Tiểu Kiều Kiều

Chương 38: Cách giải quyết


Đọc truyện Tiểu Kiều Kiều – Chương 38: Cách giải quyết

Editor: Tịnh Tịnh

Beta: An Hiên

Đến cửa nhà Thạch Cốc Thu, cô ta giằng co một lúc lâu mới thò tay vào túi lấy chìa khóa mở cửa. Trong nhà tối đen như mực, không mở đèn, sau khi Thạch Cốc Thu vào nhà cũng không có ý định bật đèn mà đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống sofa.

Dọc đường đến đây mặt Tần Lộc đều tối sầm, có thể nhìn ra tâm trạng của anh cực kì không ổn, Lâm Diêu Chi sợ Thạch Cốc Thu sẽ khiến Tần Lộc bùng nổ nên vội hỏi: “Thạch Cốc Thu, công tắc đèn nhà cô ở đâu?”

Thạch Cốc Thu nhỏ giọng đáp: “Không bật đèn được không?”

“Tất nhiên là không.” Lâm Diêu Chi cảm thấy mạch não của cô gái này không hề giống người bình thường, cũng đúng, nếu là người bình thường thì sao lại đến nhà Tần Lộc nhìn trộm chứ?

“Trên bức tường cạnh cửa.” Có lẽ sự bất mãn trong giọng nói của Lâm Diêu Chi quá rõ ràng, ngược lại Thạch Cốc Thu không tiếp tục bối rối nữa mà trả lời Lâm Diêu Chi luôn.

Lâm Diêu Chi đặt tay lên tường, sờ soạng trên đó hồi lâu mới tìm được công tắc, dùng tay ấn một cái, chiếc đèn to trên đỉnh đầu trong phòng khách sáng lên, ánh sáng đèn quá mạnh khiến người ta nhất thời khó mở mắt, Lâm Diêu Chi lấy tay che mắt, đợi khi mắt thích ứng mới thấy rõ toàn bộ phòng khách, miệng vô thức hít một hơi thật sâu.

Tất cả các bức tường trong phòng khách đều dán đầy ảnh của Tần Lộc, bề mặt dày đặc như gạch mosaic (1), khiến phòng khách có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

(1) Gạch mosaic: Mosaic là khảm các viên nhỏ đa dạng về màu sắc và hình dạng. Gạch mosaic là một thuật ngữ chung nói về việc khảm, ghép các viên nhỏ lại với nhau thành một mảng màu, hoa văn, hình dạng theo chủ đích.

Sắc mặt Tần Lộc càng trở nên khó coi, Lâm Diêu Chi sợ anh bùng nổ, vội vàng nắm tay anh nói: “Tần Lộc, anh bình tĩnh một chút.”

“Tôi không sao.” Tần Lộc lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cũng rất bình tĩnh.”

Lâm Diêu Chi đến gần bức tường, cẩn thận quan sát mấy tấm ảnh, cô thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn may… Tất cả đều là ảnh chụp trong mùa hè này, cô ta chuyển đến đâu chưa lâu lắm.”

Phần lớn mấy tấm hình đều chụp lúc Tần Lộc mặc áo phông, tức là thời gian chụp chỉ mới gần đây, hơn nữa nhìn cách trang trí phòng khách này, không có dấu vết sinh hoạt lâu, xem ra Thạch Cốc Thu mới chuyển đến khu nhà Tần Lộc gần đây thôi.

Có lẽ đây là tin tốt duy nhất trong tất cả các tin xấu.

Thạch Cốc Thu bị phát hiện, lúc này đang co người trên sofa run rẩy, kết hợp với gương mặt xinh xắn, nhìn qua trông khá đáng thương. Chỉ tiếc lúc này Lâm Diêu Chi và Tần Lộc không có hứng thú thương hoa tiếc ngọc, nếu Thạch Cốc Thu không phải là một cô gái thì đã sớm bị đánh một trận rồi.


Lâm Diêu Chi lấy một tấm ảnh trên vách tường xuống, những tấm ảnh này có một số là ảnh của Tần Lộc khi ở câu lạc bộ, số còn lại là ảnh sinh hoạt hằng ngày của anh, nhưng cảm giác không thoải mái ở chỗ những tấm ảnh được chụp rất mơ hồ, phần lớn là ảnh lúc Tần Lộc ở phòng khách, mặc dù mơ hồ nhưng lại có cảm giác bị nhìn trộm cuộc sống riêng tư, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Lâm Diêu Chi tìm chiếc túi to nhét tất cả ảnh chụp của Tần Lộc vào, còn cầm luôn máy ảnh của Thạch Cốc Thu.

“Không thể để lại cho tôi một tấm sao…” Bị người trong cuộc phát hiện nhưng Thạch Cốc Thu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn động tác của Lâm Diêu Chi mà hốc mắt đỏ lên, dáng vẻ như thể bản thân đang bị ức hiếp: “Chỉ… một tấm cũng được.”

Lâm Diêu Chi cười tít mắt hỏi cô ta muốn giữ lại tấm nào.

Thạch Cốc Thu cúi đầu lục lọi trong túi rồi lấy ra một tấm, sau đó nói: “Tấm này, tấm này.”

Lâm Diêu Chi nhìn qua, phát hiện Thạch Cốc Thu cũng có mắt nhìn, quả thật Tần Lộc trong tấm hình này rất có hương vị. Anh ngồi gần cửa sổ, toàn thân hoàn toàn đắm chìm trong ánh hoàng hôn, có lẽ do hơi mệt mỏi, cổ của anh ngửa ra sau để lộ cần cổ thon dài, xương quai xanh đẹp đẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực rắn chắc bị ngăn cách bởi chiếc áo phông mỏng manh, xuống chút nữa là đường cong của vòng eo như ẩn như hiện, anh nhắm mắt, lông mi đen dày, cả người như phát sáng, dường như ngay sau đó sẽ có một đôi cánh trắng mọc ra từ sau lưng.

“Có hương vị.” Lâm Diêu Chi khen: “Cảm ơn cô.” Cô lấy lại tấm ảnh trên tay Thạch Cốc Thu, bỏ vào ví của mình trong ánh mắt ngạc nhiên của Tần Lộc.

Thạch Cốc Thu cũng sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng Lâm Diêu Chi đang làm gì, trong đôi mắt đỏ hồng không nhịn được nhanh chóng rơi nước mắt, miệng cũng bắt đầu nức nở như đang bị Lâm Diêu Chi bắt nạt vậy.

Lâm Diêu Chi không khách sáo giơ nắm đấm: “Khóc nữa tôi sẽ đánh cô, Tần Lộc không đánh con gái, tôi thì khác.”

Thạch Cốc Thu nhớ đến lúc Lâm Diêu Chi đấm bao cát, toàn thân run lên, mạnh mẽ kìm nén nước mắt lại.

Lúc này Lâm Diêu Chi mới hài lòng vỗ vai cô ta, nói cô ta oan ức cái gì, người nên oan ức không phải là Tần Lộc sao, cô xem anh ấy mạnh mẽ không, tuy hốc mắt đỏ ửng nhưng chưa bao giờ rơi giọt nước mắt nào.

Tần Lộc: “… Đó là do tôi đang tức giận.”

Lâm Diêu Chi: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Tần Lộc bất đắc dĩ, anh phát hiện mình không có cách nào với Lâm Diêu Chi.

Cất kĩ tất cả ảnh chụp, Thạch Cốc Thu yếu ớt hỏi hai người có phải họ nên đi rồi không, Lâm Diêu Chi nói: “Đi đâu mà đi, cô mở cửa phòng ngủ ra.”

Thạch Cốc Thu hỏi: “Cô vào phòng ngủ của tôi làm gì?”


Lâm Diêu Chi: “Ái chà, cô nghĩ tôi ngu như cô sao, trong phòng khách đã dán đầy hình của Tần Lộc, phòng ngủ lại không có á?”

Thạch Cốc Thu: “Trong phòng ngủ của tôi không có…”

“Đừng nói nhảm.” Lâm Diêu Chi đá ghế sofa, để lại trên đó một vết lõm không lớn không nhỏ, sau đó chỉ vào đó, “Nếu cô lại nói nhảm tôi sẽ đối xử với cô như chiếc ghế sofa này.”

Thạch Cốc Thu nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, cũng không biết cô ta nghĩ thế nào mà lại nhìn sang Tần Lộc với ánh mắt cầu cứu. Tần Lộc suýt nữa tức giận đến bật cười, đang muốn bước tới một bước lại bị Lâm Diêu Chi ngăn cản, cô ầm ĩ kêu lên: “Bỉ Bỉ, nhẫn nhịn đi, một quyền này của anh sẽ khiến cô ta đi đời đấy.”

Tần Lộc: “…”

Lâm Diêu Chi nói: “Tội cố ý đánh người bị đi tù ít nhất ba năm đó!”

Tần Lộc dừng lại, im lặng thật lâu mới mở miệng nói: “Được, cô qua đó đi.”

Lâm Diêu Chi ừm một tiếng, sau đó bảo Thạch Cốc Thu mở cửa phòng ngủ.

Nhưng điều khiến Lâm Diêu Chi bất ngờ là phòng ngủ của Thạch Cốc Thu rất sạch sẽ, không dán ảnh lộn xộn như phòng khách, chỉ phóng to vài tấm hình của Tần Lộc làm poster. Lâm Diêu Chi lại bắt Thạch Cốc Thu mở laptop để trên bàn lên, sau đó quả nhiên thấy không ít những video ngắn về Tần Lộc trong máy tính.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Diêu Chi trực tiếp cầm laptop đi, nói khi nào xử lí sạch sẽ xong sẽ trả lại, Thạch Cốc Thu tức mà không dám nói gì, chỉ là vẻ mặt đầy ai oán.

Thành thật mà nói, anh trai của Lâm Diêu Chi là một minh tinh, cô có không ít kiến thức về tính cách cực đoan của fan, thậm chí một số người khủng bố hơn sẽ tìm cách mua lịch trình của Lâm Mộc Chi, bám theo cả đoạn đường, nhưng có lẽ Lâm Mộc Chi có ý thức bảo vệ bản thân nên đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Cũng không trách Tần Lộc sơ suất được, với anh mà nói, vẻ ngoài của anh chỉ đẹp hơn người bình thường mà thôi, sao có thể ngờ sẽ gặp được kẻ biến thái như Thạch Cốc Thu cơ chứ.

Nghĩ tới đây, tình cảm Lâm Diêu Chi dành cho Tần Lộc lại tăng thêm vài phần.

Kiểm tra nhà Thạch Cốc Thu hết một lượt, xác định không còn sót thứ gì thì Lâm Diêu Chi và Tần Lộc mới rời đi, đương nhiên trước khi đi họ đã uy hiếp Thạch Cốc Thu một lúc, nói rằng nếu Thạch Cốc Thu lại làm như vậy lần nữa họ sẽ cho cô ta vào đồn cảnh sát ở vài ngày, để cho những người trong đó dạy dỗ cô ta.

Thạch Cốc Thu ở bên cạnh yên lặng khóc, cuối cùng chỉ vào Lâm Diêu Chi, hỏi: “Rốt cuộc cô ta tốt hơn em ở điểm nào hả?”

Lâm Diêu Chi đắc ý vênh váo: “Ngực tôi to hơn ngực cô.”


Thạch Cốc Thu: “…”

Tần Lộc: “…”

Lâm Diêu Chi lại nói: “Chân của tôi cũng dài hơn chân cô.” Cô kiêu ngạo như một con gà trống nhỏ: “Dù sao tôi cũng đẹp hơn cô.”

Thạch Cốc Thu trợn tròn mắt nhìn Lâm Diêu Chi, trong lòng nghĩ sao người này nói chẳng có chút thuyết phục nào thế, cô ta lên tiếng: “Cô chắc chưa? Tôi là cup C (2) đấy.” Sau đó dùng ánh mắt soi mói nhìn lướt qua Lâm Diêu Chi, giọng nói tràn ngập khinh thường: “Cô được cup B chưa hả?”

(2) Cup ngực: Các chữ cái A, B, C là ký hiệu dành cho phần bầu ngực (cup – phần quả áo), A được quy định là bé hơn hoặc bằng 2,5 cm, B: 5cm, C: 7,5cm, D: 10 cm, E: 12,5 cm.

Nhất thời Lâm Diêu Chi như con thỏ bị giẫm phải đuôi, cực kì giận dữ: “Tôi B+ được chưa? Cô có tin tôi đánh cô không?”

“Cô nói dối!” Thạch Cốc Thu tàn nhẫn vạch trần sự thật: “Cô còn không to bằng Tần Lộc!”

Lâm Diêu Chi hét ầm lên, muốn lao đến lại bị Tần Lộc ngăn cản, cô nói: “Tránh ra, Tần Lộc, tôi không cho phép ai sỉ nhục anh!”

Tần Lộc: “…” Liên quan gì đến tôi.

Ván này Thạch Cốc Thu thắng hiểm, lại tiếp tục khóc, trong lòng càng không cam lòng nói: “Tại sao, tại sao anh lại chọn cô ta mà không chọn em, rõ ràng em mới là người thích hợp với anh hơn, ngực của em cũng to hơn cô ta.”

Tần Lộc vô tình nói: “Quá to.”

Thạch Cốc Thu ngây người.

Tần Lộc: “Tôi thích nhỏ.”

Lâm Diêu Chi muốn làm càn cười to nhưng lại thấy lời nói của Tần Lộc không đúng lắm, cuối cùng chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, sau đó cố gắng ưỡn ngực, mắt đảo về phía Tần Lộc, càng dùng sức thẳng eo, chắc là sợ bị so sánh với Tần Lộc thì càng thua thêm.

Sao Tần Lộc không chú ý tới hành động mờ ám của Lâm Diêu Chi chứ, tức giận cốc trán cô một cái: “Đi thôi.”

Lâm Diêu Chi đáp: “Đi đi đi, hừ, nhìn cô ta mà phát chán, đi thôi, chúng ta về nhà ăn kem!”

Trước khi đi hai người không quên uy hiếp Thạch Cốc Thu lần nữa, nhìn chung nội dung không có gì khác, dù sao cũng muốn Thạch Cốc Thu cách xa Tần Lộc, chỉ cần cô ta dám xuất hiện thì sẽ đưa cô ta đến đồn cảnh sát ngay.

Hai người từ từ tản bộ về nhà, suốt đoạn đường đều không nói gì, vẻ mặt Tần Lộc phức tạp, không biết đang nghĩ gì, Lâm Diêu Chi cũng cúi đầu, cô đang nghiêm túc tự hỏi một vấn đề.

Đợi Tần Lộc vào nhà, hai người liếc nhau, đều thấy được biểu cảm khá quen thuộc trong mắt đối phương.


“Muộn rồi, tôi đưa cô về.” Tần Lộc lên tiếng.

“Phải xử lí mấy tấm ảnh và laptop thế nào đây?” Lâm Diêu Chi giơ đống đồ trong tay ra.

Tần Lộc nói: “Đốt đi chứ còn sao nữa.”

“Đốt à? Đây là ảnh của anh đấy, sao có thể tùy tiện đốt chứ?” Lâm Diêu Chi không đồng ý, “Là điềm xấu đó.”

“Vậy xử lí thế nào?” Tần Lộc nhíu mày, anh cũng không muốn giữ lại mấy thứ này, vừa thấy chúng sẽ nhớ tới Thạch Cốc Thu, dạ dày lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hừm…” Lâm Diêu Chi nghĩ một chút, “Không thì anh đưa tôi đi? Tôi bảo quản giúp anh.”

Tần Lộc nói: “Cô giữ lại có ích gì?” Anh cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là đốt hoặc tiêu hủy.

Lâm Diêu Chi gãi đầu: “Tôi sẽ tìm một ngăn tủ bỏ vào, chắc chắn không dán đầy phòng khách như Thạch Cốc Thu đâu.” Dù sao một tháng nữa anh trai cô cũng về, nếu thấy khắp phòng đều dán ảnh của Tần Lộc, có lẽ sẽ bùng nổ tại chỗ rồi một mình xách dao phay đến tìm Tần Lộc quyết đấu mất.

Tần Lộc không ngờ Lâm Diêu Chi lại là cô gái mê tín, sau một lúc suy nghĩ thì đồng ý với đề nghị của cô, Lâm Diêu Chi lấy laptop trong túi ra, sau đó tìm mấy cái túi ni lông để ảnh vào, buộc thật chặt rồi cất vào balo của mình.

Bận rộn một lúc cũng đến giờ về, Lâm Diêu Chi bảo không cần nhưng Tần Lộc vẫn nhất quyết muốn đưa cô về nhà, anh nói dù sao cô cũng là con gái, đi đường ban đêm không an toàn.

“Tôi vẫn ổn mà.” Lâm Diêu Chi gãi đầu, “Tôi cảm thấy anh mới là người không an toàn hơn tôi ý.”

Mặt Tần Lộc đen lại: “Nếu đánh nhau thật thì Thạch Cốc Thu sẽ làm gì được tôi sao?”

Lâm Diêu Chi nói: “Vậy cũng không sai, nhưng ngộ nhỡ cô ta dùng biện pháp khác, ví dụ như thuốc mê, thuốc kích dục các loại… Chậc chậc, Bỉ Bỉ thật đáng thương, lúc nào cũng bị kẻ biến thái bắt nạt, nhưng mà không sao, Diêu Diêu sẽ bảo vệ anh.”

Tần Lộc: “…”

Lâm Diêu Chi cười ha ha, vỗ vai Tần Lộc nói đùa, Tần Lộc vươn tay bóp hai má Lâm Diêu Chi, không nặng không nhẹ véo một lúc mới buông tay, Lâm Diêu Chi bị véo thì khó hiểu nói: “Anh véo mặt tôi làm gì?”

Tần Lộc bình tĩnh trả lời: “Tôi không nói nhiều như cô nên chỉ có thể ra tay thôi.”

Lâm Diêu Chi: “…”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.