[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 19: Có thể đồng hành


Đọc truyện [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 – Phong Vân Tế Hội – Chương 19: Có thể đồng hành

Cửa phòng chợt “Rầm” một tiếng bị người đẩy ra, “Ta cũng muốn đi!”

Thở hổn hển đứng ngay cửa, chính là Triệu Vong Trần.

Phương Khinh Trần mặt lộ vẻ không vui: “Phòng ta, Lăng Vân cũng chẳng dám không truyền mà vào, ngươi trái lại gan lớn!”

Triệu Vong Trần thở hồng hộc, thở dốc một hồi, mới có thể nói chuyện bình thường: “Ta nghe họ nói, ngài… ngài… ngài chỉ dẫn một đội vệ sĩ đã muốn đi gặp Tiêu Viễn Phong, nơi nguy hiểm như vậy… ngài… ngài dẫn ta theo!”

“Biết nguy hiểm ngươi còn muốn đi!”

“Ta muốn đi theo bên cạnh ngài!” Triệu Vong Trần cắn răng nói.

Phương Khinh Trần nhìn gã một cái thâm sâu, chợt mở miệng nói to: “Lăng Phương.”

“Vâng.” Lăng Phương tiến lên một bước.

Phương Khinh Trần thanh âm lạnh băng: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày, dạy y quen thuật cưỡi ngựa cơ bản nhất, bất luận ăn uống vệ sinh, trong vòng ba ngày, không cho y rời khỏi yên ngựa!”

Lăng Phương chắp hai tay, lớn tiếng nói: “Vâng!”

Phương Khinh Trần lại nhìn sang Triệu Vong Trần: “Sau ba ngày, ngươi và y cùng phóng ngựa lao đi, trong năm mươi dặm nếu có thể không bị y bỏ lại, thì ngươi có tư cách theo ta xông vào long đàm hổ huyệt.”

Thiếu niên chậm rãi thẳng tắp lưng, mân miệng, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại có nhuệ khí lạ thường: “Được!”

Lăng Phương cười, qua vỗ vỗ gã: “Đi theo ta nào.”

Triệu Vong Trần không nói không rằng, theo hắn quay người đi liền, Trác Lăng Vân lại cố ý ở sau lưng nói một câu: “Trong quân đội của ta, thuật cưỡi ngựa của Lăng Phương là tốt nhất. Y mười mấy năm sống kiếp chinh chiến, bình thường có một nửa thời gian là ở trên yên ngựa.”


Bóng dáng gầy yếu của thiếu niên chợt cứng đờ, nhưng lưng vẫn thẳng, bước chân chung quy cũng chưa từng ngừng.

Mãi khi hai người phía trước ra khỏi cửa viện, không còn thấy bóng dáng, Trác Lăng Vân mới do dự nói: “Phương hầu, đứa trẻ này có cốt khí, có chí khí, người cũng thông minh. Lần trước tuy ta chưa xem công khóa của gã, nhưng nhìn lướt qua, bút chữ kia cũng không tồi. Nhìn động tác sinh hoạt ngày thường, không chỉ là linh hoạt trời sinh, hẳn còn từng luyện công phu vài ngày. Bất quá…” Hắn nhìn sang Phương Khinh Trần: “Gã không hề am hiểu cưỡi ngựa bắn cung.”

Phương Khinh Trần cười gật đầu: “Từ tư thái đi đường của một người là có thể nhìn ra người đó có phải là kỵ thủ thuần thục, ngươi làm tướng nhiều năm, phân nhãn lực này nếu còn không luyện được, vậy thì thật nên đánh.”

“Phương hầu, ta hiểu ngài khổ tâm đào tạo gã, chỉ là thế này… phải chăng quá mau quá nặng?”

Phương Khinh Trần trầm mặc một lúc mới nói: “Lăng Vân, Sở quốc này, không chờ nổi nữa.”

Y từng chờ một người đuổi kịp mình, y đã chờ hơn mười năm.

Phương Khinh Trần ánh mắt lãnh đạm cúi xuống, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: “Ta cũng không còn kiên nhẫn, lại đi chờ đợi bất cứ ai nữa. Đúng rồi, thám tử lẩn vào kinh thành có hồi âm chưa, bệ hạ người… hiện tại thế nào?”

“Tần Húc Phi từng thanh tẩy hạ nhân trong hoàng cung với quy mô lớn, chúng ta trước kia tuy đã phái không ít người trà trộn vào kinh thành, hiện tại lại chiếu dụ lệnh của Phương hầu bảo họ tìm hiểu tin tức của bệ hạ trong cung, nhưng hiện tại tình hình trong cung bị phong tỏa nghiêm mật, trong khoảng thời gian ngắn, sợ là khó biết rõ. Trước mắt có thể tham khảo, chỉ có thể là tình báo ngày trước đưa ra. Dường như Tần Húc Phi sau khi vào cung đối đãi bệ hạ khá tử tế, bệ hạ được chăm sóc vẫn không tồi.”

Phương Khinh Trần mặt không biểu cảm mà nghe, không hỏi thêm một chữ nào nữa.

Người kia, không phải y không quan tâm, thế nhưng so với người kia, mau chóng kết thúc hạo kiếp trước mắt này, càng cấp bách hơn. Có quá nhiều loạn cục cần y trấn, quá nhiều loạn tuyến cần y thu, loạn thế này đã liên tục quá lâu. Quốc gia không kéo dài nổi nữa, bách tính không kéo dài nổi nữa. Mọi người, đều không kéo dài nổi nữa!

Phương Khinh Trần hơi tự giễu. Sớm biết tất cả lựa chọn đều phải trả giá, nhưng hóa ra được người khác lựa chọn, cái giá cũng nặng nề như thế. Một lần quỳ gối kia của Trác Lăng Vân, xem như hoàn toàn kéo y xuống nước. Y không thể xem mình là người ngoài cuộc, qua lại như thường nữa, không thể dao sắc chặt đay rối, bứt người mà lui, thoát thân mà ra nữa.

Y không bỏ xuống được phân trách nhiệm này.

Đứng trước cửa sổ, trông về phương hướng kinh thành xa xa, Phương Khinh Trần cơ hồ nở nụ cười có phần cay đắng.

Thì ra, một lần lại một lần, các ngươi đều không chọn ta, cũng là may mắn của ta. Thì ra một khi ta được chọn, cũng liền bị ràng buộc. Không thể tùy tâm sở dục nữa, không thể đi qua một lần, phất ống tay áo, vẫn là ta của ngày xưa nữa!


Huấn luyện ba ngày, Triệu Vong Trần không biết mình làm sao mà chịu qua. Song gã không hề oán trách. Bởi vì ba ngày này, gã lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, các quân sĩ chuẩn bị đồng hành cùng Phương Khinh Trần khác, là nam nhân như thế nào!

Ba mươi sáu người, đều là *** nhuệ trong quân, đều là dũng sĩ năm đó từng đóng quân biên thành, dưới trướng Phương Khinh Trần, thân trải bách chiến.

Khi Triệu Vong Trần tận lực cầm cự trong huấn luyện thuật cưỡi ngựa đáng sợ, không phải chưa từng yếu đuối. Nhưng ngay khi thân thể không nghe lý trí ngăn cấm, kêu gào đòi từ bỏ, đòi ngã xuống khỏi ngựa, tập huấn diễn luyện của ba mươi sáu người này, liền triển khai ngay trước mắt gã.

Chỉ ba mươi sáu thớt nhân mã, dưới cờ lệnh, đột nhiên phân hợp, biến hóa vạn ngàn. Hợp thì thế như mãnh hổ, đao nhọn sắc lẻm, vạn mã thiên quân cũng không thể ngăn. Tan thì như điện chạy tứ phía, dù địch có gấp trăm lần, cũng không thể bao vây hết vẻn vẹn ba mươi sáu kỵ này.

Có thể vượt núi cao, vọt qua bình nguyên, lội sông, có thể không ngủ không nghỉ giục ngựa lao băng băng hơn năm trăm dặm, trong một hồi trống, xuống ngựa liệt trận tác chiến.

Những quân nhân chân chính này, giống như đúc từ sắt từ đồng, đó là dương cương uy vũ thuộc về nam nhân! Bị ánh mắt của ba mươi sáu người kia quét đến, một cỗ cương nghị dũng mãnh, liền kích thiếu niên huyết khí cuồn cuộn, toàn thân không biết từ đâu trào ra lực lượng. Triệu Vong Trần cắn răng, nhìn họ chằm chằm, nhìn họ, thế là huấn luyện địa ngục như ác mộng ba ngày này, gã cuối cùng đã kiên trì được!

Ba ngày sau, Phương Khinh Trần một thân nhung trang, suất lĩnh chư tướng xem mọi người diễn luyện cưỡi ngựa.

Triệu Vong Trần dưới sự dẫn dắt của Lăng Phương, cùng ba mươi sáu kỵ đồng loạt giục ngựa lao như bay. Đi ra ba mươi dặm lại quay đầu ngựa, Lăng Phương một ngựa dẫn đầu, trở lại doanh địa sớm nhất, ba mươi sáu kỵ khác lục tục theo sát quay về.

Xếp hạng cuối cùng, là Triệu Vong Trần. Gã cùng con ngựa gần nhất phía trước, cũng cách nhau một khoảng tương đối, nhưng dù sao gã không bị hoàn toàn rớt lại.

Về đến doanh địa, lấy Lăng Phương làm đầu, ba mươi sáu kỵ sau đó, nhanh chóng sắp chỗ liệt trận, dù rằng mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt họ cũng nghiêm nghị, động tác mau lẹ, không nhìn ra nửa phần mỏi mệt, ngay cả ngựa cũng bởi vì huấn luyện lâu ngày mà chưa từng phát ra một tiếng hí lộn xộn.

Triệu Vong Trần cũng nỗ lực theo dạng liệt đội, nhưng tay gã run rẩy, thân thể gã cơ hồ phải mềm nhũn ngã trên thân ngựa, chỉ miễn cưỡng dựa vào một cỗ chí khí mà tận sức chịu đựng. Muốn như các quân sĩ khác, thân hình thẳng tắp như thương, gã chung quy không làm được.

Lại thấy nam tử bạch bào ngân giáp, dưới ánh dương tựa như thần nhân phía trước chúng tướng kia, từ từ giục ngựa, chậm rãi đến gần gã.


Đang lúc khó kham, Triệu Vong Trần cắn chặt răng, nghiêng đầu không muốn nhìn thẳng ánh mắt y.

Phương Khinh Trần thản nhiên nhìn quét gã một thoáng, bởi vì tiêu hao thể lực quá độ, khuôn mặt đỏ bừng khi thiếu niên lao nhanh, hiện tại đã trở nên tái nhợt. Ánh mắt quật cường, thở dốc không dằn được, tay chân run rẩy. Để loại người bình thường không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc chiến mã này, bỗng nhiên gặp phải huấn luyện cường độ cao như thế, thật là làm khó gã.

Phương Khinh Trần cúi mắt, vừa vặn nhìn thấy từng giọt máu tươi, chậm rãi từ dưới chân Triệu Vong Trần trượt xuống. Ba ngày không rời yên ngựa, đùi gã sớm bị cọ xát đầm đìa máu tươi, không ra dáng vẻ gì nữa.

“Ngươi cưỡi ngựa thế này, sẽ trở thành gánh nặng của chúng ta…”

Lời nói lạnh băng, chói tai gai lòng. Triệu Vong Trần nhắm mắt, tiếp nhận phán quyết cuối cùng.

“Nhưng, ngươi có tư cách ở lại bên cạnh ta, có tư cách đồng hành với ta, có tư cách cùng ta đi mạo hiểm.”

Triệu Vong Trần cả kinh ngẩng đầu, chuyển mắt…

Nắng gắt hừng hực nửa hạ xuống, chính tôn lên phía sau người nọ. Ngân giáp bạch bào tuấn mã trắng như tuyết, bao phủ một quầng sáng màu vàng chói mắt, khiến người ta cơ hồ không mở mắt ra được.

Anh tư uy vũ, không giống người thật.

Y không phải phàm nhân, y là một truyền kỳ, một thần thoại.

Mà gã, có tư cách cùng truyền kỳ sóng vai cùng thần thoại lao đi, cùng người tên Phương Khinh Trần này, mạo hiểm bên nhau.

Trong nháy mắt, nước mắt Triệu Vong Trần tràn mi mà ra.

Đại ca! Y nói ta có tư cách, đứng chung một chỗ với y! Y nói ta có tư cách, ở lại bên cạnh y! Đại ca, y nói ta có tư cách, cùng y xông vào long đàm hổ huyệt. Huynh trên trời có linh, có từng nhìn thấy! Đại ca!

Dưới Thương Sơn, mười dặm liên doanh, nhìn gần là trùng trùng điệp điệp, nhìn xa như kiến quần tụ.


Nơi này tập kết gần như tất cả binh lực của Tiêu Viễn Phong, vốn là phô bày biên cảnh, nhưng sau khi biết được tin tức Phương Khinh Trần tái xuất hiện, Trác Lăng Vân nhận soái, Tiêu Viễn Phong cho quân đội ngừng tập kết. Từ biên giới triệt về mười dặm, hạ trại dưới Thương Sơn này.

Hòa hay chiến, tiến thoái thế nào, vẫn không quyết định được. Cao tầng trong quân ngày ngày họp. Cựu bộ của Phương Khinh Trần năm đó mỗi người tâm phiền ý loạn.

Trong quân doanh lòng người thấp thỏm, bất quá, phòng ngự lại chưa từng lơi lỏng.

Lấy đại doanh làm trung tâm, kéo dài bốn phía, cứ cách một hai dặm là có trạm gác, có khói lửa, cũng có thám mã lưu động, qua lại như bay, không ngừng thông báo dị động các phương.

Hơn hai mươi dặm trên đường biên cảnh Tiêu Trác này, vốn đều là lương điền phì nhiêu, phải là xanh mượt, bằng phẳng, bờ ruộng dọc ngang, mênh mông bát ngát. Hiện giờ, hạn tai binh tai, đã hủy mảnh đất này. Binh mã thao luyện, đạp cứng cả đồng ruộng, bùn đất càng không thể giữ được lượng nước, cả cỏ dại cũng héo rũ. Thoạt nhìn, giữa một dải màu vàng khô khan, những bờ ruộng sụp xuống trần trụi, thưa thưa thớt thớt, đúng là không sợ hạn, không sợ giày xéo, cũng tạm thời không có cỏ dại bị chiến mã gặm trụi, miễn cưỡng tô điểm ở giữa.

Sáng sớm hôm nay, lại là kiêu dương chói mắt. Binh tướng khắp doanh vừa bắt đầu một ngày luyện tập mới, trạm gác trước cửa doanh lại trông thấy có đôi chút khói bụi xa xa bay lên, chẳng biết có phải là thám mã trong quân về sớm hay không. Họ theo lệ phát ra cảnh cáo, tướng lĩnh tuần tra cổng doanh đi lên lầu gác trên cao mà trông ra xa.

Không bao lâu, bóng người dần dần rõ ràng. Bởi vì cự ly gần, những khoái mã đó chậm lại, bụi mù dần tan, diện mục đã có thể nhìn rõ.

“Đó không phải đại tiểu thư sao?”

Tướng lĩnh tuần doanh hơi giật mình, vội vàng phát lệnh, trên lầu canh quân kỳ phấp phới, trống quân chợt vang. Binh mã đi lên điều tra liền không có ý ngăn trở nữa, lũ lượt quất ngựa, tách ra trái phải, bảo vệ bên cạnh Tiêu Hiểu Nguyệt, theo nàng cùng về.

Chuyện Tiêu Hiểu Nguyệt lén chạy tới địa giới của Trác Lăng Vân, bị đối phương bắt, bên này sớm đã biết. Chẳng qua từ sau khi Phương Khinh Trần hiện thân, Trác Lăng Vân liền sai sứ truyền tin qua đây, nói mấy ngày này tất sẽ phái người đưa tiểu thư về. Tiêu Viễn Phong cũng biết tính tình Phương Khinh Trần, không hề lo lắng muội tử nhà mình. Thế nhưng Tiêu Hiểu Nguyệt quay về, dọc đường hơn mười trạm gác quan khẩu lại không có ai truyền tin về, không thể không khiến tướng lĩnh tuần doanh nghi hoặc.

“Tiểu thư rốt cuộc về rồi, thời gian qua khiến Đại tướng quân lo lắng lắm.”

“Là vị tướng quân này hộ tống tiểu thư trở về nhỉ? Xin hỏi tướng quân xưng hô như thế nào…”

“Tiểu thư dọc đường về doanh, sao những trạm gác phía trước không báo tin?”

Tiêu Hiểu Nguyệt vừa đến cổng doanh, mấy viên tướng lĩnh gần đó vội vàng tụ đến, chào hỏi Tiêu Hiểu Nguyệt, A Hổ, cùng với tướng lĩnh mặt mày tuấn lãng trong quân Trác Lăng Vân bên cạnh họ kia. Trước liên doanh, phía sau ba người bất quá mười *** kỵ, đối phương tự nhiên là không có ác ý.

Tiêu Hiểu Nguyệt ánh mắt đảo qua mọi người, không hề có ý xuống ngựa, chỉ cười nói: “Hộ tống ta về, chính là Phương hầu. Phương hầu có lòng thăm cố nhân, muốn cho đại ca một niềm vui bất ngờ, cho nên ta không để những trạm gác phía trước có cơ hội báo tin.”

Lời này nàng nói vô cùng thoải mái, trên mặt còn mang theo nụ cười. Bốn năm tướng lĩnh tuần doanh bốn phía lại đồng thời xanh mét mặt, cương lại đó, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.