Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 248: Chuyện Cũ


Bạn đang đọc Tiểu Kiều Của Quyền Thần – Chương 248: Chuyện Cũ


Khi đó hắn thực kháng cự người Nam phủ.

Hắn tránh khỏi tay tam thẩm thẩm t, ôm sách không hé răng.

Tam thẩm thẩm ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mỉm cười chỉ vào chữ trên sách: “Những lời này đọc là: Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ .”( sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng- Khổng Tử)
“Sáng sớm minh bạch đạo lý, chẳng sợ buổi tối sẽ chết đi, cũng không oán không hối hận.” Hắn ngạo kiều mà ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Không cần ngươi dạy, ta cũng vẫn biết.”
Cái nữ nhân mỹ mạo ôn nhu kia, cười lên tiếng.

Nàng xoa xoa đầu hắn, “Này chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.

Trên thực tế nó là chỉ, khi chúng ta lĩnh ngộ chân lý cùng tín ngưỡng, tự mình thực tiễn, chết cũng không sợ.

Tỷ như những chí sĩ đầy lòng nhân ái lấy quốc gia làm tín ngưỡng, bọn họ vì tồn vong của quốc gia mà sẵn sàng đầu rơi máu chảy, đó mới là Triều Văn đạo, tịch tử khả dĩ .”
Thì ra là ý tứ này sao?
Hắn ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn nữ nhân này.

Hắn lại rất nhanh liền bĩu môi, không cho là đúng mà lật một trang sách, “Nếu ngươi hiểu như vậy, vậy ngươi nói cho ta, những lời này đọc như thế nào, lại là có ý nghĩa gì?”
Sau giờ ngọ, nắng xuân rực rỡ, hoa đỗ quyên trong hoa viên đã nở rộ.

Tam thẩm thẩm dạy hắn rất nhiều thứ, còn nói với hắn, sau này có gì không hiểu, liền có thể tới Cẩm Y các thỉnh giáo nàng, thậm chí còn giúp hắn báo danh vào tộc học, cho cơ hội hắn tới thư viện đọc sách.

Đến mùa hè, hắn từ thư viện trở về, nghe nói tam thẩm thẩm có thai.

Hắn trộm đi vào Cẩm Y các, thấy tam thẩm thẩm mặc áo váy màu xanh da trời rộng thùng thình, ngồi ở dưới mái hiên đọc sách, mặt nghiêng trắng nõn mà điềm tĩnh, trong tay còn cầm một đĩa dương mai chua.

Bụng nàng tròn tròn, phình phình, bên trong ước chừng cất giấu một cái bảo bảo.

Hắn trong lòng có chút tức giận nói không nên lời, lại như là ghen ghét.

Cái nữ nhân này đối với mình thực tốt, liền sẽ có hài tử của riêng mình
Sau này, có lẽ nàng sẽ không lại tiếp tục đối sử tốt với hắn nữa.

Hắn muốn xoay người rời đi, lại kinh động tam thẩm thẩm.

Nàng cười khép quyển sách lại, hướng hắn vẫy tay: “Tiểu Dịch, mau tới đây.”
Hắn trầm khuôn mặt đi đến dưới mái hiên.

Nữ nhân bưng mặt hắn, như là đối đãi tiểu hài tử không hiểu chuyện nhéo một phen, cười nói: “Ngươi đứa nhỏ này, còn tuổi nhỏ như vậy khuôn mặt lại luôn trầm làm cái gì? Tới nếm một viên dương mai!”
Nói chuyện, liền đem dương mai nhét vào trong miệng hắn.

“Chua.”
Hắn ghét bỏ.

Tam thẩm thẩm nhẹ nhàng mà cười lên tiếng, “Đều nói chua nhi cay nữ, ta ước chừng có thể sinh đứa con trai đi? Sinh ra tới, làm đệ đệ cho ngươi được không nha?”
Khi đó hắn, biểu tình ước chừng là thập phần ghét bỏ.

“Nhìn lông mày nhăn này.”
Tam thẩm thẩm cười chọc chọc giữ mày hắn, lại nắm lấy tay hắn, đặt ở trên bụng nàng.

Tiêu Dịch trào ra cảm giác kỳ quái.

Trong bụng tam thẩm thẩm, như là cất giấu một con động vật nhỏ, trộm dùng chân đá hắn một chút.

Hắn vội vàng rụt tay về.

Hắn nhìn chằm chằm bụng phồng lên, lại sợ hãi, lại có chút tò mò, nhỏ giọng nói: “Đệ đệ giấu ở bên trong sao?”
Tam thẩm thẩm vuốt bụng, có chút kinh ngạc, “Ngày thường đều thực ngoan, ngươi sờ soạng một chút, đột nhiên liền bắt đầu làm ầm ĩ……!Như là cá nhỏ đang phun bong bóng.”
“Có phải đệ đệ không thích ta hay không?”
“Tiểu Dịch ngoan như vậy, đệ đệ sao có thể không thích ngươi? Hắn phun bong bóng, chính là ý thích ngươi nha.”
Mùa hè thứ ba năm ấy, tam thẩm thẩm tươi cười thực ấm áp.

Dương mai ở Cẩm Y các, thực chua cũng thực ngọt.

Thứ năm cuối xuân đầu hạ, Tiêu Dịch từ thư viện trở về, nghe nói tam thẩm thẩm đang muốn lâm bồn.

Hắn đã 6 tuổi.

Hắn ngồi xổm trong bụi hoa, nhìn bọn nha hoàn mang sang từng bồn máu loãng.

Lão phu nhân bọn họ ở đình viện đi qua đi lại, sốt ruột khóe miệng cũng nổi lên vết bỏng rộp lên.

Nam Quảng mới từ chỗ ngoại thất gấp trở về, chạy vào liền ăn một quải trượng.

Lão phu nhân cùng Giang thị, Nam Mộ bắt đầu răn dạy Nam Quảng, mượn việc mắng hắn tới dời đi lo âu.

Toàn bộ đình viện, ồn ào nhốn nháo.

Theo trong phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội, tiếng ồn ào đột nhiên im bặt.

Bà đỡ trên tay còn dính máu, vội vã mà đẩy cửa báo tin vui: “Chúc mừng lão phu nhân, tam lão gia, phu nhân sinh hạ một vị thiên kim! Bụ bẫm, miễn bàn có bao nhiêu khỏe mạnh!”
“Thiên kim a, như thế nào là cái thiên kim?” Nam Quảng nói thầm, “Đã nói nhi tử đâu……”
Lão phu nhân lại hung hăng cho hắn một quải trượng, tức giận mắng: “Sinh cho ngươi cái nhãi con liền không tồi, còn kén cá chọn canh! Nhi tử có ích lợi gì, như ngươi vậy, toàn đem cho ta thêm phiền toái!”
Ồn ào nhốn nháo, một đám người Nam gia ùa vào phòng ngủ.

Tiêu Dịch vẫn ngồi xổm trong bụi hoa.

Khi đó hắn, rất là tiếc nuối.

Đã nói sinh cho hắn một cái đệ đệ, hắn đều nghĩ kỹ rồi, về sau hắn có thể giúp đệ đệ vỡ lòng, mang đệ đệ cưỡi ngựa bắn tên, thậm chí dạy hắn chơi thương lộng côn……!
Như thế nào liền sinh cái muội muội nha.

Sắc trời dần dần tối.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.

Chờ đến khi người Nam gia tới tham hỏi đều rời đi rồi, Tiêu Dịch mới chui ra phù dung bụi hoa.

Hắn phủi đi bụi bẩn trên người, trịnh trọng mà đi đến dưới mái hiên, thật cẩn thận mà gõ cửa.

Nha hoàn mở cửa, cười nói: “Thì ra là nhị công tử! Phu nhân nói ngài sẽ tiến đến thăm hỏi, nô tỳ vốn còn không tin, hiện tại thật ra đã tin.”
Hắn được mời vào trong phòng.

Trong phòng đã không có mùi máu tươi, một lò hương hoa thập phần thanh nhã điềm đạm.

Cất bước tới bên giường, trướng mành mỏng thêu thùa hoa sen cuốn lên cao.

Tam thẩm thẩm nằm ở trong đệm chăn, tóc đen xoã ở trên gối, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nàng cười rộ lên lại có vẻ đẹp kỳ dị mà ôn nhu, ở trong mắt, như là sẽ sáng lên.

Hiện giờ nghĩ đến, ước chừng chính là vẻ đẹp khi làm mẫu thân đi.

Nàng nói: “Xin lỗi, không có thể cho ngươi một cái đệ đệ.”
Hắn lắc đầu.

Dư quang dừng ở trên chiếc nôi bên giường.

Trong nôi là cái tiểu hài tử quấn tã lót mới sinh ra không lâu, nhắm mắt lại ngủ ở trong tã lót, nhăn bèo nhèo, một chút cũng không xinh đẹp.

Hắn không khỏi lo lắng cho tam thẩm thẩm.

Nữ nhi nàng mới sinh ra liền đã xấu như vậy, sau này trưởng thành thì biết làm thế nào?
Tương lai nhất định là không gả ra ngoài được.

Tam thẩm thẩm ôn thanh: “Ngươi có thể ôm nàng một cái.”
Hắn vội vàng lắc đầu.

Xấu như vậy, ôm vào trong ngực, buổi tối hắn sẽ gặp ác mộng.

Nhưng……!
Hắn lại sinh ra chần chờ.

Chỉ là ôm một chút, hẳn là cũng không có gì đi?
Nàng nhỏ như vậy, bộ dáng ngủ dẩu miệng nhỏ, nhìn lâu rồi, ngược lại cũng có chút đáng yêu.

Hắn chần chờ thật lâu, mới thật cẩn thận mà bế.

Hắn nhìn tiểu bảo bảo, trong lòng trào ra càng nhiều thêm cảm thụ kỳ dị.(ahr)
Tiểu bảo bảo nhỏ như vậy, sẽ từng ngày lớn lên, chậm rãi lớn lên giống hắn như vậy, học được rất nhiều bản lĩnh giống hắn……!
Tam thẩm thẩm cười nói: “Thích muội muội sao?”
Hắn nghiêm túc gật gật đầu, “Thích.”
“Vậy lấy cho muội muội cái tên là gì đây?” Tam thẩm thẩm có chút buồn rầu, “Cha nàng là cái không đáng tin cậy, toàn lấy tên khó nghe, cái gì mà Bảo Hoa, Bảo Thuý, sao hắn không dứt khoát đặt là Nam Thúy Hoa nha?”
Tiêu Dịch nhìn chăm chú vào tã lót.

Sau một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói: “Bảo Y.”
“Bảo Y?”
“Nguyện có người đối đãi nàng như châu như bảo, cả đời áo cơm vô ưu.”
Thất nguyệt lưu hỏa, chín tháng thụ y.

Dần dần, tiểu Bảo Y không còn là nhăn bèo nhèo xấu xí.

Nàng trắng nõn, giống một viên bột nếp, mắt tròn xoe đen nhánh như chó nhỏ, thực làm cho người ta thích.

Nam gia trên dưới đều thực sủng nàng.

Mà trong lúc Tiêu Dịch đang bôn ba ở tộc học cùng viện Sơn Trà, Đại Ung bên kia lại phái người tới đây, hắn đã biết thân thế của bản thân, cũng biết gánh nặng trên vai mình.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.

Chương 428 khi còn bé Tiêu Dịch cùng Nam Kiều Kiều ( 2)
Lại lần nữa gặp được tam thẩm thẩm, đã là mùa đông thứ năm.

Năm ấy tuyết rất lớn.

Hắn xuyên qua hành lang, ở chỗ rẽ chỗ gặp tam thẩm thẩm.

Tam thẩm thẩm ôm tiểu Bảo Y, nhìn thấy hắn, kinh hỉ nói: “Lâu như vậy không gặp, tiểu Dịch cao lớn thật nhiều.

Kiều Kiều, mau kêu Nhị ca ca!”
Tiêu Dịch mặt không biểu tình.

Tuy rằng mỗi ngày đều bận việc đọc sách luyện võ, nhưng hắn biết người trong phủ là nuông chiều ấu muội như thế nào.

“Kiều Kiều”, chính là tên khuê mật lão phu nhân lấy cho nàng.

Tiểu Bảo Y mặc áo bông đỏ thẫm thật dày, giữa mày điểm một nốt chu sa, như là tiểu long nữ trong tranh tết, được tam thẩm thẩm cẩn thận mà đặt ở trên mặt đất.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng vừa ngọt vừa mềm: “Nhị, Nhị ca ca!”
Nàng ra dáng ra hình mà cong hai đầu gối, tay nhỏ mập mạp giao điệp ở bên hông, học người hành lễ vạn phúc, ngón tay út lại không tự giác mà nhếch lên, kiều tiếu lại xuẩn manh.

Tam thẩm thẩm che miệng cười khẽ, “Kiều Kiều nhà chúng ta thật đáng yêu! Tiểu Dịch, ngươi muốn ôm muội muội một cái không?”
Tiêu Dịch mặt không biểu tình.

Hắn đã là cái nam tử hán, sao lại có thể ôm tiểu cô nương?
Hắn đời này đều sẽ không chạm vào loại tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa này.

Hắn lãnh đạm nói: “Không cần.

Thư viện có giao công khóa, tam thẩm thẩm, cáo từ.”
Hắn lách người đi qua.

Đi ra vài bước, lại nghe thấy tiểu cô nương mà nói: “Mẫu thân, Nhị ca ca, hung, xấu.”
Bước chân dừng lại một chút.


Hắn sắc mặt âm trầm như nước.

Nha đầu này, cư nhiên mắng hắn xấu?
Tam thẩm thẩm lại nở nụ cười.

Nàng nói: “Nơi đây tuyết lớn, tiểu Dịch, ta trở về lấy áo choàng, ngươi giúp ta chiếu cố Kiều Kiều trong chốc lát, được không?”
Tiêu Dịch đáp ứng.

Hành lang sơn hồng uốn lượn dài, bên ngoài hành lang tuyết như lông ngỗng, đúng là mùa nước đóng thành băng.

Hắn ngồi xổm quỳ một gối xuống trước mặt tiểu cô nương, duỗi tay đi chọc nốt chu sa giữa mày nàng.

Tiểu cô nương vội vàng bảo vệ cái trán, đề phòng mà nhìn chằm chằm hắn.

Hắn từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Cung đình Đại Ung đưa tới kẹo sữa bò, rất thơm.

Hắn nói: “Gọi một tiếng ca ca, cho ngươi một viên kẹo.”
Đôi mắt tiểu cô nương, trong trẻo mà lại mềm mại.

Giọng trẻ con ngọt mềm muốn mạng: “Ca ca! Ca ca!”
Tiêu Dịch đem hai viên kẹo sữa bò nhét vào yếm nàng, lại lột ra giấy dai, đút cho nàng một viên.

Sữa bò rất thơm.

Tiểu cô nương cong lên mặt mày, “Ca ca, kẹo thật ngọt nha!”
Chờ tam thẩm thẩm lấy áo choàng quay trở lại, yếm tiểu cô nương căng phồng, nhét đầy kẹo sữa bò thơm ngào ngạt.

Tiêu Dịch trở lại viện Sơn Trà tập võ, trong đầu luôn hiện lên bộ dáng tiểu cô nương kiều mềm.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, có cái muội muội, cũng là không tồi.

Ban đêm tuyết quang trong sáng.

Hắn ngồi bên bếp lò đọc sách, tiểu người hầu Thập Ngôn xách theo hộp đồ ăn trở về.

Hắn nói: “Công tử, ti chức ở trên nền tuyết nhặt được kẹo sữa bò, hình như là loại nương nương phái người từ Trường An đưa tới cho ngài.

Thật là lạ, Cẩm Quan Thành cũng có kẹo cung đình Đại Ung sao?”
Tiêu Dịch khép sách lại.

Hắn đứng dậy, bước nhanh rời khỏi viện Sơn Trà.

Tiểu cô nương vừa tham ăn lại kiều khí, không có khả năng đem kẹo sữa bò ném ở trên nền tuyết.

Nàng khả năng xảy ra chuyện.

Sự thật chứng minh, hắn phỏng đoán là chính xác.(ahr)
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri
Hắn dọc theo phương hướng phòng bếp, nương theo tuyết quang, thực mau ở trong đống tuyết phát hiện kẹo sữa bò linh tinh.

Lại tìm một lát, hắn nhìn thấy một cái hố.

Là ban ngày, con vợ cả nhị phòng Nam Thừa Dịch một lòng muốn làm du hiệp đào ra, nghe nói là muốn làm bẫy rập bắt được con thỏ trong hoa viên.

Lúc này hố bị tuyết vùi lấp, Tiêu Dịch duỗi tay đào lên tuyết mịn mềm xốp, tiểu cô nương ở trong hố tuyết, mặc áo bông đỏ thẫm.

Túi áo bông đỏ thẫm bị nhánh cây cào rách, những cái kẹo đó mới có thể lục tục rơi trên mặt đất.

Trên đuôi lông mày cùng lông mi của nàng đọng đầy tuyết mịn, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, trong lòng ngực còn ôm một cây củ cải đỏ.

Nhìn xem, Nam Thừa Dịch không bắt được con thở nhỏ, kết quả lại bắt được muội muội hắn rồi.

Nếu tối nay hắn tới muộn một khắc, tiểu cô nương này không phải sẽ chết ở trong hố tuyết sao.

Thập Khổ cùng Thập Ngôn cầm theo đèn lồng tìm tới.

Thập khổ nói: “Chủ tử, hậu viện đang nháo, nói là không thấy Ngũ cô nương.

Hình như là vú nuôi vừa lơ đãng ngủ, Ngũ cô nương liền nhân cơ hội đi ra ngoài —— di, ngài ôm còn không phải là Ngũ cô nương?”
Tiêu Dịch khẽ vuốt tuyết mịn đọng trên gò má Nam Bảo Y.

Hắn cõng tiểu cô nương lên, nâng bước đi về phía Cẩm Y các.

Hắn trộm đem tiểu cô nương đặt ở nơi chú ý, lại trốn sau trụ hành lang sơn hồng, tận mắt nhìn thấy đám tiểu nha hoàn hô to gọi nhỏ mà đem nàng ôm trở về, mới trở về viện Sơn Trà.

Lại sau đó……!
Những thứ hắn muốn học tập, càng thêm nhiều.

Bên ngoài, hắn là con nuôi Nam phủ không được sủng ái.

Nhưng sau lưng, hắn tiếp thu sư phụ đến từ Trường An dốc lòng dạy dỗ, thành tựu về văn võ, mưu lược binh pháp, trừ bỏ cách làm đế vương, hắn cái gì cũng phải học.

Mấy độ xuân thu.

Số lần cùng tiểu cô nương kia gặp mặt càng ít, chờ hắn lấy lại tinh thần, nàng đã từ cục bột nếp nhỏ trắng nõn, trưởng thành cô nương kiêu căng tám chín tuổi.

Các trưởng bối trong phủ sủng nịch, đem nàng dưỡng bá đạo ương ngạnh.

Leo cây xuống nước, bắt cá bắt thỏ, nàng không am hiểu.

Cố tình còn thích khi dễ người.

Hắn xem ở mặt mũi tam thẩm thẩm mà nhường nhịn, lại càng thêm làm nàng nổi lên hứng thú.

Mà lúc ấy, tam thẩm thẩm thân thể ngày càng sa sút, hàng năm ốm đau trên giường, mỗi ngày đều dùng thang thuốc quý trọng, mới có thể giữ mệnh.

Tiểu cô nương mười tuổi năm ấy, tam thẩm thẩm bệnh tình nguy kịch.

Năm ấy hoa đỗ quyên trong viện, nở đến rực rỡ náo nhiệt, đỏ như máu tươi.

Người Nam gia cùng Tống gia, bắt đầu thường xuyên ra vào Cẩm Y các thăm bệnh.

Các loại đồ bổ quý hiếm, như nước chảy đưa vào Cẩm Y các, lại một chút tác dụng cũng không có.

Chim đỗ quyên thanh thanh.

Đang lúc hoàng hôn, hắn lặng lẽ bước vào phòng tam thẩm thẩm.

Trong phòng mùi hoa điềm đạm thanh nhã, đã bị mùi thuốc nồng đậm thay thế.

Quang ảnh tối tắm, trướng mành buông xuống.

Hắn ngồi ở bên giường, cuốn trướng mành lên, nhìn thấy tam thẩm thẩm thần sắc bệnh tiều tụy lại trầm tĩnh.

Có lẽ là như có cảm giác, tam thẩm thẩm chậm rãi mở mắt ra.

Nàng cười nói: “Tiểu Dịch.”
Tiêu Dịch mặt vô biểu tình, rũ mắt chỉ chỉ hộp gấm trên bàn, “Đem tới cho tam thẩm thẩm một sâm núi 600 năm.”
“Đồ tốt như vậy, đừng bỏ thừa lên trên người ta.”
Nữ nhân ho khan, chậm rãi ngồi dậy.

Nàng thực gầy thực gầy, xương gò má nhô lên, cùng nữ tử mỹ mạo gặp gỡ trong hoa viên năm đó đã khác xa.

Nàng ngồi dựa vào gối kê, ôn nhu mà dịch góc chăn.

Tiêu Dịch lúc này mới chú ý tới, bên trong giường Bạt Bộ b, còn có Nam Bảo Y đang ngủ.

Tiểu cô nương ngủ cuộn thành một đoàn, tay nhỏ tế bạch vô ý thức mà nắm góc áo mẫu thân, lông mi còn dính nhỏ vụn nước mắt, ước chừng trước khi ngủ đã khóc thật lâu.

Hư hỏng như Nam Kiều Kiều, cũng biết tử vong ý nghĩa là cái gì.

“Ta luôn luôn biết, ngươi là cái có bản lĩnh.” Tam thẩm thẩm ôn thanh tế ngữ, “Tiểu Dịch, sau này, thay thẩm thẩm chiếu cố Kiều Kiều, đừng để nàng bạc mệnh giống như ta, được không?”
Tiêu Dịch trầm mặc, chậm rãi gật đầu.

Ánh nắng ngày xuân, xuyên qua cửa sổ.

Tam thẩm thẩm tươi cười thỏa mãn mà điềm đạm, so hoàng hôn càng thêm ấm áp.

Nàng cúi xuống thân, ôn nhu mà hôn qua mặt mày Nam Kiều Kiều.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.

Chương 429 khi còn bé Tiêu Dịch cùng Nam Kiều Kiều ( 3).

“Tiểu Kiều Kiều của mẫu thân, nhất định có thể bình bình an an mà lớn lên.”
“Tiểu Kiều Kiều của mẫu thân, là tiểu cô nương được ca ca nâng trong lòng bàn tay, ngàn kiều vạn sủng nha!”
“Tiểu Kiều Kiều của mẫu thân, tương lai sẽ gả cho gia đình tốt, mẫu thân hy vọng người nọ đối đãi ngươi như châu như bảo, bảo hộ ngươi cả đời áo cơm vô ưu.”
“Ngàn vạn, ngàn vạn không cần bạc mệnh giống như mẫu thân……”
Những tia nắng cuối ngày, từ mái gác ngói lưu ly lâm viên Nam phủ từ từ rơi xuống.

Tiêu Dịch trở lại viện Sơn Trà, mới vừa ngồi xuống trước thư án, liền nghe thấy bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc thảm thiết.

Thập Khổ bước vào ngạch cửa, thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, phu nhân tam phòng, không còn.”
Hắn ngồi trong ánh sáng mờ nhạt.

Mở sách cổ, lại một chữ cũng không vào.

Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy rời khỏi Sơn Trà viện.

Trong ngoài Cẩm Y các đều là người.(ahr)
Lụa trắng cùng đèn lồng trắng, đã treo lên.

Thân thích Nam gia cùng Tống gia mặc áo tang, tiếng khóc rung trời.

Hắn đứng ở trên hành lang.

Nhìn qua cửa sổ, lão phu nhân ngồi ở trước giường Bạt Bộ, lão nước mắt giàn giụa mà nghẹn ngào: “Ngươi đi rồi, Kiều Kiều nhi phải làm sao bây giờ? Tương lai ai nhìn nàng xuất giá, ai tới dạy nàng giúp phu quân xử lý hậu viện? Kiều Kiều nhi đáng thương a!”
Đám người Giang thị xoay người, che khăn tay yên lặng rơi lệ.

Nam Quảng đứng ở góc, muốn tiến lên lại không dám, nước mắt đầy mặt.

Hắn xoay người, đi ra ngoài hậu hoa viên Cẩm Y các.

Nắng chiều đỏ như máu.

Tiểu cô nương ngồi ở bụi hoa đỗ quyên, nâng mấy đóa hoa tàn mà phát ngốc.

Tam thẩm thẩm không còn, trong phủ tuy đã sớm chuẩn bị hậu sự, nhưng vẫn là loạn thành một đoàn.

Không ai lo lắng tiểu cô nương, làn váy nàng dơ hề hề, thường ngày thích nhất điểm nốt chu sa trên mi tâm hôm nay cũng không có điểm, thoa sức nghiêng lệch, búi tóc tán loạn.

Hắn tiến lên, ngồi xổm xuống quỳ một gối xuống bên cạnh tiểu cô nương.

Tiểu cô nương đem cánh hoa đỗ quyên tàn, thật cẩn thận mà đặt ở trên làn váy.

Trên làn váy, đặt đầy là những cánh hoa.

Nàng rũ mi mắt, giọng mềm mại: “Mẫu thân thích nhất là hoa đỗ quyên……! Đây là mẫu thân bồi ta xem, những bông hoa đỗ quyên cuối cùng.

Các nàng nói tối nay sẽ có mưa rơi, ta đem cánh hoa nhặt về đi, giấu đi, sang năm lại xem……”
Nước mắt lăn xuống, làm ướt cánh hoa tàn..


Tiêu Dịch trầm mặc mà xoa xoa đầu nàng.

Bên ngoài tường viện, ẩn ẩn truyền đến âm thanh con hát Cẩm Quan Thành xướng khúc.

“Biến thanh sơn đề hồng liễu đỗ quyên, đồ mi ngoại yên ti tuý nhuyễn.

Xá tử yên hồng khai biến, chung phó dữ đoạn tỉnh đồi viên……”*
* (một khúc hát trong Mẫu Đơn Đình: Khắp núi xanh hoa đỗ quyên phủ đỏ, hoa hải đường say mềm theo làn khói; muôn hồng nghìn tía đều nở rộ, cuối cùng đưa ra cảnh đổ nát……)
Chính sảnh Tùng Hạc viện.

Tiêu Dịch thu hồi tinh thần.

Hắn nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang hành vạn phúc lễ, mặt mày khó được ôn nhu.

Hắn đứng dậy, tự mình nâng Nam Bảo Y dậy.

Hắn nắm lấy tay nàng, giọng nói ôn thuần: “Lên.”
Nam Bảo Y ngước mắt, vừa lúc nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt nam nhân.

Hắn mắt phượng đen nhánh như đêm dài, lại lập loè tinh tinh điểm điểm ánh.

Hắn suy nghĩ cái gì?
Tiêu Dịch để nàng ngồi ở bên cạnh, tự mình lột một viên kẹo sữa bò, đưa đến bên môi nàng.

Toàn phúc phu nhân phe phẩy cây quạt cười nói: “Thế tử điện hạ đối đãi Bảo Nghi quận chúa, thật đúng là che chở đầy đủ.

Nghĩ tới ta gả cho phu quân nhà ta cũng đã vài thập niên, cũng chưa từng hưởng thụ qua chuyện được lột vỏ kẹo cho ăn!”
Mọi người Nam gia nhìn nhau, âm thầm gật đầu.

Tiêu Dịch đối đãi Kiều Kiều nhà bọn họ phi thường kính trọng cẩn thận, nghĩ đến là thực để ý nàng.

Chỉ có muôn vàn để ý, tất cả đau sủng, bọn họ mới yên tâm để Kiều Kiều gả cho hắn.

Buổi trưa, Nam phủ mở tiệc.

Lão phu nhân cố ý mời Tiêu Dịch cùng toàn phúc phu nhân dùng bữa, mấy cái huynh đệ Nam gia đều thật cao hứng, liên tục chuốc rượu cho Tiêu Dịch cùng Khương Tuế Hàn bọn họ.

Nam Bảo Y không mặt mũi tiếp tục ngốc tại chính sảnh, tìm cái lấy cớ, trở về Triều Văn Viện trước.

Sính lễ đã chồng chất đến Triều Văn Viện.

Cả viện phồn hoa.

Rương gỗ đỏ đều mở, liếc mắt một cái nhìn lại, châu quang bảo khí, kim bích huy hoàng.

Nam Bảo Y ngồi xổm trước một rương gỗ đỏ, duỗi tay cầm lấy mấy xâu chuỗi ngọc trân châu mượt mà no đủ.

Trên chuỗi ngọc còn điểm xuyết hồng bảo thạch sang quý, cho dù mang ở cần cổ vẫn là coi như ngạch sức, nghĩ đến đều là rất đẹp.

Tỳ nữ đi qua, sôi nổi nghị luận.

Ngữ điệu, tràn ngập cực kỳ hâm mộ cùng kiêu ngạo.

Các nàng đều là nhìn Nam Bảo Y lớn lên, hiện giờ tiểu thư nhà mình được cô gia coi trọng như thế, các nàng cũng có chung vinh dự, thật là vui mừng.

Nghĩ đến ngày tháng sau này, sẽ càng ngày càng tốt.

Nam Bảo Y ghé vào rương đầy trân châu.

Rõ ràng nên là ngày vui mừng, nhưng trong đầu nàng hiện lên, lại luôn là kiếp trước, Trình gia nâng đến nhà nàng mười nâng sính lễ kia.

So với Nhị ca ca kinh diễm toàn thành, mười nâng sính lễ kia có vẻ đáng thương cỡ nào a!
Thì ra địa vị nữ tử ở trong long nam nhân, thật sự có thể thông qua sính lễ mà cân nhắc.

Tuy nhiên có gia tộc quá mức bần hàn, lấy không ra nhiều sính lễ, nhưng bọn họ cũng sẽ thành tâm thành ý mà cùng nhà gái thương lượng, cũng coi như thiệt tình muốn cưới.

Trình Đức Ngữ, rõ ràng gia tộc hiển hách phú quý, lại không chịu dùng nhiều một chút tiền bạc cho nàng.

Cưới nàng, cũng chỉ là vì ích lợi.

Kiếp trước, nàng thật đúng là có mắt không tròng a!
Nước mắt lặng yên lăn xuống.

Sau lưng truyền đến giọng nói lương bạc:
“Vì sao khóc thút thít?”
Nam Bảo Y xoa xoa nước mắt, vội vàng đứng lên.

Nàng xoay người, đám nha hoàn đều chẳng biết đi đâu.

Nam nhân khoanh tay mà đứng, môi hồng răng trắng, quan bào lạnh thấu xương.

Cố Sùng Sơn!
Nàng lui về phía sau nửa bước, “Cửu Thiên Tuế không ở trong cung hầu hạ Khương quý phi, sao lại tới nhà ta?”
Cố Sùng Sơn híp híp mắt, đồng tử xẹt qua cảm xúc không rõ.(ahr)
Hắn chậm rãi nói: “Quý phi nương nương nghe nói, Tiêu Dịch hạ sính mãn khiến cả thành kinh diễm, bởi vậy, cố ý phái bổn đốc chủ đến đưa hạ lễ.”
Nam Bảo Y càng thêm đề phòng.

Khương quý phi căm hận nàng cùng Nhị ca ca, nghe thấy bọn họ như vậy, chỉ biết càng thêm ghen ghét.

Phái Cố Sùng Sơn tới, tất nhiên sẽ không có chuyện tốt.

Cố Sùng Sơn tùy tay từ rương gỗ đỏ lấy ra mấy xâu hạt châu bích tỉ.

Đầu ngón tay nắn vuốt, hắn tươi cười châm chọc: “Cái gọi là sính lễ này, đều là bảo tàng của Vệ Quốc đi? Chỗ sính lễ này, vốn nên có một nửa là của ta.”
“Cửu Thiên Tuế thật thích nói giỡn.” Nam Bảo Y mặt không đổi sắc, “Đây là sính lễ Nhị ca ca cho ta, cái gì kêu vốn nên có một nữa là của ta ? Chẳng lẽ ngươi cũng hy vọng Nhị ca ca hạ sính cho ngươi?”
Cố Sùng Sơn mắt lạnh liếc hướng nàng.

Nàng cùng Tiêu Dịch đều là cùng một cái đức hạnh, đều là ăn không nhận.

Lúc trước đối phó Tiết Định Uy, đã nói rõ mỗi người một nửa chỗ tốt, Tiêu Dịch lại dám độc chiếm, thậm chí còn dám ở dưới mí mắt hắn, dùng này đám bảo vật này lấy lòng tiểu nha đầu Nam gia.

Đáy mắt Cố Sùng Sơn sát ý gợn sóng.

Hắn tạm thời không động vào Tiêu Dịch, nhưng lại động được nữ nhân của hắn(TD).

Hắn vứt bỏ chuỗi ngọc bích tỉ.

Làn gió thơm ập vào trước mặt.

Nháy mắt tiếp theo, Cố Sùng Sơn đã xuất hiện ở bên cạnh Nam Bảo Y bên.

Hắn giọng nói khàn khàn khinh mạn: “Quận chúa không hiếu kỳ, bổn đốc chủ hạ lễ, là cái gì sao?”
Làn gió thơm nồng đậm.

Trước mắt Nam Bảo Y từng đợt mơ hồ.

Nàng tinh tường ý thức được, Cố Sùng Sơn, tính toán đem nàng cướp đi từ Nam phủ.

Nàng đỡ lấy thái dương, giọng nói dần dần yếu bớt: “Cửu Thiên Tuế……”
Ý thức hoàn toàn biến mất.

Cố Sùng Sơn nhìn thiếu nữ mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn.

Mắt hẹp cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, hắn vốn muốn duỗi tay ôm lấy vòng eo thiếu nữ,nghĩ nghĩ, lại dùng một khối khăn tay to rộng che lại lòng bàn tay, mới nghiêm túc đỡ lấy nàng.

Hắn bắt cóc thiếu nữ, vận khinh công lặng lẽ rời khỏi Nam phủ.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad Bởi Anhheri.

Chương 430 Cố Sùng Sơn thân thế.

Khi Nam Bảo Y tỉnh lại, nghe thấy trong trướng có hương sen nhợt nhạt.

Nàng đỡ trán ngồi dậy, phòng ngủ xa lạ mà tinh xảo, góc cạnh đều thực sạch sẽ.

Nàng có chút hoảng hốt.(ahr)
Nơi này……!
Nàng tựa hồ đã từng tới.

Cố Sùng Sơn đẩy cửa ra, mặt vô biểu tình mà đem khay đặt ở trên bàn, “Tỉnh?”
Khay đặt một chén cháo gạo trắng.

Nam Bảo Y dần dần nhớ tới, đây là toà viện ở Tây Phủ viên của Cố Sùng Sơn trong Thịnh Kinh.

Đông Phủ viên tụ tập diễn lâu, tiểu quán xiếc ảo thuật, Tây Phủ viên còn lại là nơi những nhà phú quý đặt mua nhà riêng.

Kiếp trước nàng theo Cố Sùng Sơn ra cung, tới phủ Đế Sư tham gia yến hội, Cố Sùng Sơn khen ngợi thiếu nữ rót rượu “Tay như nhu di”, trước khi chia tay quyền thần đại nhân đã chặt đôi tay thiếu nữ đó đưa cho Cố Sùng Sơn.

Nàng bị kinh hách, hơn nữa hồi cung khi sắc trời đã tối, nên đã được Cố Sùng Sơn mang đến nơi này.

Mà hiện tại, nàng còn có rất nhiều giá trị lợi dụng, nàng cũng không cảm thấy Cố Sùng Sơn sẽ giết nàng ở chỗ này.

Giá treo một kiện tay áo mới tinh.

Nàng mặc tay áo vào, chậm rãi ngồi vào bên cạnh bàn.

Lấy muỗng sứ đảo cháo, nàng ghét bỏ: “Ta thường ngày chỉ dùng muỗng vàng.”
Nàng nếm một miệng nhỏ cháo, lại không chịu dùng, “Ta thường ngày chỉ ăn cháo tổ yến, loại cháo gạo trắng đạm bạc này, ngay cả nha hoàn bên người ta cũng ghét bỏ.”
Cố Sùng Sơn nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi đừng ăn.”
“Nói đi, mục đích bắt ta tới đây là gì?” Nam Bảo Y buông muỗng sứ, “Khương quý phi nhất định hạ lệnh cho ngươi tới giết ta, nhưng ngươi lại luyến tiếc.

Có phải ngươi muốn lợi dụng ta, áp chế Nhị ca ca? Hôm nay là ngày Nhị ca ca hạ sính, ngươi biết Nam gia vội vàng sửa sang lại sính lễ, Nhị ca ca bọn họ lại bận rộn uống rượu, bởi vậy cố ý chọn ngày này bắt cóc ta.

Cửu Thiên Tuế thật là thần cơ diệu toán.”
Cố Sùng Sơn nhìn chằm chằm nàng, dùng tay đè đè khóe môi.

Nam Bảo Y chần chờ.

Thằng nhãi này, không phải là muốn hôn nàng đi?
Chẳng lẽ sống lại một đời, Cửu Thiên Tuế nhìn trúng mỹ mạo của nàng, muốn nàng làm cung nữ hầu hạ ăn uống?
Nàng đề phòng: “Ta sống là người của Nhị ca ca, chết là ma của Nhị ca ca, ta không muốn làm cung nữ hầu hạ ăn uống.

Thỉnh Cửu Thiên Tuế tự trọng.”
Cố Sùng Sơn mím môi.

Sau một lúc lâu, hắn trầm mặc rời đi.

Nam Bảo Y nhịn không được nói thầm: “Rõ ràng là cái thái giám, còn ham sắc đẹp.!”
Nói thầm, nàng ngồi vào thêu ghế, muốn trang điểm lại.

Nhìn phía gương đồng, lúc này mới nhìn thấy khóe môi dính hai hạt gạo trắng.


Nam Bảo Y: “……”
Ý nghĩa Cố Sùng Sơn ấn khóe môi, là nhắc nhở miệng nàng dính hạt gạo?
Có chút xấu hổ.

Rửa mặt chải đầu thỏa đáng, nàng vẫn là dùng xong chén cháo kia.

Tạm thời không cần lo lắng chuyện sinh tử, lại tin tưởng Nhị ca ca sớm muộn cũng có thể tìm tới nơi này, bởi vậy nàng ôm tâm thái tới đâu hay tới đó, lắc lư ở nhà riêng của Cố Sùng Sơn.

Khi còn ở Cẩm Quan Thành, nàng cùng thái tử Sở Hoài Nam từng có giao dịch.

Hắn giúp nàng thay đổi lộ tuyến đường về của lão hoàng đế, nàng giúp hắn điều tra thân thế của Cố Sùng Sơn.

Nam Bảo Y đứng ở trên hành lang.

Tiểu đình viện dưới một gốc cây đào hoa, cánh cửa sơn hồng đóng chặt, nơi này là thư phòng của Cố Sùng Sơn.

Dựa theo tin tức Sở Hoài Nam cung cấp, hắn từng lật xem qua sổ sách trong cung, chỉ biết Cố Sùng Sơn bảy tuổi tiến cung, những chuyện trước và sau đó, trên sổ sách trống rỗng.

Hắn muốn biết bí mật của Cố Sùng Sơn.

Nam Bảo Y trầm ngâm thật lâu sau, đẩy cửa bước vào thư phòng.

Đã là hoàng hôn, quang ảnh ảm đạm.

Trong phòng châm một lò trầm hương, kệ sách san sát, giấy đôi phức tạp.

Nam Bảo Y xuyên qua kệ sách, nhìn quét qua trang chữ cổ treo ở trên tường, đi tới sâu trong thư phòng c.

Trên vách tường treo một bộ 《 Hạc đạo quán hoa sơn trà đồ 》.

Trong tranh Hạc đạo quán ở sườn núi, mưa xuân tí tách, hoa sơn trà phong nhã, cánh hoa như chén, ở giấy trên Tuyên Thành thanh tịch cùng nùng diễm hoàn mỹ mà hòa hợp thành một thể.

Kiếp trước, trong hoàng cung Nam Bảo Y đi theo Cố Sùng Sơn, cũng coi như kiến thức qua rất nhiều danh nhân cổ họa.

Nhưng bức họa này bút pháp đặc biệt, nàng không nhớ rõ vị đại sư nào có phong cách như vậy.

Hơn nữa……!
Nàng cũng chưa từng nghe nói qua có cái đạo quan nào là “Hạc đạo quán”.

Còn hoa sơn trà, nó ở Nam Việt Quốc thực tầm thường, nhưng lại là quốc hoa của Bắc Nguỵ quốc, là loại hoa được giới hội hoạ Bắc Nguỵ coi như thánh sủng.

“Đẹp sao?”
Sau lưng truyền đến quạnh quẽ dò hỏi.

Nam Bảo Y ngoái đầu nhìn lại, Cố Sùng Sơn khoanh tay mà đứng, tư thái lương bạc.

Nàng vào thư phòng của hắn, vốn là không trông cậy vào có thể giấu diếm được hắn.

Bởi vậy nàng thoải mái hào phóng gật đầu: “Đẹp, là ngươi vẽ sao?”
Cố Sùng Sơn nhìn phía bức hoạ cuộn tròn, “Nếu là ta vẽ, ngươi còn sẽ cảm thấy nó đẹp sao?”
“Lời này thật là kỳ quái.” Nam Bảo Y mỉm cười, “Một bức họa đẹp hay không đẹp, cùng người vẽ là ai có quan hệ gì?”
Nói xong, mới nao nao.

Nàng nghĩ tới.

Bởi vì Cố Sùng Sơn là cái thái giám, cho nên hội yến tao nhã trong cung, đều không cho phép hắn tham gia.

Cho dù hắn ở phương diện nhạc khí tạo nghệ có thể nói đứng đầu, cho dù là ở phương diện thư pháp hội họa điêu khắc có thể gọi là đại sư, nhưng thái giám chính là thái giám.

Những kẻ quyền quý đó bên ngoài cung kính mà gọi hắn Cửu Thiên Tuế, nhưng lại ngầm cho rằng, thái giám không xứng đụng vào nhạc cụ cao nhã, không xứng cùng người đàm luận cầm kỳ thư họa.

Đồ vật trải qua tay bọn họ vẽ, đều là dơ.(ahr)
Nam Bảo Y chần chờ mà nhìn chăm chú Cố Sùng Sơn.

Hắn vẫn đang nhìn bức họa kia, âm lãnh trong mắt đen nhánh đựng đầy cảm xúc nàng nhìn không hiểu.

Phảng phất cái Hạc đạo quán trong bức họa kia, từng là nơi hắn hồn khiên mộng nhiễu( việc làm cho nta ngày đêm không yên)……!
Mặt trời lặn về hướng tây.

Những ánh nắng cuối ngày, biến mất từ vạt áo Cố Sùng Sơn.

Đám tiểu thái giám tiến vào châm lửa đèn lưu li, lại lặng yên không một tiếng động mà lui ra.

Ánh nến nhảy lên ở trên khuôn mặt hắn.

Qua thật lâu thật lâu, hắn mới lạnh như băng chuyển hướng Nam Bảo Y, “Phòng bếp nhỏ đang hầm cháo tổ yến, sau nửa canh giờ mới có thể bắt đầu bữa tối.”
“Nga.”
Nam Bảo Y hô nhỏ.

Nàng nhìn theo Cố Sùng Sơn rời khỏi thư phòng, nhịn không được nhéo nhéo vạt áo.

Ánh nến nhảy lên.

Nàng ngồi xổm trước kệ sách chất đầy sách sử, nghiêm túc mà tìm kiếm 《 Nam Việt Quốc chí 》.

Hoa sơn trà là quốc hoa Bắc Nguỵ, mà năm Cố Sùng Sơn bảy tuổi xuất hiện ở hoàng cung Nam Việt quốc.

Không ngại làm một cái giả thiết lớn mật, Cố Sùng Sơn cùng Bắc Nguỵ, có rất nhiều liên hệ.

Như vậy chỉ cần tìm được đoạn lịch sử mười ba năm trước của Bắc Nguỵ cùng Nam Việt quốc, nói không chừng là có thể tìm được dấu vết để lại có liên quan tới Cố Sùng Sơn.

Nàng lật đến quyển sách mười ba năm trước, cầm đèn lồng nhìn kỹ.

Mười ba năm trước, vùng Nam Việt quốc cùng Bắc Nguỵ từng có một hồi chiến tranh.

Bắc Nguỵ thất bại, đưa tới hai vị con tin.

Trên sách cũng không có nhắc tới tên họ cùng xuất thân của con tin, chỉ sơ lược qua loa, viết là con tin bị giam cầm trong lãnh cung.

Nam Bảo Y càng thêm sinh nghi.

Nàng lại tìm ra quốc chí biên soạn gần đây của Bắc Nguỵ, nhanh chóng lật đến mười ba năm trước.

Cuộc chiến tranh kia, Bắc Nguỵ chiến bại, Bắc Nguỵ danh tướng Cố Tần, chết trận sa trường vạn tiễn xuyên tâm.

Vì cầu hòa, Bắc Nguỵ đưa đi thái tử năm ấy bảy tuổi tới Nam Việt quốc, cùng đệ đệ đồng bào của hắn.

Thái tử năm ấy bảy tuổi……!
Hoa sơn trà, Bắc Nguỵ, bảy tuổi, Cố Sùng Sơn……!
Thông tin ở trong đầu tụ hợp lại.

Một cái phỏng đoán đáng sợ, lặng yên ra đời.

Nếu thật sự như nàng suy nghĩ, như vậy bộ dáng Cố Sùng Sơn mỹ mạo môi hồng răng trắng khuynh tẫn thiên hạ, giơ tay nhấc chân hồn nhiên thiên thành quý khí, cùng với thiên phú ở phương diện nhạc cùng cầm kỳ thư họa……!
Tựa hồ, đều có thể được giải thích.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.

Chương 431 hắn, như thế nào xứng không được quận chúa?
“Lạch cạch” một tiếng, quyển sách rơi xuống đất.

Trong thư phòng yên tĩnh, tiếng vang phá lệ rõ ràng.

Nam Bảo Y luống cuống tay chân mà nhặt lên quyển sách đặt lại chỗ cũ, trong lòng lại như là đang đánh trống.

Cố Sùng Sơn, sẽ là thái tử Bắc Nguỵ năm đó sao?
Nhưng theo nàng biết, hiện giờ Bắc Nguỵ đã có thái tử mới, quý phi sinh ra, kế thừa mỹ mạo hoàng tộc Bắc Nguỵ, cùng Thẩm Nghị Triều là tứ đại công tử.

Nếu Cố Sùng Sơn, thật là thái tử Bắc Nguỵ năm đó……!
Như vậy khi hắn còn bé, đến tột cùng ở trong hoàng cung đã trải qua cái gì mới biến thành như bây giờ, lại là như thế nào sống một ngày bằng một năm mà đi đến hôm nay?
Đã là đêm xuân.

Ánh trăng trong sáng, gió lạnh thổi cửa sổ, tay áo rộng của thiếu nữ nhẹ nhàng lay động, đầu ngón tay trắng nõn tô hồng lan tràn nhè nhẹ lạnh lẽo.

Trong đầu nàng, cầm lòng không đậu mà hiện ra một câu:
—— có người, sinh ra liền có đã tội.

Đây là lúc trước ở Kiếm Môn quan, Cố Sùng Sơn nói qua.

Nàng hoảng hốt mà đi ra thư phòng, trên hành lang treo một loạt đèn lồng, Cố Sùng Sơn ngồi quỳ trên đệm hương bồ, đang chà lau đàn hồ cầm hoa mộc trước mặt.

“Biết khiêu vũ không?”
Hắn nhàn nhạt hỏi.

Nam Bảo Y lắc đầu.

Kiếp trước ở hoàng cung, Cố Sùng Sơn cũng từng hỏi nàng vấn đề này.

Nàng trả lời không biết, sau đó đã bị thằng nhãi này đưa vào cung đình Giáo Phường Tư.

Nhưng mà ước chừng đời trước đầu nàng bị lừa gặm, học suốt nửa tháng vẫn là không học được, cuối cùng còn bị cung nữ Giáo Phường Tư ghét bỏ mỗi bữa cơm ăn quá nhiều, trực tiếp đem nàng đuổi về Tây Hán.

Một đời này, nàng vẫn là không biết khiêu vũ.

Nàng cho rằng Cố Sùng Sơn muốn tức giận.

Nhưng cũng không có.

Hắn biểu tình bình tĩnh: “Lại đây, ta dạy ngươi kéo cầm.”
Hắn cầm nghệ đứng đầu thiên hạ, hắn nguyện ý chỉ dạy, tất nhiên Nam Bảo Y không có đạo lý không học.

Nàng tiến lên, ngồi quỳ trên đệm hương bồ bên cạnh hắn.

Nam nhân giảng giải thật sự cẩn thận.

Gió đêm thổi tắt mấy chiếc đèn lồng, nhưng tối nay ánh trăng trong sáng.

Nam Bảo Y không thể lắng nghe hắn giảng giải.

Nàng nhìn chăm chú vào Cố Sùng Sơn, lông mi hắn quá mức thon dài, thời điểm rũ xuống mi mắt, cơ hồ che khuất hơn phân nửa đồng tử, làm nàng không cách nào bắt giữ được cảm xúc trong mắt hắn.

Khuôn mặt trắng nõn mỹ mạo, càng hiện cánh môi đỏ bừng như hoa cánh.(ahr)
Hắn thực sạch sẽ, từ cổ áo đến cổ tay áo, lại đến đầu ngón tay, đều sạch sẽ, thậm chí còn cẩn thận huân hương thanh liên lạnh lẽo.

Hắn đang nói cái gì “Cầm cung”, “Cầm ống”.

Theo sau, tiếng đàn như nước chảy lặng yên vang lên.

Cây hoa đào bên tiểu đình viện kia, cả cây nở rộ, dưới ánh trăng giống như tuyết bay kéo dài phiêu linh, ôn nhu mà dừng ở trên đầu vai cùng bào vạt của hắn.

Nam Bảo Y không cẩn thận học qua âm luật, nhưng nàng từ tiếng đàn nghe ra một loại bi thương.

Nước mắt vô cớ lăn xuống.

Kiếp trước cũng là như thế, Cố Sùng Sơn mỗi khi kéo cầm, nàng đều sẽ ngồi quỳ ở bên cẩn thận nghe, nhưng mà nghe, nàng liền sẽ ngăn không được mà rơi lệ……!
Chờ đến một khúc kết, làn váy lụa mỏng của thiếu nữ đã nhuộm thành thâm sắc.

Cố Sùng Sơn buông cầm cung, ngước mắt nhìn nàng.

Ánh trăng tịch mịch.

Thiếu nữ mặt đều là nước mắt, hai vai nhỏ bé yếu ớt nhẹ nhàng lay động, lại là nghẹn ngào không thể nói.

Cố Sùng Sơn nhẹ giọng: “Vì sao khóc thút thít?”
Nam Bảo Y giữa mày nhăn lại: “Tiếng đàn của Cửu Thiên Tuế, cất giấu chuyện xưa……!Như là sa trường nhuộm máu, như là thâm cung thê lương, như là sử sách tuyệt tình, như là trung thần bị hãm hại, như là thâm tình bị cô phụ, như là hài tử mất đi cha mẹ che chở, còn có, vô tật mà chấm dứt……”
Cố Sùng Sơn lẳng lặng nhìn nàng.

Thật lâu sau, hắn duỗi tay, muốn giúp cái cô nương này lau đi nước mắt đầy mặt.

Đầu ngón tay chạm đến đến khuôn mặt mềm mại trắng nõn, lại nhẹ nhàng run lên, rất nhanh liền thu hồi.

Hắn từ túi tay áo lấy ra một khối khăn mới tinh, thật cẩn thận lau đi nước mắt, “Một khúc đàn mà thôi, có cái gì phải khóc? Ngươi nếu không thích, ta lại không đàn là được.”
Nam Bảo Y nghẹn ngào.

Nàng không tránh đi khăn tay của hắn.

Cố Sùng Sơn từ đầu tới cuối rũ lông mi, chỗ sâu trong đồng tử kia có chút thấp thỏm nhỏ đến khó phát hiện, hiện giờ đêm mây khói lặng yên tiêu tán.

Sấm mùa xuân loé qua, ngoài trời bắt đầu nổi mưa phùn.

Cố Sùng Sơn thu hồi khăn tay, nhẹ giọng nói: “Về phòng đi.”
Nam Bảo Y hồng vành mắt đứng lên, hành lễ, xoay người đi về phòng.

Nước mưa bắn vào hành lang, làm ướt tà váy nàng.

Hắn nhìn theo thân ảnh của nàng biến mất ở cuối hành lang vũ, nói: “Đi chợ mua chút áo váy.”
Tiểu thái giám từ chỗ ngoặt chỗ đi ra, hiếu kỳ nói: “Mua cho Bảo Nghi quận chúa sao? Nhưng mà quý phi nương nương lệnh cho ngài giết nàng, ngài lại đem nàng nuôi dưỡng ở đây? Quận chúa mất tích, bên ngoài đều nháo đến lật trời, Tiêu Dịch còn mang theo ám vệ lục soát thành đâu, vạn nhất lục soát tới nơi này ——”
“Ngu xuẩn!”
Hắn bỗng nhiên thay đổi gương mặt, giơ tay hung hăng cho chính mình một cái tát.

“Chủ tử thích nàng, dưỡng cũng liền dưỡng, tính chuyện gì? Chủ tử chúng ta xuất thân cao quý, sao có thể không xứng được quận chúa?! Nếu là không có chuyện năm đó, chủ tử chúng ta chính là thái tử Bắc Nguỵ, như thế nào không xứng được quận chúa? Như thế nào không xứng được quận chúa?!”
Tiểu thái giám cuồng loạn, mặt lộ vẻ dữ tợn.

Nước mưa rơi ở hành lang, hơi lạnh.


Cố Sùng Sơn nhắm mắt lại, ách giọng: “Ồn ào.”
Tiểu thái giám đi mua áo váy.

Cố Sùng Sơn ôm hồ cầm đứng lên, chậm rãi bước vào thư phòng.

Ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách, lạnh lẽo dần dần lan tràn, theo da thịt chuyển hướng khắp cơ thể.

Cố Sùng Sơn ngồi ngay ngắn ở sau án thư, từ ngăn chỗ sâu trong lấy ra một quyển sách.

Sách bị lật rất nhiều lần, trang giấy ố vàng phát giòn, tranh vẽ phong phú, là giảng giải những chuyện quan hệ nam nữ trong khuê phòng.

Hắn nương nhóm lò, cho dù đối với nội dung trang sách đã thuộc làu, cũng vẫn lật từng trang mà xem.

Trong đầu hiện ra giọng nói và dáng điệu nụ cười của Nam Bảo Y.

Nàng không chê hắn dơ bẩn.

Nàng sẽ vì tiếng đàn của hắn mà rơi nước mắt, nàng nghe hiểu được âm luật của hắn.

Trên khuôn mặt nam nhân mỹ mạo tuyệt luân, hiện ra ôn nhu chưa bao giờ từng có.

Nhưng mà tay lật sách, lại ngăn không được mà run rẩy.

Dần dần, phần ôn nhu kia bị lệ khí thay thế, hẹp mắt phiếm hồng mà thở hổn hển, không kiềm chế xé hỏng một trang giấy.

Hắn cười nhẹ hai tiếng, đem một quyển sách hoàn chỉnh, đều xé thành mảnh nhỏ.

Giấy vụn bay múa, tựa như cánh hoa điêu tàn.

Hắn ngồi ở giữa đám vụn giấy bay, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một đêm mưa phùn.

Sáng sớm, Nam Bảo Y rời giường trang điểm chải chuốt.

Đêm qua nghe xong tiếng đàn của Cố Sùng Sơn, hung hăng khóc một hồi, khi rời giường tâm tình thực vui sướng.

Thời điểm thay quần áo, phát hiện tủ quần áo nhiều thêm mười mấy bộ váy sam, hết sức xa quý.

Nàng không khỏi mỉm cười.

Đừng nói, Cố Sùng Sơn nhìn lạnh như băng, nhưng vẫn là thực hiểu biết nữ nhân.

Nàng chọn kiện áo váy lụa mỏng vàng nhạt, nâng bước ra ngạch cửa.

Chính sảnh, Cố Sùng Sơn mới vừa dùng xong đồ ăn sáng.

“Cửu Thiên Tuế mặc triều phục, đây là muốn vào cung sao?” Nam Bảo Y bước vào ngạch cửa, “Ngươi không sợ ta trộm chạy trốn?”
Cố Sùng Sơn không phản ứng nàng.

Hắn rửa qua tay, mặt lạnh lùng rời đi.

Nam Bảo Y không khỏi nhướng mày.

Thằng nhãi này đêm qua còn rất ôn nhu, như thế nào buổi sáng hôm nay dường như thay đổi thành một người khác, hỉ nộ vô thường như vậy, quả nhiên là nhân vật biến thái giống như quyền thần đại nhân.

Đồ ăn sáng có cháo tổ yến.

Nàng bưng lên chén nhỏ bạch ngọc mạ vàng, muỗng vàng hoa sen là phong cách nàng thích nhất.

Thân thế quá khứ của Cố Sùng Sơn, nàng đã có suy đoán đại khái.

Có nên thực hiện giao dịch lúc trước, đem bí mật này nói cho Sở Hoài Nam hay không?
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.

Chương 432 ngươi hy vọng ta như thế nào đối đãi ngươi?
Cháo tổ yến hầm đến thơm ngọt mềm mại.

Nam Bảo Y rũ lông mi, đáy lòng sinh ra một tia dao động.

……!
Nam Bảo Y ở tòa biệt viện này đã nhiều ngày.

Cố Sùng Sơn tựa hồ rất nhàn, hoàng hôn mỗi ngày đều sẽ trở lại nơi này, dạy nàng kéo hồ cầm, dạy nàng các loại âm luật, nhưng mà nàng lại từ sắc mặt thái giám đi theo, nhìn ra Thịnh Kinh thành cũng không thái bình.(ahr)
Nghĩ đến, Nhị ca ca nhất định là vì nàng, đang quấy dư luận đến xôn xao.

Đêm xuân yên tĩnh.

Dưới hành lang, Nam Bảo Y điều chỉnh huyền cầm, trong lòng nghĩ chuyện này.

Cố Sùng Sơn uống trà, làm như thuận miệng nhắc tới: ” 10 ngày nữa, chính là kỳ thi mùa xuân.

Ngươi đoán, năm nay quan chủ khảo là những vị nào?”
Nam Bảo Y không chút để ý: “Khương thái phó Khương Hoa, khẳng định là chủ khảo, hắn bao năm qua đều phải làm quan chủ khảo.”
Cố Sùng Sơn gật đầu, “Dư lại hai vị, là thái sử lệnh Thư Sưởng Vĩnh, cùng Tiêu Dịch.”
Nam Bảo Y kinh ngạc.

Khoa cử khảo thí, ba năm một lần, là con đường người đọc sách bước vào quan trường quan trọng.

Quan chủ khảo giống nhau đều là từ quan lớn quyền quý học thức uyên bác đảm nhiệm, kiếp trước Nhị ca ca cũng không có làm qua quan chủ khảo, sao một đời này lại lăn lộn ra làm cái chủ khảo?
Kiếp trước hắn tốt xấu còn tham gia qua khoa cử, nhưng kiếp này hắn khoa cử cũng chưa tham gia qua, ngay cả tú tài cũng không phải, hắn làm cái chủ khảo gì?
Làm như nhìn ra nàng nghi ngờ, Cố Sùng Sơn nhàn nhạt giải thích: “Hắn vì tìm ngươi, nháo đến dư luận xôn xao.

Hoàng đế vì trấn an hắn, đuổi hắn đảm nhiệm chủ khảo kỳ thi mùa xuân thi hội này.

Nghĩ đến, cũng có ý tứ cân bằng Khương gia.”
Nam Bảo Y hiểu ra.

Thái sử lệnh Thư Sưởng Vĩnh, là phụ thân Thành trắc phi Thư Lý Lý, cũng là nhân vật trọng yếu bên phe phái Khương gia.

Nếu không muốn để phe phái Khương gia khống chế khoa cử, phải an bài từ quan chủ khảo.

Lão hoàng đế, đây là đem quyền thần đại nhân ra để cân bằng triều đình.

Nàng kéo hồ cầm.

Hiện giờ, nàng đã có thể kéo một khúc hoàn chỉnh.

Nàng cúi đầu nhìn chăm chú huyền cầm, trong đầu hiện ra chuyện ngày ấy ở Ngọc Lâu Xuân.

Nàng cùng Nam Yên đều muốn đối phó Khương gia, từng ở viết xuống phương pháp phá địch trong lòng bàn tay đối phương.

Nam Yên viết chính là, kỳ thi mùa xuân.

Nàng viết, cũng là kỳ thi mùa xuân.

Khương thái phó Khương Hoa, đảm nhiệm quản chủ khảo bảy tám thứ kỳ thi mùa xuân, môn sinh bạn cũ của hắn trúng tuyển nhiều đếm không xuể, cơ hồ lũng đoạn nửa cái triều đình, còn không tính quan viên ngoài Thịnh Kinh.

Đây cũng là nguyên nhân Khương gia đại thế.

Mà muốn nói trong đó không có điều mờ ám, nàng không tin.

Lợi dụng lần kỳ thi mùa xuân này, tìm chứng cứ phạm tội lấy công làm tư rối kỉ cương của Khương thái phó, là có thể đem hắn từ vị trí thái phó kéo xuống tới.

Không có hắn chống lưng, Khương quý phi lại tính cái gì?
Nhưng muốn tới tham gia kỳ thi mùa xuân, đầu tiên nàng phải rời đi nơi này.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Nàng buông hồ cầm, trịnh trọng nói: “Cửu Thiên Tuế, thứ ta không thể tiếp tục ngốc tại nơi này.”
Cố Sùng Sơn uống trà.

Hắn thần sắc đạm mạc, không có phản ứng nàng.

Nam Bảo Y đứng dậy, hướng hắn hành lễ, “Đối Khương quý phi bằng mặt không bằng lòng, không có thương tổn tánh mạng ta, thậm chí còn dạy ta âm luật cùng hồ cầm, ta thực cảm kích Cửu Thiên Tuế.

Chỉ là ta còn có chuyện quan trọng trong người, xin cáo từ trước.”
Nói xong, vội vàng đi về cuối hành lang.

Cố Sùng Sơn đậy lắp chung trà.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Bảo Y, mắt hẹp dần dần lãnh khốc.

Hắn trầm giọng: “Muốn đi thì đi, ngươi cho rằng nơi này là nơi nào?”
Nam Bảo Y căn bản không quay đầu lại.

Cố Sùng Sơn sắc mặt lạnh vài phần, ném chung trà thanh ngọc đi, vỡ nát bên chân thiếu nữ, nước trà rơi li li mà bắn trên áo váy nàng.

Nam Bảo Y xoay người.

Ánh trăng thanh u, nàng nhìn chằm chằm Cố Sùng Sơn, quanh thân căng chặt, như là thú nhỏ chuẩn bị chiến đấu,
“Không được đi.”
Cố Sùng Sơn gằn từng chữ một mà cường điệu.

Nam Bảo Y bật cười, “Cửu Thiên Tuế, ta không có khả năng ở chỗ này ngốc cả đời, ta cũng phải về nhà.

Ta biết ngươi ở chỗ Khương quý phi không dễ bàn giao, không bằng ngươi liền nói cho nàng ta, mấy ngày này ta ở trên tay ngươi ăn rất nhiều khổ, làm phối hợp, thời điểm ta xuất hiện trước mặt người ngoài, sẽ làm chính mình thoạt nhìn tiều tụy đáng thương chút.

Nghĩ đến, trong lòng nàng ta sẽ thoải mái.”
“Ngươi cảm thấy, ta đem ngươi tới nơi này, là vì ứng phó nàng ta sai sử?”
“Là vì ứng phó nàng ta, cũng là vì áp chế Nhị ca ca.”
Mây đen che đi ánh trăng.

Nam Bảo Y đứng ở bên trong bóng cây hoa đào, biểu tình thong dong trầm tĩnh.

Cố Sùng Sơn thân thế đáng thương là đáng thương, nhưng tính cách cũng thực sự ác liệt.

Nếu không có Nhị ca ca kiếp trước ghét nàng tận xương, nàng quả thực cũng phải hoài nghi, thằng nhãi này kiếp trước thu lưu nàng, lại kéo nàng máu tươi đầm đìa xuyên qua con hẻm, có phải cũng là vì lấy nàng uy hiếp Nhị ca ca hay không.

Gió nổi lên.

Đèn lồng trong hành lang, lần lượt bị gió thổi tắt.

Khuôn mặt Cố Sùng Sơn lung ở trong bóng tối, so ngày thường càng thêm đáng sợ.

Hắn môi đỏ nhấp thành độ cung hung ác, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Không được đi.”
Muốn nàng ở tại tòa biệt viện này.

Nàng ở chỗ này, khi hắn từ hoàng cung trở về, mới có thể sinh ra một loại chờ đợi về nhà.

Nàng không ở nơi này, nơi này liền chỉ là biệt viện vắng vẻ, cùng hoàng cung không có bất luận cái gì khác nhau.

Nam Bảo Y nhìn hắn.

Hiện tại Cố Sùng Sơn, hơi thở cùng kiếp trước khi tức giận giống nhau như đúc.

Là nàng khinh thường, nàng đã quên khi Cố Sùng Sơn tức giận có bao nhiêu đáng sợ.

Nàng theo bản năng lui về phía sau.

Cố Sùng Sơn đã bước xuống bậc thang, trầm khuôn mặt đi bước một về hướng nàng, “Không được đi.”
Nam Bảo Y nuốt nuốt nước miếng.

Nàng bỗng nhiên xoay người, chạy như bay về phía cánh cửa cuối đình viện.

Nhưng Cố Sùng Sơn càng nhanh hơn!
Thân hình nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nàng, hắn nắm lấy cánh tay của nàng, đem nàng té ngã thật mạnh trên đất!
“Ta nói, không được đi!”
Hắn gằn từng chữ một, sắc mặt hết sức hung ác.

Nam Bảo Y tim đập cực nhanh, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn, không ngừng lùi bước về hướng góc.

Cố Sùng Sơn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, duỗi tay chế trụ gò má nàng, ách giọng: “Thông minh như ngươi, ước chừng sớm đã đoán được bí mật của ta đi?”
Nam Bảo Y cắn môi, không hé răng.

“Ta khi còn bé đi vào hoàng cung Nam Việt quốc, tiểu cung nữ hầu hạ ta, đôi mắt cực kỳ giống ngươi.

Nàng từng cười nói, muốn cả đời hầu hạ ta.

Nhưng khi ta thành thái giám, nàng lại là kẻ đầu tiên rời khỏi ta.

Nàng đem tiền bạc hối lộ ma ma chưởng sự, nàng thành công được điều đi Thượng Y Cục càng có tiền đồ hơn.”
Cố Sùng Sơn kéo kéo môi, tươi cười có chút quỷ dị, “Ngươi đoán, sau khi ta đắc thế, đối đãi nàng ta như thế nào?”
Nam Bảo Y nhỏ giọng: “Giết nàng.”
“Đúng, giết nàng.

Nàng quỳ gối bên chân ta liều mạng dập đầu, cởi bỏ y khấu, khóc kêu muốn làm cung nữ hầu hạ ta.

Nhưng khi đó ta, đã không còn để ý nàng.

Ta sai người thiêu chết nàng, còn đem tro cốt rải tại khắp góc hoàng cung.”
Cố Sùng Sơn nghiêng đầu, đầu ngón tay như là rắn độc lạnh băng, chậm rãi phác họa mặt mày Nam Bảo Y mặt, “Cho nên, ngươi hy vọng ta đối đãi người như thế nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.