Đọc truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương – Chương 2: Về đến nhà
Nhà của Sở Hàn Hàn ở đầu một thôn phía tây, cách chân núi rất gần, trong
lòng thấp thỏm, tốc độ đi bộ so với bình thời cũng nhanh hơn rất nhiều,
dọc theo đường đi chỉ sợ đứa bé sẽ bị gió lạnh đông cứng, Hàn Hàn dứt
khoát cởi ra vạt áo trước, bỏ đứa nhỏ vào trong ngực, có cẩm bào bảo vệ
bên ngoài, hai tay ôm thật chặt, bình thường nửa giờ đi đường, lúc này
chỉ cần đi mười mấy phút đồng hồ đã về đến trước nhà.
Đẩy ra hàng rào cánh cửa, trong phòng truyền đến tiếng ho khàn khàn: ” Khụ khụ…, là Hàn Hàn trở lại sao?”
Hàn Hàn thưa lại một tiếng: “Vâng, bà nội, hôm nay con ở trên núi đào được
rất là nhiều đồ, đủ cho chúng ta ăn bảy tám ngày.” Vừa nói đẩy ra nhà
chính môn đi vào.
Nhà bằng đất tổng cộng có ba gian, ở giữa
là phòng chính, cũng chính là nhà bếp, một gian phía đông là để bà nội
Hàn Hàn sống, một gian phía tây là của Hàn Hàn.
Đi vào trong gian phòng phía đông, trên giường gạch mộc có một lão nhân đầu tóc hoa râm đang giùng giằng muốn ngồi dậy.
Hàn Hàn cả kinh, vội vàng ngăn cản: “Bà nội, người nhanh nằm xuống, hôm nay trời rất lạnh, người lại còn bị bệnh, nếu trúng gió rét lại càng trở
nên nghiêm trọng.”
Ngô Mạc thị nhìn nha đầu gầy yếu trước
mắt, rõ ràng đã mười bốn tuổi, bởi vì lâu ngày không có đầy đủ dinh
dưỡng, cơ thể trưởng thành lên lại giống như đứa nhỏ mười một mười hai
tuổi, trong lòng một trận khổ sở: “Khụ..khụ…, nha đầu, bà nội vô dụng,
để cho con phải đi theo chịu khổ.”
Hàn Hàn cúi đầu cẩn thận
ôm tiểu oa nhi ra từ trong ngực: “Bà nội nói chuyện này để làm gì, không có người thì căn bản con cũng không thể trưởng thành, như thế nào con
lại cảm thấy khổ đây? Bà nội yên tâm, chúng ta càng ngày sẽ càng tốt
hơn. Đây là đứa bé con nhặt được từ trên núi, bà nội, người giúp con
nhìn một chút.”
Xuyên không tới đây được nửa tháng, Hàn Hàn
biết người trước mắt cái này chẳng qua mới năm mươi tuổi, thoạt nhìn lại giống như một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, bà là thật tâm thương yêu
mình, ban đầu nguyên chủ của thân thẻ này vốn là ngã xuống từ trên núi,
cũng vì vậy mình mới xuyên vào trong thân thể của nàng ấy, mà Ngô Mạc
thị bởi vì mạo hiểm gió rét đi tìm kiếm mình, lại thấy mình hôn mê bất
tỉnh làm sợ hãi, khiến cho trong người khí huyết công tâm (khí huyết
tích tụ, gay ra bệnh), chờ lúc thân thể mình tốt lên, thì bà ngã bệnh.
Đại khái cũng do có bệnh trong người nên bà nội hay suy nghĩ lung tung, Ngô Mạc thị mỗi lần nhìn thấy mình làm việc, luôn tự trách bản thân, vào
thời điểm này, phương thức tốt nhất chính là dời đi lực chú ý của bà.
Quả nhiên, vốn Ngô Mạc thị còn muốn tự trách mấy câu nữa, vừa thấy Hàn Hàn
giống như ảo thuật ôm một tiểu hài tử ra ngoài, lập tức bị hấp dẫn: “Con cái nhà ai mà xinh đẹp như vậy, thế nào lại bị ném đi!” Vừa nói vừa lấy chăn mền trên người đắp lên cho đứa bé, suy nghĩ một chút lại cảm thấy
không ổn: “Con vẫn nên ôm đứa nhỏ này sang phòng của con đi thôi, trên
người ta bị bệnh lâu như vậy, đừng đem bệnh khí truyền đến trên người
đứa bé, đứa bé nhỏ như vậy là thời điểm dễ dàng bị bệnh nhất, cũng không được làm qua loa!”
Sở Hàn Hàn suy nghĩ một chút cũng thấy
đúng, vội vàng ôm nhỏ đến gian phòng của mình ở phía tây, kéo chăn đắp
cho hài tử kỹ lưỡng, lúc này mới vào nhà chính để xuống giỏ trúc trên
người, lại làm thông suốt bên trong lòng bếp, bỏ nước vào trong nồi hơn
phân nửa, cầm đá đánh lửa lên đốt củi.
Ngô Mạc thị cũng là
người thiện tâm, thời điểm thấy hài tử cũng biết đứa bé kia chịu lạnh
không nhẹ, mặc quần áo tử tế gắng sức ngồi dậy: “Trong nhà còn một ít
gừng, com cắt ra nấu chén canh gừng cho đứa bé kia uống, hài tử nhỏ như
vậy rất dễ nhiễm bệnh, một lát nữa còn phải dùng nước nóng cho đứa bé
ngâm thật tốt mới được!” Vừa nói, vừa kéo cái chậu to bên trong là quần
áo ra ngoài. Chỉ mới kéo một chút, đã mệt mỏi thở hổn hển.
Hàn Hàn vừa mới đốt lửa trong bếp xong, liếc thấy Ngô Mạc thị ra ngoài, vội vàng chạy lại lấy chậu lớn trong tay bà: “Bà nội, người thức dậy làm
gì! Những thứ này con cũng biết, tự con lấy là được, bà nhanh trở về
phòng nằm đi, bên ngoài có khói lớn, sẽ khiến bà ho khan mất!” Một bên
vừa nói, một bên vừa đẩy Ngô Mạc thị đi vào trong phòng.
Có
lẽ Ngô Mạc đoán rằng bệnh tật của bà dọa sợ con bé, tiểu cô nương nhu
nhược trước kia bỗng nhiên trở nên cường ngạnh, tính tình nói một không
nói hai, chỉ là trong lòng vẫn không yên tâm, không nhịn được dặn dò:
“Nếu mệt mỏi thì con không nên cứng rắn chống đỡ, nghỉ ngơi một chút
cũng không không sao, thân thể bà nội đã tốt hơn nhiều, con không cần
luôn luôn phải lo lắng cho ta.”
Hàn Hàn đáp ứng: “Vâng, con
biết rồi. Cũng không có nhiều mệt mỏi gì, chẳng qua là ngồi nhóm lửa,
coi như là con đang nghỉ ngơi sưởi ấm đi.” Vừa nói, nhìn thấy Ngô Liễu
thị nằm xuống trên giường, nàng mới vén rèm xuống ra ngoài tiếp tục nhóm lửa.
Nhìn thấy nước đã được đun sôi, lấy ra bọc thuốc đang
bị treo ngược, bỏ gừng vào, rót thêm một chút nước, thả chút dược một
bên vào nồi từ từ chờ đợi.
Trong nhà dần dần ấm áp lên, Hàn
Hàn múc ra nửa bồn nước nóng, đổ thêm một chút nước lạnh, đưa tay sờ sờ
trong nước vẫn còn nóng, nhưng không đến nỗi phỏng da, lúc này mới bưng
bồn tắm vào trong phòng của mình.
Nhìn qua đứa nhỏ nằm trên
giường vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt so với lúc mới nhìn thấy tốt hơn
nhiều, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, đưa tay sờ sờ trên giường, giường
đất đã hơi có chút nhiệt độ, đốt nửa canh giờ nữa, rồi che lại lòng bếp, lúc này trên giường cũng sẽ không quá nóng.
Hàn Hàn đau
lòng suy nghĩ, ôm đứa bé đang nằm trong ổ chăn nhanh chóng đi ra ngoài
rồi đặt vào trong chậu nước, chậu nước cũng khá lớn, đứa bé bỏ vào trong chỉ lộ ra một cái đầu, hoàn toàn không cần lo lắng bị chịu lạnh.
Nước nóng trong nồi không ngừng được nàng múc ra ngoài, lại không ngừng thêm vào nước lạnh. Nước trong chậu cũng thay đổi nhiều lần, cho đến khi
khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé thay đổi có thêm chút hồng nhuận, trên
chóp mũi rỉ ra một tầng mồ hôi hột, lúc này Hàn Hàn mới hoàn toàn yên
lòng.
Một bên chuẩn bị xong vải bông sạch sẽ, Hàn Hàn vừa
định vươn tay muốn bế đứa bé từ trong nước ra ngoài, đứa nhỏ nhắm chặt
mắt đột nhiên mở ra, trong nháy mắt một đạo hàn quang hiện lên: “Ngươi
là ai?”