Bạn đang đọc Tiểu Kiều Của Quyền Thần – Chương 180: Lấy Người Bồi Nợ Cũng Là Có Thể
Nàng đã từng nhìn qua sổ sách tư của Tiêu Dịch.
Trong trương mục lấy số lượng vạn làm đơn vị, một khi toàn bộ đổi thành lương thực….Nếu như năm sau Thục quận không mất mùa, như vậy những lương thực kia đều vô dụng.
Mấy trăm vạn lượng bạc trắng, cũng đổ xuống sông xuống biển!
Chờ sau khi những phụ tá kia rời đi, Nam Bảo Y thử dò xét nói:” Nhị ca ca, ngươi cứ như vậy liền tin tưởng ta? Ta không biết nhìn tinh tượng cũng không biết bói toán, nếu như mùa xuân năm sau không phát sinh hạn hán….”
Tiêu Dịch cũng không thèm để ý.
Tiểu cô nương này không biết, biểu lộ của nàng lúc miêu tả hạn hán mùa thu có bao nhiêu lo lắng.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu như vừa rồi hắn cự tuyệt tích lương, sợ là tiểu cô nương sẽ trực tiếp khóc lên.
Hắn đưa tay sờ sờ cái ót nàng,” Ta đã nói, Nam Kiều Kiều nói gì, ta đều sẽ tin.
Có ta ở đây, Thục quận sẽ không có một bách tính nào phải chết đói.”
Ngoài cửa sổ gió tuyết phiêu diêu.
Thiếu niên ngồi bên đèn lưu ly, tướng xương hoàn mỹ tinh xảo, thật sự là kim tướng ngọc chất, phong thái trác tuyệt.
Mà lúc hắn cười lên mặc dù lười biếng ngả ngớn, nhưng trong tròng mắt đen nháy lại ẩn giấu trầm ổn cùng tự tin, khiến Nam Bảo Y tin phục một cách không hiểu.
Nhị ca ca là anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Nếu hắn nói sẽ không để cho một bách tính Thục quận phải chết đói, như vậy hắn nhất định có thể làm được.
Hắn cứ như vậy tín nhiệm nàng, nàng cũng sẽ tín nhiệm hắn!
Bị tiểu cô nương dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Dịch có chút không được tự nhiên.
Hắn quay mặt chỗ khác, lười nhác nói:” Nam Kiều Kiều, nếu mùa xuân năm sau không phát sinh hạn hán, ngươi phải đền bù cho ta.”
Nam Bảo.
” A” một tiếng, vô ý thức nhìn ngân phiếu mình giấu đầy dưới giày thêu,” Ta, ta cũng không có bạc nha!”
Tiêu Dịch đùa nàng:” Không sao, Nam gia phú quý.”
Nam Bảo Y tranh luận:” Nhà ta cũng không có bạc!”
Tiêu Dịch cười ý vị thâm trường,” Lấy người bồi nợ, cũng là có thể.”
Tiểu kiều nương Nam phủ a, trắng nõn mềm mại.
Chừng hai năm nữa, liền trưởng thành cô nương cập kê chờ gả, dùng để bồi nợ, không có gì thích hợp bằng.
Hắn cười lên quá khiếp người, Nam Bảo Y không hiểu sợ hãi.
Nàng ôm lấy ly rượu, nhỏ giọng nói:” Nha hoàn gia đinh trong phủ, đều là người hầu từ nhỏ, tình cảm cùng chúng khá tốt, sẽ không dùng bọn hắn bồi nợ đâu.”
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
Nam Bao Y nhấp ngụm rượu,” Nhị ca ca, không gạt ngươi, ta cũng muốn khuyên tổ mẫu cùng biểu ca lấy bạc tích lương thực, nhưng ta trong mắt bọn hộ chỉ là tiểu hài tử, chắc chắn bọn họ sẽ không tin tưởng lời ta nói….”
Tiêu Dịch không muốn nhìn nhất là bộ dáng lo lắng của nàng.
Tiểu kiều nương mới mười ba tuổi, nên hạt vui, đơn thuần ngây thơ.
Cả ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, trưởng bối cùng nam nhân trong nhà để làm gì?
Hắn lại hướng nàng gõ nhẹ cái chán nàng một cái,” Việc này để ta xử lý.
Kiều Kiều nhà chúng ta, cứ vui vẻ ăn tết liền được.”
Giờ tý đã đến.
Nhà nhà đốt đèn, tiếng pháo nổ vang khắp mọi nơi.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, là quan phủ đón năm mới bên bờ sông.
Nam Bảo Y kích động đem Tiêu Dịch kéo ra ngoài.
Hai mắt nàng lấp lánh, đưa tay chỉ hướng màn đêm:” Nhị ca ca, đóa pháo hai này thật đẹp! A a a, đoá kia cũng đẹp! Kia, đóa kia đẹp nhất!”
Tiêu Dịch cười nhạo.
Hắn nắm eo nhỏ tiểu cô nương, để nàng tựa vào ngực hắn, an tâm thưởng thức pháo hoa.
Gió lạnh nổi lên bốn phía.
Đôi mắt Nam Bảo Y cong lên như vầng trăng.
Ở chung với nhị ca ca ngắm pháo hoa, ngay cả bình minh ngày mai, tựa hồ cũng trở nên đáng để mong chờ….
Ngàn vạn hộ gia đình Cẩm Quan thành đều náo nhiệt.
Tú lâu.
Cô nương châu tròn ngọc sáng, la hét muốn đón giao thừa đến bình minh, lại đến giờ tý đã lặng yên tiến vào mộng đẹp.
Thiếu niên mặc đồ thị nữ, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn nàng, nhưng vẫn đem chăn nhung ôn nhu đắp lên đầu vai nàng.
Lâm viên.(ahr)
Một thiếu niên đến từ một thời không khác, đứng trên ngọn cây, thu lại tất cả vui cười giận mắng hàng ngày, trầm mặc nhìn pháo hoa dưới ánh trăng.
Thủy triều lên xuống, lại không có một vầng ánh trăng có thể dẫn hắn về nhà.
Đình phù dung.
Công tử áo trắng như tuyết, sắc mặt ngưng đọng nhìn hai mươi viên tám đồng tiền cổ trên thư án.
Hắn than nhẹ:” Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang, tiền long tại uyên, thanh vân thẳng thượng ; lương cầm chọn mộc, bạch y khanh tướng.
Đào hoa sát huyết, hai đời vọng quốc….”
….
Hôm sau, ngày đầu tháng giêng.
Nam Bảo Y thức dậy từ sớm.
Nàng ăn mặc váy áo đỏ rực rỡ, kiều diễm ướt át.
Ăn qua sủi cảo nguyên bảo, nàng lấy ra hai mươi chiếc hồng bao, hào phóng đưa cho Hà Diệp,” Cầm đi chia cho những tiểu nha hoàn hầu hạ ta, cũng để các nàng có cái năm mới.”
Hà Diệp cười đáp ứng.
Nam Bảo Y níu nàng lại, lặng lẽ nhét vào ngực nàng một chiếc hồng bao dày,” Cái này là cho Hà Diệp nhà chúng ta! Ta bây giờ là người có thể tự kiếm được tiền, vì vậy không cho phép ngươi không nhận.”
Hà Diệp hốc mắt ướt áp tạ ơn nàng nàng, cao hứng đem hồng bao giấu kỹ.
Nàng đi chia hồng bao cho các tiểu nha hoàn trong viện, Nam Bảo Y từ trong gương lấy ra một chiếc hồng bao lớn.
Phong hồng bao này phá lệ dày đặc, là nàng chuẩn bị riêng cho quyền thần đại nhân.
Nhị ca ca ở tuổi uống sữa đã vào ở trong phủ, đã nhiều năm như vậy, lại chưa từng được nhận tiền mừng tuổi, đáng thương biết bao.
Nàng đã sớm nghĩ kỹ, năm nay nhất định phải đền bù cho hắn!
Nam Bảo Y đi tới chỗ tổ mẫu, nhị bá chúc tết, lại tới chỗ phụ thân chúc tết.
Huynh muội Nam Yên cũng có mặt, hai người vây quanh phụ thân cười nói, bầu không khí trong phòng vô cùng hoà hợp êm ấm.
Nam Quảng nghiêm trang đưa ba cái hồng bao cho bọn hắn, từ ái căn dặn:” Một năm mới, ba người huynh muội các ngươi nhất định phải cố gắng, đoàn kết hỗ trợ nhau, không thể có mâu thuẫn xung đột nha! Đây là tiền mừng tuổi phụ thân cho các ngươi, tiền mừng tuổi năm nay phá lệ quý báu, có thể để các ngươi hưởng thụ một đời đấy!”
Rời khỏi phòng, Nam Bảo Y tò mò mở hồng bao ra.
Nàng muốn nhìn một chút, tiền mừng tuổi có thể để nàng hưởng thụ cái đời, đến tột cùng dáng dấp ra sao.
Kết quả trong hồng bao, chỉ có một tờ giấy thật mỏng.
Chữ viết trên giấy xiêu vẹo, viết:” Bảo kiếm từ ma luyện ra, hương mai từ lạnh lẽo đến “.
Nam Bảo Y nhíu mày.
Đây chính là tiền mừng tuổi cha nàng cho?
Những năm trước tiền mừng tuổi tối thiểu cũng được năm lượng bạc, làm sao đến năm nay chỉ có một tờ giấy?
Lúc đại ca về nhà, rõ ràng mới đưa cho hắn năm ngàn lượng bạc….
Lòng nàng nghi ngờ phụ thân bất công, nên nhìn về phía Nam Yên.
Bên trong hồng bao của Nam Yên cũng chứa một tờ giấy, mở ra, bên trên viết:” Sinh coi như nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng”.
Bên trong hồng bao Nam Cảnh cũng là một tờ giấy, viết:” Tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm; liệt sĩ tuổi già, chí lớn không thôi”.
Huynh muội ba người lẳng lặng đứng dưới mái hiên, sắc mặt đều mười phần vi diệu.(ahr)
Đột nhiên Nam Bảo Y cảm thấy, so ra mà nói, hồng bao của nàng còn khá tốt hơn?
Nàng lại đi tới chỗ đại ca ca Nam Thừa Lễ chúc tết.
Đi ra từ viện của Nam Thừa Lễ, nàng đếm tiền mừng tuổi nhận được.
Có lẽ là bởi vì nàng đã mười ba tuổi, sắp trưởng thành đại cô nương, khắp nơi đều phải dùng bạc, vì vậy các trưởng bối cho tiền mừng tuổi sĩ với những năm trước còn nhiều hơn, vậy mà đã có hơn sáu ngàn lượng!
Nàng hoan hỉ cất tiền mừng tuổi đi, bước đi nhẹ nhàng hướng Triều Văn viện đi.
” Nhị ca ca, ta tới chúc tết ngươi nha!”
Cách phòng ngủ của Tiêu Dịch còn rất xa, nàng đã không nhịn được hô gọi..