Bạn đang đọc Tiểu Kiều Của Quyền Thần – Chương 23: Ghét Nhất Nhị Ca Ca
Nàng ân cần mang canh cá ra, ” Ta nếm mười phần mỹ vị, lập tức liền nghĩ đến nhị ca ca.
Ngươi đọc sách vất vả, phải bồi bổ thật tốt mới được.”
Tiêu Dịch tiếp nhận chum sứ trắng nhỏ nàng đưa tới.
Ăn một chút, hắn cười lạnh: ” Nam Bảo Y, ngươi bắt thị nữ của ta làm canh đến hiếu kính ta?”
Nam Bảo Y ngượng ngùng, ” Theo nhị ca ca nói, cái này không phải đại biểu cho trong lòng ta có ngươi sao? Huống chi canh cá bổ dưỡng, uống nhiều chút sẽ thông minh, vì lẽ đó nhị ca ca uống nhiều một chút đi.”
Nói xong, lại cảm thấy lời nói của mình có gì sai sai, phảng phất Tiêu Dịch giống như rất vụng về.
May mắn Tiêu Dịch không cùng nàng so đo.
Nàng trống cằm trên mặt thư án, giọng trẻ con: ” Nhị ca ca, ngươi gần đây đang đọc sách gì? Chừng hai năm nữa là khoa cử khảo thí, ngươi phải chuẩn bị thật tốt nha!”
Chớp chớp mắt phượng, nàng lại nói: ” Nhị ca ca, cuối tháng có lễ thưởng hoa, ta dự tính tham gia so tài ở thịnh hội.
Chỉ là đề vào cửa liên quan tới Tứ Thư Ngũ Kinh, ta đầu óc đần, sợ không trả lời tốt, mấy ngày nay ngươi có thể dạy ta đọc sách không?”
” Không thể.”
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Nam Bảo Y âm thầm liếc mắt.
Liền biết hắn sẽ cự tuyệt.
Nàng một tay chống hông, mặt trầm ngâm, chân đi đi lại lại vài bước, ” Lần trước thấy tứ ca ca trong phủ đọc sách.
Hắn tụng đi tụng lại một câu cái gì mà đại học chi đạo, tại minh đức…Cái gì thân dân, cái gì chí thiện…”
” Đại học chi đạo, tại minh đức, tại thân dân, tại đình chí thiện.”
” Đúng đúng đúng, chính là câu nói này!” Nam Bảo Y vỗ hai tay, hai, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, ” Nghe nói câu nói này phi thường nổi danh, ngươi nói trong thịnh hội thưởng hoa có thể dùng nó làm câu hỏi vào cửa hay không?”
Nàng rõ ràng, thịnh hội thưởng hoa không dùng nó làm câu hỏi.
Ngược lại là trong kỳ thi hương, thi luận văn chính là dùng câu này.
Sở dĩ nhớ đọc, là bởi vì Trình Đức Ngữ tham gia thi hương.
Thi xong còn đem bài luận văn của mình chép ra cho mọi người xem.
Nhận được khen ngợi, tất cả mọi người đều biết đích thứ tử Trình gia đầy bụng kinh luân có hy vọng làm quan.
Cuối cùng thành tích thi hương công bố, cũng đúng là Trình Đức Ngữ đứng thứ nhất.
Năm đó nàng cũng có đọc, rõ ràng nàng không thích đọc sách nhưng vẫn đọc lặp đi lặp lại bài thi của hắn, đến bây giờ vẫn có thể hồi tưởng lại nội dung bài thi.
Nàng không bỏ ra nổi một vạn lượng bạc trả lại cho Tiêu Dịch, chỉ có thể dùng loại biện pháp quanh co này tiết lộ đề mục khảo thí cho hắn biết.
Thế nhưng là Tiêu Dịch cũng không thèm để ý, ” Thịnh hội thưởng hoa, chỉ là trò tiêu khiển của quyền quý, đề vào cửa cũng sẽ không phức tạp.”
” Nếu là khoa cử khảo thí, sẽ ra dạng đề mục này sao? Nếu như thi đến, nhị ca ca sẽ đáp lại như thế nào?”
Tiêu Dịch hướng mắt nhìn Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương lại chạy tới trước thư án, hai tay chống cằm, bên trên búi tóc song hoà buộc lỏng lẻo dây bện từ tơ vàng, mười phần tinh nghịch đáng yêu.
Mặc dù chỉ chốc lát, hắn vươn tay, rút ra dây cột tóc của nàng.
Tóc tiểu cô nương vừa mịn vừa mềm, từ trong bàn tay hắn đổ xuống, cảm xúc như tơ lụa.
Nàng có chút không hiểu nghiêng đầu.
Khuôn mặt bánh bao trắng nõn đáng yêu, mắt phượng dài nhỏ kiều mị, miệng nhỏ giống như hoa anh đào đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy sau khi lớn lên sẽ là một tuyệt đại phong hoa.
Tiêu Dịch nhớ tới lúc dùng trà tại tửu lâu, người người đều tán dương ngoại thất nữ Nam Mạo Mạo cực đẹp.
Nhưng hắn lại cảm thấy, chừng hai năm nữa, thiếu nữ đẹp nhất Cẩm Quan thành tất nhiên là Nam Bảo Y.
” Nhị ca ca, ngươi tháo dây cột tóc ta làm gì?”
Tiểu cô nương không vui.
Tiêu Dịch lấy lại tinh thần.(ahr)
Hắn vừa mới nhìn thấy dây cột tóc của tiểu cô nương bị lỏng, vốn muốn giúp nàng thắt chặt lại một chút.
Đi qua nháy mắt, lại trực tiếp thả tóc của nàng xuống.
” Ghét nhất Nhị ca ca…”
Tiểu cô nương mềm mềm hờn dỗi, quay lưng lại, đi đến trước gương đồng.
Lại lấy ra hai dây cột tóc mới, bản thân cố gắng tự chải đầu.
Tiêu Dịch nhìn nàng.
Dáng vẻ tóc nàng tản mát rất đẹp, so lúc trải lên càng đẹp hơn.
Hắn nhìn xem Nam Bảo Y chậm rãi cột lại tóc cho tốt, có loại xúc động lại muốn tháo xuống.
” Tiểu thư!”
Bên ngoài thư phòng đột nhiên vang đến tiếng Hà Diệp gõ cửa.
Nam Bảo Y cột lại tóc tán loạn trên thái dương, ” Chuyện gì vậy? Ta đang cùng nhị ca ca đọc sách đâu.”
Hà Diệp quẫn bách đẩy cửa ra, ” Tiền viện truyền đến tin tức, tam lão gia cả ngày không ăn không uống, ai khuyên cũng không được….!Nô tỳ lo lắng tam lão gia sảy ra chuyện, tới nói với tiểu thư một tiếng, tiểu thư có muốn đi nhìn một cái không?”
” Lão cha của ta thật không khiến người ta bớt lo mà!”
Nam Bảo Y thở dài, cầm theo hộp cơm đựng canh cá Tiêu Dịch mới uống một ít, cùng Hà Diệp đi tiền viện.
Trên tay Tiêu Dịch vẫn cầm hai dây cột tóc như cũ.
Dây cột tóc tinh xảo, dùng tơ vàng cùng tơ hồng bện lại mà thành, quý giá sạch sẽ.
Hắn cúi đầu hít hà.
Phía trên tựa hồ còn lưu lại hương hoa sen đặc hữu của tiểu cô nương.
Hắn trầm mặc thật lâu, ma xui quỷ khiến đem dây cột tóc thắt lại trên cổ tay.
…….
Tiền viện.
Nam Bảo Y đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng yên tĩnh, sau tấm bình phong được châm mấy ngọn đèn, lờ mờ chiếu rọi bóng người dựa nghiêng trên giường rộng.
Nàng mang theo hộp cơm đi qua, ” Phụ thân.”
Nam Quảng xoay người vào tường, không để ý tới nàng.
” Nghe nói ngài không ăn không uống, nữ nhi vô cùng lo lắng, cố ý nấu canh cá tới thăm ngài.”
Nam Quảng khóc ròng nói: ” Các người đều không muốn ta được tốt, trong lòng ta biết rõ ràng…!Ta chỉ là muốn cưới Tiểu Mộng qua cửa, làm sao lại khó như vậy?”
” Trong phủ không có người nào không mong ngài tốt.”
” Tại sao không cho ta cưới Tiểu Mộng?”
Nam Quảng đột nhiên ngồi dậy, ” Nói tới nói lui, chính là các ngươi ghen ghét ta tìm được chân ái, ghen ghét ta cùng Tiểu Mộng ân ái ngọt ngào.”
Nam Bảo Y chấn động nổi một đám da gà.
Nàng sờ lên quai hàm, thực sự là răng đều bị hắn làm chua mất….
Nàng ngồi bên cạnh bàn tròn, lấy ra canh cá, ” Ngài tận mắt thấy, tổ mẫu rõ ràng là cho phép Liễu di vào cửa.
Đáng tiếc Liễu di không chịu thành thật, che giấu chuyện khế ước bán thân với chúng ta, cái này có thể trách ai?”
Canh cá rất ngon.
Nam Bảo Y khuấy khuấy canh cá, bản thân uống một muôi ” Ngài nếu như không chịu ăn, vậy liền để bị đói như thế đi, lúc nào nghĩ thông suốt rồi thì ăn.
Ngô, cái canh này thật thơm ngon.”
Thời điểm uống tới muôi thứ hai, nàng chợt nhớ tới cái thìa này Tiêu Dịch đã dùng qua.
Nàng cầm khăn lau lau khoé môi, bất động thanh sắc buông thìa xuống.
Nam Quảng sớm đã đói đến không chịu được.
Hắn che lấy bụng đói lép xẹp, trông mà thèm liếc nhìn qua canh cá một cái.
Nửa ngày, hắn liếm liếm môi, ” Đã là ngươi cầu vi phụ ăn, vi phụ liền thoả mãn lòng hiếu thảo của ngươi.”
Hắn không kịp chờ đợi đi đến cạnh bàn, ngay cả thìa cũng không để ý tới dùng, ôm lấy chum nhỏ uống sạch.
Nam Bảo y nhịn cười không được.
Nàng tri kỷ giúp Nam Quảng lau nước canh khéo miệng,” Ngài cũng là người trưởng thành, không thể chỉ vì vui vẻ của bản thân, cũng phải vì tổ mẫu cân nhắc.
Liễu di cũng không phải loại thiện lương, từ việc nàng giấu diếm chuyện văn tự bán mình liền có thể nhìn ra nàng là người rất có tâm tư.
Ngài đừng lại có chấp mê bất ngộ, người một nhà chúng ta trong phủ sinh hoạt vui vẻ không phải là tốt sao?”.