Đọc truyện Tiêu Khiển Hóa Yêu – Chương 39: Trân Quý
Chiều…
Tú Ảnh tắm rửa xong sấy khô tóc, lấy ra bộ đồ Viên Dạ Trì gửi, lấy chiếc váy cổ vuông, dài ngang đầu gối, màu be nhạt, hmm, Tú Ảnh đừng nhìn một hồi rồi cũng thấy chiếc váy này dễ mặc, vừa kín đáo mà cũng tôn lên ba vòng của phụ nữ.
Phần ngực cổ vuông nên lấp ló mà không quá hở, eo được may bó vừa in với khuôn người Tú Ảnh.
Cô liếc nhìn đồng hồ, mới 4 rưỡi hơn, Tú Ảnh để tạm chiếc váy bên giường, ra ngoài kiếm gì đó ăn.
Cô lười nhác đi ra cánh tủ lạnh, ngắm nghía một hồi rồi thấy chiếc bánh kem mới mua mà dạo đây toàn ở bên nhà Viên Dạ Trì nên chưa có cơ hội thưởng thức.
Tú Ảnh mau chóng lấy ra, bóc lớp mica quấn quanh bánh rồi xúc một miếng bông lan vào miệng, phần kem dính trên môi được cô liếm láp rồi tấm tắc:
– Ngon tuyệt
Tú Ảnh toan xúc thêm miếng nữa thì chuông reo lên, khỏi nói cũng biết là Dạ Trì, Tú Ảnh rũ người đi ra mở cửa.
Bên ngoài Dạ Trì đã chuẩn bị chỉnh tề, hắn thẳng thừng đi vào, không quên gõ đầu cô trêu ghẹo.
Thấy chiếc bánh kem trên bàn liền thắc mắc:
– Ha, em cũng lạc quan quá..
Không chuẩn bị đi mà ngồi đây ăn bánh uống trà?
Tú Ảnh bĩu môi, ra ngồi ăn tiếp, đáp:
– 6 giờ mới phải đi, anh cứ bình tĩnh
Dạ Trì không tranh cãi, ra ngồi bên cạnh nhìn nữ nhân thưởng thức ngon lành, mùi dầu gội thơm nức của cô phảng phất bên hắn.
Dạ Trì không kìm nén mà tự nhiên hôn lên đầu cô, cánh mũi hít hà mùi hương này, cạ cạ không chịu rời.
Tú Ảnh ban đầu còn ngại nhưng về sau mặc hắn làm càn, đưa miếng bánh lên sát miệng hắn, hỏi:
– Ăn không? Ngon lắm
Dạ Trì mắt nhắm hờ hờ thoải mái hít mùi thơm, nghe cô hỏi mới kéo mình lại, đáp:
– Ăn em chứ không ăn bánh.
Em ngon chứ bánh thì không..
Tú Ảnh nhíu mày, ngồi ngửng dậy xích ra xa, lầm bầm:
– Đồ điên
Cô mau ăn hết cái bánh rồi vào phòng bắt đầu thay đồ, Dạ Trì cũng vào theo.
Hắn nhàn nhã ngồi dựa vào giường, ánh mắt thâm tình nhìn nữ nhân trước mặt.
Tú Ảnh thấy hơi mất tự nhiên, cô cởi quần rồi cả chiếc áo phông đang mặc, dĩ nhiên đưa tay lên che ngực.
Vì ở nhà nên Tú Ảnh không mặc áo trong, cô với lấy chiếc áo lót đen cài vào.
Dạ Trì ngồi ngẩn người, thầm nghĩ làn da Tú Ảnh trắng hồng mềm mại, bộ đồ lót đen như tôn lên nước da trắng ngần ấy của nữ nhân.
Thêm là bộ ngực của cô được o ép trong chiếc áo lót nên hơi ngộn lên.
Tú Ảnh trông thấy ánh nhìn của nam nhân, khó chịu lên tiếng:
– Đừng nhìn chằm chằm vậy chứ
Tú Ảnh định quay đi thay đồ thì bất ngờ bị lực kéo của Dạ Trì giật lại, hắn ôm cô chặt cứng, cánh mũi rờ xuống dưới dái tai Tú Ảnh, tham lam hít hà tiếp làn da nõn nà thơm sữa tắm.
Tú Ảnh có cố tách ra cũng không thể, coi nhăn mày:
– Nào…
Anh mới giục phải chuẩn bị nhanh sao…mau buông ra em thay nốt…
Dạ Trì không nhiều lời trực tiếp vật cô nằm xuống giường, giọng khàn khàn:
– Tú Ảnh, hãy còn sớm..
Một hiệp không?
Lời gạ gẫm của hắn vô tư nói ra, không ngượng ngùng không che dấu.
Trông hắn chỉnh tề trong bộ vest giống hệt con báo đen đang ghì lấy con mồi dưới thân.
Tú Ảnh run sợ, lắp bắp:
– Không…
Tuyệt đối không
Cô thẳng thừng từ chối, Dạ Trì méo xệch mặt, giọng mè nheo:
– Tôi…tôi không chịu nổi.
Sao em cứ gạ gẫm trước mặt tôi thế?
Tú Ảnh đỏ mặt, nhanh trí với lấy cái gối đập thẳng vào đầu Dạ Trì khiến hắn không chú ý liền mất đà, ngã nhào sang bên cạnh.
Cô đi rót cho hắn cốc nước lạnh đầy, thúc giục:
– Uống đi, rồi kìm thằng bé anh lại.
Thứ gì đâu như thú động dục
Tú Ảnh nhân cơ hội xỉ vả hắn, Dạ Trì không nói gi trực tiếp nốc nhanh cốc nước lạnh, trong khi đó cô ra mặc chiếc váy lên người, từ tốn chỉnh cho vừa với bớt cộm rồi kéo khóa lên.
Bất thình lình Viên Dạ Trì lại xuất hiện phía sau, hắn mặc cả bộ vest màu đen tuyền xuất hiện như thứ âm binh.
Tuy là âm binh này có nhan sắc nhưng cũng khiến Tú Ảnh cảnh giác, cô quay phắt lại, hằm hè:
– Lại gì nữa?
Viên Dạ Trì bình tĩnh đáp:
– Không, tôi giúp em kéo khóa
Hắn quay lưng cô ra, từ tốn kéo khóa váy lên, hai tay chạm lên cầu vai cô sờ nắn, quan tâm:
– Vừa không? Không bị cộm chứ?
Tú Ảnh gật gù:
– Ưng lắm
Ngay sau đó Dạ Trì lấy ra một chiếc vòng cổ đeo lên cho cô, hắn cẩn thận cài móc vòng, xong vòng lên ôm chặt eo nữ nhân, cúi đầu dựa xuống nhìn cô trong gương, nói:
– Vòng này nghệ nhân nổi tiếng làm ra, tôi đặt riêng, dĩ nhiên hàng độc không bao giờ có cái thứ hai
Chiếc vòng có họa tiết một vòng tròn nhỏ hình con rắn uốn quanh, bên trong là một vương miện nhỏ đính đá topaz xanh dương.
Dạ Trì giải thích:
– Rắn là biểu tượng linh vật của tôi, nó bao quanh vương miện là em.
Em là nữ hoàng của tôi, Tú Ảnh
Hắn quay người cô lại đối diện mình, trầm mặc:
– Luôn đeo nó nhé
.