Tiểu Kiều Kiều

Chương 71: Dành cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng


Đọc truyện Tiểu Kiều Kiều – Chương 71: Dành cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng

Editor: Hạ Đan

Beta: An Hiên

Một mùa hè vừa dài đằng đẵng lại vừa ngắn ngủi cứ trôi qua như vậy, nhường chỗ cho mùa đông giá rét, khắp nơi đều được bao phủ bởi màu trắng bạc. Lâm Diêu Chi mặc bộ quần áo ngủ mỏng ngồi trong phòng có bật hệ thống sưởi, ôm Meo Meo với bộ lông mềm mại trong lòng, đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại, trông như sắp ngủ gật tới nơi.

Tần Lộc bước ra khỏi phòng bếp, trên tay anh bưng đĩa thức ăn nóng hổi, nhìn thấy dáng vẻ kia của Lâm Diêu Chi, anh lập tức vươn tay cốc nhẹ lên đầu cô: “Đứng dậy ăn cơm.”

Lâm Diêu Chi giật mình tỉnh giấc, dụi mắt đáp vâng.

Món ăn hôm nay chính là món sở trường của Tần Lộc, mì trứng. Nước dùng được nấu bằng nước luộc gà, sợi mì vừa mịn vừa mềm, phía trên còn có thêm nửa quả trứng luộc, hành lá xanh rải rác, mùi hương thơm phức khiến người ta cảm thấy cực kỳ muốn ăn thử. Lâm Diêu Chi vừa xì xụp ăn mì vừa xem TV.

Trên TV đang chiếu buổi phỏng vấn của Lâm Mộc Chi, Lâm Mộc Chi khẽ nở một nụ cười tao nhã, mỗi động tác nhấc tay đều thể hiện sự lịch lãm sang trọng. Tuy gương mặt của anh ta không quá đẹp trai nhưng được cái cực kỳ ăn ảnh, là kiểu mặt rất thích hợp để camera quay cận cảnh. Cũng vì lí do ấy mà từ trước đến nay Lâm Mộc Chi luôn là “con cưng” của các vị đạo diễn điện ảnh.

Đúng lúc này MC trùng hợp hỏi đến chuyện tình cảm của Lâm Mộc Chi, anh ta cười, bảo loại chuyện này chủ yếu cứ để nước chảy thành sông, không thể ép buộc được.

MC tóm được sơ hở trong câu nói của anh ta, vội hỏi có phải bây giờ anh Lâm đang có người trong lòng không.

Lâm Mộc Chi đáp: “Đây là vấn đề riêng tư, không tiện trả lời lắm.”

MC nở nụ cười gian xảo, hỏi tiếp: “Nếu anh Lâm mà có người trong lòng, vậy chẳng phải người đó sẽ lập tức muốn ở bên anh Lâm sao?”

Lâm Mộc Chi rất bình tĩnh nói: “Có một số việc thật sự không thể ép buộc được.”

Vẻ mặt này của anh ta trông có vẻ thật sự vô dục vô cầu (1), chỉ có mình Lâm Diêu Chi biết rõ rằng bây giờ trong lòng Lâm Mộc Chi đang muốn chửi thề đến mức nào.

(1) Vô dục vô cầu: không có dục vọng, không có mong muốn

Cô không nhịn được bật cười ha hả, suýt nữa thì làm đổ bát mì trong tay, may mà Tần Lộc kịp giữ lại cho cô, anh bất đắc dĩ hỏi: “Em cười cái gì vậy?”

Lâm Diêu Chi cười chảy cả nước mắt, cô kể chuyện của Lâm Mộc Chi và Hà Miểu Miểu cho Tần Lộc nghe, tới đoạn cái gì mà Hà Miểu Miểu là fan mẹ của Lâm Mộc Chi, Tần Lộc cũng không nhịn được phải cười theo.

“Cười chết em mất thôi, đến tận bây giờ ông anh trai ngáo ngơ của em vẫn chưa phát hiện ra.” Lâm Diêu Chi lau nước mắt, thở không ra hơi, “Anh biết không, anh ấy vẫn cho rằng Hà Miểu Miểu thích anh ấy, mãi đến tận tuần trước.”


“Tuần trước làm sao vậy?” Tần Lộc hỏi cô.

“Chẳng phải tuần trước là Giáng Sinh sao?!” Lâm Diêu Chi vui vẻ ăn một miếng mì thật to, sau khi nhai xong mới tiếp tục nói: “Anh trai em nghĩ quan hệ giữa anh ấy và Hà Miểu Miểu có thể tiến thêm một bước nên mới ám chỉ để Hà Miểu Miểu thổ lộ với mình.”

Tần Lộc nhíu mày.

“Anh không biết đấy thôi, đa số người nổi tiếng đều mắc bệnh ngôi sao, anh trai em cũng vậy, nhưng anh ấy khá sốt ruột, tự hỏi tại sao mãi mà Hà Miểu Miểu vẫn chưa thổ lộ,” Lâm Diêu Chi cười không ngừng, “Thế nên anh ấy mới ám chỉ với Hà Miểu Miểu rằng Giáng Sinh là thời điểm tốt để tỏ tình.”

Tần Lộc cười hỏi: “Sau đó thì sao?” Anh cũng không tin Hà Miểu Miểu sẽ thật sự chủ động tỏ tình. Anh hiểu khá rõ tính tình của Hà Miểu Miểu, nếu thật sự thích người nào đó thì cô ấy chưa bao giờ biết đến hai chữ kiên nhẫn là gì luôn. Với tính cách đó của cô ấy, nếu thật sự có tình cảm với Lâm Mộc Chi thì đã nói rõ từ lâu rồi.

“Sau đó?” Lâm Diêu Chi lại bắt đầu vỗ bàn, “Đây mới là chỗ đặc sắc nhất của câu chuyện này, sau đó anh ấy bắt gặp Miểu Miểu đang đi xem mắt với người ta ngay ngày Giáng Sinh luôn, ha ha ha ha ha ha!!!”

Tần Lộc cũng cười ra tiếng.

“Hôm đó anh em cố tình từ chối rất nhiều lịch trình, ăn mặc rõ đẹp trai, còn xịt nước hoa nữa, trước khi ra khỏi cửa vẫn bày đặt khoe với em là sẽ rước chị dâu về cho em.” Lâm Diêu Chi kể tiếp, “Kết quả lúc em về nhà, anh ấy lập tức ôm em bắt đầu khóc lóc kể lể, nói cái gì mà Hà Miểu Miểu quá đáng lắm, dám hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng anh ấy. Em hỏi thử thì mới biết hóa ra Hà Miểu Miểu đi xem mắt.”

Giáng Sinh năm nay chắc chắn là Giáng Sinh thê thảm nhất trong cuộc đời Lâm Mộc Chi. Tuy rằng lúc sau Hà Miểu Miểu biết được tâm trạng của Lâm Mộc Chi không vui lắm thì đã vội vã quay về, nhưng suy cho cùng vẫn không thể nào chữa lành vết thương đã khắc sâu trong tim anh ta.

“Lúc cô ấy quay về còn đưa cho anh một gói kẹo.” Lâm Mộc Chi buồn rầu kể, “Ở trong mắt cô ấy, chẳng lẽ anh giống một đứa trẻ con có thể dùng kẹo để dỗ ngọt lắm à?”

Lâm Diêu Chi nghe anh trai mình oán giận, khẽ chớp mắt mấy cái, “Vậy anh có ăn gói kẹo đấy không? Không ăn thì cho em đi.”

Lâm Mộc Chi đáp: “Đừng có mơ.”

Lâm Diêu Chi: “Hừ!”

Nói tóm lại, lần đầu tiên Lâm Mộc Chi bị người ta gây tổn thương, trong khoảng thời gian này anh ta đang rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết. Mà người gây ra tổn thương là Hà Miểu Miểu thì lại chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy chỉ tưởng Lâm Mộc Chi đã bị ai đó cho leo cây trong ngày Giáng Sinh nên tâm trạng của anh ta mới sa sút như thế.

“Đừng chơi với người hay cho anh leo cây như vậy nữa!” Cô ấy khuyên nhủ, “Dám cho anh leo cây trong ngày Giáng Sinh, người kia quá đáng lắm rồi đấy!”

“Đúng vậy, thật sự rất quá đáng.” Lâm Mộc Chi xám xịt đáp lời.

Hà Miểu Miểu vỗ ngực thề thốt: “Em chưa bao giờ để anh bị leo cây, sau này nếu anh muốn hẹn em ra ngoài chơi thì cứ báo trước cho em biết, em sẽ đổi thời gian đi xem mắt.”


Lâm Mộc Chi nghe thấy Hà Miểu Miểu vẫn muốn đi xem mắt thì suýt nữa cắn trúng lưỡi, anh ta cố gắng lắm mới có thể nuốt cơn giận xuống, cố mỉm cười nói với Hà Miểu Miểu một chữ được.

Chỉ có mỗi Lâm Diêu Chi hiểu được, anh trai cô thật sự tức giận muốn phát điên rồi.

Ăn mì xong thì cuộc phỏng vấn trên TV cũng kết thúc, Lâm Diêu Chi đứng dậy vào bếp để rửa bát, sau đó nằm dài trên sofa trong phòng khách, còn rảnh tay trêu ghẹo Tần Lộc.

Mùa đông đến rồi, Tần Lộc cũng thay sang quần áo mùa đông, nhìn vẫn đẹp làm sao, chỉ có mỗi việc sàm sỡ thì không dễ như lúc mặc đồ mùa hè nữa.

Nhưng may là bây giờ trong phòng đang bật hệ thống sưởi, anh không mặc quần áo quá dày nên Lâm Diêu Chi cứ dụi chỗ này rồi lại sờ chỗ kia, vô cùng hạnh phúc hưởng thụ phúc lợi chỉ dành riêng cho mình.

Chọc ghẹo cho đến tận lúc Tần Lộc bực mình đứng phắt dậy, nắm lấy eo cô, giọng nói đã hơi khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Diêu Chi đã cảm nhận được nơi nào đó có biến hóa, cô chớp mắt, rướn người hôn lên cằm Tần Lộc: “Em cứ nhúc nhích đấy.”

Tần Lộc hít một hơi thật sâu: “Em…”

Lâm Diêu Chi khẽ cười: “Đã lâu không được xem hình xăm của anh rồi.”

Tần Lộc nhìn Lâm Diêu Chi, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Lâm Diêu Chi tựa vào ngực anh, cúi đầu cười: “Mau cho em xem đi.”

Một cảnh tượng kiều diễm.

Meo Meo dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai con người đang dính lấy nhau kia, sau đó quay người, ngẩng đầu kiêu ngạo rời khỏi phòng khách và về phòng của mình.

Tuy bây giờ mới là buổi chiều nhưng do có tuyết rơi nên sắc trời bên ngoài rất tối, mãi đến khi Lâm Diêu Chi mơ màng tỉnh lại thì cũng vừa đúng mười hai giờ đêm. Tần Lộc ngủ bên cạnh cô, anh nhắm mắt, hơi thở đều đều. Trời sinh anh đã rất đẹp trai, đường cong cơ thể rắn rỏi như dao khắc, môi mỏng mũi cao, ngay cả hàng lông mi đen láy kia cũng vừa dài vừa cong vút khiến Lâm Diêu Chi thấy hơi ghen tị.

Vốn dĩ Lâm Diêu Chi cũng không phải người có thể khống chế được bản thân, vì vậy cô lập tức vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi của Tần Lộc, nhìn thấy chúng khẽ run rẩy thì hài lòng hôn lên mũi anh.

Tần Lộc mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy cô gái của mình đang nghịch ngợm mỉm cười như một đứa trẻ, anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì tay đã thò ra ngoài theo phản xạ, kéo cô vào trong lồng ngực: “Ngày mai có thấy sợ không?”


Lâm Diêu Chi nói: “Không sợ.”

Tần Lộc hỏi: “Nghĩ kĩ chưa?”

Lâm Diêu Chi đáp: “Em nghĩ kĩ rồi.”

Ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau đi xăm để che đi vết sẹo của Lâm Diêu Chi, về mẫu hình xăm thì Lâm Diêu Chi đã tìm thợ thiết kế kĩ càng rồi, là một chú nai con rất đáng yêu.

Lúc thấy hình vẽ nai con, Tần Lộc im lặng.

Lâm Diêu Chi biết tỏng bạn trai cô đang suy nghĩ điều gì, dịu dàng nói: “Sau này không có anh bên cạnh, nó có thể bảo vệ em thay anh.”

Tần Lộc nói: “Anh sẽ không rời đi, lúc nào cũng ở bên em.”

Lâm Diêu Chi mềm lòng, cô hơi nhúc nhích, lại tặng cho Tần Lộc một nụ hôn nữa, khẽ nói: “Anh đừng lo lắng, em đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Tần Lộc gật đầu.

Ngày hôm sau, ở tiệm xăm tư nhân, hôm qua Lâm Diêu Chi vừa thề thốt chắc như đinh đóng cột thì giờ đây đang kêu gào thảm thiết y như tiếng heo kêu.

“Aaaaaaaa, sao đau quá vậy!!!! Aaaaaaaa, Tần Lộc em muốn chết, em sẽ chết mất!!!!” Lâm Diêu Chi nằm trên giường kêu la như gà.

Thợ xăm là một người đàn ông cao to và có râu quai nón, anh ta khó xử nhìn Lâm Diêu Chi, khẽ lên tiếng an ủi: “Cô gái, cô bình tĩnh một chút, tôi còn chưa đâm kim đâu đấy!”

Lâm Diêu Chi: “Anh lừa tôi!!! Chưa đâm kim mà sao lại đau như thế?”

Người đàn ông to cao suýt khóc, anh ta giải thích: “Tôi chỉ mới bôi cồn sát trùng cho cô thôi mà?”

Lâm Diêu Chi ngớ ra: “Ồ thế à?”

Tần Lộc dở khóc dở cười, khuyên nhủ: “Chúng ta đừng xăm nữa được không?”

Lâm Diêu Chi phản bác: “Không, chỉ chút đau đớn này mà em không chịu nổi thì làm sao sau này sinh con cho anh được? Tuy rằng việc cho con bú sữa vẫn cần phải phiền anh cố gắng!”

Tần Lộc: “…” Tới lúc này rồi mà em vẫn không quên chọc ghẹo anh à?

Lâm Diêu Chi mang theo dáng vẻ sẵn sàng hi sinh, nói rằng làm đi, tôi chuẩn bị xong rồi.


Vẻ mặt thợ xăm đầy nghi ngờ, nhẹ nhàng châm kim vào người cô một cái, thế là tiếng heo gào thê thảm lại vang lên lần thứ hai.

“Nhẹ tay, nhẹ tay thôi ông anh ơi!!!” Lâm Diêu Chi gào lên.

“Mẹ nó, tôi còn chưa bắt đầu xăm mà!” Thợ xăm rít lên.

Lâm Diêu Chi hỏi: “Thật hả?”

Thợ xăm: “Cô tự xem đi!”

Lâm Diêu Chi xem xét cánh tay mình, “à” một tiếng: “Thế sao tôi thấy đau như vậy nhỉ?”

Thợ xăm: “…” Mẹ kiếp, sao tôi biết được!!!

Tần Lộc đau đầu xoa mắt, lặp lại câu hỏi ban nãy: “Chúng ta đừng xăm nữa được không?”

Lâm Diêu Chi tiếp tục hét lên: “Không!!! Em có thể mà!” Cô hít một hơi thật sâu, “Anh làm đi, tôi thật sự đã chuẩn bị xong rồi.”

Thợ xăm khẽ cắn môi, “Lúc tôi bắt đầu xăm thì anh tới đây giữ chặt bạn gái mình đi.” Nếu không phải cô gái này do Tần Lộc giới thiệu thì anh ta đã quay người bỏ đi rồi. Anh ta rất bận rộn, làm gì có thời gian để phí phạm ở đây chứ.

Tần Lộc nghe xong thì cười khổ, anh bước lại gần giữ chặt cánh tay Lâm Diêu Chi, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, nếu cô ấy thật sự muốn giãy thì cái giường này còn sập ấy chứ, làm sao mà anh giữ nổi Lâm Diêu Chi được?

Lúc xăm không được tiêm thuốc tê, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của hình xăm, mức độ đau chắc chỉ như bị kim chích, người bình thường đều có thể chịu được. Vậy nên tất nhiên tình trạng hiện giờ của Lâm Diêu Chi đều do cô quá căng thẳng thôi. Tần Lộc nắm tay Lâm Diêu Chi, vừa nói chuyện với cô vừa ra hiệu cho thợ xăm nhanh chóng ra tay. Kim vừa đâm vào, Lâm Diêu Chi cũng không phản ứng gì mà chỉ trợn to mắt vì quá khẩn trương, giống hệt một chú mèo bị dọa sợ.

“Đau không?” Tần Lộc hỏi.

“Đã đâm kim chưa anh?” Lâm Diêu Chi hơi nghi ngờ.

“Đã đâm rồi.” Tần Lộc đáp.

“Anh không lừa em đấy chứ?” Lâm Diêu Chi nghi ngờ hỏi, “Sao em còn chẳng thấy đau bằng lúc bôi cồn vậy?”

Tần Lộc mỉm cười bất đắc dĩ, “Còn không phải do cô ngốc là em căng thẳng quá à, đừng sợ, có anh ở đây.”

Lâm Diêu Chi nhìn nụ cười trên môi Tần Lộc, bỗng thấy kì diệu, cảm thấy mình không thấy đau nữa thật.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.