Đọc truyện Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy – Chương 63: Hay là ngài cũng yêu em đi
Vương Thanh vốn chẳng muốn đứng ở chỗ này xem cha con bọn họ diễn trò nữa, hắn muốn nhanh một chút mang Phùng Kiến Vũ rời đi, vật nhỏ kia có vẻ như cả người phát sốt nóng bừng bừng đang chảy mồ hôi liên tục rồi. Vương Thanh từ bên hông rút ra một khẩu súng bạc, hướng đến phía Hách Trạch Á bắn tới, tiếng súng kia không phát ra bất kỳ một thanh âm nào, chỉ chớp mắt một cái liền thấy máu từ đầu gối của Hách Trạch Á chảy ra, mọi người nhất thời hốt hoảng nhìn về phía Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ cả một quá trình luôn vùi đầu vào lòng ngực của Vương Thanh, ánh mắt nhắm nghiền không thể mở ra nổi, súng kia rất kỳ quái không phát ra bất cứ một thanh âm nhỏ nào cho nên cậu căn bản không hề phát giác ra được Vương Thanh vừa rồi mới làm cái gì.
Khi mọi người còn đang cứng họng trước sự quyết đoán của Vương Thanh thì hắn đã ngay lập tức bắn thêm một phát nữa vào đầu gối bên kia của Hách Trạch Á, khiến cho Hách Trạch Á liền suy yếu ngã xuống dưới sàn kêu lên vì đau đớn. Vương Thanh quét ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, Hách Trạch Ân chẳng khác gì con chuột run rẩy tránh né chỉ sợ người tiếp theo Vương Thanh động thủ sẽ là cô
“Nhớ cho kỹ, từng người ở chỗ này nhớ cho thật kỹ cho tôi, tuyệt đối không được nảy sinh tà tâm với người của tôi” Vương Thanh quét ánh mắt rét lạnh nhìn tất cả mọi người xung quanh hội trường lớn, dõng dạc đanh thép tuyên bố.
Mọi người bị dọa sợ lùi lại phía sau, không gian yên tĩnh tới đáng sợ, chỉ còn tồn tại tiếng thút thít khe khẽ của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh nâng tay mang súng kia hướng tới tay của Hách Trạch Á bắn tới, máu tươi lại tiếp tục từ nơi đó chảy ra, Hách Trạch Áo đứng bên cạnh vốn định bước tới cầu xin cho con trai nhưng khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết người kia của Vương Thanh liền ngưng lại cứng họng.
“Bò tới, mau nói lời xin lỗi với em ấy” Vương Thanh rõ ràng đang tức giận.
Hách Trạch Á đau đến muốn ngất ngay tại chỗ, cả người không sao có thể cử động di chuyển được, Vương Thanh không cho phép người đang nằm dưới đất lăn lộn kia có một chút chậm trễ nào, trực tiếp rút súng bắn tới tay còn lại của Hạch Trạch Á rồi quát lớn:
“Còn không mau tới”
Hách Trạch Á bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, tứ chi đau nhức tê dại chẳng khác nào bị hàng vạn mảnh thủy tinh ghim lấy nhưng vẫn phải cố gắng bò tới phía trước, giọng nói suy yếu dần dần nói:
“Xin lỗi… xin lỗi cậu”
Vương Thanh tiếp tục mang súng tới dí vào trán của Hách Trạch Á hét:
“Nói thật lớn lên”
Hách Trạch Á cả người run rẩy nói lớn:
“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cậu”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn lưu lại ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa, cậu biết mọi người đều đang cười nhạo cậu ở trong lòng, cười nhạo cậu chẳng qua chỉ là tình nhân hay nói trắng ra là sủng vật ở bên cạnh Vương Thanh thôi. Tuy rằng điều này là sự thật rồi nhưng mà cậu lại không muốn để cho người khác biết, hay ít nhất là cậu không muốn bị người khác thẳng thắn nói ra như vậy. Phùng Kiến Vũ hô hấp càng ngày càng nghẹn lại, cả người cũng yếu ớt muốn ngã khụy may mắn có Vương Thanh ở bên cạnh đỡ lấy cậu kịp thời, Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng hổn hển:
“Khi nào mới dự tiệc xong… em cảm thấy hơi chóng mặt một chút”
Vương Thang mang súng thu lại, quay sang nhẹ giọng đáp ứng Phùng Kiến Vũ:
“Xong rồi, chúng ta bây giờ liền về”
Phùng Kiến Vũ cố gắng mở mắt thật lớn, nụ cười xinh đẹp yếu ớt hiện lên:
“Ân, thật tốt quá rồi”
Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ rời khỏi đại sảnh rộng lớn, phi thuyền uy mãnh cũng tự động mở ra cánh cửa phía bên hông, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ tiến vào để cậu ngồi trên băng ghế lớn phía sau rồi kích hoạt chế độ lái tự động. Phùng Kiến Vũ không rõ vì sao cả người nóng bừng, mồ hôi cũng tuôn ra không ngừng, Vương Thanh vừa nhìn liền biết được người này nhất định đã phát sốt. Phùng Kiến Vũ cố gắng ngồi dậy nhìn Vương Thanh hỏi một câu thế này:
“Em là tình nhân hay sủng vật?”
Vương Thanh có điểm bất ngờ một chút, hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ khẽ rơi nước mắt:
“Cô gái kia nói em đeo chuông nhỏ rất giống Cầu Cầu, mỗi lần em bước đi tiếng chuông kia đều kêu đinh đinh đang đang, mọi người đều bị tiếng chuông đó mà nhìn chằm chằm em, có phải vì thế mà vừa rồi Hách Trạch Á nói em là sủng vật của ngài, bởi vì chỉ có sủng vật mới đeo chuông nhỏ đúng hay không?”
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ vào lòng khẽ vuốt nhẹ sống lưng cậu:
“Được rồi, tôi chẳng phải đã nói em là tiểu khoái lạc rồi hay sao”
Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài một hơi, tiếng thở kia vô cùng não nề:
“Thì ra là tình nhân rồi,như vậy cũng tốt… còn đỡ hơn là sủng vật”
Vương Thanh đưa tay vuốt tóc Phùng Kiến Vũ, hắn ngày hôm nay quả thật thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước Phùng Kiến Vũ có nói như thế Vương Thanh hắn khẳng định cũng chẳng có để tâm quá nhiều, nhưng mà hôm nay hắn lại vì người này mà muốn dỗ dành một chút:
“Tôi vừa rồi chẳng phải đã nói với mọi người em là người của tôi rồi hay sao”
Phùng Kiến Vũ im lặng thật lâu, không biết qua bao lâu cậu đột nhiên nắm lấy bàn tay của Vương Thanh, đầu ngón tay đan xen với đầu ngón tay kia của hắn khe khẽ nói:
“Em cảm thấy mình yêu ngài mất rồi, em thật sự rất sợ một ngày nào đó ngài chán ghét, không cần em nữa”
Vương Thanh nhẹ giọng trấn an Phùng Kiến Vũ:
“Được rồi, sẽ không có ngày đó đâu”
Phùng Kiến Vũ kiên quyết khẳng định:
“Ngày đó nhất định có, em chỉ là tình nhân của ngài, tình nhân không thể nào vĩnh viễn được, nói không biết chừng chỉ vài ngày nữa thôi ngài có thể sẽ tìm được một khác, đến lúc đó ngài sẽ lại đuổi em đi mất…” Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền ngẩng đầu lên hỏi Vương Thanh: “Hay là ngài cũng yêu em đi, chỉ có như vậy mới vĩnh viễn, mới không thể chán ghét em được”.