Đọc truyện Tiếu Khuynh Nữ Phụ – Chương 32: Trầm nịch
Căn phòng kim bích trang nhã, đèn treo làm bằng thuỷ tinh toả ra ánh sáng ấm áp, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp xa hoa trong đêm tối.
Ngoài trời, mưa bụi ngày xuân bay lất phất.
Bóng dáng tĩnh lặng ngồi trên ghế sopha, nam nhân đem nửa người dựa vào bệ cửa sổ, thập phần biếng nhác tuỳ ý nhìn ra ngoài, ánh mắt lơ đãng tiết lộ ý cười thấp thoáng.
Mưa phùn nhỏ từng giọt li ti vào chậu xương rồng bên cạnh, những sợi mưa mảnh như tơ trời, dao động giữa không trung đem chúng bện thành một tấm rèm hoa lệ, lung linh giữa màn sương khói mênh mông.
Cậu thư ký trên tay bê một tách trà ấm nóng, từ từ tiến tới, bảo trì một khoảng cách, thấp giọng kêu lên: “Hội trưởng, trà của ngài đến rồi!”
Tiếng nói của cậu ta như vừa gọi tỉnh Dạ Diễm thức dậy từ trong một cơn mộng mị êm ái.
Dạ Diễm khép hờ hai mắt, mi mục như họa không giấu được vẻ tà khí, ngón tay thon dài cầm lấy tách trà đặt bên môi, cử chỉ tao nhã, một ngụm trà đắng chát đưa vào miệng, thần thái lười nhác thích ý, nhưng ánh mắt thuỷ chung vẫn chưa từng dời đi lần nào.
Dáng vẻ này của Dạ Diễm, đối với cậu là cực kỳ quen thuộc.
Mưa bụi ngày xuân, là một tuyệt tác của đất trời, bức tranh mỹ miều được vô số người trầm trồ khen ngợi, thật sự rất đáng thưởng thức.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, ẩn nấp sau tấm voan buông xuống tựa trời mây ấy, mới chân chính là thứ mà Dạ Diễm thường xuyên ngẩn người dõi mắt ngắm nhìn.
Tại học viện Shallow tất đất tất vàng, vườn Phù Dung này được trồng tại một mảnh đất phía Tây, nhưng một chi tiết mà ít ai để ý đến, ngay cả Tang Họa cũng không biết được. Từ cửa sổ phòng Hội trưởng hội học sinh thông qua bên ngoài, liền có thể khái quát được toàn bộ khung cảnh khu vườn ấy từ cao xuống thấp.
Chính là giống như lúc này đây——
Thiếu nữ ấy thu mình ngồi dưới mái hiên, khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm trầm lắng, lặng lẽ trông ra màn mưa bụi.
Cậu ta biết, Tang Họa rất đẹp, nhưng vẻ đẹp này khiến cho người ta nhìn vào không hề có cảm giác thoải mái.
Rõ ràng lộng lẫy thần bí, lại lạnh nhạt lẻ loi. Rõ ràng gần trong gang tấc, lại không thể nào chạm tới.
Trên đời này, có một loại khuynh thành, dù biết rằng chỉ cần một cái liếc mắt thì trái tim cũng trở nên đau đớn.
Nhưng lại cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Dù biết đó là thuốc độc, lại cố tình xem như nước giải khát.
Đó chính là cô gái này!
Cậu thư ký kín đáo liếc nhìn Dạ Diễm.
Hội trưởng, ngài có biết mình đang làm gì không?
Mỗi khi nhìn lấy Tang Họa từ xa như thế này, ngài bất giác lộ ra nét dịu dàng mà chính ngài cũng không biết.
Nếu cứ như vậy mãi, cậu ta đột nhiên có cảm giác rất mong chờ ngày ấy sẽ đến… Thật khó mà tin được!
Mưa xuân cứ kéo dài——
Vườn hoa Phù Dung khoe sắc trong làn mưa tươi mát. Cơn mưa mùa xuân lúc nào cũng nhẹ nhàng và lãng đãng, mang theo chút gió nhẹ, đem cánh hoa lượn lờ giữa không trung rồi đáp xuống mặt đất không tiếng động.
Ánh mắt Dạ Diễm đầy tính xâm lược, giống như loài thú hoang dã xác định được con mồi mà bấy lâu nay mình luôn để ý, khắp nơi mây nước vần vũ, trong làn sương khói bàng bạc, thấp thoáng nhân ảnh của Tang Họa.
Góc nhỏ đó cứ như đã trở thành một thế giới của riêng cô, bốn phía chìm trong yên ắng vô tận, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên thềm, sắc trời dìu dịu trong lành, những cuốn sách Anh Ngữ nhạt màu cũ kỷ, đặt ngay ngắn bên cạnh.
Có lẽ cô gái này đang nán lại vì bị cơn mưa bất chợt này giữ chân.
Dạ Diễm đột nhiên dâng lên một loại khao khát nóng bỏng, nếu như, cứ như thế này cả đời thì thật tốt biết mấy!
Nụ cười ưu nhã vẫn luôn thường trực trên khoé môi anh dần trở nên cứng đờ, rồi biến mất vô tung. Đáy mắt thoáng lộ ra thần sắc phức tạp, ngón tay cũng bất giác mà khẽ run rẩy.
“Hội trưởng, ngài làm sao vậy?” Cậu thư ký tinh ý phát hiện ra điểm khác thường này liền lo lắng hỏi han.
Dạ Diễm nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ mị hoặc cố hữu, anh phất tay một cái, chẳng thèm trả lời mà chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
“Cậu đi gọi cô ta tới đây. Ta có một chuyện cần bàn giao lại.”
Tác phong của hội trưởng ngày càng có điểm quái dị. Cậu ta một bụng nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi lại, nhận mệnh rời đi.
Cho đến khi bên tai vang lên tiếng cửa đóng sập lại, Dạ Diễm chầm chậm nâng mắt lên.
Thân ảnh thon dài đứng trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lẽo rơi trên người cô, anh nheo nheo mắt, khí tức trên người trở nên nguy hiểm cùng đề phòng, giống như xem Tang Họa là một mối họa ngầm chưa nảy sinh.
Có ai ngờ, bản thân không sợ trời không sợ đất. Cư nhiên lại bị chính suy nghĩ nhất thời của bản thân mà bị doạ cho ngây người một trận.
Dạ Diễm vươn tay kéo mạnh rèm cửa, tầm mắt bị vật cản che khuất, căn phòng một mảng tối om, nhấn chìm anh trong hàng vạn mối suy tư vẩn vơ.
Anh không biết bản thân đã không thể rời mắt khỏi cô gái ấy từ lúc nào?
Có lẽ là một ngày kia, dưới nắng sớm cô ấy chầm chậm đi tới, bờ vai mảnh mai thấm ánh bình minh dịu nhẹ, sợi tóc mềm mại đặt lên khuôn mặt anh một nụ hôn nóng rẫy, ngân nga điệu nhạc mà anh không biết tên, tâm hồn u uất như được vỗ về.
Hình ảnh đó, cảm giác đó, tiếng hát đó, đã muôn lần từ trong giấc mơ hiện về.
Thậm chí, khi cô nói với Dung Phượng Khuynh rằng cô yêu anh, có ngu đến đâu anh cũng hiểu Tang Họa chỉ là đem anh ra làm bia đỡ đạn. Nhưng trong một khắc khoải thoáng qua ấy, chưa tới ba giây, vậy mà anh đã mơ màng mường tượng đến cả đời sau này của hai ta.
Anh thật sự không hiểu sao mình lại thế này?
Anh bệnh rồi, có lẽ là một căn bệnh hiếm lạ nào đó? Phải, anh chỉ là bị bệnh vậy thôi!
———
“… Lần này thì học viện Ailen được chọn là địa điểm tổ chức dự thi cho các thí sinh trên phạm vi toàn cầu. Cô sẽ được hộ tống lên máy bay sang nước G, sẽ có người ở đó nói cho cô biết cô cần phải làm gì nên đừng lo lắng. Nếu như cô đạt được một trong số giải thưởng đề ra, thì tiền học phí cho những tháng ngày sau này sẽ không khiến cô phải bận tâm một lần nào nữa…”
Dạ Diễm thảnh thơi tựa lưng vào ghế dựa, đôi chân dài bắt chéo, nghiêng đầu nhìn Tang Họa, nhếch miệng nở nụ cười không rõ ý vị: “Cuối cùng, chúc cô may mắn.”
“Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Cô cũng không muốn nói gì nhiều, cự tuyệt tình cảnh chung đụng với Dạ Diễm, cũng không nhìn đến sắc mặc tràn ngập sự không vui của ai đó mà đứng dậy rời đi.
Dạ Diễm đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng rối rắm khó tả, lại càng là bực tức vô cớ, giống như mình là không khí trong mắt cô, đến cả hạt bụi cũng không bằng.
“Tang Họa, nếu như không thích thì không cần đi nữa. Tôi có thể chu cấp cho cô.”
Một câu này, đến cả Dạ Diễm cũng không tin được là do chính mình nói ra.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân sẽ không còn nhìn thấy cô một khoảng thời gian là anh lại khó chịu vô cùng. Xuất phát từ cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nhất thời buộc miệng nói ra mà thôi, nhưng anh cũng không có ý định lên tiếng bào chữa.
Bước chân Tang Họa dừng lại ở cửa, lạnh nhạt quay đầu, ánh mắt sắc bén dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của Dạ Diễm, lạnh tanh nói: “Ý của anh là để tôi đi học bằng tiền của anh á? Tôi có thể hiểu thành bao nuôi được không?”
Dạ Diễm không trả lời, tâm tình buồn bực không thôi.
Nếu như lúc trước cảm giác còn mơ hồ không rõ ràng, thì hiện tại anh đã không thể coi như không để ý được.
Anh muốn cô gái này ở bên cạnh, anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy Tang Họa.
Anh không biết trước kia và sau này sẽ như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ, ngay lúc này, thâm tâm nói cho anh biết, anh không muốn cô rời đi.
Ngoài tiền ra, thì Tang Họa dường như chẳng để bất cứ cái gì vào mắt cả. Nếu như thật sự có con đường nào khác, anh chắc chắn sẽ không đem tiền ra làm điều kiện đặt cược.
Anh biết tính Tang Họa quật cường, có trăm con lừa cũng kéo không lại. Câu nói vừa rồi chẳng khác nào hạ thấp tự trọng của cô.
Nhưng anh thật sự không cố ý, cũng hết cách rồi.
Phản ứng của Tang Họa lúc này, anh không lấy làm lạ, đó là điều rất đương nhiên.
Tuy rằng Lăng Gia Tuệ đã nôn ra hết số tiền mà bà ta nuốt của cô bấy nhiêu năm qua, nhưng thực sự nó cũng chẳng đáng là bao nhiêu. Huống hồ tiền tài không có phải vô hạn, đến một lúc nào đó cũng sẽ hết.
Cho nên ngoài công việc làm thêm tại nhà hàng Phong Hoa thì cô còn là một cộng tác viên dịch thuật Tiếng Anh tự do trên một diễn đàn mạng xã hội.
Số tiền cô kiếm được tuy không đủ để cô tiêu xài hoang phí nhưng cũng không đến nổi phải cạp đất mà ăn.
Anh coi cô là loại người gì? Loại phụ nữ chỉ biết sống dựa vào đàn ông, vì đồng tiền mà bán rẻ nhân cách sao?
Chẳng cần biết là anh đang nói thật hay nói giả, anh ta cũng đã quá xem thường cô rồi!
“Hội trưởng đại nhân từ khi nào lại tốt đến mức bỗng dưng đổ tiền vào một kẻ không mấy thân thiết là tôi vậy? Bộ làm từ thiện chắc? Hay là rủ lòng từ bi? Anh cũng cao thượng quá nhỉ?”
Có đánh chết cô cũng sẽ không cho rằng Dạ Diễm tự dưng đổi tính, anh ta làm chuyện gì thì trước nhất đều phải nghĩ tới lợi ích của bản thân.
Dạ Diễm ăn cá, ăn thịt, nhưng tuyệt đối không ăn thiệt!
Làm người xấu trong mắt cô quen rồi, nay muốn một lần làm người tốt, thì người ta lại không tin, hiện thực này thật giống như câu chuyện “Cậu bé chăn cừu.”
Khoé môi nhợt nhạt câu lên một độ cong diễm lệ, lại xen lẫn vài tia ảo não: “Sao chuyện gì cô cũng xuyên tạc được vậy nhỉ?”
“Trên đời này chẳng có ai cho không ai cái gì bao giờ. Đạo lý này, hẳn anh phải là người hiểu rõ nhất chứ?” Có vay thì phải có trả, không có bữa tiệc nào miễn phí hết.
Cho dù có, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một hình thức trao đổi được nguỵ trang rất khéo léo mà thôi.
Dạ Diễm nhìn Tang Họa sâu lắng, sự quật cường cùng bất khuất trong mắt cô rất rõ ràng, gò má cô hây hây đỏ như trái táo chín mộng, cảm giác kỳ lại lại bắt đầu rục rịch không yên.
Do dự một hồi, anh nói, âm thanh lãng đãng trôi nổi trên chín tầng mây.
“Vậy thì hãy ở bên tôi đi.”
Huân hương lượn lờ, thuỷ sắc miên man, đắm đuối lại say mê.
Giờ phút này, Tang Họa dường như không còn nhận dạng được tiếng mẹ đẻ của mình nữa rồi.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Không màng tới phản ứng của Tang Họa, Dạ Diễm một đường nói tiếp. Tầng mây ngũ sắc do Chức Nữ dệt thành cũng không sánh bằng nụ cười được phác họa trên khoé môi cong cong của Dạ Diễm.
“Tang Họa, ở bên cạnh tôi, làm tình nhân của tôi trong vòng ba tháng. Tôi sẽ không để cô chịu thiệt một chút nào, cô chẳng những không mất gì mà còn có thêm rất nhiều đặc quyền khác. Vinh hoa phú quý, quyền lực vô hạn, chỉ cần là thứ cô muốn, tôi đều sẽ cho cô. Cộng thêm…” Ánh mắt anh chứa đựng hàm ý sâu xa: “… Bí mật mà cô thầm giữ suốt mấy năm trời. Hết ba tháng, hai ta đường ai nấy đi, tôi lấy danh dự của chính mình ra đảm bảo, ngoại trừ cô và tôi, sẽ chẳng còn ai trên đời này biết điều đó nữa.”
Môi mỏng khẽ nhếch, loé lên tia nhìn giảo hoạt: “Nói tóm lại, cô cần tiền, còn tôi thì cần cô.”
Trầm mặc nữa ngày, Tang Họa không tự giác lên tiếng hỏi: “Anh yêu tôi sao?”
Nụ cười Dạ Diễm có hơi khựng lại, rất nhanh cười nhạo một tiếng: “Yêu? Sao lại có thể được chứ. Nhưng đối với cô, tôi lại có một loại thưởng thức đặc biệt.”
Tang Họa lộ ra thần sắc sớm biết là như thế, cô cũng chỉ hỏi cho có lệ mà thôi.
“Vậy anh hết đàn bà rồi à?” Phụ nữ được Dạ Diễm, có thể đem so với hậu cung của Hoàng Đế!
“Tôi đã nói rồi, tôi rất thưởng thức cô.”
“Tôi không bán thân.”
Nghe khẩu khí nghiêm túc của Tang Họa, Dạ Diễm ngược lại rất muốn đùa giỡn một phen, tiếu ý nồng đậm trên gương mặt: “Vậy thì hôn? Có thể chứ?”
“Tôi không bán bộ phận cơ thể.” Giọng cô ngày càng có vẻ cường điệu.
Bầu không khí này cho cô có cảm giác như mình đang đàm phán với bọn buôn lậu nội tạng vậy.
Anh nhếch miệng lên, không buông tha: “Vậy cô bán gì?”
Tang Họa không nhanh không chậm nói: “Tôi bán quan tài!”
Dạ Diễm: “…Cô đang nguyền rủa tôi sao?”
Cô nhún nhún vai: “Tôi làm sao dám chứ, hội trưởng đại nhân chức cao vọng trọng, quyền lực vô biên, chỉ cần dùng một tay cũng có thể đè bẹp một con kiến hôi là tôi. Tôi sống còn chưa đủ, sao có thể tự tìm cho mình đường chết.”
Muốn đùa giỡn bà đây sao? Còn chưa biết hưu chết về tay ai mà!
Dạ Diễm cười khẽ, khoé miệng anh cong lên vô cùng thư thái. Không có tức giận, chỉ có hứng thú lại càng thêm hứng thú. Dung nhan mỹ lệ tăng thêm vài phần tà mị, quyến rũ cũng có gợi cảm chết người.
Trong cuộc đời này anh có rất nhiều điểm giới hạn, Tang Họa là người đầu tiên còn sống sót đến bây giờ khi lần lượt vượt qua vô số giới hạn của anh.
Nếu như là kẻ khác, sợ là có một trăm cái mạng cũng chết không đủ.
“Quay trở lại vấn đề, không biết ý của cô thế nào? Kỳ hạn ba tháng, sau ba tháng, chúng ta đường ai nấy đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Nhưng đến lúc đó, nếu như cô lỡ yêu tôi, tôi cũng sẽ suy nghĩ lại cho cô một vị trí bên cạnh mình.”
Anh rất muốn nghe câu trả lời từ cô.
Trái lại là những người phụ nữ khác, tuyệt đối sẽ không có cái loại đặc quyền này. Tất cả bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, đùa xong thì không màng gì đến nữa, đến một cái liếc mắt cũng trở nên trân quý. Cho dù họ có nhân danh tình yêu để đến với mình, thì Dạ Diễm cũng sẽ làm như không thấy.
Bởi vì không có ai đem đến cho Dạ Diễm cái loại cảm giác kỳ lạ như là Tang Họa đem đến.
Cái loại cảm giác mà anh cho là một loại bệnh hiếm gặp nào đó, phải, trước nay chưa ai từng…
Cho nên nếu người đó đổi lại thành Tang Họa, anh có thể xem xét lại, nếu như cô ta yêu anh, hoặc cần gì ở anh mà đánh đổi tự do của bản thân.
Anh sẽ không xua đuổi cô đi như bao người khác, sẽ cho cô ở bên cạnh mình, cho cô một danh phận phù hợp.
Tang Họa đối với anh, là hứng thú nhất thời, cũng có một chút luyến tiếc không nỡ buông.
Anh không biết cảm giác đó là gì? Có thể là vì cô ta khá đặc biệt, cho nên anh muốn giữ bên người vậy thôi. Chỉ cần Tang Họa an phận thủ thường, không làm gì gây bất lợi cho anh, anh thậm chí có thể vì cô mà xây lên một toà Kim Ốc.
Phải! Chỉ là vì cô ta khá đặc biệt mà thôi!
Dạ Diễm liệt kê ra hàng trăm lý do vì sao mình để ý đến Tang Họa. Anh thống kê tất thảy tất cả, lại chỉ loại trừ ra một khả năng, cái loại cảm xúc mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, cũng coi thường khi nghĩ đến.
Đó là yêu!
Tang Họa nghe Dạ Diễm nói như thế, đột nhiên cảm thấy buồn cười không sao chịu được, giống như là nghe phải một câu chuyện hài thế kỷ vậy.
Nhưng từ lâu đã quên mất cách cười, cô chỉ có thể nhếch môi, đem tiếng cười hoá thành hàng loạt từ ngữ châm biếm cùng trào phúng.
“Yêu anh sao? Dạ Diễm, có lẽ chín mươi chín phần trăm phụ nữ trên đời này gặp anh đều sẽ yêu anh, anh phong lưu như vậy, đa tình như vậy, quyền thế như vậy, không yêu anh thì cũng khó. Nhưng anh đừng quên, vẫn còn một phần trăm số người còn lại, mà tôi chính là nằm trong con số ít ỏi ấy, không vì sự cám dỗ của anh mà sa ngã đâu…” Giống như sợ người ta nghe không hiểu, Tang Họa thản nhiên đính chính lại một lần nữa, ngữ điệu chắc chắn, sự mỉa mai càng thêm sâu: “Dạ Diễm, nếu như yêu anh, tôi chết cũng không được tử tế.”
Nếu như yêu anh, tôi chết cũng không được tử tế!
Chết không được tử tế!
Huyết mâu co rút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo thấu xương, Dạ Diễm vô thức xiết chặt bàn tay.
Cô ta, lại dám nói như vậy!
“Tang Họa, cô dường như đã quên mất thân phận hiện tại của mình rồi? Cho rằng bản thân có tư cách mặc cả ở đây sao? Cô nghĩ mình còn là đại tiểu thư Tang Huân thông tuệ người gặp người thích như ngày xưa nữa sao? Cô cho rằng chủ mẫu đương thời của Tang gia còn là mẹ ruột của cô Hạ Thuần Hi tôn kính nữa hay sao? Tang Họa, cô của hiện tại, cái gì cũng không có! Ngay cả cái tên Tang Họa cũng là qua loa tuỳ tiện mà đặt, cái danh phận đại tiểu thư cũng là hữu danh vô thực mà thôi. Hoàn cảnh cùng danh tiếng hiện tại của cô dù có đi nơi nào cũng bị biến thành cái đích cho người ta chỉ trích. Cô…”
Bốpppp!
Một thanh âm giòn giã vang lên, đặt trong không gian im lặng, nghe vô cùng rõ ràng.
Cả căn phòng như rơi vào hầm băng. Không, đây rõ ràng còn hơn cả thời kỳ Kỷ Băng Hà!
Cậu thư ký từ đầu đến cuối đều cuộn một cục trong góc phòng tận lực đè nén giá trị tồn tại của bản thân, nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn liều mạng tông cửa chạy ra ngoài.
Nhưng lại sợ Dạ Diễm trong cơn phẫn nộ thì xem ai cũng đều là kẻ thù, đến cả con kiến cũng không tha!
Dạ Diễm có ba điều cấm kỵ, Tang Họa của nhiều năm trước đã đem ba điều này quy cùng một lúc và làm trong một giây.
Sự kiện long trời lỡ đất đó đến ngày hôm nay khi vô tình nhắc đến nó vẫn còn là cơn ác mộng đối với bao nhiêu người.
Tuy rằng đã bị Dạ Diễm phong toả, nhưng phong làm sao khỏi miệng lưỡi thế gian. Càng phải nói, từng sợi tóc trên người anh quý giá cỡ nào, thân phận của anh tôn quý cỡ nào, lực lượng fans cuồng của anh hùng hậu ra sao?
Tang Họa lúc đó, thảm còn hơn chữ thảm, người ta gặp cô ở đâu thì đánh cô ở đó, đến mức cô còn chẳng dám ra khỏi nhà. Phải qua vài tháng trời ròng rã, may ra cái mạng vẫn không thuộc về Diêm Vương.
Vậy mà, hôm nay cô ta còn thấy chết không sờn, đem lịch sử tái hiện lần thứ hai.
Dạ Diễm tuy đa tình thì đa tình, nhưng tàn nhẫn thì vẫn cứ tàn nhẫn thôi.
Lần này Tang Họa chết chắc rồi!
Cô ta chắc chắn không sống quá ba giây nữa!
Hiện trường sắp đổ rồi máu!
Sắp có án mạng xảy ra rồi!
Điều cậu có thể làm cho Tang Họa lúc này cũng duy nhất việc gọi sẵn trước xe cứu thương cho mà thôi.
Nhưng khi run rẩy cầm điện thoại trên tay…
Má ơi! Cậu sợ đến mức quên mất xe cấp cứu là ba con số nào rồi!
Mà giờ phút này, Dạ Diễm đi từ trong mê man vì bị đau mà nháy mắt trở nên tỉnh táo. Đôi môi màu Mân Côi gắt gao mím chặt, cả người tàn ra hơi thở nguy hiểm kịch liệt, mắt đẹp bùng lên ngọn lửa dữ dội.
Từ nhỏ cho đến bây giờ, căn bản không có bất cứ kẻ nào dám đụng vào anh dù chỉ, là, một, ngón, tay!
“Chết tiệt…” Anh rủa thầm một tiếng, như một dấu hiệu nhận biết anh sắp sửa nổi trận lôi đình.
“Từ bé đến lớn, tôi chưa tuỳ tiện đánh ai bao giờ…” Tang Họa chợt mở miệng nói một câu không giải thích được, ngẩn đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, gằn giọng: “Anh… là người đầu tiên!”
Dạ Diễm như bị dội xuống một gáo nước lạnh, cơn thịnh nộ cũng bất ngờ bị dập tắt không ít.
Anh sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, cả người nháy mắt cứng đờ, giống như bị ai đó điểm huyệt vị toàn thân, không cách nào nhúc nhích.
Tính tình Mộc Lung Hoa cực kỳ điềm đạm, tựa như dòng nước mềm mại ôn nhu nhất, cô khi xưa sống vô cùng dung dị, cũng chưa từng ra tay đánh người bao giờ.
Bởi vì cô sống quá mức im lặng, không thèm cùng thế gian phân tranh cao thấp, cho nên rất ít khi cùng người khác bất hoà tranh cãi.
Cô chưa tự dưng đánh ai bao giờ, khi trở thành Tang Họa, những kẻ mà cô ra tay, một là tự xông tới tìm đường chết, hai là vì hiềm khích đã có từ trước mà cô muốn trả thù thay cho Tang Họa nguyên chủ.
Nhưng hôm nay, nếu như cô không ra tay, thì cô sẽ không phải là Tang Họa nữa!
Cô quật cường ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hồng sắc xinh đẹp lại rực lửa như muốn thiêu đốt đối phương của anh, mang theo thái độ thù địch nói rõ ràng từng chữ một.
“… Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ thật sự căm ghét bất cứ kẻ nào, bởi vì tôi thấy thật không đáng. Nhưng anh, cũng là người đầu tiên.”
Vẻ mặt Dạ Diễm như bị đả kích nặng nề, anh há miệng thở dốc, mang loại tâm trạng hệt như tội nhân bị phán án tử hình, mà cô chính là thẩm phán!
Sự chán ghét viết rõ trong tròng mắt lạnh lùng, không có một tia tình cảm, toàn bộ đều là băng tuyết, giống như biển Chết, hoàn toàn không dư ra một tia sinh mệnh hiếm hoi.
Dạ Diễm bị biểu tình của Tang Họa dọa cho ngây người, đầu óc trống rỗng, hô hấp cũng không thuận.
Sự phẫn nộ còn xót lại chút ít liền theo đó không cánh mà bay, ngược lại trào lên cảm giác áy náy cùng tự trách…
Tôi không lý giải nổi mình bị cái gì, cũng không lý giải được thứ ngôn ngữ kỳ lạ của trái tim. Anh chỉ biết khi Tang Họa mặt không đổi sắc nói ra câu đó, một kiểu thề độc đáng sợ, vừa mỉa mai anh lại vừa nguyền rủa chính mình khiến anh hỗn loạn cả lên.
Cái loại cảm giác vừa hoảng vừa sợ đột nhiên nảy sinh điên cuồng cắn xé lý trí.
Anh quả thật không nên nói cô như vậy! Anh chỉ là giận quá mất khôn mà thôi!
Dạ Diễm lúng túng mất kiểm soát, cũng không bận tâm gò má bỏng rát đau nhức. Anh muốn tiến lên biện bạch với cô rằng chỉ vì anh quá giận. Nhưng anh căn bản còn không biết mình vì sao lại vô cớ nổi giận?
“Là lỗi của tôi sao?”
Giọng nói yếu ớt từ hư không truyền tới, lại như có tiếng vọng cực đại nổ tung trong đầu anh, như muốn gom hết tất cả đau thương của thế gian đặt trong từng âm sắc.
“Nhà của chính mình từ nhỏ lớn lên lại bị nói là kẻ ăn nhờ ở đậu, đây là lỗi của tôi sao? Rõ ràng cha ruột sống sờ sờ ngay trước mặt, lại bị người ta mắng là mồ côi, đây cũng là lỗi của tôi sao. Cha vì danh vọng tiền tài cám dỗ mà không tiếc đánh đổi mạng sống của vợ con mình. Để rồi khi xương cốt mẹ tôi còn chưa lạnh ông ta liền rước người đàn bà cùng đứa con gái của bà ta vào cửa. Miệng thì nói lời yêu đương thắm thiết nhưng sau lưng lại ôm tình nhân tỉ tê thề non hẹn biển. Tôi bị mắng, bị đánh, bị xem thường, bị khi dễ trong chính ngôi nhà của mình, nhưng lại phải ẩn nhẫn chịu đựng, là lỗi của tôi sao?” Tầm mắt mông lung vô định, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, giọng cô nghẹn lại, cuối cùng hoang mang tự hỏi: “Lẽ nào thật sự là lỗi của tôi?”
Nỗi đau giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Vì sao, lại phải moi móc cho bằng được vết thương vốn đã khép miệng của tôi, chẳng lẽ muốn cho tôi nhục nhã rơi lệ thì các người mới vừa lòng hả dạ sao?
“Tang Họa.. tôi…”
Anh không biết, anh chưa từng biết Tang Họa lại có một cuộc sống như vậy. Anh chỉ biết cô từng có tên là Tang Huân, nhưng ngoại trừ cái tên này, anh lại không biết trước khi cô từng trải qua cái gì! Bởi vì anh chỉ lừa cô mà thôi, tất cả trước giờ chỉ là suy đoán của anh.
Bởi vì anh thấy cô xuất hiện trong nghĩa trang ngày hôm ấy, thấy cô gọi Hạ Thuần Hi là mẹ, trong khi con gái bà ta đã chết rồi. Nổi lên từ tâm tư buồn chán mà muốn tìm kiếm trò chơi tiêu khiển, anh cố lừa Tang Họa vào tròng.
Anh chụp mũ cô, dùng những lời không có căn cứ, đánh vào tâm lý của cô, khiến cho cô lầm tưởng bí mật mình chôn giấu bị người ta phát giác, mà tự loạn trận địa, chẳng mấy chốc quân địch tan tác, chui vào cái bẫy anh giăng ra.
Thế lực của anh có lớn mạnh cỡ nào, nhưng cũng không thể nghịch thiên đến mức mà điều tra được bí mật cách hơn một thập kỷ, lại được người ta tìm mọi cách để giấu diếm.
Tang Họa sau đó hẳn đã nhận ra, nhưng cũng quá muộn màng để làm lại.
Nhìn Tang Họa đau đớn kể ra bao nhiêu oan ức của bản thân, anh mơ hồ cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm cho một đao.
Dạ Diễm trong vô thức vươn tay tới, giây phút này anh chỉ muốn kéo dãn hàng chân mày đang điểm nét sầu muộn của người con gái trước mắt mà thôi.
“Tôi ghét anh!”
Cô ngước đôi mắt lãnh đạm, trong veo nhìn anh.
Ba chữ, nhẹ bẫng như lông hồng, lại làm cho Dạ Diễm chết đứng, bàn tay vừa mới đưa lên thoáng cái cứng đờ, hồi lâu mới phản ứng lại…
Thoáng chút mất mác, anh di chuyển tầm mắt, tựa hồ đang trốn tránh gì đó, cười một tiếng, làm ra vẻ chẳng thèm để ý: “Tôi không hỏi đến cảm nhận của cô.”
Tang Họa chẳng thèm đếm xỉa, nhàn nhạt đáp: “Tôi cũng biết chắc là như vậy.” Cô quay mặt đi, không định nói thêm gì nữa.
Sau đó, không có sau đó nữa…
Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ dị.
Dạ Diễm quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tang Họa cũng lạnh lùng xoay bước rời đi. Cả hai không hẹn đều cho nhau một bóng lưng âm trầm, một ranh giới vô hình mà rõ rệt.
Câu thư ký đứng một góc trợn to đôi mắt, đối diện với tràng cảnh hiện tại, sớm đã chết lặng từ lâu!
——-
Trời vừa tạnh mưa, quần áo vẫn còn mang theo chút ẩm ướt.
Tang Họa đạp trên một vũng nước mà đi, nước bắn lên đôi giày vải trắng tinh của cô, nhưng cô lại chẳng thèm để ý.
“Kia kìa, nhìn đi, là cô ta đó, Tang Họa của Tang gia đó. Nghe nói khuôn mặt đó cô là do cô ta chi tiền làm một cuộc đại phẫu thuật.”
“Cô em rõ ràng là mây bay trên trời, cô chị thì lại như bùn dưới chân.”
“Tại sao cô ta có thể ở cùng hội trưởng cơ chứ? Cô ta cho mình là ai vậy? Có chút nhan sắc liền muốn trèo cao thành Phượng Hoàng được sao?”
“Đồ mới lạ mà, ai chẳng ham. Quen quá rồi sẽ sinh ra nhàm chán thôi, cô ta rồi cũng sẽ như đôi giày cũ thôi.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để lọt vào tai cô. Cho dù bản thân có thay đổi cách sống thì những hành động trước kia vẫn không thể coi như không tồn tại được.
Không sao, cô đã quen rồi, không có gì là cô không thể nhẫn được, tầm này đã là gì đâu.
“Cô là Tang Họa phải không?”
Tang Họa dừng lại, theo bản năng xoay người.
Người vừa gọi chính là một cô gái tuyệt sắc.
Cô gái sở hữu thân hình yểu điệu, đồng phục cao quý của học viện lừng danh càng tôn lên dáng vẻ gợi cảm cũng vóc người lồi lõm hoàn mỹ của cô ta.
Đôi giày cao gót đắt giá dẫm lên vô số cánh hoa sũng nước nằm ngã nghiêng trên mặt đất, tiến về phía Tang Họa vài bước, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên yêu cầu:
“Chúng ta tìm nơi nào để nói chuyện đi.”
———
Spoiler chương 33:
Dạ Diễm thần tình hoảng loạn, thực sự gấp đến phát khóc, tâm thắt lại không sao chịu nổi. Trong đầu chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, cô gái đó tuyệt không thể là Tang Họa!
Tuyệt đối không thể!
Và rồi, cảnh tượng trước mắt, khiến anh dường như muốn gục ngã———
Cô gái mặc đồng phục học viện Shallow nằm trong vũng máu, váy áo trên người loang lỗ một màu đỏ tươi như những đóa hoa Gloriosa Superba cực độc. Thân hình nhỏ nhắn nằm sấp, tóc tai rũ rượi che khuất gương mặt, làn tóc nâu lượn sóng giờ đây không còn ánh lên sắc màu hoang hoải của áng mây ngày cuối hoàng hôn.
Cô lặng thinh nằm đó, hô hấp không chút phập phồng——
Giống như người đã chết!
Yết hầu giống như bị dao cắt, Dạ Diễm ôm ngực, gần như thở gấp. Tận nơi sau thẳm nhất trong cõi lòng, nỗi hoảng loạn không tên khiến cả người anh co giật, giống như một người rơi xuống vách núi dựng thẳng, hoàn toàn không biết bám víu vào đâu để trèo lên.
Tang Họa! Không phải đâu! Không phải Tang Họa đâu!