Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 80: Nụ cười hạnh phúc


Đọc truyện Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy – Chương 80: Nụ cười hạnh phúc

Vương Thanh nói người ôm đứa nhỏ đến cho Phùng Kiến Vũ nhìn, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhắm mắt ngủ say kia liền vô cùng kích động, cậu không giấu nổi vui mừng khe khẽ hạ thấp giọng nói với Vương Thanh:

“Có thể để em…”

Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh đã trực tiếp đánh gãy suy nghĩ trong đầu đó của cậu:

“Không được, em cần có thời gian để cho vết mổ lành lại, nếu như cử động mạnh rất có thể sẽ rách ra”

Phùng Kiến Vũ đưa tay chạm vào má của hai đứa nhỏ, ánh mắt chuyên chú quan sát, một lúc sau cậu lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Thanh mỉm cười. Phùng Kiến Vũ giống như nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng mang khăn lông phía bên dưới của chúng lật mở, sau một hồi kiểm tra kỹ càng liền chỉ vào đứa bên trái nói: “Này là Đậu Đâu” Phùng Kiến Vũ lại chỉ sang đứa nhỏ bên phải: “Này là Hạ Bảo, là đứa nhỏ nào ra trước?”

Vương Thanh im lặng không nói, Phùng Kiến Vũ lại ngẩng đầu lên hỏi lại hắn một lần nữa:

“Ngài có biết Hạ Bảo Bảo ra trước hay Đậu Đậu ra trước hay không?”

Vương Thanh đối với vấn đề này hoàn toàn không biết, cho nên cũng không thể mang đáp án nói cho Phùng Kiến Vũ được:

“Tôi không biết”

Phùng Kiến Vũ hơi thất vọng một chút nhưng cũng không trách móc gì Vương Thanh:

“Cũng không sao, một hồi hỏi tiến sĩ Most là được rồi”

Vương Thanh quay lại nhìn hai nữ hộ lý ý muốn nói bọn họ đem đứa nhỏ đi, nữ hộ lý hiểu ý Vương Thanh nhanh chóng tiến tới bế Vương Hạ cùng Vương Đậu rời đi, Phùng Kiến Vũ giật mình gấp gáp:


“Sao thế, sao tự nhiên lại muốn bế đi?”

Vương Thanh nắm lấy hai vai của Phùng Kiến Vũ nghiêm mặt nhìn cậu:

“Như vậy là đủ rồi, em bây giờ cần nghỉ ngơi rất nhiều”

Phùng Kiến Vũ cứ nhìn theo bóng dáng hai nữ hộ lý cho đến khi bọn họ biến mất hoàn toàn, Phùng Kiến Vũ nuối tiếc than thở:

“Thời gian thật ngắn quá, em còn chưa có nhìn thấy hai đứa nhỏ mở mắt nữa”

Vương Thanh lạnh lùng mang chăn mỏng đắp lên thật cẩn thận cho Phùng Kiến Vũ:

“Nghỉ ngơi cho thật tốt đi”

Phùng Kiến Vũ nằm xuống, lúc này cậu mới có thời gian nhớ tới Vương Thanh, cậu có làm bánh kem cho hắn, hôm nay là sinh nhật của hắn cho nên cậu muốn hắn được ăn:

“A phải rồi, bánh kem của ngài, là tự tay em làm đấy, hiện tại đang ở nhà, ngài trở về nhìn xem đi”

Vương Thanh nghe đến đây liền hơi khựng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ thấy vậy liền mỉm cười giải thích cho hắn hiểu:

“Hôm nay là sinh nhật của ngài mà, bánh kem đều tự tay em làm đấy, làm xong từ sáng rồi vẫn còn trong tủ lạnh… nếu không ngài có thể nói người mang bánh kem tới đây hay không, em muốn cùng ngài đón sinh nhật”


Vương Thanh từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc, Phùng Kiến Vũ cũng có điểm bất an đưa tay lên chạm vào má hắn, ánh mắt kia rõ ràng là đang lo lắng điều gì đó:

“Ngài lại tức giận nữa sao, ngài đừng tức giận mà… có được không?”

Vẫn là câu nói quen thuộc đó, nhưng lần này câu trả lời của Vương Thanh đã không còn giống như trước đây:

“Tôi không tức giận, tôi sau này cũng sẽ không tức giận với em, tôi sẽ nói người mang bánh kem tới đây”

Phùng Kiến Vũ lúc đầu là bất ngờ nhưng sau đó cậu lại vô cùng vui vẻ, nụ cười hạnh phúc hiện rõ ở trên môi. Phùng Kiến Vũ nghiêng nghiêng đầu nhỏ, gương mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng lúc này đây cũng không làm giảm đi một chút dịu dàng nào:

“Hai đứa nhỏ cũng sinh cùng ngày với ngài, chúng ta hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật liền một lúc cho ba người được không? Ngài đến nói người bế Hạ Bảo cùng Đậu Đậu qua đây được không?”

Vương Thanh không nói gì cả nhưng vẫn nghe theo lời Phùng Kiến Vũ ra ngoài nói hộ lý bế hai đứa nhỏ kia đến cho Phùng Kiến Vũ. Lúc này hai đứa nhỏ đã được vú nuôi cho ăn no rồi, ánh mắt mở lớn chớp động nhìn mọi thứ xung quanh, Phùng Kiến Vũ hiện tại đây lại tránh không khỏi xúc động chảy nước mắt, Vương Thanh ngồi bên cạnh nhíu mày:

“Em sao thế?”

Phùng Kiến Vũ đưa tay lau nước mắt lắc đầu nói:

“Không sao cả, là quá vui vẻ mà thôi. Ngài tới nhìn xem này, Đậu Đậu giống ngài rất nhiều đó, Hạ Bảo cũng giống nữa”

Vương Thanh vẫn ngồi im ở đối diện Phùng Kiến Vũ, chân vắt lên nhau, nghe Phùng Kiến Vũ nói vậy cũng chỉ lười biếng liếc nhìn qua hai đứa nhỏ kia một chút rồi thản nhiên đáp:


“Tôi thấy rồi”

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh nhíu mi:

“Ngài không vui sao? Hai đứa nhỏ nhìn rất giống ngài đó, ngài qua đây đứng ở chỗ này đi, Đậu Đậu nãy giờ đều luôn phải ngước ngược lên phía trước nhìn ngài”

Vương Thanh bất đắc dĩ đứng dậy bước tới phía sau Phùng Kiến Vũ, hai đứa nhỏ vừa thấy Vương Thanh liền ngay lập tức cứng nhắc không cử động loạn xạ nữa, ánh mắt cũng không chớp lấy một giây, bộ dáng kia của Vương Thanh nhất định là đã dọa sợ đứa nhỏ rồi. Phùng Kiến Vũ lo lắng nhìn Vương Thanh nhắc nhở:

“Ngài đừng như vậy mà, hay là ngài nói vài câu với đứa nhỏ đi”

Vương Thanh lạnh giọng:

“Nói cái gì?”

Vương Hạ vừa nghe thấy Vương Thanh mở miệng liền mếu như sắp khóc, Phùng Kiến Vũ cũng gấp gáp:

“Ngài đừng như vậy, ngài dịu dàng một chút có được hay không, ngài nói Hạ Bảo đừng khóc cũng được mà”

Vương Thanh quả thật dịu giọng nói:

“Hạ Bảo đừng khóc”

Một câu nói đó của Vương Thanh liền trực tiếp làm cho nó khóc òa, Phùng Kiến Vũ ở một bên làm đủ trò cho đứa nhỏ kia nhưng nó vẫn khóc, nữ hộ lý đứng bên cạnh lúc này mới đi tới kiểm tra tã lót của Vương Hạ phát hiện ra nó đã tè ra tã rồi. Vương Thanh cảm thấy đứa nhỏ kia thật yếu đuối, chắc không phải nhìn thấy hắn liền tè ra quần rồi chứ, vẫn là đứa nhỏ có thêm nhân lúc hắn bất cẩn kia mà cố chấp chạy vào trong bụng vật nhỏ của hắn mạnh mẽ, từ đầu đến cuối không có phản ứng gì vẫn nhìn chằm chằm hắn. Rất nhanh sau đó Vương Thanh liền phát hiện ra được, Vương Đậu căn bản không phải mạnh mẽ mà là vô cùng nhát gan, chính là nhìn thấy hắn liền không dám phản ứng gì cả.

Hai đứa nhỏ một lần nữa được đưa ra ngoài, bánh kem cũng rất nhanh được mang tới, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường bệnh thở dài ảo não, nếu như Vương Hạ cùng Vương Đậu sợ Vương Thanh như thế thử hỏi cậu làm sao có thể vui được đây. Vương Thanh mang bánh kem để xuống bàn vừa làm vừa nói:

“Hai đứa nhỏ căn bản không có điểm nào giống tôi cả, nó đều nhát gan giống như em”


Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, Vương Thanh liền tự mình cắt bánh kem để vào trong đĩa im lặng ăn. Hắn trước nay không ăn đồ ngọt, bánh kem cũng chưa bao giờ ăn cả, ngày hôm nay vừa đưa bánh kem này vào miệng liền có cảm giác xúc động không nói lên lời, Phùng Kiến Vũ bởi vì đang lo lắng chuyện hai đứa nhỏ cho nên không để ý Vương Thanh, lúc quay lại nhìn Vương Thanh đã phát hiện ra được hắn nãy giờ cầm trên tay đĩa bánh kem ngồi im nhìn chằm chằm vào đó.

Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình nhất định là vô tâm quên mất Vương Thanh rồi, thế cho nên liền vội vã nói chuyện với hắn:

“Bánh kem có ngon không?”

Vương Thanh giật mình mang một miếng bánh kem nữa bỏ vào trong miệng, Phùng Kiến Vũ khe khẽ gọi:

“Thanh à…”

Vương Thanh quay lại nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đưa tay về phía trước ý muốn Vương Thanh ngồi lại gần cậu một chút, Vương Thanh đặt đĩa bánh kem xuống bàn, đứng dậy bước tới ngồi ở phía sau cậu, để cho cậu có thể tựa vào lồng ngực hắn:

“Từ giờ mỗi khi đến sinh nhật của ngài đều sẽ tổ chức nhé, ngày này không phải chỉ dành riêng cho mỗi ngài nữa rồi mà còn là ngày của Vương Hạ cùng Vương Đậu nữa”

Vương Thanh nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ, hắn không nói gì cả nhưng hắn nắm tay cậu rất chặt, biểu hiện cho việc hắn đồng ý với lời nói kia của Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ ngủ rồi Vương Thanh liền bước tới phòng của Vương Hạ và Vương Đậu, hai đứa nhỏ kia cũng đã ngủ, Vương Thanh đứng ở bên nôi nhìn hai đứa nhỏ thật lâu, Vương Đậu không biết tại vì sao đột nhiên giật mình mở mắt, Vương Thanh cũng đứng im lặng nhìn chằm chằm nó. Vương Đậu có đôi mắt rất giống Vương Thanh, mắt nhỏ hẹp dài, hắn bây giờ còn có cảm giác đứa nhỏ kia đang giả bộ nhắm mắt ti hí nhìn lén hắn, bởi vì đôi mắt của Vương Đậu có mở cũng nhìn như không mở.

Vương Thanh thấy Vương Đậu nằm im như vậy, cả người chẳng khác nào đang chơi trò 1 2 3 người gỗ với hắn cả. Vương Thanh cúi người bế Vương Đậu ở trên tay, động tác có điểm không tự nhiên cho lắm, hắn khe khẽ nói:

“Đừng sợ, ta là ba của con”

Vương Đậu có vẻ như nghe hiểu nhưng lại chẳng dám cử động, chỉ như vậy im lặng giả làm người gỗ với hắn. Vương Thanh xoay người mang Vương Đậu tới phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ, mang nó đặt ở bên cạnh cậu rồi lại nhanh chóng rời đi bế Vương Hạ đang ngủ say đến đặt cạnh vật nhỏ nhà mình. Vương Thanh nhìn ba người đang ngủ ở trên giường, nói đúng hơn là chỉ có duy nhất một mình Vương Đậu còn thức, nhưng đứa bé kia thủy chung so với người đã ngủ rồi cũng giống nhau. Vương Thanh đưa tay chạm vào mái tóc của Phùng Kiến Vũ, rồi chuyển đến nắm lấy tay Vương Đậu, cuối cùng chạm vào chóp mũi nhỏ của Vương Hạ, nụ cười trên môi hắn chợt kéo lên cao. Vương Đậu thấy Vương Thanh không nghiêm mặt nữa, cả người liền thả lỏng khẽ cử động một chút. Buổi tối hôm ấy ngài chỉ huy trưởng độc đoán tàn bạo kia cuối cùng cũng chịu nở một nụ cười hạnh phúc, sinh nhật của hắn lần này có thêm ba người quan trọng nhất đến dự, năm sau và cả năm sau nữa nữa vẫn là sẽ có ba người này.

HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.