Tiểu Lão Bản

Chương 1: Sống lại


Đọc truyện Tiểu Lão Bản – Chương 1: Sống lại

Đường Học Cẩn xưa nay không tin số mệnh, nhưng số phận luôn thích đả kích những kẻ không tin nó, đáng tiếc số phận có thể bẻ cong lưng cậu lại bẻ không được tín niệm ấy, cậu vẫn tin chắc rằng nhân định thắng thiên.

Vâng theo tín niệm như vậy, cho dù từ nhỏ Đường Học Cẩn luôn phải chịu đựng những chuyện hoàn toàn có thể ép hỏng tinh thần một đứa trẻ như bị thằng em nhỏ hơn mình sáu tuổi ăn hiếp, còn có thái độ không nóng không lạnh và sự bất công của cha mẹ, nhưng Đường Học Cẩn vẫn tự tin trưởng thành, cố gắng và trả giá nhiều gấp mười lần những người khác, ngày nối tiếp đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng từ một trường tiểu học nhỏ ở quê thi đậu trung học trấn trên, lại lấy thành tích đầu bảng ở trung học trấn trên thi đậu trung học phổ thông tốt nhất của huyện, cuối cùng lấy thân phận trạng nguyên khối tự nhiên cả huyện thi đậu đại học F thành phố S.

Bốn năm sau, Đường Học Cẩn lấy thành tích ưu dị tốt nghiệp vào làm ở một xí nghiệp quốc doanh, lúc này, cậu đã 25 tuổi, thằng em nhỏ hơn cậu sáu tuổi còn đang học trung cấp chuyên nghiệp, cũng vì lười học, nó lưu ban ba lần thành tích mới miễn cưỡng chạm được tuyến trung cấp chuyên nghiệp.

Học phí trung cấp chuyên nghiệp đắt hơn trung học phổ thông bình thường rất nhiều, thế là, lúc này Đường Học Cẩn phát hiện, hai kẻ làm cha mẹ từ nhỏ đến lớn chưa từng có một lần hoà nhã với cậu bắt đầu nở mặt cười, mà mục đích chỉ là để cậu có thể nhả ra tiền giúp thằng em hoàn thành việc học còn có nuôi dưỡng bọn họ ——

Vốn còn ôm chờ mong Đường Học Cẩn triệt để không khát cầu tình thương của cha mẹ nữa, cậu chết lặng mỗi tháng gửi một phần tiền lương của mình cho thằng em và cha mẹ.

Đường Học Cẩn vốn hoàn toàn có thể thoải mái mỗi tháng lại phải rút ra phân nửa tiền lương, thế là cuộc sống của cậu bắt đầu kéo chặt lưng quần, một người đàn ông 25 tuổi, chưa từng nắm tay con gái đứng đắn yêu đương với ai, càng miễn bàn làm một số chuyện bị đánh gạch men thoát khỏi thân phận xử | nam, cậu cứ thế một mình mà sống.

Cậu từng hy vọng sau khi thằng em tốt nghiệp mình có thể giảm bớt một phần chi tiêu, kế có thể tích góp dùng để mua nhà cưới vợ. Nhưng mà, cậu không ngờ là, cậu chờ được cũng là nó tốt nghiệp xong rồi ở nhà ăn bám, mà cha mẹ cậu lại báo cho cậu biết, cậu phải tiếp tục cho tiền nuôi dưỡng thằng em ăn không ngồi rồi ấy.

Từng thương tâm, từng thất vọng, từng oán hận cha mẹ, nhưng, càng nhiều là đã sớm chết lặng.

Cứ thế, Đường Học Cẩn miễn cưỡng cung cấp cho thằng em học xong trung cấp chuyên nghiệp lại phải tiếp tục cung cấp cho nó ăn bám ở nhà. Ngày qua ngày, năm qua năm, cậu cô độc cố gắng làm việc ở cái thành phố xa lạ này, chỗ ở cực kỳ sơ sài, theo giá hàng ngày càng tăng lên, nhân | dân | tệ ngày càng mất giá, chút tiền lương bé tí tẹo ấy của cậu cũng ngày một ít ỏi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Đường Học Cẩn đã thành một gã đàn ông lớn tuổi, mà còn không tiền không nhà cũng không xe, đàn bà con gái quyết là sẽ không để mắt tới cậu.

Tuy là vậy, cậu vẫn cố gắng chống đỡ.

May mà, Thượng Đế đóng lại một cánh cửa vẫn sẽ nhớ chừa cho cậu một cái cửa sổ.


Cuối cùng, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín, bạn thân của cậu giới thiệu cho cậu một cô bé, sau hai mươi chín năm độc thân, Đường Học Cẩn nghênh đón mối tình đầu đầu tiên của cuộc đời, mà cậu cảm thấy nó cũng sẽ là cái cuối cùng.

Hẹn hò chừng một năm, hai người đã hiểu rõ đối phương, cô bé không chê Đường Học Cẩn không nhà không xe, Đường Học Cẩn cũng thấy cô bé rất vừa mắt, hai người đã tới bước đàm hôn luận gả.

Cứ như là giấc mộng vậy.

Có đôi lúc, Đường Học Cẩn ngủ một hồi sẽ bị giấc mộng này cười tỉnh —— sau đó nằm xuống tiếp tục giấc mộng ấy.

Chỉ là giấc mộng đẹp này vẫn bị nghiền nát, mà còn ngay một ngày khi nó sắp thành sự thật.

Nằm trên sàn một căn gác xập xệ, Đường Học Cẩn cảm nhận độ ấm không ngừng kéo cao xung quanh, trước mắt là cả một biển lửa, chúng làm nhòe tầm mắt cậu, bên tai vang lên tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát thậm chí còn có xe cứu hỏa hỗn loạn với nhau, và dường như cũng cách cậu quá xa.

—— tốc độ cậu nháy mắt bắt đầu trở nên thong thả.

—— động tác giãy dụa không cam lòng cũng dần yếu lại.

—— tiếng mở miệng kêu cứu đã ngày càng nhỏ.

Trước khi thế giới này tối sầm lại, Đường Học Cẩn ngẫm về cuộc sống từ nhỏ đến lớn của mình, ngẫm về nguyên nhân mình vì sao sẽ ở đây, lại vì sao sẽ chết một cách bi kịch như vây——

Vì, cha mẹ nói với cậu, thằng em cậu, Đường Học Quân bị bắt cóc, cần hai mươi vạn tiền chuộc bọn bắt cóc mới chịu tha cho, hai ông bà nước mắt ròng ròng, đau khổ xin Đường Học Cẩn, xin cậu đừng lặng lẽ báo cảnh sát mà cứ lấy tiền tới chuộc người, bằng không thằng em cậu, sẽ có nguy cơ bị giết.


Đường Học Cẩn đồng ý, cậu chắp vá lung tung, cuối cùng mượn tới 20 vạn, trên đường tới đây, cậu còn nghĩ, có lẽ trải qua vụ việc lần này, cha mẹ có thể tốt với cậu hơn.

Thế nhưng, tới rồi thì sao.

À, phải rồi, tới rồi cậu phát hiện thì ra vụ bắt cóc này kỳ thực là kế hoạch cha mẹ cậu còn có thằng em đáng lẽ phải bị bắt cóc ấy dựng ra, cha mẹ cậu và thằng em cầm tiền chạy, nhốt cậu vào căn gác này, còn khóa cửa nữa.

Không biết Đường Học Cẩn có phải xui tận mạng không, quanh căn gác bỏ hoang này hết lần này tới lần khác chất đầy những vật phẩm nguy hiểm dễ cháy dễ nổ, mà vừa lúc có một người đàn ông đi ngang qua tiện tay ném tàn thuốc trực tiếp vào đống vật phẩm ấy —— bùng, vật phẩm nguy hiểm nổ tung, kéo theo căn gác nổi lửa.

Sau đó thì sao, không có sau đó nữa.

Cậu chết rồi, chết dưới sự nhẫn tâm của cha mẹ, vì hành vi của bọn họ, cuộc đời cậu vẻn vẹn chỉ tới ngưỡng cửa ba mươi, đã vĩnh viễn dừng lại trước cái ngày giấc mộng thành sự thật.

Cho tới lúc chết cậu vẫn không hiểu, vì sao cậu và Đường Học Quân đều là cha mẹ sinh, đãi ngộ lại khác biệt đến vậy, vì cậu là Cả sao?

Hổ độc còn không ăn thịt con, nhưng cha mẹ ruột của cậu lại chỉ vì hai mươi vạn, mà vứt bỏ con mình.

Đường Học Cẩn chết rất oan, cũng chết không cam lòng.

Tí tách, tí tách, tí tách ——


Bên ngoài vang lên tiếng nước nhỏ giọt, rất thanh thúy.

Cảm giác như rơi từ trên cao xuống khiến Đường Học Cẩn giật tỉnh từ cơn ác mộng, bật người xoay thân ngồi dậy, cậu phát hiện cả người mình đã bị mồ hôi lạnh nhúng ướt, ngón tay thậm chí không ngừng run rẩy, cảnh trong mơ, chân thật quá đỗi.

Muốn duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vừa nâng lên, Đường Học Cẩn đã trợn tròn.

Cậu không phải đã chết rồi sao?

Không phải đã chết trong cơn hoả hoạn ấy rồi sao?

Sao có thể? Cậu nhớ ký ức của mình đã dừng lại giữa bóng lửa đầy trời và tiếng xe cảnh sát chói tai, sau đó… đúng rồi, sau đó chỉ còn bóng tối.

Thế nhưng… Đường Học Cẩn sờ thân thể mình cuối cùng đặt bàn tay ở chỗ trái tim, khi cảm nhận được trái tim bên dưới đang đập mạnh, cậu rất xác định, mình còn sống.

Lẽ nào đó thật chỉ là một cảnh mơ thôi ư?

Không dám tin cúi đầu, khi ánh mắt chạm vào bàn tay, Đường Học Cẩn ngẩn ra.

Trong tầm mắt, là một bàn tay thô ráp mang theo vết kén, nhưng nó không phải trọng điểm, trọng điểm là, đây tuyệt đối không phải bàn tay đã qua tuổi ba mươi của cậu —— đôi tay này rất nhỏ, căn bản là đôi tay của một thiếu niên.

Lộn người chạy vội xuống giường, Đường Học Cẩn lấy ra tấm gương cất trong căn phòng sơ sài này, cậu nhìn mình trong gương, trước là sững sờ, kế không thể tin được run rẩy duỗi tay sờ gò má mình —— người trong gương cũng làm ra động tác giống cậu.

Chuyện này là thế nào?

Ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, Đường Học Cẩn cúi đầu cắn một cái thật đau vào cánh tay… Tê, đau quá, nhưng xúc cảm môi chạm vào bắp thịt, chân thật cỡ nào, lại vì cắn quá dùng sức, cánh tay đã ấn ra một dấu rất sâu thậm chí rướm tơ máu đỏ.

Lẳng lặng nhìn dấu răng, Đường Học Cẩn rủ mắt, không biết nghĩ gì, có lẽ là đang nghĩ tình huống không thể giải thích này rốt cuộc là sao, cũng có lẽ… không nghĩ gì cả.


Rất lâu sau đó.

Đột nhiên, Đường Học Cẩn ha ha bật cười, chỉ là cười lại cười, nước mắt đã rơi xuống.

Cậu nhìn người trong gương, rồi chậm rãi, kéo cao khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc đồng thời tự giễu.

—— cậu sẽ không quên, người trong gương là mình, Đường Học Cẩn 13 tuổi.

Cậu đã chết, và giờ sống lại, đồng thời về tới 17 năm trước, về tới năm mình tốt nghiệp tiểu học!

Ông Trời không tệ với cậu!

Việc vốn chỉ nên là tình tiết bị người yy trong tiểu thuyết hiện thực căn bản không thể xảy ra nay đã chân thật xảy ra —— cậu sống lại, còn về tới cái thuở 13 tuổi, cũng chính là năm 1994.

Đặt gương xuống, Đường Học Cẩn quan sát căn phòng mình từng ở trong một thời gian dài này, đáy mắt lóe lên xúc cảm nhung nhớ, nhưng rồi cậu nghĩ tới đôi cha mẹ nhẫn tâm của mình, cánh tay đặt bên người, dần siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào thịt —— đau lắm, lại vẫn kém nỗi đau trước khi chết.

Chậm rãi, ánh mắt Đường Học Cẩn trở nên kiên định.

Đã ông Trời cũng thấy cậu chết oan, cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, vậy, cậu nhất định sẽ quý trọng nó —— cuộc đời được làm lại này, cậu sẽ đấu thiên đấu địa đấu đến cùng, đời này, cậu không muốn giẫm vào vết xe đổ nữa, Đường Học Cẩn cậu, thề nhất định phải sống ra một cuộc đời khác.

Cắn chặt môi mình, Đường Học Cẩn dùng sức đến hầu như cắn ra máu.

Nhưng càng đau, Đường Học Cẩn cười càng thoải mái, ánh mắt sống sót sau tai nạn và hoàn toàn khác hẳn với đời trước đang kể ra, Đường Học Cẩn được sống lại này, đã thay đổi.

B-F?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.