Đọc truyện Tiếu Khuynh Nữ Phụ – Chương 12: Tranh giành
Không gian rộng lớn, hoa lệ, lộng lẫy trong những mảng màu sắc ấm nóng. Thường xuyên vang lên những câu xã giao, những tiếng chào hỏi. Những giai điêu du dương của dàn nhạc công vang lên trầm thấp, mê hoặc.
Tang Tương đứng cùng Tang Minh trông vô cùng nổi bật. Và cô ta cũng hài lòng về điều này. Ả chính là nữ hoàng của đêm nay.
Cạch…!!!
Cùng lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra, một bóng dáng hư ảo xuất hiện. Ai ai cũng tò mò ngoái lại nhìn, đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Không có trang phục thướt tha mỹ lệ xinh đẹp, không có chiếc vương miệng công chúa cao sang quyền quý, không có chiếc giày lọ lem thanh thuần dịu dàng.
“ Ai vậy? Đẹp quá!!! “
“ Cư nhiên lại có người đẹp như vậy? “
“ Sao lại 8, 9 phần tương tự giống cố phu nhân Hạ Thuần Hy???? “
Thiếu nữ ấy, đẹp như một bức tranh vẽ, nhưng mà khi vẽ ra cũng không thể bì được với người thật. Dung nhan lãnh đạm, không có ngạo khí bức người cũng không phải là yêu mị quyến rũ. Thiếu nữ ấy tỏa sáng như vầng hào quang của ánh trắng, tựa như một đóa u liên nở rộ trong đầm nước lạnh lẽo. Một loại thản nhiên tà ý từ tính từ trong xương cốt.
Cước bộ chậm rãi, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Giống như diện kiến được nàng cũng khiến người ta sinh ra một loại thỏa mãn. Thiếu nữ đó là đốm sáng lung linh huyền ảo và mê hoặc nhất giữa một bầu trời đầy sao.
Một chiếc quần jean bạc màu đơn giản, áo trắng sơ mi bẻ cổ thanh thoát mà diễm lệ khôn cùng. Những lọn tóc nâu lượn sóng buộc cao bởi một sợi ren ngọc. Chiếc giày ba ta trắng trẻ trung xinh đẹp. Đó dường như là mỹ cảnh đẹp nhất thế gian, khiến cho chúng nhân bình thường như họ hít thở không thông.
Không cầu kỳ xa hoa, không phục sức diễm lệ. Cả cơ thể phảng phất lên một vẻ đẹp mạc cách xa muôn trùng, ngàn dặm xa xôi. Bóng dáng cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng. Bóng lưng yếu ớt quật cường, nhàn nhạt dung mạo, lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Cách đây nhiều năm về trước, tuy sự việc sớm đã bị lớp bụi mờ của dòng thời gian phủ kín. Nhưng một số người vẫn còn lưu lại một ấn tượng rất sâu đậm đối với vị tiểu thư Tang Huân lanh lợi hoạt bát đáng yêu. Nhưng cô bé đã mất đi từ vụ hỏa hoạn 10 năm trước tại một ngôi nhà gỗ trên núi, cho đến nay hình bóng cô bé vẫn còn lưu lại trong thâm tâm mọi người.
Hạ Thuần Hy, cái tên thập phần ôn nhu này, danh tiếng của nàng không ai là không biết. Quý phu nhân mà giới quý tộc gắn với một loài hoa mang Bách Hợp, thanh nhã xuất trần, xuất thân mồ côi nhưng lại sở hữu nhan sắc kinh diễm bốn phương. Nàng tài năng xuất chúng, tiếu nhan khuynh quốc khuynh thành, trong đôi ngươi tím tựa như nhìn thấu tất cả tang thương của thế gian. Một cái liếc mắt liền đem tâm của nam nhân cắp trộm đi và trong đó có cả Tang Minh, một thiếu niên tuấn mỹ vô trù, sự nghiệp hiện tại lên cao như diều gặp gió.
Tang Minh dùng ba năm của mình làm rung động trái tim của người đẹp. Trải qua ba năm không ngày nào người đàn ông đó không đeo bám, Hạ Thuần Hy rốt cuộc cũng động tâm, mỉm cười gả cho hắn. Nhưng vì nàng không cha không mẹ, không có quyền lực, thân cô thế cô. Tang Minh sau khi hoàn toàn có được Hạ Thuần Hy thì sắc mặt cũng trở nên thay đổi. Vì nàng không có gia thế đồ sộ chỉ có dung mạo thì cũng không giúp được gì. Hai năm sau, tiểu công chúa Tang Huân ra đời, nhan sắc so với nàng tựa như phiên bản thu nhỏ, linh động khả ái thu hút nhân tâm.
Mà Tang Minh, lúc này sự nghiệp lại đang xuống dốc. Biết thiên kim gia tộc họ Lăng say mê mình, ông ta bèn lợi dụng Lăng Gia Tuệ để củng cố quyền lực. Nhưng lại sợ người đời dèm pha, Tang Minh và Lăng Gia Tuệ lập ra một tai nạn giả. Vào một đêm giông tố, người ta nghe tin trong một đêm dã ngoại tại biệt thự trên núi. Vụ nổ khí ga đã khiến cho người phụ nữ ấy và con gái của họ tán thân trong biển lửa, đến khi tìm lại chỉ thì chỉ thấy hai cái xác chết khô một bé một lớn. Nhưng có ai thật sự biết ẩn tình bên trong. Cô bé ấy may mắn sống xót thế nhưng lại mất trí nhớ. Từ đó, đại tiểu thư Tang Huân mãi mãi biến mất. Chỉ còn một đứa bé tên Tang Họa mất trí nhớ mà ông ta đón về nhà. Một phần vì cô ta có lẽ cũng sẽ có ích về sau. Hai là việc ông ta nhận nuôi một bé gái không nơi nương tựa có dung mạo giống y hệt Tang Huân sẽ tạo mặt mũi tốt với người dân và thể hiện sự nhớ thương da diết đối với con gái và người vợ quá cố hồng nhan bạc mệnh của mình, điều đó sẽ giúp cho sự nghiệp đang tụt dốc không phanh của ông ta tăng lên không ít. Nhưng mà, trời trêu đùa lòng người Tang Họa không sống dưới thân phận là con gái ruột của ông, mà… là con nuôi.
Chẳng ai có thể ngờ đến, Tang Huân mười năm về trước chính là Tang Họa mười năm về sau.
Rõ ràng là cha ruột, rõ ràng là có nhà. Lại bị người ta nói là cô nhi.
Tang Minh, ông tạo hiện trường giả, để cho Tang Huân tôi mãi mãi chết đi trong mắt người đời. Nếu như tôi không giả vờ mất trí nhớ, nếu như tôi không hóa trang thành một cô tiểu thư ngạo mạn lẳng lơ, thì ông còn cho tôi sống đến ngày hôm nay ư? Tang Minh, Tang Minh, Tang Minh. Ông hãy đợi đấy, tôi làm sao khiến Tang Gia biến mất trên thế giới này.
Tang Gia, giờ đây trở thành mục tiêu sống duy nhất của đời cô. Trong mắt Tang Họa lúc này, mọi ý niệm đều vụt tắt hơi thở lạnh lẽo ngày càng bức nhân, tử mâu một tầng băng dày.
Ẩn nhẫn 10 năm, giờ là lúc Tang Họa đòi lại công đạo cho chính mình, cho người mẹ thân yêu của cô.
“ Chào cha. “
“ Em gái. “
Tang Họa hơi ngước sang một bên, cô khẽ ngoắc một tên phục vụ đang đứng trong góc tối. Hắn ta bước lại, ngơ ngác nhìn thiên thần trước mắt mình. Cô không để ý tới, nâng lên 1 ly rượu óng ánh từ khay làm bằng đá hoa trên tay tên phục vụ sau đó nâng lên cao.
“ Sinh nhật của em gái, người chị này lại không chuẩn bị quà cho chu đáo. Nào, cùng nhau nâng ly, coi như bồi tội. “
Nhìn biểu tình cứng ngắc của Tang Tương cùng với khuôn mặt đen xì của Tang Minh. Cô hơi nghiên đầu, một loại thản nhiên tùy hứng:
“ Sao hả? Em không hài lòng sao? Tiểu-Tương? “
“ Haha, em nào có. “ Cô ta cười giả lã, cũng vội vã cầm ly rượu trên tay hướng ly rượu của Tang Họa chạm đến. Thật đẹp, ả ta tại sao đẹp đến như vậy. Ả xuất hiện liền cướp đi ánh hào quang của cô. Mắt Tang Tương chợt lóe lên, sự ganh tị cùng phẫn nộ không kiểm soát được biểu lộ ra ngoài. Bằng một hành động thập phần mỹ mãn không chút lúng túng, bàn tay cô ta run run, trong tức khắc ly rượu nghiêng qua tràn ra bên ngoài. Tang Họa đoán được, chỉ là một chiêu trò cũ rích, tính đấu với cô sao? Cô lách người, luồng ra phía sau Tang Minh.
Roạt…!!!!!
Màu đỏ bắt mắt của rượu nhuốm lên sắc trắng tinh của âu phục.
“ Cha!! “ Tang Tương kinh ngạc há hốc mồm nói, cớ sao lại như vậy? Cô là muốn cho Tang Họa bẽ mặt tại sao lại là gậy ông đập lưng ông đổ hết lên người Tang Minh? Tang Họa nấp sau lưng Tang Minh cười gằn. Ngay lúc rượu trong ly tràn ra, cô đã ngay lập tức nghĩ ngay đến việc cho Tang Minh làm vật hi sinh. Tang Họa tránh phía sau Tang Minh, cũng đồng thời đẩy ông ta về phía trước. Sự việc diễn ra quá nhanh, không ai có thể chứng kiến được toàn cảnh.
Sắc mặt Tang Minh tối sầm lại, thật sự vô cùng mất mặt. Giữa hàng trăm khách quý, ông ta lại chật vật như vậy. Thử hỏi danh tiếng của ông có còn không? Phát hiện một số người đã bắt đầu xì xào bàn tán. Khuôn mặt ông nổi lên gân xanh. Biết không nên tức giận ngay lúc này, giận quá thì mất khôn. Tang Minh cố ra vẻ tỉnh táo.
“ Hôm nay sinh nhật con gái tôi, mong mọi người cứ tự nhiên. Lão già này xin nhường lại cho bọn trẻ. “ Nói xong, Tang Minh nhanh chóng đi lên lầu cũng không quên ném cho Tang Họa ánh mắt cảnh cáo.
Tang Tương tức đến nghiến răng nghiên lợi, nhưng bề ngoài lại cố gắng tỏ ra nhu nhược yếu đuối. Mẹ nó, con tiện nhân không biết liêm sỉ. Mày hãy đợi đấy, tao sẽ cho mày chết mà không nhắm mắt, rồi một ngày mày phải quỳ dưới chân tao mà xin tha mạng.
——–
Gặp thì cũng đã gặp rồi, cô nghĩ mình nên rời đi. Dù gì nơi này cũng không cần sự hiện diện của cô, sự ồn ào hoa lệ khiến cô cảm thấy chán ghét.
Nhưng mà, Tang Họa khẽ xoa xoa bụng. Đã 2 ngày rồi cô chưa ăn gì, thức ăn ngon còn miễn phí bày ra trước mắt. Cô không thưởng thức thì cũng quá lãng phí a~
Nghĩ thế, cô đi đến bên bàn có chứa hàng trăm món ăn bắt mắt, sặc sỡ sắc màu trông vô cùng ngon miệng. Với lấy một chiếc đĩa, bắt đầu công phá.
“ Tiểu Họa. “ Tiểu Họa? Tên gì mà mắc ói vậy kìa. Theo phản xạ muốn tìm ra chủ nhân giọng nói đó. Cô quay sang, khẽ đưa đầu lưỡi kiếm khóe môi còn dính bánh. Tên nào đó đột nhiên đỏ mặt, Tiểu Họa dúng là đáng yêu chết được.
Dung Phượng Khuynh không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cô, có lẽ là lúc cô đang chuyên tâm vào công việc của mình. Anh ta cầm một miếng bánh cannoli bằng vàng đưa tới trước miệng cô, miệng há to ra hướng cô “ A..!! “ một tiếng.
Quá mặt dày đi!!!!
Tang Họa không chán ghét hắn, chỉ là cô bài xích anh ra khỏi cuộc sống của mình mà thôi. Anh ta là nam chính đấy, là kẻ có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Cô trực tiếp làm lơ anh ta, hơi hơi xích ra xa một chút.
Dung Phượng bĩu môi, mấy ngày không gặp cô, đúng là dày vò anh cơ mà. Anh vì cô mà trong tuyệt vọng đứng lên, bất đắc dĩ phải thân chinh đến đây, không phải là để nhìn thấy cô sao? Còn phải chịu ủy khuất phơi thây ra cho người ngoài ngắm nghía, dòm ngó. Thật sự ngoài sức chịu đựng của anh mà. Và cũng vì thế, anh rút ra được một kinh nghiệm xương máu.Đẹp đúng là một cái tội. ( tg: tg k biết gì hết.????)
Nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần. Lại tiếp tục sự nghiệp mặt dày đeo bám của mình.
“ Tiểu Họa, ăn cái này đi. Rất bổ cho cơ thể. “ Bàn tay thoăn thoắt, ngón tay thuôn dài nhẵn bóng. Anh ta gắp lên một phần bít tết bò bỏ vào đĩa của cô.
Cô im lặng.
“ Tiểu Họa, ăn cái này nè, “
Cô mặc kệ.
“ Tiểu Họa, món này cũng ngon này. Em ăn nhiều nhiều vào. “
Cô không quan tâm.
“ Tiểu Họa… “
“ Sao anh không ăn đi? “
Rốt cuộc cũng chịu thua cái tên này rồi.
“ Oa!!! Tiểu Họa em là đang quan tâm anh sao? Ôi thật hạnh phúc a~!!!! “
Cô ngất!!!
Cô cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu mà thôi, anh ta cứ như thế nào mà lại cười rộ cả lên trông đến phát ngốc. Rõ ràng là đang cố hiểu theo cách khác mà còn to mồm.
Tang Họa trừng mắt, không thể phủ nhận Dung Phượng Khuynh ngày thường đã đẹp đến “ nghiêng trời lệch đất “, thế mà khi cười lên thật sự có “ thiên ngôn vạn ngữ “ cũng không thể diễn ra hết được vẻ đẹp quá mức “ thần hồn điên đảo “ của anh.
Ách..!! Được rồi, cô cũng không nên dùng cụm từ bốn chữ để khái quát nhan sắc của anh ta.
Điều mà các thiếu nữ thậm chí là những phu nhân, không làm rớt đĩa thì cũng làm đổ rượu ra ngoài.
“ Thôi cười đi. “ Nhận thấy tình hình không khả quan, cô lên tiếng nhắc nhở.
“ Được, được. Nụ cười của người ta sẽ chỉ có mỗi mình Tiểu Họa nhìn thấy. “
Cô phi!! Cô chỉ là không muốn bản thân bị những viên đạn bọc đường kia bắn tới bắn lui mà thôi. Nụ cười của anh thì bán được mấy đồng cơ chứ?
“ không có gì làm thì ăn đi. “ Tang Họa vô cùng tự nhiên gắp thức ăn vào đĩa hắn.
“ Được, người ta ăn. Người ta sẽ ăn hết. “ Dung Phượng Khuynh hoa rơi ngập mặt, ánh mắt lộ ra ý cười vô cùng ngọt ngào. Tiểu Họa của anh rốt cuộc cũng đã hơi mở lòng với anh rồi. Hừ, thể diện cái gì chứ? Bên cạnh Tang Họa anh nhận ra một chân lý. Đối với một cô nàng vô tâm vô tình như người nào đó, thể diện chỉ là cái rắm. Cần phải mặt dày đeo bám, trước mặt vợ mình anh cần thể diện làm quái gì?
Được rồi, quân tử không được thì làm tiểu nhân vậy.
Mà bên kia thì Tang Họa hoàn toàn không nghĩ thế. Cô cũng chỉ vì muốn anh ta câm miệng trong một thời gian mà thôi. Cứ bô lô ba la bên tai thì làm sao cô tập trung chuyên môn được.
Đúng là ông nói gà, bà nói vịt.
Nhưng khi Dung Phượng Khuynh nhìn lên thức ăn mà Tang Họa gắp cho mình. Nụ cười ngay lập tức cứng ngắc, tuấn nhan một mảnh hắc ám.
Đồ ngọt!!! Cư nhiên là đồ ngọt!!!
Dung Phượng Khuynh từ trước đến giờ không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là mấy loại bánh kem. Đầu bếp Dung gia biết được chuyện này cho nên trên bàn ăn cũng chưa bao giờ xuất hiện một đồ ăn ngọt nào cả. Chỉ cần là ngọt thì dù có người đe dọa anh bằng cách gì đi chăng nữa, thì anh nhất quyết cũng không chạm đến nó. Nhưng… anh cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Chỉ cần là của Tiểu Họa đưa, anh cũng sẽ vui vẻ mà nhận lấy.
“ Không ngon à? “ Tang Họa hơi nghiên nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt xanh mét của Dung Phượng Khuynh, thuận miệng hỏi.
“ Haha.. rất ngon, rất ngon. “ Anh cười như mếu, cố gắng nuốt hết số kem còn trong khoan miệng mình. Nói mấy lời trái lòng này, đâu phải là tính cách của anh. Mà tại sao? kem thì phải ngọt cớ gì vào miệng anh lại nhạt nhẽo đến thế.
“ Hai người có vẻ đang rất vui, không biết có thể cho tôi gia nhập được không? “ Giọng nói tà mị cùng với hơi thở trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu Tang Họa, một cái bóng đen cao lớn bao phủ lấy người cô.
Cả người Tuyết Hàn Tịch thở phào nhõm nhưng cũng không che dấu sự phòng bị đối với Dung Phượng Khuynh. Anh biết Tang Họa sẽ đến đây, chả trách lúc cô rời đi anh lại có một linh cảm xấu. Đúng là anh thật thông minh, nếu như không đến kịp e là cô đã bị người khác bắt đi rồi.
Anh hiện tại cần phải lên kế hoạch giữ vợ.
Còn chưa cho Tang Họa mở miệng từ chối, Dung Phương Khuynh đã nhanh chóng khoát khoát tay, đôi môi đỏ mộng bĩu dài ra cả thước, giống như kiều thê đầy vẻ chua ngoa.
“ Đi đi.. Tiểu Họa không thích nói chuyện với người lạ. “
Dung thiếu gia à, anh đang nói ai nga? Anh chẳng lẽ là người quen ư?
Dung Phượng Khuynh lúc này mặt sớm đã trở nên hắc ám trầm trọng. Cái gì nữa vậy, còn có người khác tranh giành Tang Họa với anh sao? Mà sao lại là Tuyết Hàn Tịch? chẳng lẽ hắn cũng giống như anh ư? Từ khi cô ấy thay đổi liền quay ngược lại si mê. Càng nghĩ càng dễ nổi điên.
Tiểu Họa em thật sự biết cách thu phục lòng người. Mặc dù em lại chẳng làm gì cả.
“ Tang Họa còn chưa lên tiếng, ngươi cớ gì lại nhoi như thế? “ Tuyết Hàn Tịch cũng có chung suy nghĩ với Dung Phượng Khuynh. Thật hận khi không thể đem cô giấu đi một chỗ. Anh bỗng đánh mắt lên thức ăn trên đĩa Dung Phượng Khuynh, không nhịn được chế giễu:
“ Khẩu vị của ngươi cũng thú vị đi. “
Dung Phượng Khuynh trừng mắt bỉu môi, lén lút ai oán nhìn Tang Họa. Thật mất mặt, thật mất mặt. Chỉ là anh đang sợ a~ liệu rằng Tiểu Họa có để ý đến Tuyết Hàn Tịch hay không? Nếu là vậy, chắc anh sống không nổi mất.
“ Tang Họa, cái này sẽ tốt cho xương của em. “ Mà trái lại, Dung Phượng Khuynh cũng là lo xa rồi. Tiểu Họa từ đầu đến cuối, đến nhìn Tuyết Hàn Tịch cũng lười. Anh hảo hảo vui vẻ, lại tiếp tục ra sức nịnh nọt.
“ Hừ, vô bổ. Cái này.. “ Tuyết Hàn Tịch không chịu yếu thế, cũng đứng một bên chân chó với cô.
Anh là kẻ có nguyên tắc của mình, mà việc lấy lòng phụ nữ không có trong nguyên tắc làm việc của anh. Chỉ là, anh xác định anh yêu Tang Họa, thì anh đã biết nguyên tắc mà anh đặt ra chính là để phá bỏ những nguyên tắc khác.
Hai người đàn ông “ Giương cung bạt kiếm “ “ Liếc mắt đưa tình “ “ Xét đánh tứ phía “ tay không ngừng gắp thức ăn đưa đến đĩa của cô. Chỉ trong một nốt nhạc, nó sớm đã chất thành một ngọn núi nhỏ.” Đủ. “ Nhịn nhịn nhịn, cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi. Cứ tưởng im lặng thì họ sẽ tự động tránh ra, không nghĩ tới việc họ vì thế mà được nước làm tới.
Hai người câm nín, sợ đến mức suýt nữa làm rơi đũa, biết kế hoạch tranh sủng đã bất thành.
Cái gì chứ? Tâm can bảo bối đang tức giận a~ Họ còn chưa muốn cô lơ họ đâu. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cô khi nhìn họ, cũng đủ khiến cho trái tim của hai người giống như đem đi ném trong lò thiêu.
Mắng cô sao? Họ không nỡ.
Đánh cô sao? Họ thà giết mình còn hơn.
Dùng sức mạnh? Có điên cũng không dám.
Giả vờ giận dỗi? Cô căn bản là không thèm quan tâm.
“ Tiểu Họa, ra ngoài đi thôi. Ở đây tai vách mạch rừng, ồn ào chật chội như vậy, tim người ta yếu đuối, chịu không nổi.”
Dung Phượng Khuynh, anh sát phạt hàng trăm môn phái, anh lãnh khốc, coi mạng người như cỏ rác. Anh nói anh yếu đuối, có kẻ điên mới tin anh. Mà có chịu không nổi, cũng đâu có liên quan gì đến cô.
Mà bên này, Dung Phượng Khuynh không kiên nhẫn, thật sự không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Anh không thể lơ là cảnh giác, tình địch hiện tại mới đó đã xuất hiện 2 tên. Anh không biết cô còn sẽ trêu chọc thêm tên nào nữa. Mà còn là những tên dung mạo mỹ miều, thủ đoạn cao siêu. Chèn chèn ép ép, thì cũng đừng có mơ đến một ngày nào đó người ta sẽ để ý anh.
Anh nắm lấy tay cô kéo đi, Tang Họa ngơ ngác không kịp phòng bị đã bị anh ta lôi đi, lại bị một ma trảo khác nắm chặt bàn tay còn lại của mình. Tình hình hiện tại, là hai tay cô đều không thể cử động nữa a~
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bị kẹp ở giữa, tay phải hiện tại đang bị Dung Phượng Khuynh bắt lấy mà tay trái cũng bị tóm chặt lại bởi Tuyết Hàn Tịch.
Cái này? Sao trông giống như những bộ phim hàn lãng mạn thế nhỉ?
Toàn thể những người co mặt ở đây đều bị tình cảnh này chọc cho mù mắt, không thể thốt lên lời. Đùa sao? Một người là cháu đích tôn của Dung gia, một người là tổng tài cao quý của Tuyết Thị, một người là đứa con nuôi không ra gì của Tang gia. Hai người đàn ông mơ ước lại cùng nhau đi tranh giành một cô gái dâm đãng, lẳng lơ như hồ ly. Chuyện này quá kinh hách rồi.
Lăng Băng Kỳ vừa mới xuất hiện, anh không màn những kẻ đang gào thét gọi tên mình. Một màn trước mắt như gai nhọn đâm mù giác mạc anh. Lăng Băng Kỳ nhíu chặt mày lại, cả người đột nhiên tức tối.
Khốn kiếp, bản thân để ý Tang Họa anh đã không nói gì? Tại sao bây giờ còn có cả Dung Phượng Khuynh quay lại cướp đoạt, mà nhất thiết có cần phải tên tổng tài Tuyết Hàn Tịch chen ngang nữa hay không?
Cô gái, em làm tôi thật sự ăn dấm chua a~
Anh sải những bước chân dài tiến về phía trước.. thì…
Cộp… cộp..!!
Tiếng gót dày ma sát trên nền nhà.
“ Chào hội trưởng, em là học muội Tang Tương. Thật vui khi anh đến buổi sinh nhật của em. “———–
“ Dung Phượng Khuynh, đề nghị anh bỏ tay Tang Họa ra. Ở đây không có ít người đâu, đừng gây rắc rối thêm cho cô ấy. “ Tuyết Hàn Tịch khuôn mặt sớm đã chảy vài vạch hắc tuyến, giọng nói thập phần lãnh khốc. Khốn kiếp, vợ của anh ngay trước mắt mình, có mà thần kinh mới cho họ bồi dưỡng tình cảm.
Vợ của anh a~
Mẹ của các con anh a~
Lần đầu tiên trong cuộc đời bản thân Tuyết Hàn Tịch lại có những suy nghĩ ấu trĩ như vậy. Đến ngay cả bản thân mình, anh còn thấy là lạ nữa là. Được rồi, anh thừa nhận bản thân sớm đã bị Tang Họa xoay như chong chóng. Thể diện gì chứ? Nó ăn được không?
“ Hừ, nói ta như thế cũng không biết ai căn bản da mặt dày như bức tường nắm chặt tay cô ấy thế kia. “ Bàn tay Dung Phượng Khuynh càng xiết chặt hơn, khí thế cũng không kém so với Tuyết Hàn Tịch, cao ngạo tà mị.
“ Buông cô ấy ra. “ Tuyết Hàn Tịch hàn khí ngút trời, hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn tiến tới chặt đứt cánh tay đang nắm chặt lấy Tang Họa.
“ Muốn dành cô ấy, ta không ngại tranh giành với ngươi đâu? Tuyết Hàn Tịch. “
Đột nhiên, cô dằng tay ra khỏi hai người đàn ông kia. Khẽ nhếch môi, ý miệt thị trong đôi mắt không một chút che dấu nào. Ánh mắt ấy như cứa vào da thịt của họ. Lúc trước, là ai mang đến cho cô những vết thương dày lên xéo xuống. Là ai khiến cô thân tàn ma dại người người bắt nạt. Là ai đứng đằng sau giật dây mọi chuyện khiến cô sống dỡ chết dỡ. Là ai không thèm đoái hoài đến cô nở nụ cười chăm chọc. Cô nên cảm ơn họ mới phải, cảm ơn họ khi cho cô biết thế nào là lòng người khó đoán. Như thế nào là trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Bị ánh mắt chăm chọc của Tang Họa quét thẳng vào người. Tất cả cũng chỉ biết câm nín mà thôi, đau à? Họ đau ư? Có bằng cô ấy không?
“ Tôi biết tôi thay đổi, các người là nhất thời sinh ra hứng thú với tôi. Tôi biết, cho nên sẽ không lấy làm lạ. “
“ Tại sao vậy, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều thích tôi. Sao em lại không thích tôi. “ Anh là anh kiêu ngạo, anh là anh vô sỉ quá rồi Dung Phượng Khuynh.
“ Dung Phượng Khuynh ngươi có thể bớt tự phụ một chút không? “ Tuyết Hàn Tịch sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, hừ lạnh thêm vào một câu.
“ Là lúc trước, Dung Phượng Khuynh tôi thích anh là chuyện của lúc trước. Tôi luôn ngu ngốc tự bảo rằng, chỉ cần tôi cố chịu đựng chỉ cần tôi cố nhẫn nhịn một thời gian. Thì anh sẽ có thể nhìn tôi lấy một lần. Nhưng tôi thật ngu ngốc. Và tôi đã cố gắng để không cho bản thân ngu ngốc thêm lần nào nữa. “
Người ta nói rằng thời gian có thể chữa lành vết thương. Nhưng thời gian cũng không thể chữa lành vết thương của cô đâu. Nỗi đau thể xác dù có đau đớn đến mức nào cũng không bằng vết thương trong tim. Tang Họa hi vọng, một mai này trái tim cô có thể được chữa lành để cô có thể gượng cười đi một chút.
Cô nhìn từng lượt người một, Tuyết Hàn Tịch lạnh lùng lãnh khốc nam nhân tài khuynh thiên hạ, Dung Phượng Khuynh tà mị như yêu không biết trời cao đất dày, Lăng Băng Kỳ lạnh giá như băng thuần túy như tảng băng ngàn năm. Nhưng họ đều có chung một bộ mặt, Tàn-nhẫn-thị-huyết-.
Nam chính trên đời này, không ai là tốt cả.
Một lần sa chân, chính là vạn kiếp bất phục.
Sự việc đã đến mức không thể khống chế này, cô cũng không muốn nhớ lại những năm tháng “ nếm mật nằm gai “ của trước kia. Cô không nói, không có nghĩa là cô không để ý, không có nghĩa là cô không biết đau, không biết sầu. Cô là con người, một con người bình thường mà thôi, cô lựa chọn cô đơn để có thể đổi lấy một tâm hồn bình thản. Cô lựa chọn tha thứ, chỉ là vì cô muốn buông xuống những gánh nặng trên đôi vai với mình. Gánh nặng giữa yêu và hận, để nó không khiến cô phân tâm trong mục tiêu sắp tới của mình. Cô lựa chọn con đường “ tinh phong huyết vũ “ chỉ là vì cô muốn kết thúc nó.
Tang Họa làm người sẽ không hề để hai chữ “ tiếc nuối “ làm vướng bận mình. Cho nên cô sẽ không tiếc nuối những ngày tháng đã qua. Nhưng nếu có thể làm lại từ đầu, cô sẽ không bao giờ đi lại con đường cũ.
Tiếc nuối làm gì cho chật chội trái tim.
Tang Họa hơi hạ mi, che đi những ngổn ngang nơi đáy mắt, chỉ có thể thốt lên một câu. Thanh âm từ tính mà nhẹ bẫng.
“ Không yêu, xin đừng làm phiền. “
Cảm xúc của họ bây giờ là gì nhỉ? Là đau? Bình thường thôi mà. Chỉ là vết thương này nối tiếp vết thương kia. Ngày mai họ sẽ ổn, rất ổn là đằng khác. Phải, họ sẽ không vì thế mà gục ngã đau. Sẽ tiếp tục mò mẫm, tìm tìm kiếm kiếm chấp nối lại yêu thương bằng những thứ niềm tin đã vỡ.
Đừng tự lừa mình dối người nữa, chỉ bản thân họ biết, thật ra, họ không ổn, chẳng ổn xíu nào.
Không yêu em ư? Nếu không yêu, chúng tôi hà tất gì phải nhường nhịn em, cưng chiều em. Thì ra, tình cảm của chúng tôi, em một chút cũng không để tâm tới.
19 tuổi, họ say mê một thứ mà bản thân từng coi nó như một trò đùa. Đến khi họ nhận ra, thì cũng chẳng bao giờ có được nó. Thứ ấy cứ trượt dài theo khoảnh khắc mông lung…
~~
Bản ballad nhẹ nhàng vang lên, da diết như vậy, thê lương như thế.
Màn tranh sủng này, không biết có phù hợp khẩu vị m.n k a~