Đọc truyện Tiêu Khiển Hóa Yêu – Chương 44: Suy Cho Cùng
Viên Dạ Trì nghe xong liền dập máy, hắn quay ra vuốt gọc tóc mai của Tú Ảnh rồi quay ra dặn dò hai người hầu:
– Chăm sóc cô ấy, bao giờ cô ấy tỉnh thì báo tôi.
Giờ tôi đi ra ngoài một lúc
Cả hai cúi đầy tuân lệnh, sau cùng Viên Dạ Trì hằm hè bước xuống sảnh rồi lái xe phóng đến chỗ Tiết Suy.
Đi khoảng 30 phút đã tới nơi, Chu Toàn cùng Tiết Suy đang ở bên trong một nhà kho rộng, ngay ngoài cửa đã nghe rõ tiếng hét the thé của lão Phú:
– Agg…nóng quá nóng quá…
xin các cậu
Viên Dạ Trì từ tốn bước vào, tay châm điếu thuốc khói tỏa mờ mịt, cằn nhằn:
– Ồn quá
Đám đàn em xung quanh thấy Dạ Trì liền đồng loạt cúi chào cẩn trọng.
Tiết Suy phía xa chạy lại, hắn đô con và cao lớn hơn Viên Dạ Trì, cái đầu trọc lốc, vành tai xỏ lỗ mặc lên mình áo tanktop kèm chiếc quần jeans hầm hố.
Tên đó cung kính:
– Dạ anh Viên mới tới
Dạ Trì nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nam nhân không rõ ý đồ.
Tiết Suy hơi cụp mắt, sau cùng như nhận ra điều gì liền chạy về phía lão Phú, hét lớn:
– Ai cho phép mày làm ồn? Ai cho phép? Hả?
Hắn liên tiếp đấm vào mồm lão Phú, miệng lão chảy máu ngập ngụa trong khoang, răng rơi rắc rắc kêu thành tiếng.
Viên Dạ Trì liền giãn mặt ra, thảnh thơi đến ngồi bên chiếc ghế sofa đối diện, vừa nhìn cảnh trước mắt vừa cười đùa:
– Tiết Suy, chú chưa từng làm anh thất vọng…Lại đây chút đi
Lão Phú từ nãy chịu bao hình phạt giờ toàn thân đầm đìa máu me, chắc đau quá lại mất máu nên ngất lịm.
Tiết Suy cùng Chu Toàn ngồi hai bên.
Tiết Suy lễ phép đáp:
– Dạ, là việc em phải làm thôi anh.
Chị nhà…
Viên Dạ Trì phả khói, trầm mặc:
– Đang nằm nghỉ, tâm trí cô ấy không ổn định lắm
Nói rồi hắn đứng dậy, đi ra phía lão Phú đang nằm hấp hối, cầm khẩu súng lên đặt ngay giữa trán.
Lão ta thều thào:
– Ngài Viên…xin..đừng..
Bất chợt Dạ Trì bóp cò nhưng chỉ nghe tiếng lên nòng, súng không có đạn.
Hắn cười khẩy, vỗ tay vào bên má lão Phú:
– Yên tâm..
ngài Phú là thành viên cấp cao của Chính phủ.
Dạ Trì hèn mọn sao dám đấu lại ngài
Hắn quay ra nhìn xung quanh, sau cà rỡn đáp:
– Mấy thằng em nay quá tay, ngài thông cảm
Lão Phú mừng vì thoát chết, nhếch nhếch miệng cố cười, hề hà:
– Khà khà…
Viên Dạ Trì trước mặt lão thì cười tươi thân thiện, quay lưng đi liền nghiến răng ken két, tiến về phía Chu Toàn và Tiết Suy, dặn dò:
– Giải quyết gọn gàng, sạch sẽ.
Chu Toàn cứ theo hướng giải quyết như những lần trước nhé
Xong xuôi hắn thong thả ra ngoài, nhà kho ở một bãi đất trống trên đồi, gió thổi qua mát mẻ xoa dịu phần nào cơn nóng giận trong lòng hắn.
Viên Dạ Trì dựa vào xe, nhàn nhã hút nốt điếu thuốc trên tay.
Tiếng hét bên trong kho lại vọng ra, lần này thảm thiết hơn, ai oán cầu xin rồi lịm dần, ngất đi một lúc rồi lại la toáng lên.
Sau cùng kết thúc bằng một phát sung vang lên, không còn âm thanh nào sau đó nữa, không còn.
Viên Dạ Trì quay ra thấy đám người Tiết Suy cẩn trọng bê từng túi nhỏ bọc đen rời đi, Tiết Suy cúi chào rồi lên xe cùng đám anh em.
Trong nhà kho mãi sau Chu Toàn mới đi ra, cẩn trọng đóng cửa kho lại, tiến đến báo cáo:
– Ngài Viên, đã xong
Dạ Trì thở dài một hơi, căn dặn:
– Tạo chứng cứ ngoại phạm cho chúng ta, bắt đầu liên lạc với mấy tên viết báo để chuyển hướng dư luận đi.
Nhớ thêm nhiều thông tin tiêu cực của lão ta vào, người đọc mới không thấy tiếc về cái chết của lão
Chu Toàn gật gù, đáp:
– Ngài yên tâm, tôi rõ rồi
Quá trưa, cả hai về đến biệt phủ.
Viên Dạ Trì nôn nóng đi lên tầng, người hầu liền báo cáo:
– Thưa ngài, cô chủ tỉnh rồi, ban nãy mới ăn một bát cháo nóng và uống thuốc của bác sĩ mới kê
Nghe vậy Dạ Trì liền nôn nóng vào phòng, Tú Ảnh ngồi ngoài ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay phải cầm một bịch đá nhỏ áp vào hai bên má.
Hắn nhanh chạy lại, quỳ xuống bên cạnh, hỏi han:
– Tú Ảnh…em
Tú Ảnh quay ra nhìn hắn, giọng nhẹ bẫng đáp:
– Ổn rồi
Hắn thở phào, rướn lên nhẹ nhàng ôm lấy Tú Ảnh, trầm ngâm:.
ngôn tình tổng tài
– Em có biết tôi sợ như nào không? Ảnh Ảnh, tôi đã rất sợ, sợ bất cứ thứ gì tổn thương em, nhỏ nhặt nhất cũng không bao giờ muốn xảy đến
Tú Ảnh nhàn nhạt đáp:
– Anh làm em đau quá
Viên Dạ Trì cuống cuồng buông ra, Tú Ảnh cười nhẹ:
– Anh đến kịp rồi..và giờ em đang bình yên ngồi trước mặt anh, Dạ Trì
Hắn nhận ra thái độ nữ nhân hơi khác, vẻ bất cần hơn thì phải.
Dạ Trì hạ giọng, hỏi:
– Ảnh Ảnh, em sao thế?
Tú Ảnh nghiêng mặt đi, nhìn về phía trước, ánh mắt hời hợt, trả lời:
– Thiết nghĩ cơ sự xảy ra như hôm nay là do đêm đó em lừa lão ta, nên giờ bị trả thù.
Nếu nói ai sai ai đúng, thì mọi chuyện là từ anh, Viên Dạ Trì
Cô nói tiếp:
– Nếu không phải do mấy cái kế hoạch gì đó của anh để hành hạ, trả thù cho người anh trai Dạ Khương của mình thì có lẽ em không khổ sở như vậy
.