Bạn đang đọc Tiểu Khanh ngốc nghếch – Chương 11
Chấn thương không nghiêm trọng nên ngày hôm sau Trương Diệu Dương đi làm như thường lệ. Đương nhiên, việc anh xuất hiện với dải băng quấn trên đầu đã lôi kéo không ít ánh mắt hiếu kỳ. Cơn sốt tò mò dễ đến dễ đi, mọi người trong công ty tự dò la tìm lời giải đáp một lúc rồi thì những tiếng bàn tán xôn xao lúc đầu cũng dần lắng xuống.
Cố Tiểu Khanh vẫn thầm lặng làm tròn phận sự của mình. Bao năm nay rất nhiều chuyện họ không cần dùng lời nói dông dài để biện giải cũng như không bao giờ chạm vào “chốt an toàn” của đối phương. Trương Diệu Dương là một người khôn ngoan và cao ngạo, Cố Tiểu Khanh không biết chuyện hôm đó anh có nhớ hay không, nhưng những năm ở gần anh nói cho cô biết, dù có, anh cũng hành động như chưa từng xảy ra việc gì.
Cứ thế, ngày bận rộn và nhạt nhòa cảm xúc thản nhiên trôi qua.
Lại một ngày đầu tuần. Buổi sáng sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, Trương Diệu Dương gọi Cố Tiểu Khanh vào phòng làm việc của anh.
Vì chỉ riêng hai người với nhau, sự câu nệ giữa họ theo đó giảm đi phần nào. Cố Tiểu Khanh ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc của Trương Diệu Dương. Anh trầm mặc, nghiêm túc nhìn cô không chớp mắt. Còn Cố Tiểu Khanh điềm tĩnh ngồi yên một chỗ dưới cái nhìn tưởng chừng bất tận.
Cả nửa ngày sau, Trương Diệu Dương mới rút ra một thứ màu đỏ từ trong ngăn kéo đưa cho Cố Tiểu Khanh. Cô đón lấy – là thiệp cưới. Cố Tiểu Khanh ngây ngẩn mở cánh thiệp ra xem, ở vị trí trang trọng cạnh tên chú rể in một cái tên xa lạ – Lan Lý Điền.
Cố Tiểu Khanh nhớ ngày đó Trương Diệu Dương nói: “Anh không thể cứ chờ em như vậy, em biết không?”
Trương Diệu Dương chậm rãi cất tiếng: “Mấy năm nay người kia trong lòng em có là thần tiên chăng nữa thì cũng đến lúc hiện hình rồi.”
Cố Tiểu Khanh cúi đầu khẽ cười, nghĩ thầm, trong lòng cô người ấy quả thật không khác chi “thần tiên” bởi cô tôn thờ anh nhiều năm như vậy cơ mà. Cuộc sống là hiện thực, còn chuyện tình cờ gặp gỡ lãng mạn chỉ mãi mãi tồn tại trong thế giới tiểu thuyết. Tám năm qua cô chưa từng gặp Âu Lâm Ngọc, có chăng chỉ những tin tức vụn vặt về anh trên tạp chí hay internet.
Âu Lâm Ngọc, là bí mật “sống để bụng, chết mang theo”. Mà cô, tuyệt đối không để bất cứ người nào biết được sự ngốc nghếch này của mình. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao cô có thể kiên trì đến tận bây giờ. Nếu nói vì Cố Tiểu Khanh mười tám tuổi non nớt, khờ khạo; thế thì Cố Tiểu Khanh hai mươi sáu tuổi đã trưởng thành, chín chắn tại sao vẫn không bỏ cuộc? Vì cớ gì? Chẳng lẽ là thói quen đã hằn sâu trong tiềm thức? Cô không nén được nụ cười tự giễu.
Trương Diệu Dương thấy Cố Tiểu Khanh không giải đáp vấn đề của anh, ngược lại hồn vía đang bay đến tận đâu đâu, anh liền ngồi thẳng lưng, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Cố Tiểu Khanh hoàn hồn ngước lên, Trương Diệu Dương đằng hắng, nói: “Bây giờ bàn chuyện chính, có người định thu mua công ty chúng ta, anh đang đàm phán với đối phương.”
Cố Tiểu Khanh kinh ngạc: “Anh định bán công ty sao?”
“Có thể nói là vậy.”
Trước vẻ ung dung của Trương Diệu Dương, cô có chút không tin: “Anh thiếu tiền à?”
Trương Diệu Dương ngắm nghía cây bút máy trong tay, ôn tồn trả lời: “Cố Tiểu Khanh, em thử nghĩ xem, công ty chúng ta hiện tại đang phát triển, không sai, nhưng còn sau này? Đừng nói mười năm hay hai mươi năm, trước mắt là năm năm sau sẽ thế nào?”
Mọi việc thình lình được sáng tỏ, Cố Tiểu Khanh trầm ngâm không nói gì.
Trương Diệu Dương nói tiếp: “Nếu anh muốn chạy theo lợi ích ngắn hạn thì hai năm đã quá đủ. Chỉ cần hai năm, anh dư sức kiếm được số tiền cho cả cuộc sống sau này. Sau đó thì sao? Công ty này sẽ đi về đâu? Tương lai trước mắt, với nguồn lực hiện có chúng ta có thể trở thành một studio có tiếng, vẫy vùng trong nước không thành vấn đề, nhưng giả sử muốn bước lên một bậc cao hơn, em nghĩ có bao nhiêu khả năng? Nếu chúng ta được một tập đoàn lớn thu mua, dựa vào vật lực của họ và tài lực của chúng ta, chẳng phải có thể tiến xa hơn nhiều hay sao? Hơn nữa, hiện tại chúng ta lại chỉ hoạt động một lĩnh vực trong khi anh không muốn dừng chân ở đây, em cũng biết mục tiêu theo đuổi của anh không phải thế này.”
Cố Tiểu Khanh biết Trương Diệu Dương là người sống có lý tưởng. Mấy năm qua, anh dồn hết năng lượng để lèo lái công ty, nhưng chưa có một hạng mục thiết kế nào thật sự làm anh thỏa mãn. Chuyện này về cơ bản xem như đã được định đoạt, Cố Tiểu Khanh bình tĩnh hỏi: “Ai thu mua công ty chúng ta vậy anh?”
“Dụ Long!” Trương Diệu Dương nói ra hai chữ này, Cố Tiểu Khanh lập tức đứng hình. Cô tưởng mình nghe nhầm, thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Anh vừa nói là ai?”
Thái độ của cô khiến Trương Diệu Dương phần nào khó hiểu: “Dụ Long, sao vậy?”
Cố Tiểu Khanh quả thật không biết bây giờ cô ra sao. Trời ạ, “Dụ Long”, rõ ràng là hai chữ này. Niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi bi thương tựa cơn sóng thần cuồn cuộn ập đến bất ngờ. Không thể! Không thể đứng ở đây! Còn chần chừ một giây một phút nào nữa, nước mắt cô sẽ trào ra mất. Cô đứng phắt dậy, chiếc ghế sau lưng vì bị lực đẩy quá mạnh phát ra tiếng động lớn.
Trương Diệu Dương giật mình nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khanh hít vào thật sâu: “Em không sao.” Nói xong câu đó, cô cố gắng hết sức áp chế cảm xúc, bước từng bước vững vàng đi ra ngoài, để lại Trương Diệu Dương cùng ánh mắt hoài nghi ở phía sau.
Ra khỏi văn phòng của Trương Diệu Dương, Cố Tiểu Khanh đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Cô tìm một vị trí còn trống phía trong, khóa cửa lại rồi thả người ngồi xuống bệ toilet.
Tâm trạng ổn định đôi chút, cô thất thần nhìn vào chấm đen nhỏ trên ván cửa trước mặt. Tri giác biến mất khi nãy đã quay lại, những cảm xúc đang bị tạm giam trong lồng ngực rốt cuộc cũng được trả tự do. Cô từng vô số lần tự hỏi, mình cố chấp vì điều gì? Khoảnh khắc vội vàng năm đó, cô hiểu chỉ có bản thân mình đơn phương ngưỡng vọng, suy cho cùng vì người ấy hay là vì điều gì khác, cô không rõ. Trải qua gần ba ngàn ngày vò võ chờ đợi, ánh mặt trời dường như đang ở phía trước. Khóe mắt Cố Tiểu Khanh đã ướt đẫm tự bao giờ.
Tan tầm hai ngày sau Cố Tiểu Khanh gọi điện hẹn Đường Quả đi uống rượu. Bấy giờ Cố Tiểu Khanh cực kỳ vui sướng, nếu đã không thể chia sẻ điều này với bất cứ ai thì cô mong muốn có thể tự chúc mừng cho mình.
Đường Quả lên xe hoa năm ngoái, cô nàng gả cho một chàng cảnh sát, cuộc sống hôn nhân hết sức viên mãn. Tuy rằng sau khi kết hôn không được tự do bay nhảy như trước, nhưng vừa nhận được điện thoại của Cố Tiểu Khanh, cô nàng không chút do dự quẳng ông xã ở nhà để chạy ra đường.
Cố Tiểu Khanh dẫn theo Đường Quả đi “Ngân Sắc Đế Quốc”. Khi đến nơi, cô không làm phiền Âu Lâm Tỷ mà để cậu phục vụ chọn cho họ một chỗ ngồi ngẫu nhiên. Tầng một “Ngân Sắc Đế Quốc” là nơi biểu diễn nghệ thuật, không gian bên trong vừa đủ lớn, thêm vào đó, tiết mục trên sân khấu sôi nổi nhưng không quá ầm ĩ, thế nên hai cô gái không cần phải hét vào lỗ tai mới có thể nghe thấy tiếng nói của nhau.
Cố Tiểu Khanh gọi mười hai chai bia. Cô bạn Đường Quả vẫn cười tủm tỉm suốt từ lúc bước vào tới giờ. Đường Quả hiếm khi thấy Cố Tiểu Khanh như vậy, khó kìm nén buộc miệng hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Có chuyện vui à?”
Cố Tiểu Khanh đưa một chai bia cho cô, nói: “Cậu đừng hỏi gì hết, được không? Cậu chỉ cần biết hôm nay tớ rất vui vẻ, thế thôi nhé?”
Đường Quả cười cười nghe theo. Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, chợt thấy cậu phục vụ đi tới đem một đĩa trái cây hoành tráng cùng hai ly kem cỡ lớn đặt trên bàn họ.
Cố Tiểu Khanh chuẩn bị hỏi có phải đưa nhầm bàn hay không thì cậu ta cúi người giải thích: “Cậu chủ của chúng tôi nói, hoan nghênh cô đến đây, cô Cố.”
Cố Tiểu Khanh vỡ lẽ, cười hỏi cậu ta: “Cậu chủ của các anh đâu rồi?”
Cậu phục vụ nghiêng người chỉ về phía quầy bar. Cố Tiểu Khanh nhìn theo hướng tay của cậu ta, quả nhiên thấy Âu Lâm Tỷ đang đứng bên trong vẫy vẫy tay với cô. Cố Tiểu Khanh cũng cầm chai bia hươ hươ phụ họa, tươi cười đáp lại.
Cố Tiểu Khanh vừa quay mặt lại đã bắt gặp Đường Quả nhìn cô nghi ngờ. Cô nàng lập tức chất vấn: “Ai vậy?”
“Bạn của Trương Diệu Dương.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
Đường Quả là người đơn thuần nói một hiểu một nên chẳng buồn tra hỏi đến tận cùng, cô nàng nghe vậy liền chuyển sự chú ý sang sân khấu. Nửa đầu chương trình biểu diễn hôm nay tương đối nhẹ nhàng với những ca khúc trữ tình và các tiết mục tướng thanh*. Hơn mười giờ chương trình mới chuyển sang phần trình diễn đặc biệt. Khi người đàn ông thân hình bệ vệ đứng trên sân khấu hát một bài rock’n’roll, không khí vui chơi thực thụ bắt đầu sôi sục trong toàn bộ đại sảnh quán bar.
(*) Tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).
Cố Tiểu Khanh không thích ồn ào, đang cảm thấy nhàm chán thì Âu Lâm Tỷ trong quầy bar ngoắc tay ý bảo cô qua bên đó. Cố Tiểu Khanh hỏi Đường Quả: “Quả Quả, tụi mình đến quầy bar uống tiếp được không? Người vừa nãy muốn mình qua đó chào hỏi.”
Đường Quả không phản đối, đứng lên đi cùng Cố Tiểu Khanh.
Âu Lâm Tỷ cười hì hì nhìn hai cô gái đi đến ngồi ở trước mặt anh. Cố Tiểu Khanh chỉ vào Đường Quả, giới thiệu: “Bạn tôi, Đường Quả”, xong lại chỉ vào Âu Lâm Tỷ nói: “Bạn tớ, Âu Lâm Tỷ.”
Cách thức giới thiệu gãy gọn của cô làm hai người phì cười. Âu Lâm Tỷ vui vẻ gọi Đường Quả một tiếng “Mỹ nữ.”
Đường Quả hưởng ứng ngay: “Soái ca.” Có chút bia làm chất xúc tác, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng hây hây hồng, đôi mắt mở to long lanh, vẻ đáng yêu không chê vào đâu được. Đường Quả nói tiếp: “Ôi, thật sự rất tuấn tú.”, lại giơ ngón tay cái bổ sung thêm: “Cực phẩm.”
Bị cô nàng trêu ghẹo vài câu, trên tay Âu Lâm Tỷ bỗng xuất hiện một viên đường như đến từ phép biến hóa của nhà ảo thuật, anh đưa Đường Quả, nói: “Đường Quả, cho cô ăn này.”
Âu Lâm Tỷ quay sang hỏi Cố Tiểu Khanh: “Em uống gì?”
“Cho tôi ly bia đi.” Cố Tiểu Khanh đáp.
Âu Lâm Tỷ quay người vào quầy bar lấy ra hai chai rượu trái cây đặt trước mặt hai cô gái. Cố Tiểu Khanh cầm lên xem, loại này không có hàm lượng cồn. Cô im lặng thử một ngụm, hương vị ngọt ngào, rất ngon. Thưởng thức xong cô cười nhìn Âu Lâm Tỷ.
Âu Lâm Tỷ xáp lại gần, hỏi: “Cố Tiểu Khanh, hôm nay tâm tình em rất tốt thì phải.”
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu “ừ” một tiếng thừa nhận.
“Nói nghe xem, chuyện tốt gì?”
Cố Tiểu Khanh ơ hờ đáp: “Không nói được.”
Âu Lâm Tỷ nói đùa: “Con gái gì mà keo kiệt.”
Cố Tiểu Khanh vẫn chỉ cười cười không nói không rằng. Âu Lâm Tỷ cũng phớt lờ, anh nói nhỏ một câu gì đó với người phục vụ đằng sau, chỉ thị cho cậu ta ra ngoài.
Một lát sau trên sân khấu vọng đến tiếng nói rất lớn của DJ: “Các vị bạn hữu! Hôm nay bạn của ông chủ chúng tôi có chuyện vui nên Ngân Sắc Đế Quốc đặc biệt mời các vị dùng rượu miễn phí. Mong mọi người chung vui!”
Tiếng vỗ tay reo hò tức thì dồn dập bên dưới khán đài. Cả Cố Tiểu Khanh lẫn Đường Quả đều không hẹn mà gặp nhất thời kinh ngạc tròn mắt nhìn Âu Lâm Tỷ.
Âu Lâm Tỷ cười vô lại, nói: “Cùng nhau vui vẻ thôi.”
Cố Tiểu Khanh chưa kịp thốt ra lời bỗng thấy Âu Lâm Tỷ chuyển tầm mắt đến giữa đại sảnh, vẻ mặt đột ngột thay đổi, anh nghiêm chỉnh nói: “Đợi chút.”, sau đó xoay người nhảy thẳng từ trong quầy bar ra.
Đang lơ đễnh trông theo hướng đi của anh, Cố Tiểu Khanh đột ngột sững người. Lần đầu tiên sau tám năm cô gặp lại Âu Lâm Ngọc.
Cố Tiểu Khanh cầm chai rượu trái cây nín lặng nhìn họ. Hai người đều có vẻ ngoài xuất sắc, rất nhiều phụ nữ thậm chí cả đàn ông đều vụng trộm hoặc trực tiếp dán mắt quan sát họ.
Âu Lâm Ngọc mặc bộ Âu phục trang trọng, sắc mặt ôn hòa nghe Âu Lâm Tỷ nói chuyện. Có vẻ như anh đang căn dặn Âu Lâm Tỷ điều gì, cô thấy Âu Lâm Tỷ gật gật đầu. Anh không ở lại lâu, nói vài câu với Âu Lâm Tỷ xong đã mang theo những người phía sau rời đi.
Khi Cố Tiểu Khanh thấy Âu Lâm Tỷ đi về phía mình, ánh mắt cô lập tức đổi hướng sang quầy bar. Lúc trở về, ngoài nụ cười thường trực, Âu Lâm Tỷ không giải thích một lời nào về chuyện vừa rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Cố Tiểu Khanh vẫn tỏ ra tự nhiên, cô và Đường Quả không ở chơi lâu. Uống hết một chai rượu, cô đứng lên chào từ biệt Âu Lâm Tỷ. Anh không giữ họ lại, bảo người phục vụ gọi taxi và đưa họ ra xe. Cố Tiểu Khanh tiễn Đường Quả về trước sau đó mới ngồi taxi về Thành Nam. Tối hôm ấy về nhà mặc dù rất mệt mỏi nhưng cô mất ngủ cả đêm.
Hết chương 11.