Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 83: Vành mắt đen


Đọc truyện Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! – Chương 83: Vành mắt đen

Ác chiến một đêm, mệt mỏi không thôi, Sở Sở đã mệt muốn xụi lơ trên giường, ngón tay cũng không muốn động, Lục Xuyên đứng bên giường, trên cao nhìn xuống dáng vẻ trần truồng của cô. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

“Bé ngoan, đi tắm nha!”

Sở Sở híp mắt nhìn hắn, “Ừ” một tiếng, cô thật sự không muốn động.

Lục Xuyên dứt khoát cúi người trực tiếp kéo cánh tay cô, đem cô khiêng lên vai, đi vào phòng tắm, đặt vào bồn tắm lớn, mở vòi nước, thử nước ấm, sau đó giội lên cơ thể cô.

Hắn ngồi bên bồn tắm lớn giúp cô tắm, mỗi một tấc da tấc thịt đều cẩn thận tắm cho cô, kể cả dưới hạ thân, còn có bắp đùi dính chất lỏng của hắn.

Sau khi tắm cho cô xong, hắn cầm lấy khăn tắm bọn kỹ cô lại, ôm lên giường, rồi đắp chăn cho cô, sờ đầu cô: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

“Anh thì sao?” cô nhỏ giọng hỏi.

“Anh không yên tâm tên tiểu tử kia….”

Hắn còn phải làm việc.

Sở Sở kéo tay hắn lại.

“Anh luôn lo lắng cho người khác, hôm nay lên lớp còn lô một đôi mắt đen, còn muốn thức đêm.”

Lục Xuyên ngồi xuống bên giường, vuốt đầu cô: “Không có cách nào nữa, tên tiểu tử kia có chút qua loa, mà làm số liệu thì không thể có sai sót được, anh không làm gì hết, chỉ kiểm tra tham số cậu ta gửi tới mà thôi, kiểm tra xong liền lập tức vào ngủ với em.”

Sở Sở nghĩ nghĩ, nói: “Vậy anh đi đi.”

“Ngoan lắm.” Lục Xuyên hôn trán cô: “Ngủ đi, anh ra thư phòng.”

Nói xong hắn đứng dậy, quả nhiên ôm laptop tới thư phòng.

Mười phút, hai mươi phút, bốn mươi phút.

Đợi đến khi hắn làm xong, kiểm tra số liệu xác định không thành vấn đề, đã là 0 giờ.

Hắn vươn thắt lưng, tắt laptop trở về phòng, lại phát hiện cô ôm đầu gối ngồi trên giường, đầu vùi vào giữa hai đầu gối.

“Không phải bảo em ngủ trước đi rồi sao?”

Sở Sở ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn hắn, vươn tay đòi ôm.

“Muốn ngủ cùng anh.”

Lục Xuyên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, vươn tay ôm lấy cô, cởi áo, ôm lấy cô cùng nhau tiến vào ổ chăn, đau lòng nói: “Được rồi, ngủ thôi.”

“Ừ.” Sở Sở đem đầu vùi vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Lục Xuyên lại kìm lòng không được cúi đầu hôn lên trán cô, ôm chặt cô nhắm mắt ngủ.


Đợi đến khi hắn tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, Sở Sở còn chưa tỉnh, cả người đều nằm trên người hắn, ghé vào ngực hắn ngủ rất ngon, tư thế không đẹp cho lắm.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, đắp chăn cho cô, đứng dậy đi tắm, sau đó làm xong bữa sáng để lên bàn, đồng thời viết gì đó vào giấy nhớ, bảo cô sau khi tỉnh lại nhớ ăn sáng, sau đó ra khỏi phòng đi tới phòng thí nghiệm.

Ngẩn ngơ cả ngày, thẳng đến đêm khuya.

Thời điểm hắn bắt đầu làm việc, trên cơ bản di động đều trong trạng thái tắt máy, sau khi làm việc xong, hắn đi thay bộ áo quần, lấy di động mở ra, thoáng một cái mấy thông báo hiện ra, phần lớn đều là mấy cuộc điện thoại không nghe máy, còn có tin nhắn, bảo hắn lập tức gọi lại.

Lục Xuyên lướt xuống dưới, không có tin của Sở Sở, lòng hắn buông xuống hơn phân nửa, gọi điện cho Lí Nghiêu.

“Gì vậy?” hắn ngồi lên xe, thắt dây an toàn vào.

“Lục, cậu ở đâu vậy?”

“Mới từ phòng thí nghiệm ra, chuẩn vì về nhà an ủi vợ, làm sao vậy?”

“Cậu….. cậu chưa biết gì hết?”

“Biết cái gì?” Lục Xuyên lái xe chậm rãi đi ra.

“Cậu bị bôi đen rồi!”

“Hử?”

“Quên đi, tôi đem tin tức gửi qua cho cậu, nhớ xem, chuẩn bị đối sách đi, mấy ngày kế tiếp có thể sẽ khá phiền toái, có điều việc này cũng khá làm sáng tỏ,”

Lí Nghiêu nói xong liền cúp máy, Lục Xuyên khó hiểu cũng không để ý, hai phút sau, Lí Nghiêu gửi cho hắn một tin Weibo, mở ra, nhìn tiêu đề liền làm cho trái tim hắn run rẩy.

#giáo sư đại học B quấy rối nữ sinh

#sinh viên đại học B tố cáo giáo sư

#chuyện giáo sư Lục đại học B sau tiết học quấy rối nữ sinh bị đưa ra ánh sáng, xin hỏi lương tâm ở đâu?!

Nội dung Weibo là video, trong video là góc quay trộm từ sau cửa phòng học, là hình ảnh hôm qua sau khi tán học hắn cùng Sở Sở tán tỉnh nhau, chỉ là bóng lưng, nhưng hình ảnh hắn từ chính bục giảng đi xuống thì vô cùng rõ ràng.

“Vị bạn học này, vừa nãy nghe giảng có hiểu không?”

“Không. Một đống lộn xộn, không hiểu gì cả.”

“Vậy có muốn để thầy Lục phụ đạo riêng cho em hay không?”

“Phụ đạo riêng có phải thu học phí không?”

“Ừ, phải thu.”

“Thu như thế nào?”


“Hôn một cái, cả đêm nay anh liền là của em.”

“Giáo sư Lục đều muốn dạy bù cho sinh viên như vậy sao?”

“Em không phải….. đã sớm biết rồi sao?”

Hình ảnh kế tiếp là hắn vươn tay nâng người cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Trong video dường như cô gái còn đẩy hắn ra, có điều tư thế của hắn cường ngạnh, tay hắn có lực, giữ chặt ót cô, đem cả người cô khóa vào trong ngực, hôn rất nồng nhiệt.

Video đến đây liền hết.

Một đoạn video này nếu đặt lên người cặp tình nhân thì không có gì để nói, nhưng nếu như là thầy giáo cầm thú và học sinh, thì lại khác. Bởi vì bọn họ lúc đó đang diễn trò, là Sở Sở và hắn đang tán tỉnh nhau, nhưng người ngoài không rõ chân tướng, thì hiểu thành thầy giáo đang quấy rối nữ sinh.

Lục Xuyên lướt xuống phần bình luận.

“Mặt người dạ thú!”

“Vị thầy giáo này cũng quá trẻ đi!”

“Thoạt nhìn không thấy xấu xa như vậy!”

“Loại người này nên khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn, không lo không nghĩ, chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học.”

“Người như vậy phải bị trừng phạt thích đáng!”

“Trước khi chọn thầy giáo chẳng lẽ vẫn nên tìm hiểu trước, nói không chừng mặt người dạ thú, dùng học thuật che đi xấu xa.”

“Không phải đâu! Giáo sư Lục rất chính trực, sẽ không làm ra loại chuyện này đâu! Thầy ấy dạy lớp chúng tôi, cho tới bây giờ cũng không quấy rối nữ sinh, nữ sinh lớp chúng tôi rất thích thầy ấy, gọi thầy ấy là giáo sư nam thần.”

“Người lầu trên thấy người ta đẹp trai, can tâm tình nguyện bị quy tắc ngầm à?”

“Còn giáo sư nam thần, đừng ghê tởm như thế được không, hàng này chính là cầm thú nhất.”

“Yêu cầu đại học B nghiêm túc xử lý tên giáo sư cầm thú này, trả lại giới học thuật không khí yên tĩnh.”

……

Lục Xuyên không nhìn nữa, trong lòng cảm thấy quá hoang đường, hắn dứt khoát không để ý tới nữa, lái xe đi ra, không đi được bao lâu, Lí Nghiêu lại gọi điện tới, thanh âm kích động: “Cậu đã xem chưa?!”

“Xem rồi.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Không phải chỉ là bịa đặt thôi sao?”

“Đương nhiên là bịa đặt rồi! Cho nên cậu định làm gì?”

“Tôi cần phải làm gì sao?” Lục Xuyên lắc đầu: “Một tin vịt hoang đường như vậy, chẳng lẽ tôi còn phải ra mặt làm sáng tỏ sao.”


Thời gian của hắn cũng không phải để lãng phí như vậy.

“A! Cậu bình tĩnh thật đấy!”

“Thanh giả tự thanh.” Lục Xuyên cũng không đem chuyện này để ở trong lòng: “Loại chuyện này, lại tin tức giả này cũng không được lâu đâu, qua vài ngày liền tự biến mất thôi.”

“Không phải đâu Lục Xuyên, hoàn cảnh trong nước không lạc quan như cậu nghĩ vậy đâu, cậu có biết bây giờ sau lưng dư luận đều người thúc đẩy….”

“A, tôi có điện thoại, tắt máy đây.”

Lục Xuyên tắt máy, nhận cuộc gọi tới.

“Sở Sở.”

“Xuyên Xuyên, anh vừa tan tầm sao?”

“Ừ, về đến nhà rồi sao?”

“Chưa, hôm nay em ở ký túc xá, vừa này giáo sư liên lạc mở cuộc họp, có thể mấy ngày nữa sẽ khá bận.”

“A~ Tối mai có về không?”

“Em còn phải đi Ninh Hạ có việc.”

“Còn phải đi công tác ư?!” Lục Xuyên buồn bực: “Vậy khi nào thì trở về?”

“Lâu thì một tháng, nhanh thì hai ba tuần.”

“Được rồi, vậy em phải chú ý an toàn! Đừng chạy loạn, đừng cùng người không quen biết nói chuyện, còn có, người lạ cho ăn gì cũng không được ăn!”

Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích: “Anh cho em là đứa trẻ sao?”

“Em chính là đứa trẻ của anh.” Lục Xuyên buồn bã nói: “Vậy đêm nay em không qua được sao, anh lái xe qua đón em.”

“Không được, em trở về phòng thu thập hành lý.”

“Được rồi.” Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Đúng rồi…..”

“Sao vậy?”

Lục Xuyên vốn muốn đem chuyện này nói cho cô biết, có điều trầm ngâm một lát, vẫn là không nói, nói cũng không giúp được gì, ngược lại càng làm cô lo lắng, những bình luận ác độc trên mạng kia hắn không muốn để cô xem được. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

“Không có gì, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lục Xuyên trở về nhà, trong tủ lạnh có đồ ăn giữa trưa Sở Sở chuẩn bị cho hắn, để trong lò vi sóng một lúc, rồi vừa đọc sách vừa ăn, sau đó trở về thư phòng, ngồi vào máy tính tiếp tục bắt đầu làm việc đến đêm khuya.

Mấy ngày tiếp theo, hắn đều làm việc và nghỉ ngơi như vậy, mỗi ngày đều giành phần lớn thời gian của phòng thí nghiệm, đến thời gian nói chuyện với Sở Sở cũng là khi lái xe về nhà.

Sở Sở rất biết điều, biết hắn bận, cho nên ban ngày đều không quấy rầy hắn.

“Rất đẹp nha!” cô gửi cho hắn bức ảnh chụp sa mạc lớn, trong ảnh cô mặc chiếc váy dài đứng bên gò núi, không đeo kính râm, mắt trời đã khuất, cô híp mắt lại, làm động tác bắn tim với máy ảnh.

Lục Xuyên trả lời cô: “Rất đẹp.”

Sở Sở của anh là đẹp nhất.


Thứ ba, Lục Xuyên tới trường đi dạy, không khí trong phòng học có chút kỳ lạ, ánh mắt của mấy sinh viên nhìn hắn, tựa hồ không giống như bình thường, mà sự thay đổi lớn nhất, là sinh viên tựa hồ ít đi rất nhiều, những tiết lúc trước của Lục Xuyên, toàn bộ phòng học đều đầy người, nhưng hôm nay, chỉ có mấy chục người, hai hàng ở trước đều không có ai ngồi.

Lục Xuyên không để ý, vẫn lên bục giảng như thường, thản nhiên nói: “Ý nghĩa của lý luận hệ thống điện tương hỗ, có ai đứng lên giảng cho cả lớp nghe không?”

Lúc trước hắn đều có thói quen đặt câu hỏi trước, sau đó mới dẫn vào bài giảng hôm đó. Vốn nghĩ đến sẽ có nhiều người giơ tay phát biểu, dù sao đây cũng không phải là câu hỏi khó, nhưng mà hôm nay, phòng học không một ai giơ tay lên.

Một người, cũng không có.

Mấy sinh viên đều nhìn trái nhìn phải, nhưng không có một người nào nguyện ý đứng lên trả lời vấn đề.

Thông minh như Lục Xuyên lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, ngay khi hắn muốn nói gì đó, một nam sinh đeo kính mắt bên cạnh đột nhiên giơ tay lên, nhưng mà còn chưa Lục Xuyên gọi, cậu ta đã đứng lên.

“Thầy, thầy có quấy rầy nữ sinh không ạ?”

Lời vừa nói ra, phòng học liền nổ ra những tiếng bàn tán, mấy sinh viên cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ.

Lục Xuyên đón nhận ánh mắt của cậu ta, trầm giọng nói: “Chuyện đó có liên quan đến lớp chúng ta sao?”

“Đương nhiên là có rồi, nếu thầy thật sự làm ra loại chuyện này…..” ánh mắt của nam sinh tỏ ra chính nghĩa chỉ trích, lời chưa nói xong, đã nghe một tiếng “Rầm”, sách giáo khoa trong tay Lục Xuyên bị hắn đập mạnh lên bàn, cắt ngang lời chất vấn của cậu ta.

“Tôi nói, chuyện đó không liên quan gì đến lớp học cả!”

Ánh mắt của hắn lạnh tanh, biểu tình muốn kết băng, khí thế nghiêm nghị khiến nam sinh kia cùng đám sinh viên trong lớp bị dọa một trận.

Tính tình của Lục Xuyên rất xấu, trung học đã như vậy, cho dù nhiều năm trưởng thành, bản tính hắn cũng không thay đổi.

“Các cô cậu có thể đánh giá phẩm hạnh của tôi, nhưng không chấp nhận việc mấy người cho rằng nhân phẩm của tôi ảnh hưởng đến tiết học của các cô cậu, ai cho rằng như thế, bây giờ có thể rời đi.”

Hắn nói xong liền quay lưng lại, cầm phấn viết công thức lên bảng đen, không hề để ý tới bọn họ.

Đám sinh viên nơm nớp lo sợ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng, nam sinh đeo kính kia bực bội cầm cặp xoay người đi ra khỏi phòng, có người đi đầu, vài sinh viên cũng đi theo ra ngoài, nữ có nam có.

Lục Xuyên viết công thức xong, quay đầu lại, sinh viên trong phòng càng thưa thớt, ước chừng tổng cộng còn lại hai mươi người.

Lục Xuyên hít sâu, đang muốn giảng bài, đột nhiên có nữ sinh nói: “Thầy Lục, chúng em tin tưởng thầy!”

“Đúng, chúng em tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của thầy.”

“Thầy không cần bị những lời bịa đặt trên mạng mà ảnh hưởng đến tâm tình!”

“Thanh giả tự thanh, lời đồn rồi sẽ tự biến mất.”

“Chúng em cũng sẽ cố gắng giúp làm sáng tỏ!”

…….

Lục Xuyên buông mắt xuống, nắm chặt phấn viết giảng bài.

Hắn không có ý kiến gì muốn nói về chuyện này, trực tiếp bắt đầu dạy học, từng giây từng phút, cũng không muốn chậm trễ, đây là nguyên tắc của hắn. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Nhưng mà, tiết học qua hơn một nửa, cửa phòng học đã mở ra, có lãnh đạo chủ nhiệm của trường vẫy tay với Lục Xuyên, bảo hắn lập tức đi ra.

Đám sinh viên quay đầu lại nhìn, không rõ chuyện gì.

Lục Xuyên nhìn đồng hồ một chút, nói: “Còn có hai mươi phút nữa là tan học, có chuyện gì, sau khi tan học hẵng nói.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.