Đọc truyện Tiêu Khiển Hóa Yêu – Chương 1: Tai Nạn
– Khuyết Thi…
Khuyết Thi, mày say quá rồi đấy..
Nào thôi, đừng lái xe, tao đèo về..
Khuyết Thi đi đứng ngả nghiêng loạng choạng, bây giờ đã là 12 rưỡi đêm, như mọi hôm toàn 2-3 giờ mới về thì hôm nay Khuyết Thi đã có ‘’ý thức’’ mà trở về sớm.
Tuy nhiên lại loạng choạng say mèm, mùi nước hoa nồng nàn, mùi rượu bia, khói thuốc lá quấn quanh người.
Khuyết Thi ngả nghiêng không vững, hai mắt lúc nhắm lúc mở, lèm bèm trả lời:
– Mày nghĩ tao là ai chứ? Mấy hôm về muộn hơn tao còn tự về được..Nào, buông ra
Cô bạn đành bất lực, đỡ Khuyết Thi ngồi vào trong ôtô, cẩn thận cài dây an toàn, khuôn mặt vẫn lo lắng, căn dặn:
– Thôi được rồi…
Chút tao gọi con bé Tú Ảnh ra đỡ mày.
Hôm nay mày uống nhiều quá đấy
Khuyết Thi gật gù rồi phóng xe ngay đi.
Nói qua thì Võ Khuyết Thi 29 tuổi, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, em gái là Võ Tú Ảnh- 25 tuổi, học ngành sư phạm, cũng mới ra trường- Đại học Sư phạm Bắc Kinh, gia đình cũng thuộc diện có kinh tế nên hai chị em được hưởng nền giáo dục tốt.
Tuy nhiên hai chị em lại trái ngược nhau, Khuyết Thi cá tính mạnh, bướng bỉnh, cô suy nghĩ hiện đại theo khuynh hướng phóng túng, làm nghệ thuật nên đầu óc luôn bay bổng, đến độ xa rời thực tế, cô khao khát chứng tỏ bản thân nhưng điều này cũng khiến ông bà Võ lo lắng vì Khuyết Thi rất thích đàn đúm tụ tập, vui chơi khoái lạc.
Bản chất là người tốt nhưng hay sa đà vào thú vui
Ngược lại, Võ Tú Ảnh như một con người khác hoàn toàn chị mình.
Tú Ảnh chọn con đường sư phạm vì theo cô, đây là một nghề cao quý, được mọi người kính trọng, tôn vinh.
Tú Ảnh có thành tích học tậ rất tốt, được các giảng viên tại trường đánh giá cao.
Ngoài ra cô đang là giáo viên thực tập tại trường học cấp 3, tại Đại học đang được giáo sư Châu đào tạo làm giảng viên.
Tú Ảnh kín đáo, nhã nhặn thanh tao, luôn phối bản thân vào những bộ đồ công sở hoặc những bộ đồ tránh hở quá nhiều da thịt, nhìn qua thấy được rằng cô rất tri thức, nếu không tiếp xúc sẽ tưởng Tú Ảnh cô khó tính khó gần chứ.
Khuyết Thi đang lái xe, bỗng dưng bụng lại cồn cào, lồng ngực thấy thiếu thiếu làn khói hơi.
Chị lúi húi tìm bao thuốc với chiếc bật lửa.
Đêm rồi đường vắng nên chân vẫn nhấn ga thật mạnh, con xe ôtô sáng bóng lướt vun vút trong đêm, vượt mọi tín hiệu đèn đỏ.
Mò tay mãi không thấy, Khuyết Thi bực dọc khẽ chửi:
– Mẹ nó, lại lăn lốc đâu rồi?
Chị cúi hẳn xuống tìm, hai tay buông thõng vô lăng, lục lọi trong ngăn để, mãi sau tìm thấy mới ngó lên, vừa châm thuốc vừa cười cười.
Không hề tập trung lái xe, hoạ lớn tới.
Xe mất kiểm soát lao lên vỉa hè, trực tiếp tông vào một người đàn ông đang đi bộ.
Khuyết Thi chưa kịp nhấn ga phanh lại hoảng sợ quay đầu nhìn, chiếc xe vẫn tiếp tục lao tới và đâm trực diện vào cột điện.
Đầu xe móp nát tươm, cú đâm mạnh gây một tiếng nổ lớn, làm tỉnh cả người dân xung quanh giữa đêm tĩnh mịch.
Chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt, Khuyết Thi mãi chưa thấy ra..chưa thấy bước ra
Người đàn ông kia bị đâm bay ra một đoạn rồi cũng nằm im không tỉnh, máu từ hai bên tải chảy thành dòng dài, cả cơ thể bất động, tay còn đang cầm điện thoại, có lẽ đang gọi điện cho người thân: Em Trai.
Tiếng máy tút dài, nạn nhân này là Dạ Khương- con trai trưởng của Viên thị.
Trong đêm khuya, một xác chết vì bị đâm, một xác chết cháy trong chiếc xe đang bốc lửa ngùn ngụt…
Tại bệnh viện
Khuôn mặt Tú Ảnh thất thần cùng ông bà Võ chạy tới, dò tìm y tá hỏi về bệnh nhân mới cấp cứu.
Phòng cấp cứu cuối hành lang, cả gia đình cùng chạy đến, xác Khuyết Thi được che bằng tấm vải trắng, bác sĩ ra nói rõ tình hình cho người nhà biết, ông lắc đầu rời đi.
Tú Ảnh run run tiến vào, từ từ vạch tấm chăn thì kinh hoàng nhìn xác chị gái.
Cháy đen thui không thể nhận dạng, chỉ còn đầu, thân và nửa cánh tay phải chưa bị thiêu thành tro, còn lại các bộ phận khác đã bị cháy thành tro đen ngòm.
Bà Võ trông thấy thế liền hét lên rồi gào khóc thảm thương:
– Ôi trời ơi, Khuyết Thi con ơi…
trời ơi là trời…
Cảnh sát lúc sau cũng tới, an ủi động viên gia đình 2 bên, Tú Ảnh lúc này mới rõ, là chị cô đâm người ta rồi xe lại đâm vào cột điện, bốc cháy ngùn ngụt.
Vậy là tai nạn không đơn giản, còn liên lụy đến gia đình khác, mà cái khó ở đây, chị cô đã đâm chết con trai trưởng của Viên thị.
Lo hậu sự cho chị xong sẽ còn lo cả việc đi xin lỗi, việc đền bù,..
Tú Ảnh được biết người nhà Viên thị cũng đang ở đây, phòng VIP ở tầng trên, cô lấy hết can đảm lên trên, dù gì cũng là qua thăm hỏi một chút, hỏi han chia buồn trước, rồi sẽ chọn ngày qua tạ lỗi chính thức.
Tú Ảnh lên tầng, căn phòng của Viên Dạ Khương kia rồi, nhìn qua tấm kính thấy anh ta cũng đã được bác sĩ chùm khăn trắng, ông Viên đứng trầm ngâm bên cạnh giường, có lẽ đã khóc đủ, đau đớn đến không thốt ra lời, còn bà Viên ngồi bên giường thút thít khóc.
Tú Ảnh trong lòng dấy lên sự tội lỗi, thật khó để vào trong đối mặt.
Cô thở dài rồi quay đi, toan bước ra thang máy liền bị tiếng gọi kéo lại:
– Xin lỗi, cô có phải là Võ Tú Ảnh?
Tú Ảnh quay lại, người đàn ông đứng sau lưng, có thể gọi là đứng hơi gần, dáng anh ta cao lớn trùm cả ánh sáng phía sau, nam nhân chìa tay ra trước mặt cô, bỗng cười nhẹ, nói:
– Rất vui được làm quen, tôi là Viên Dạ Trì- con trai thứ của Viên thị, em trai của Viên Dạ Khương, người vừa bị chị gái cô- tên Khuyết Thi đâm chết
.