Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 210: Thư Tình Của Tiêu Dịch


Bạn đang đọc Tiểu Kiều Của Quyền Thần – Chương 210: Thư Tình Của Tiêu Dịch


C235: Nàng cảm thấy mình không sạch sẽ.
Kẹo, hồ lô, hồ….
Nam Bảo ấy nhìn chằm chằm lão gia gia bán kẹo mứt quả ven đường, khuôn mặt nhỏ dần vặn vẹo.
Tiêu Dịch ghìm lại dây cương hỏi:” Đến cùng là có muốn hay không?”
Nam Bảo Y cực kỳ khó xử, quyết tâm để Tiêu Dịch tốn kém, vì vậy nói:” Nhị ca ca mua toàn bộ đi, ta thích mứt quả.”
” Nhiều như vậy, ngươi ăn không hết.”
” Ta sẽ ăn hết.”
Tiêu Dịch thanh toán một thỏi bạc.
Lão gia gia cầm lấy thỏi bạc tươi cười rạng rỡ, đừng nói là mứt quả, ngay cả bó rơm cắm mứt quả cũng đưa luôn cho Nam Bảo Y.
Nam Bảo Y ngồi trên lưng ngựa, trong tay ôm cây bó rơm còn cao hơn so với người nàng.
Trên bó rơm cắm đầy mứt quả, cũng phải hơn trăm xâu.
Đường phèn bọc bên ngoài bị nắng xuân chiếu vào có chút tan chảy, quả mận bắc đỏ chói, nhìn một chút đã cảm thấy chua ngọt ngon miệng, mười phần mê người.
Nam Bảo Y cầm một xâu, nhàn nhạt cắn một miếng nhỏ.
Chua ngọt vừa phải, ăn rất ngon.
Nàng ăn nửa xâu, dần dần càng ăn càng chua, ngay cả hàm răng đều ê.

Tiêu Dịch thấy tốc độ nàng ăn chậm lại, cười nhạo:”Không ăn được?”
” Ăn được…!ta chỉ là chậm rãi thưởng thức, ta nhất định có thể một trăm xâu kẹo hồ lô.”
Nam Bảo Y mạnh miệng nói, lại nhìn chằm chằm vào nửa xâu kẹo hồ lô còn lại mà thấy buồn rầu.
Cứ tiếp tục ăn, răng của nàng liền cũng chua luôn.
Nhưng nếu nàng không ăn, mứt quả là nàng la hét muốn mua chẳng lẽ còn có thể đổi ý hay sao?
Sẽ để quyền thần đại nhân xem thường nàng.
Tiêu Dịch cụp mắt, đem biểu lộ khó xử của nàng đều thu vào mắt.
Hắn sờ lên đầu nàng,” Không ăn được nữa cũng đừng cố, để bụng dùng cơm trưa.

Ta đã phân phó Dư Vị nấu canh bồ câu, thêm táo đỏ cẩu kỷ cùng đông trùng hạ thảo, rất ngon.”
Nam Bảo Y ngo ngoe muôn động.
Nàng chần chờ giơ nửa xâu kẹo hồ lô còn lại,” Thế nhưng….”
Tiêu Dịch nghiêng đầu, lại cúi đầu căn một viên mứt quả.

Hắn hai ba miếng nhai nát, môi mỏng cười khẽ,” Ca ca ăn giúp ngươi, liền sẽ không lãnh phí nha.”
Nam Bảo Y cười ngọt ngào, ngửa đầu ngoái nhìn hắn:” Ăn ngon không?”
” Còn tạm.”
Nam Bảo Y thấy hắn mặt mày ôn nhu, không hề có dáng vẻ chán ghét, liền chủ động đem xâu kẹo đưa tới bên môi hắn,” Nhị ca ca ăn thêm một viên.”
Nàng nhìn Tiêu Dịch ăn kẹo hồ lô, chợt nhớ tới khi còn bé.
Khi đó nhị ca ca vẫn âm trầm ở trong Tì Ba viện cũ nát, vẫn chỉ là cái thiếu niên nho nhỏ.
Mùa đông năm đó rất rét lạnh, nàng ôm một xâu mứt quả, cùng nha hoàn chơi trốn tìm, bởi vì lạc đường mà xông vào phòng của hắn.
Trong phòng hắn không có lò sưởi, lạnh như động tuyết.
Hắn khoác chăn ngồi trước một chậu than đọc sách.
Sau khi nàng đi vào, rất không lễ phép phê bình:” Đốt than sẽ có rất nhiều khói, ma ma nói khói than sẽ làm người bị sặc, không được đốt than nha.”
Thiếu niên nho nhỏ đối với nàng lạnh nhạt tiếp tục đọc sách.
Khi đó nàng mới ba bốn tuổi, là minh châu được cả nhà nâng trong lòng bàn tay, kiêu ngạo cỡ nào a.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xổm một bên cạnh chậu than, vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn hắn.
Thế nhưng nàng ngồi xổm thật lâu mà cái nhị ca ca nhặt được này lại chỉ chuyên chú đọc sách, không để ý nàng.
Có lẽ cảm thấy bị lãnh đạm, nàng cố ý đem mứt quả đưa tới bên miệng hắn,” Ngươi muốn ăn không? Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon nha!”
Nàng mặc dù tuổi nhỏ nhưng nàng biết người ca ca này không được cả nhà thích, nhất định hắn chưa từng được ăn mứt quả, nàng nghĩ hắn sẽ thèm.
Thiếu niên nho nhỏ kia, từ trong sách nâng lên một khuôn mặt nhỏ đẹp tinh xảo.
Hắn nhìn chằm chằm mứt quả nửa ngày, thử thăm dò nghiêng đầu cắn xuống một miếng.
Mà khi nàng còn bé quả thực một bụng ý nghĩ xấu.
Nàng không chỉ không để cho hắn cắn, còn cố ý đem mứt quả ném vào chậu than, vui vẻ nói:” Liền không cho ngươi ăn, liền không cho ngươi ăn! Hê hê hê!”
Mứt quả bên trong chậu than dính đầy tro bụi, đã không thể ăn lại.
Nàng còn chưa vui vẻ được bao lâu, mặt thiếu niên liền trở lên âm trầm, nắm chặt bím tóc nàng hung hăng đẩy nàng ngã ra phía sau.
Hắn còn lấy tro than, tàn nhẫn bôi lên mặt cùng váy mới của nàng.
Nàng cảm thấy mình không sạch sẽ!
Nàng bị khi phụ phát khóc!
Nàng gào khóc chạy khỏi Tì Ba viện, từ đó về sau liền cùng quyền thần đại nhân kết thù.
Nam Bảo Y nhớ lại, không khỏi hậm hực.
Khi mình còn bé hoàn toàn bị làm hư, vậy mà khi dễ một hài tử không có cha mẹ.
Hôm nay quyền thần đại nhân trưởng thành có bộ tính cách hỉ nộ vô thường này, nàng cũng có trách nhiệm rất lớn a!
Nàng lại thêm hai phần áy náy nhìn dáng vẻ Tiêu Dịch ăn kẹo hồ lô, ôn nhu nói:” Nhị ca ca, ngươi ăn từ từ.

Ngươi mất đi tính trẻ con cùng thuần khiết, ta sẽ bù lại cho ngươi.”
Tiêu Dịch:”…”
Hắn phức gặp nhìn chằm chằm vào mắt Nam Bảo Y.
Giữa ban ngày, tiểu cô nương này lại mê sảng cái gì?
Hắn ăn hết viên kẹo hồ lô đường cuối cùng, thản nhiên nói:” Trinh tiết ca ca ngươi, chưa có mất.”
” Ta nói là tính trẻ con cùng thuần khiết!”
” Tên gọi tắt là( trinh) khiết*.”
*貞潔( trinh khiết)= 純潔( thuần khiết)
Nam Bảo Y không phản bác được.
Tuấn mã đi đến cuối phố, phía trước đột nhiên vang lên hò hét ầm ĩ.
Nam Bảo Y lấy tay che nắng nhìn lại,” Hình như là xe ngựa của Tiết đô đốc gia, không biết tại sao lại bị dân chúng vây quanh…!Ngồi trong xe, là đại tiểu thư Tiết gia đâu!”
Nàng nhảy xuống ngựa, đem bó rơm cắm kẹo hồ lô đưa cho Tiêu Dịch,” Nhị ca ca, ngươi ở chỗ này chờ đi, ta tới phía trước đem náo nhiệt.”
Tiêu Dịch đành phải cầm lấy bó rơm, trơ mắt nhìn nàng chạy vào đám người.
Hắn thúc ngựa đi tới ven đường, đứng dưới ngựa kiên nhẫn chờ đợi.
Nam Bảo Y chen lấn trong đám người, rốt cục cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tiết Mị muốn làm việc thiện, thế nên lợi dụng dạ yến Tiết gia thỉnh nhóm quý nữ Cẩm Quan thành quyên góp không ít bảo bối để đấu giá, lại đem bạc thu được cứu trợ bách tính bị thiệt hại trong tuyết tai.
Tuyết tai làm đổ không ít nhà dân Tây thành, Tiết Mị mời người tới tu sửa lại phòng ốc.


Kết quả lại tu ra một đống phòng ở bã đậu, không chỉ có hở, nay cả nửa bên phòng còn lại vốn nguyên vẹn cũng bị xấp theo.
Tiết Mị lại xắp xếp tiệc rượu tại Tây thành, mời bách tính bần hàn tới ăn.

Kết quả thức ăn đều khó nuốt, không chỉ không lo bụng, còn có chuột chết, gián chết, rất nhiều bách tính bị tiêu chảy nặng, đêm nay không thể ở lại!
Nam Bảo Y nghe cảm thấy nghẹn họng trân trối.
Nàng còn tưởng rằng cái Tiết Mị này, là cô nương thành tâm thật ý muốn làm việc thiện đâu.
Không nghĩ tới, chỉ là mưu cầu danh lợi.(ahr)
Hiện lại thì hay rồi, việc thiện làm cũng không thành, danh lợi cũng không mò tới, lượn một vòng lớn cũng không biết là mưu ra cầu cái gì.
Thời điểm nàng thổn thức, Tiết Mị từ trong xe nhìn qua cửa sổ thấy nàng.
Nàng níu lấy khăn thêu,” Xa xa thấy cô nương này ngồi chung ngựa với Tĩnh Tây hầu, nàng là ai?”
Bạn khuê mật của nàng Hạ Dục, không chú để ý tới phía bên ngoài ồn ào, khẽ vuốt nắp trà, thản nhiên nói:” Nam Bảo Y, Nam gia ngũ tiểu thư, muội muội Tĩnh Tây hầu.”
” Nhìn có chút quen mắt, bất quá nếu là muội muội, ngồi chung một ngựa cũng không thể quở trách nhiều.”
Tiết Mị nói thầm, từ trong hộp lấy ra một phong thư cùng hầu bao, căn dặn thị nữ:” Cầm đưa cho Nam Bảo Y, để nàng giúp ta chuyển cho Tĩnh Tây hầu.

Nếu chuyện của ta cùng Tĩnh Tây hầu thành, cũng không thiếu chỗ tốt cho nàng.”
C236: Ca ca đẹp không?
Nam Bảo Y cầm thư cùng hầu bao, nghi ngờ nói:” Để ta chuyển giao lại cho nhị ca ca?”
” Tiểu thư còn nói, nếu chuyện nàng cùng Tĩnh Tây hầu thành, ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt.”
Thị nữ thi lễ một cái, không để ý tới bách tính bên cạnh chỉ tay giận mắng, quay người trở về xe ngựa.
Nam Bảo Y nhìn hai món đồ này.
Phong thư màu phấn nhạt dính kim, vẽ mấy bông hồng mai, phá lệ ôn nhu mập mờ.
Hầu bao dùng vật liệu tinh xảo, đường thêu tinh tế, góc khuất còn thêu một chữ” Mị” nho nhỏ.
Nam Bảo Y cắn cắn cánh môi.
Vừa nghĩ tới quyền thần đại nhân muốn đeo hầu bao của Tiết Mị, trong lòng nàng vậy mà rất không thoải mái.
Đi tới ven đường, đã thấy quyền thần đại nhân nắm dây cương, ngồi xổm trong một vòng tiểu hài tử vây quanh.
Đều là tiểu hài tử năm sáu tuổi, từng cái bưng lấy khuôn mặt nhỏ bộ dáng thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm bó rơm cắm mứt quả trong tay hắn.
Một vị bà bà nắm tay tiểu tôn tử, lấy ra mấy đồng tiền từ hầu bao ra,” Tiểu tử, mấy cái mứt quả này bán thế nào?”
Tiêu Dịch lạnh lùng trừng mắt,” Không bán.”
Đây là mứt quả hắn mua cho Nam Kiều Kiều, tại sao có thể đưa cho người khác?
Bà bà kia biểu lộ rất hung, nhịn không được mắng:” Tuổi trẻ không làm việc đàng hoàng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán mứt quả cũng thôi đi, người ta tới mua cũng không bán, tiểu tử không có tiền đồ.”
Tiểu tôn tử nhà nàng gào khóc:” Mứt quả, ta muốn mứt quả! Nãi nãi ta muốn mứt quả!”
Mắt thất đám người vây xem càng lúc càng nhiều, không khỏi về sau sẽ truyền ra bê bối,” Tĩnh Tây hầu rao bán mứt quả bên đường đồng thời khi dễ tiểu hài tử”, Nam Bảo Y lo lắng tiến lên giải vây.
Nàng chọn một xâu mứt quả đỏ mượt mà, thân thiết đưa cho tiểu hài tử kia,” Cầm ăn đi, không cần tiền của ngươi.”
Tiểu hài tử cầm lấy mứt quả, ngẩng đầu hồn nhiên nói:” Đa tạ tỷ tỷ!”
Nam Bảo Y hướng hắn trừng mặt nhìn, ám chỉ hắn cũng cảm tạ Tiêu Dịch.
Tiểu hài tử nghiêng đầu suy nghĩ, dáng tươi cười như tên trộm:” Đa tạ thúc thúc!”
Hô xong, nhún nhảy chạy theo nãi nãi.
Tiêu Dịch sắc mặt âm trầm.
Dựa vào cái gì Nam Kiều Kiều là tỷ tỷ, hắn là thúc thúc?
Đứa bé kia là cố ý, nhất định là cố ý!
Nam Bảo Y lại đem rất nhiều xâu kẹo hồ lô, phân cho những tiểu hài tử khác.
Bọn hắn giống như hẹn nhau, giọng vừa ngọt lại thanh thuý, còn mười phần chỉnh tể:” Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ thúc thúc!”
Hô xong, trong ánh mắt có thể giết người của Tiêu Dịch, nhanh như chớp chạy tứ tán.
Nam Bảo Y thấy đã hết non nửa xâu kẹo, rất vui mừng:” Còn hơn hai mươi mấy xâu kẹo hồ lô, hồi phủ sẽ phân cho đám Hà Diệp các nàng, không lo ăn không hết.

Nhị ca ca, chúng ta hồi phủ đi, ta muốn uống canh bồ câu.”
Tiêu Dịch mặc không đổi cưỡi ngựa đưa nàng hồi phủ.
Đồ ăn đều là Dư Vị tự mình xuống bếp làm, thức ăn tinh mỹ nhiều như rừng bày đầy bàn.
Bản thân Nam Bảo Y tự mình lấy một bát canh bồ câu, cầm muỗng sứ trắng nhỏ nếm thử, không khỏi tán thưởng:” Thật ngon?”
Nàng uống non nửa chén canh, nhìn trộm về phía Tiêu Dịch.
Từ lúc hồi phủ, toàn bộ hành trình quyền thần đại nhân đều đen mặt, phảng phá giống như nàng thiếu hắn mấy vạn lượng bạc.
Nàng nghĩ nghĩ, lấy lòng nói:” Nhị ca ca, hẳn là ta có chỗ nào đắc tội ngươi? Buổi sáng, xác thực là ta không có đọc thơ, nhưng đó là bởi gì Trình Đức Tấn tới Ngọc Lâu Xuân đập phá…”
Tiêu Dịch ăn cơm.
Nha đầu này không đề cập tới hắn ngược lại là quên, nàng còn không có đọc thơ.
Hắn nói:” Dùng xong bữa chưa, đem bản< nhạc phủ thi tập> kia đọc xong toàn bộ, lúc nào đọc xong lúc đó dùng bữa tối.”
Nam Bảo Y:”…”
Bản < nhạc phủ thi tập> kia cũng phải hơn ba mươi bài thơ đâu!
Nàng đọc tới khi nào?
Luôn cảm thấy, chính mình trợ giúp quyền thần đại nhân nhớ lại chuyện không nên nhớ lại.
Canh bồ câu trong chén không còn ngon nữa, khuôn mặt nàng dữ tợn,”A” một tiếng.
Tiêu Dịch lại ăn một miếng cơm, bực bội trong lòng cũng không thể mất được.
Dựa vào cái gì Nam Kiều Kiều là tỷ tỷ, hắn lại là thúc thúc?
Cái này là bất luận bối phận sao?
Hắn đứng đắn hỏi:” Nhìn ta, như thế nào?”
Nam Bảo Y rầu rĩ không vui:” Nhị ca ca anh tuấn phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ung dung cao nhã, một nụ cười lấy mạng…”
A, nàng giống như nói ra thứ khó lường.
Nàng ngậm miệng im lặng cắm mặt vào chén canh.
Một bữa cơm, kết thúc trong bầu không khí quỷ dị.
Nam Bảo Y tới đại thư phòng, ngồi tại cửa phía tây đọc thơ.

Chẳng biết quyền thần đại nhân đi đâu, nàng đọc hai bài thơ, lấy phong thư cùng hầu bao trong túi áo ra.
Đây là đồ của người lớn Tiết Mị nhờ nàng giao cho quyền thần đại nhân.
Không biết sau khi hắn cầm tới tay, sẽ là phản ứng gì…
Nàng biết, mặc dù Tiết đô đốc kiêng kị Tiêu Dịch, nhưng vẫn mười phần hy vọng Tiêu Dịch làm con rể hắn.
Về phần Tiết Mị, tất nhiên là trong lòng nàng ngưỡng mộ quyền thần đại nhân.
Quyền thần đại nhân sẽ hồi âm cho Tiết Mị sao?
Sẽ đeo hầu bao của nàng bên hông sao?
Thiếu nữ ghé lên mặt bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc hầu bao, trong lòng hết sức không được tự nhiên.
Gió đầu xuân mang theo hơi lạnh, không biết là ai treo chuông gió trên nhánh cây, va chạm phát ra thanh thuý, nếu là bình thường nghe sẽ cảm thấy rất em tai, thế nhưng Nam Bảo Y nghe lại càng thêm nôn nóng.
Trong lòng nàng minh bạch, hai thứ đồ này, nên giao cho quyền thần đại nhân trước khi hồi phủ.

Nhưng thực chất bên trong, lại tràn đầy không tình nguyện…
Chính lúc xoắn xuýt, có người đẩy rèm châu ra.(ahr)
Nàng nhìn lại.
” Ây…”
Quyền thần đại nhân mặc đơn bào đỏ sẫm dệt tơ, cổ áo có chút mở rộng, cơ ngực tráng kiện như ẩn như hiện phía dưới sa mỏng.
Trâm vàng lỏng lẻo thắt lại tóc dài, dung mạo anh tuấn, xương tướng trôi chảy, kim tướng ngọc chất.
Hắn ngồi lên ghế bành, chân dài lười biếng vắt lên, một tay chi di, thần sắc rất lạnh lùng tự phụ.
Hắn liếc nhìn nàng, hầu kết có chút nhấp nhô.
Gợi cảm đến bạo!
Nam Bảo Y đầu tiên là” Ách” một tiếng, tiếp theo là mãnh liệt hoài nghi, hắn bị Hàn Yên Lương lây bệnh!
Nàng nhíu mày nói thầm:” Quả nhiên mùa xuân tới…!Những động vật đều bắt đầu chuẩn bị giao phối.”
Tiêu Dịch môi mỏng mỉm cười:” Ca ca đẹp không?”
Bị gọi thành” thúc thúc”, trong lòng của hắn rất khó chịu a.
Phải hướng Nam Kiều Kiều chứng minh, trẻ tuổi cùng mỹ mạo của hắn là hiếm có trên thế gian.
Nam Bảo Y mất tự nhiên nhìn đi nơi khác,” Đẹp mắt tất nhiên là đẹp, thế nhưng ăn mặc hành dạng này, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đi câu dẫn người nào đâu.”
Tiêu Dịch nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Chú ý tới hầu bao cùng phong thư trên bàn, hắn hào hứng,” Đó là cái gì?”
” Không phải đưa cho ngươi!”
Nam Bảo Y vội vàng ôm vào trong ngực.
Nửa ngày, đối mặt với đôi mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú của Tiêu Dịch, nàng đành phải bất đắc dĩ vung tay ra,” Cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi!”
Tiêu Dịch tiếp được hầu bao cùng phong thư nàng ném tới.
Phong thư phấn nhạt đính kim, còn tinh tế hun hương hoa.
Hắn nhìn về phía Nam Bảo Y.
Thiếu nữ như làm trộm, vội vàng ngồi thẳng nâng thi tập che lại khuôn mặt nhỏ.
Tiêu Dịch nhéo nhéo phong thư, môi mỏng không khỏi khẽ cong.
Mùa xuân đến.
Tiểu cô nương, không phải là phát hiện tâm ý của bản thân với hắn?
Nhìn cái phong thư này, thế mà còn là màu phấn nhạt.
Hắn nhìn tiểu cô nương trốn sau phía thi tập, ấm giọng:” Ca ca mở thư nha….”
C237: Kiều Kiều hy vọng ta hồi âm sao?
Giấy viết thư là mẫu đơn tinh xảo đính kim tiên.
Chữ nhỏ thanh lệ uyển ước, viết đoạn trong một bài < Việt nhân ca>*
” Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri…”
* Việt nhân ca: đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu.
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đông chu.
Mộng tư bị hảo hề, bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiên nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch nghĩa
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
( Vương tử) không trách mắng thiếp( vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng hay không.

Tiêu Dịch khoan thai đọc.
Nam Bảo Y nhô đầu nhỏ ra từ đằng sau thi tập.
Khoé môi quyền thần đại nhân hơi nhếch lên, trong mắt phượng chứa tươi cười, như là sao trời sáng rực lấp lánh.
Nàng cắn cắn cánh môi.
Cái gì mà” Tâm duyệt quân hề quân bất tri”, Tiết Mị thân là nữ tử lại chủ động viết thư tình cho nam nhân, cũng không chê buồn nôn.
Còn có Tiêu Dịch, không phải chỉ là một phong thư tình nha, cười như vậy làm cái gì? Thật giống như hươu ngốc!
Trong lòng nàng ủy khuất, ngay cả ánh mắt cũng thêm mấy phần hung ác.
Tiêu Dịch vốn khoé miệng nhếch lên, lại chú ý tới nét bút khác biệt bỗng nhiên đọc chậm lại.
Mặc dù chữ Nam Kiều Kiều cũng trâm hoa chữ nhỏ nhưng lại thêm mấy phần phong nhã, cũng không phải nét chữ tinh tế quy củ như trong thư.
Đây không phải thư tình của Nam Kiều Kiều viết.
Trên giấy thư không có đề tên, hắn nhìn tới hầu bao, một góc hầu bao có thêu một chữ” Mị”.
Đây là…
Tiết Mị đưa cho hắn.
Tiêu Dịch ngước mắt nhìn chăm chú vẻ phía Nam Bảo Y.
Tiểu cô nhượng lộ ra nửa khuôn mặt từ sau thi tập, biểu lộ gọi là một cái dữ tợn vặn vẹo.
Mắt phượng mở tròn, rất giống như ngỗng chuẩn bị hung người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nam Bảo Y vội vàng thu liễn biểu lộ, cố gắng giả làm tư thái ôn nhu nhu thuận.
Nàng ngồi thẳng, vểnh tay hoa lật thi tập.

Nàng nhẹ nhàng ho hai tiếng, điểm nhiên nói:” Nhị ca ca thật có diễm phúc, ngay cả thiên kim Tiết đô đốc gia cũng có phần coi trọng ngươi…”
Tiêu Dịch sắc mặt ảm đạm.
Uổng công hắn vừa rồi vui mừng như vậy,không nghĩ tới phong thư tình kia, vậy mà không phải Nam Kiều Kiều viết.
Nam Kiều Kiều, vậy mà giúp cô nương khác chuyển giao thư tình…
Nàng sẽ không ăn giấm sao?
Nam Bảo Y níu lấy trang sách, lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nàng nhịn không được thăm dò:” Nhị ca ca muốn hồi âm sao?”
Hỏi như vậy, ngay cả ngoan tay níu lấy trang sách cũng với ý thức nắm chặt.
Tựa hồ là sợ nghe thấy câu trả lời không muốn nghe…
Cách nàng nửa trượng(≈0,5 m), Tiêu Dịch nhìn nàng.
Hắn hỏi lại:” Kiều Kiều hy vọng ta hồi âm sao?”
Nam Bảo Y mấp máy miệng nhỏ.

Nàng lại lật một trang sách, giống như lạnh nhạt nói:” Tất nhiên là không hi vọng.

Thứ nhất, Tiết Mị mượn tuyết tai làm việc thiện, trên thực tế làm tổn hại bách tính, so với tuyết tai cảnh thêm thiệt hại nghiêm trọng hơn.

Có thể thấy Tiết Mị là kẻ mua danh chuộc tiếng, không xứng đáng với nhị ca ca.

Thứ hai, ngươi cùng Tiết đô đốc bất hoà, cuối cùng cũng sảy ra tranh đoạt binh quyền Thục quận, nếu như nhị ca ca cưới Tiết Mị…”
Nam Bảo Y bỗng dưng im bặt.
Bởi vì Tiêu Dịch đi tới gần ngay trước mắt.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, đưa tay nắm hai bên gương mặt nàng.
Miệng tiểu cô nương bị ép cong lên, xinh đẹp đáng yêu, giống như bánh bao đậu có thể tuỳ ý xoa nắn.
Hắn cúi người, chóp mũi cơ hồ dán lên chóp mũi nàng.
” Không cần quản Tiết Mị thế nào, cũng không quản Tiết đô đốc thế nào…” hầu kết hắn nhấp nhô, mắt phượng ảm đạm như mực,” Ta muốn biết chính là, chính Nam Kiều Kiều, Nam Kiều Kiều người này, hi vọng hay không hi vọng ca ca hồi âm những nữ nhân khác.”
Nam Bảo Y kinh ngạc.(ahr)
Quyền thần đại nhân trước mắt, cùng ngày xưa khác biệt.
Tà áo rộng mở, mấy sợi tóc rủ từ thái dương xuống, mắt phượng trải rộng tơ máu, đầu lưỡi liếm qua khoé miệng, khiến hắn trở lên hết sức tà tứ.
Hô hấp gần trong gang tấc, lộ ra nóng kéo dài.
Hương sơn thủy mát lạnh, giống như gông xiềng, nhịp nhàng ăn khớp quấn quanh nàng, khiến nàng không đường trốn.
Thần sắc chiếm hữu trong lòng, khiến tim nàng đập nhanh.
Đúng, nàng được hắn sủng quá mức, hoàn toàn quên mất Đế Sư Tiêu Dịch, đã từng là một người âm tàn bá đạo cỡ nào.
Nàng mở to đôi mắt ngập nước, toàn thân vô ý thức run run một chút.
” Đau…”
Nàng ủy khuất, trong hốc mắt lặng lẽ chứa đầy giọt nước óng ánh.
Tiêu Dịch liền giật mình, vội vàng buông tay ra.
Gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương thình lình ấn ra dấu ngón tay đỏ bừng.
Hắn không muốn khiến nàng phải sợ hãi.
Hắn lấy lại cảm xúc, liếc nhìn thi tập trong tay nàng, ra vẻ thoải mái mà cười nhạo:” Sách cũng cầm ngược, Nam Kiều Kiều, ngươi đọc cái gì?”
Nam Bảo Y không lên tiếng.
Nàng đem thi tập ôm vào ngực, rũ cụp lông mi, nhỏ giọng nói:” Nhị ca ca, tại nơi này của ngươi, tâm ta không tĩnh, ta trở về Tùng Hạc viện đọc đi.”
Nói xong, cung kính hướng hắn phúc thân, quay đầu chạy chậm.
Tiêu Dịch đưa mắt nhìn nàng biến mất trong tầm mắt.
Hắn nhìn đầu ngón tay vừa trạm vào khuôn mặt trơn mềm của tiểu cô nương, nghiêng đầu, tà tứ liếm đầu ngón tay một chút.
Hắn vừa rồi hỏi trực tiếp như vậy, tiểu cô nương đến tột cùng có hiểu ý hắn hay không?
Giọng hắn khàn khàn, cảm xúc trong mắt thâm trầm,:” Nam Kiều Kiều, nhanh nghĩ rõ ràng đi, ta đã không đợi được quá lâu…”
Dư quang chú ý tới phong thư cùng hầu bao của Tiết Mị.
Hắn cười nhạo một tiếng, đem phong thư xé thành từng mảnh, lại đem hầu bao ném ra ngoài cửa sổ cho Thập Khổ,” Thưởng ngươi.”

Nam Bảo Y một đường chạy về Tùng Hạc viện.
Cũng không biết thế nào, nàng luôn cảm thấy phía sau luôn có dã thú nhìn chằm chằm, phảng phất chạy chậm một chút, liền sẽ bị ăn ngay cả một mảnh xương cũng không còn sót.
Hà Diệp chào đón, vội vành trình lên trà nóng,” Tiểu tổ tông, phía sau cũng không có chó rượt, ngài chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
Nam Bảo Y đem một chén trà uống cạn.
Hai gò má nàng đỏ bừng, cũng không để ý Hà Diệp, trực tiếp tiến vào màn gấm.
Nàng đem bản thân vùi vào sâu trong ổ chăn, ồm ồm nói:” Các ngươi ra ngoài hết đi, không có ta phân phó, không ai được phép tới quấy rầy ta!”
Hà Diệp không rõ ràng đây là thế nào, đành phải mang theo đám thị nữ lui ra.
Nam Bảo Y trong bóng tối, hai tay bưng lấy gương mặt nóng hổi, trừng mắt nhìn hư không, trong đầu một mảnh hỗn độn.
….Không cần quản Tiết Mị như thế nào, cũng không cần quản Tiết đô đốc như thế nào…..
…..Ta chỉ muốn biết chính là, chính Nam Kiều kiều, Nam Kiều Kiều người này, hi vọng hay không hi vọng ca ca hồi âm những nữ nhân khác.
Lời nói của quyền thần đại nhân lặp đi lặp lại bên tai nàng.
Hắn có ý gì đâu?
Hắn là ý tứ kia sao?
Hắn làm sao có thể là ý tứ kia đâu?
Nam Bảo Y đột nhiên vén chăn lên.
Nàng khoanh chân ngồi trong màn gấm, khuôn mặt đỏ bừng, cùng đầu sư tử tết Nguyên Tiêu kia mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nàng nhoài người ôm chầm lấy đầu sư tử, đối nó lầm bầm:” Nhưng hắn là Tiêu Dịch, là Đế Sư, là quyền thần giậm chân một cái thiên hạ này đều phải rung chuyển! Hắn ngay cả công chúa cũng thấy chướng mắt, làm sao có thể đối với ta có…!loại tâm tư kia đâu?”
Nàng ném đầu sư tử đi, nằm xuống giường, ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh màn không chớp mắt.
” Hiểu lầm, trong đó nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cũng không phải là tự coi thường bản thân, ta cũng có mỹ mạo, so với cô nương bình thường càng thêm cực kỳ thông minh, bụng có kinh thư, khéo hiểu lòng người, ôn nhu biết quan tâm, nhưng thì tính sao, dù sao hắn cũng là quyền thần đại nhân a!”
Nam Bảo Y kéo chăn che lên chính mình.
Người này nhìn thông minh tuyệt đỉnh, bày mưu tính kế, nhưng là ngay cả lời cũng không nói rõ ràng, làm cho nàng hiện tại phải đứng ngồi không yên, hoàn toàn không nghĩ ra tột cùng là hắn có ý tứ gì.
Nếu thật là có ý tứ kia, trực tiếp nói một câu” tâm ta duyệt ngươi”, rất khó sao?
C238: Nam Kiều Kiều đội khăn tân nương trốn dưới giường.
Bởi vì chuyện Tiêu Dịch, ngay cả bữa tối Nam Bảo Y cũng không ra ngoài ăn.
Lúc nửa đem, nàng đói không chịu nổi, ngồi dậy, kêu:” Hà Diệp, ta muốn ăn cháo tổ yến.”
Phòng bếp nhỏ 12 canh giờ luôn có cháo tổ yến ấm.
Hà Diệp bưng cho nàng một chén.
Nam Bảo Y mặc áo ngủ đơn bạc, đi chân trần, ngồi trên sạp la hán bên bờ cửa sổ.
Nàng ăn non nửa chén cháo tổ yến, nhìn chăm chú ống trúc mặc ngọc treo dưới mái hiên, chân thành nói:” Hà Diệp, ngươi cảm thấy nam tử như nhị ca ca, sẽ thích cô nương thế nào?”
” Hầu gia thiếu niên anh tài, quyền cao chức trọng, tất nhiên thích cô nương tài mạo song tuyệt, có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Hà Diệp khoanh chân ngồi tại bàn nhỏ đối diện, cầm hạnh nhân lột vỏ ăn, mặt lộ ra thẹn thùng,” Bên trong thoại bản, không phải đều là thư sinh nghèo yêu nữ quan gia sao?< Tây Sương Ký> *chính là như vậy.”
*Tây Sướng ký: Còn có tên đầy đủ là”Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký” là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong những năm(1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, miêu tả mối nhân duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh cùng chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng hai mắt sáng lấp lánh,” Hà Diệp, ngươi cảm thấy, dạng cô nương giống như ta này, nhị ca xa có thể thích hay không?”
Hà Diệp nhìn nàng.
Nửa ngày, nàng đột nhiên đập bàn cười to.
” Ha ha ha, tiểu thư, ngài là đang trêu trọc nô tỷ vui vẻ sao? Liền dạng như ngài, phía trước phía sau không khác nhau là mấy, lại bại gia lại ngang bướng, hoàn toàn chỉ là hài tử không trưởng thành, hầu gia sẽ không thích dạng như ngài nha! Ha ha ha ha ha!”
Nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt cũng muốn đi ra.
Gương mặt Nam Bảo Y nóng lên.
Nàng cắn răng, đạp cho Hà Diệp một cước.
Cái nha hoàn không biết nói chuyện này, để nàng lên trời đi!
Đêm dần khuya.
Nam Bảo Y cuộn lại trong chăn, ngẩn người nhìn ánh nến ngoài trướng.

Quyền thần đại nhân giọng nói, dáng điệu, cử chỉ tái hiện lên trong đầu.
Hắn nói, có ngươi bên người, an tâm.
Hắn nói, tâm của ca ca thuộc về ngươi.
Hắn nói, đồ tiểu cô nương nhà khác có, Nam Kiều Kiều nhất định cũng phải có.
Đầu ngón tay trắng nõn tinh tế, nhẹ nhàng cào vỏ gối.
Trong trướng ngập tràn hương hoa sen, ngọt thấm vào ruột gan.
Có lẽ quả thật quyền thần đại nhân mắt bị mù, coi trọng nàng đâu?
Nếu như vậy, có lẽ….
Hai mảnh mây hồng dần dần lan tràn khắp khuôn mặt rồi tới cả cổ.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ lay động, hạt sương theo lá nhọn lăn xuống, giống như xấu hổ dưới ánh trăng.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, cánh môi hồng nhạt lặng yên cong lên.
Nếu như vậy, có lẽ, nàng nguyện ý.
Triều Văn viện, đêm dài tịch mịch.
Tiêu Dịch đứng chắp tay dưới mái hiên.
Dư Vị cung kính bẩn báo:” Nô tỳ vừa nghe ngóng được, Bảo Y tiểu thư trở về liền chui vào trong màn gấm, thậm chí không dùng cả bữa tối.

Có lẽ là rất đói, mới kêu Hà Diệp bưng một chén cháo tổ yến cho nàng ăn, ăn được nửa non.”
” Chỉ ăn nửa non?”
Tiêu Dịch vân vê áp thắng tiền, trầm giọng.
Dư Vị cười nói:” Chủ tử có chỗ không biết, Bảo Y tiểu thư sợ béo lên, bởi vậy ít khi ăn khuya.

Có lẽ tối nay rất đói, mới dùng chút cháo tổ yến.”
Sau khi nàng lui ra, Tiêu Dịch lãnh đạm nhìn cảnh đêm của lâm viên.
Bởi gì hắn, thế mà Nam Kiều Kiều lại không dùng ăn tối.
Hắn thích, là đem tới phiền não cho nàng sao?
Nàng có thể đem hắn coi thành biến thái ca ca hay không?
Trong đầu Tiêu Dịch hiện ra một hình ảnh:
Đêm động phòng hoa trúc, Nam Kiều Kiều đội khăn hỉ trốn dưới giường, mảnh mai gọi” ca ca ca”.
Mà hắn cầm theo đao ngồi xổm bên giường, cười đến mười phần hạ lưu,” Tiểu Kiều Kiều, đến đây nha, đến chơi cùng ca ca nha! Trong đệm giường có táo đỏ long nhãn hạt sen a, ngụ ý chúng ta sớm sinh quý tử!”
Cả người Tiêu Dịch liền nổi da gà.
Hình ảnh này thật khiến hắn không rét mà run.
Tiểu cô nương nhát gan, rất dễ bị hù dọa, hắn không thể nóng vội.
Trước tiên trấn an cảm xúc của nàng, mới là đứng đắn.
Hắn hít sâu, quay người bước vào phòng ngủ, bày ra bút mực giấy nghiêng trên thư án.
Ngày kế tiếp.
Tâm tình Nam Bảo Y rất vui vẻ rời giường.
Sau khi cẩn thận rửa mặt trang điểm, nàng đeo lên kim trâm cái tóc xinh đẹp, ngắm nhìn bản thân trong gương.(ahr)
Hôm nay cũng là muốn tới chỗ nhị ca ca đọc thơ một ngày.
Nàng ôm bản< Nhạc phủ thi tập> kia, đang muốn đi ra ngoài, dư quang bỗng chú ý tới ống trúc mặc ngọc treo dưới mái hiên.
Nàng như thường ngày nhón chân lên xem bên trong có thư hay không.
Ngoài ý muốn phát hiện một phong thư.
Nàng hai mắt sáng lấp lánh, cẩn thận mở ra.
Hạt sương dính ướt một góc thư, nét chữ phía trên cứng cáp, mạnh mẽ như du long.
….!Chuyện hôm qua, Kiều Kiều chớ hiểu lầm, ca ca chỉ đùa ngươi mà thôi.
Một câu giải thích đơn giản, lại giống như một đòn cảnh cáo, khiến Nam Bảo Y ngây ra như phỗng.
Quyền thần đại nhân đây là…
Có ý tứ gì?
Biểu hiện mật mờ hôm qua, chỉ là đùa nàng?
Tay thiếu nữ cầm thư có chút run, cánh môi mấp máy, lại không nói ra nửa chữ.
Đêm qua…
Đêm qua, nàng còn mơ thấy hắn….
Cũng phải, giống như Hà Diệp nói, quyền thần đại nhân sẽ chỉ cưới quý nữ quan gia môn đăng hộ đối, sao có thể động tâm với loại hoa dại như nàng đâu?
Huống chi, trên danh nghĩa bọn họ còn là huynh muội…
Nghĩ như vậy, vành mắt thiếu nữ liền đỏ lên ngập nước mắt, cảm thấy đêm qua chính mình cực kỳ giống trò cười.
” Kiều Kiều!”
Bên ngoài truyền đến tiếng của Nam Bảo Châu.
Nàng hoan hoan hỉ hỉ nhảy nhót tiến vào, ôn nhu dắt tay nàng,”Chúng ta cùng đi thỉnh an tổ mẫu đi, đông người thêm náo nhiệt.”
Nam Bảo Y vội vằng đem thư giấu sau lưng, cố gắng mở to hai mắt, không để nước mắt rơi xuống.
Nàng sợ hài bản thận vừa nói liền nghẹn ngào, bởi vậy ngoan ngoãn cười cười, cùng Nam Bảo Châu tới phòng khách.
Đến phòng khách, lại phát hiện Tiêu Dịch cũng có mặt.
Hắn đang uống trà.
Dù cho chú ý tới nàng tiến vào, cũng không cho nàng ánh mắt dư thừa nào.
Nàng mấp máy miệng nhỏ, vẫn như thường ngày hoạt bát hướng lão phu nhân thỉnh an.
Bởi vì thân phận Tiêu Dịch cao, vì vậy vãn bối trong phủ còn phải hướng hắn thỉnh an.
Nam Bảo Y đi thơ Nam Bảo Châu chuyển hướng Tiêu Dịch.
Nàng phúc thân,” Nhị ca ca vạn phúc kim an….”
Tư thái rũ cụp mặt mày, không có chút nhiệt tình như ngày thường.
Lão phu nhân thấy rất hứng thú.
Đối tiểu nhi nữ này, sợ là cãi nhau.
Tiêu Dịch chậm rãi ngước mắt.
Tiểu cô nương ăn mặc tinh xảo, khuôn mặt tràn đầy vẻ ủy khuất.
Quả nhiên, nàng ghét bỏ hắn đêm qua đường đột.
Hắn hướng nàng vẫy tay,” Kiều Kiều lại đây.”
Nam Bảo Y có chút mâu thuẫn đi qua.
Tiêu Dịch đầu tiên là ôn nhu sờ lên đầu nàng, lại lấy ra một hộp bánh ngọt,” Cầm ăn đi.”
Hắn quan sát qua, thường ngày Nam Thừa Lễ đều đối đãi với Nam Kiều Kiều đều là bộ dáng như vậy.
Đã có uy nghiêm, lại có cưng chiều, hoàn toàn phù hợp phương thức ở chung giữa huynh muội.
Vì không muốn cô nương mảnh mai nhát gan này bị hù dọa, hắn dự định đi từ quan hệ huynh muội đi lên, từng bước công lược đả động tâm của nàng.
Nam Bảo Y cầm lấy hộp bánh ngọt kia, im lặng thật lâu.
Tiêu Dịch, đây là trộm chó đâu?
Cố ý trêu trọc nàng, còn nói là đùa nàng, hiện tại lại mang giá đỡ huynh trưởng ra, quả thực đáng ghét!
Nàng giống như cười mà không phải cười:” Đa tạ nhị ca ca ban thưởng bánh ngọt.

Làm phiền Quý ma ma đem nước trà của nhị ca đa đổi thành nước ngô, hắn rất thích uống cái kia, phải là ấm lớn nha!”
Tiêu Dịch:”…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Nam Bảo Y vô tội nghiêng đầu.
Chẳng lẽ nàng không biết căn bản quyền thần không thích uống nước ngô sao?
Nhìn thời điểm hắn kiềm chế vẻ mặt thống khổ kia uống nước ngô, liền biền nha.
Nàng chỉ là lười nhác đi vạch trần à thôi.
Nếu chính hắn nói thích, vậy liền để cho hắn uống no đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.