng càng lạnh, trước tự định thần, hành lễ với Yên Lẫm.

“Hoàng hậu hôm nay ở khu vườn bên ngoài giải khuây, trong lúc vô ý nghe được hai cung nhân quét dọn nói đến cái chết của Lan tần, đau buồn mà hôn mê bất tỉnh. Mà hai cung nhân kia phát hiện biến cố, lập tức trốn mất.”

Phong Trường Thanh mở miệng định nói gì đó, rồi lại ngưng, chỉ gọn gàng lưu loát hành lễ: “Thần sẽ tức khắc đi bố trí tìm bắt kẻ đã phạm đến hoàng hậu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.