Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 11: Cương thi phấn*


Đọc truyện Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! – Chương 11: Cương thi phấn*

Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Trong mấy chương trước có một sai lầm nho nhỏ mà bé beta đã nhận ra giúp Min, và Min cũng đã chỉnh sửa lại rồi. Phần mềm mà Sở Sở dùng để đăng bài là Weibo nha mọi người, không phải là Microblogging đâu. Xin lỗi rất nhiều vì sự nhầm lẫn này.

(*) Giống như acc clone không có avatar bên VN mình đó.

Sở Sở không muốn phản ứng lại, nghiêm túc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nói xong liền nhìn thấy Lục Xuyên cười như nhìn thấu mọi chuyện, mặc dù cô không rõ chuyện gì nhưng khẳng định chẳng phải là chuyện tốt lành.

“Cậu phiền thật đấy.” Sở Sở xoay người rời đi, Lục Xuyên liền vội vàng kéo cô lại, nói ra: “Rõ ràng cậu là người đùa giỡn tôi trước, bây giờ lại cắn ngược lại tôi một cái.”

“…Ai đùa giỡn cậu!”

“Bỏ đi.” Lục Xuyên khoát khoát tay, tỏ vẻ rất hào phóng không muốn so đo với cô nữa.

“Đừng đi nữa, tôi dạy cậu tư thế đứng hành quân.”

Sở Sở tò mò quay người lại: “Tư thế quân đội?”

Lục Xuyên đi ra sau lưng Sở Sở, quan sát cô: “Thật ra ủy viên thể dục nói không sai, thói quen hóp ngực này của cậu thật sự không đẹp mắt.”

Lúc nói chuyện, anh đè lại bả vai cô, đem lưng cô bẻ lại, thân hình ngay lập tức cứng ngắc.

“Như thế này tốt hơn nhiều.”

Sở Sở kỳ thật vẫn luôn có thói quen thu hóp ngực lại, cô có dáng người cao, bộ ngực trổ mã sớm, trước kia luôn cảm thấy rất thẹn thùng, sợ bị bạn học đặc biệt là bạn nam trêu chọc đem ra làm trò cười, cho nên liên tục hóp ngực, dần dần trở thành thói quen khó sửa.

Sở Sở hay chú ý tới những kiểu thân hình cao lớn như Lục Xuyên, bây giờ nghĩ kĩ lại, dường như không phải tất cả nguyên nhân đều là do cao to, bộ dáng anh khi ngửa đầu ưỡn ngực, nhìn rất có tinh thần, rất có khí chất.

Nói tới cao, kỳ thật Kiều Sâm cũng rất cao, nhưng mà bộ dáng cà lơ phất phơ kia không có được khí chất như của anh.

Lúc cô đang ngây người, Lục Xuyên tăng thêm lực đạo trên bàn tay, bàn tay chống ở sau lưng cô, mở vai, làm thả lỏng bả vai cô.

Sở Sở bị cái tay chống đỡ sau lưng đẩy một cái, bộ ngực lập tức nâng lên, eo cũng duỗi thẳng.

“Như thế này tối thiểu cao lên thêm được hai centimet nữa.”

Sở Sở cúi đầu nhìn mình, bộ ngực ưỡn cao đến cực đại, cô cảm thấy rất thẹn thùng.

Khóe miệng Lục Xuyên giương cao lên, con mắt nhìn chằm bộ ngực của cô, ánh mắt không hề thu liễm chút nào, thẳng thắn mà làm càn.

“Che giấu cái gì, cũng không phải là xấu.”

Sở Sở vội vàng xoay mặt sang hướng khác, mặt hơi nóng lên: “Cậu…không cho phép cậu nhìn loạn.”

Lục Xuyên dương dương tự đắc cười một tiếng, lôi kéo Sở Sở: “Lại đây, chúng ta đứng thế hành quân, hôm nay trước tiên đứng nửa giờ.”

Dưới ánh trời chiều, hai thân ảnh một cao một thấp, không nhúc nhích đứng trên bãi tập.

Tống Cảnh ôm quả bóng rổ, nhìn trên sân xa xa có hai người đang tập ưỡn ngực, nhìn đến không thể hiểu nổi.

“Trò chơi mới của Xuyên ca à?”


Trình Vũ Trạch nhìn thoáng qua hai người, cười nói: “Đang dạy cho chị dâu đấy mà.”

Mỗi buổi tối tan học, Lục Xuyên sẽ bắt Sở Sở đứng tư thế hành quân nửa giờ trên bãi tập, phải nói là, hiệu quả rất rõ rệt.

“Sở Sở, mình phát hiện mấy ngày nay cậu có thay đổi.” Lương Thiên ngồi cùng bàn nhìn chằm chằm Sở Sở, nhìn hơn nửa ngày trời.

Sở Sở không hiểu: “Chỗ nào?”

Lương Thiên dò xét cô: “Không nói ra được là chỗ nào, chỉ cảm thấy cả người cậu không giống trước đây.”

Sở Sở quay đầu nhìn Lục Xuyên: “Lục…đang huấn luyện mình tư thế đứng hành quân.”

“Khó trách, có khí chất hơn nhiều.”

Nghe Lương Thiên nói như vậy, trong đầu Sở Sở cảm thấy rất vui vẻ.

Không có người con gái nào hy vọng mình xấu đi, Sở Sở cũng muốn trở nên xinh đẹp hơn, càng trở nên tự tin hơn, giống như một cô gái bình thường. Lương Thiên nói cô thay đổi, đương nhiên Sở Sở cảm thấy rất cao hứng.

Lương Thiên giật mình, cười hỏi Sở Sở: “Cậu và Lục Xuyên đang hẹn hò sao?”

Hô hấp của Sở Sở cứng lại, vội vàng nói: ” Không! Không nên nói lung tung.”

Cô quay đầu lại nhìn Lục Xuyên, anh đang cúi đầu chơi game với bạn cùng bàn như trước, hai chân dạng ra, nhìn chẳng khác nào một vị đại gia chuyên ăn chơi.

Trong lòng cô run sợ nói: “Chỉ là…bạn bè.”

“Lục Xuyên có rất nhiều bạn bè là con trai, nhưng rất ít khi thấy cậu ấy kết bạn với con gái đấy!” Lương Thiên cười đến mức ý vị thâm trường.

“Vì…sao?”

“Bởi vì mấy người con gái muốn cùng cậu ấy làm bạn bè, mục tiêu cuối cùng vẫn là muốn thăng chức trở thành bạn gái cậu ấy mà thôi.”

Sở Sở gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại di động vào xem Weibo.

11:21

[Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy là bạn bè duy nhất của mình.]

Nửa giờ sau, ngoài ý muốn lại phát hiện mình có một cái bình luận.

Đây là lần đầu tiên, từ khi cô đăng ký Weibo một năm về trước đến nay, chưa từng có một cái bình luận nào, vậy mà hiện tại lại…

Phản ứng đầu tiên của cô là, sợ hãi.

Tựa như thành trì kiên cố nhất được cô xây dựng bị một lỗ hổng to.

Tay cô run rẩy, căn bản không dám mở bình luận kia ra xem.

Là ai đây? Người quen sao?

Nếu như vậy thì chết chắc rồi, cô chết chắc rồi.

Sở Sở xoắn xuýt một hồi lâu, rốt cục cũng quyết định mở bình luận ra, là một nick Weibo mới tạo không có avatar nhắn tới: Kết bạn đáng tin cậy, mời thêm: 284181xxx.


Trong lớp tự học, Lục Xuyên vúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại không ngừng cười trộm, Trình Vũ Trạch như đang nhìn một con quái vật, dò xét anh: “Cậu trúng gió gì vậy.”

“Quản em gái nhà cậu.” Lục Xuyên đạp cậu ta một cước.

Trình Vũ Trạch chú ý tới màn hình điện thoại của anh, là giao diện của một tường nhà ai đó trên Weibo, sạch sẽ nhẹ nhàng.

“Ơ! Trước kia không phải cậu nói không chơi Weibo sao?”

“Mới đăng kí.” Lục Xuyên trả lời.

“Tên Weibo của cậu là gì, mình follow cậu.”

“Không muốn nói.”

Cả một tuần liền, vào chạng vạng tối, Lục Xuyên đều lôi kéo Sở Sở đến bãi tập đứng thế hành quân, uốn nắn lại cơ thể.

Thứ hai nghi thức khai mạc của đại hội thể thao sẽ bắt đầu, cuối tuần, có một cô gái tới tìm Sở Sở.

“Chào chị, em là Lê Dạ.”

Đối với người xa lạ, Sở Sở có tâm lý phòng bị rất mạnh, cô lui về phía sau mấy bước, phòng ngừa nhìn ánh mắt cô bé kia, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tìm tôi?”

Lê Dạ giải thích với cô: “Thật ra là Lục Xuyên gọi em tới đây.”

Nghe ra cô ấy nói tới Lục Xuyên, Sở Sở có chút yên tâm, mới dè dặt ngước mắt lên quan sát cô ấy.

Cô bé trước mặt có khuôn mặt trắng noãn, lông mày chữ nhất, đôi mắt sắc, lông mi cong dài vễnh lên, môi cô bé rất khéo léo, nhuộm sắc màu hoa anh đào.

Thật xinh đẹp!

Sở Sở có ấn tượng với cô bé, từng nhìn thấy cô ấy ở cùng một chỗ với Lục Xuyên, cô bé là cô gái duy nhất trong đám bọn họ.

“Lục…bảo em tìm chị?”

“Lục?” Lê Dạ vân vê từ này, cười nói: “Kêu tên thân mật à.”

Mặt Sở Sở đỏ hồng, cô không hề cố ý gọi anh là Lục, cô chỉ có thói quen gọi họ của mỗi người mà thôi.

“Thật ra Lục Xuyên gọi em đến giúp chị, vì ngày mai sẽ diễn ra nghi thức khai mạc, chị thử hóa trang một chút xem sao.”

“A.”

Lê Dạ đánh giá Sở Sở, đồng thời cẩn thận tháo mắt kính của cô xuống, nhìn cái thấu kính dày một chút: “Mắt kính của chị bao nhiêu độ?”

“3, 3.5”

“Cũng không phải cao lắm, không mang, chị có thấy rõ không?”


Sở Sở lắc đầu.

Lê Dạ dẫn cô đi đế một của hàng mắt kính, lấy một đôi kính áp tròng.

Đôi mắt to của Sở Sở sáng ngời nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Lê Dạ nhìn Sở Sở, cười nói: “Không mang mắt kính nhìn rất đẹp.”

Sở Sở gật gật đầu: “Chưa từng mang…qua cái này.”

Lê Dạ nói: “Em dẫn chị đi thử đồ mới.”

Sở Sở đi theo Lê Dạ vào một trung tâm thẩm mỹ viện, vài thợ nữ trang điểm vây xung quanh Sở Sở mân mê mặt cô.

“Da cô gái nhỏ này tốt thật.”

“Đúng vậy, cơ bản đã rất tốt, trang điểm lên khẳng định sẽ rất đẹp.”

“Có muốn thay đổi kiểu tóc không?”

Lê Dạ lấy điện thoại ra gọi đi, đồng thời hướng về phía mấy thợ trang điểm kia thuần thục hô: “Thay đổi cho chị gái nhỏ của tôi toàn bộ, làm thế nào miễn đẹp là đựơc.”

Điện thoại bên kia đã nhấc máy, Lê Dạ cầm lấy đi ra ngoài, Sở Sở nghe được cô ấy nói với người bên kia đầu dây: “Xuyên ca, đừng nóng vội, đang chuẩn bị rất tốt, các anh chỉ cần chờ thôi.”

Sở Sở thu hồi ánh mắt, nhìn bản thân trong gương từng chút từng chút một được sửa sang thay đổi tinh xảo, mặc dù không thích các cô ấy đụng chạm vào mình cho lắm, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức vượt qua chướng ngại nhỏ này, trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ mong.

Trời chiều hoàng hôn lặng dần sau bờ sông nhỏ, cành liễu lả lướt, gió nhẹ ấm áp.

Tống Cảnh chờ người đến mức không còn kiên nhẫn: “Nha đầu Lê Dạ kia làm cái gì vậy, chậm quá đi mất.”

Trình Vũ Trạch vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Con gái là như vậy, như thế này mà cũng không chờ được thì đáng đời tên độc thân nhà cậu.”

Tống Cảnh hất cánh tay, hừ một tiếng: “Nói cứ như cậu không như vậy à.”

“Lo học Xuyên ca người ta kìa, có rất nhiều kiên nhẫn.”

Tay Lục Xuyên kẹp một điếu thuốc, đứng dưới cây liễu bên bờ sông, nhìn những gợn sóng lăn tăn, không nói một chữ.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng huýt sáo thanh thúy, Lê Dạ kéo Sở Sở từ bờ đê bên cạnh đi xuống.

Cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại giờ phút này xỏa tung bên đầu vai, trên khuôn mặt trang điểm nhạt, vô cùng tinh xảo.

Lấy xuống cái mắt kính, ánh mắt của cô càng có thần thái, vẽ ra một đôi mắt hai mí to tròn, chấn động hồn phách.

(Beta: Tui mà lấy mắt kính xuống là mắt tui nó dại ra chứ không được thần thái gì:vv)

Ngũ quan của cô xinh đẹp khéo léo, ghép lại với nhau, không thể nói tuyệt mĩ, nhưng lại có một loại hương vị động lòng người.

Bóng rổ trong tay Tống Cảnh rơi trên mặt đất, ngay cả Trình Vũ Trạch cũng phải há hốc mở to miệng, nhìn đến ngây người.

Người này, là ai?

Là Sở Sở ngơ ngác ngốc nghếch kia?

Không phải đâu!

Khói thuốc trên tay Lục Xuyên đã cháy gần hết.

Anh từ xa ngắm nhìn Sở Sở, mỗi khi cô tiến lên một bước, tim Lục Xuyên lại nặng nề mà nhảy lên một cái.

Ầm! Ầm! Ầm

Cùi chỏ Tống Cảnh chọt chọt Trình Vũ Trạch một cái, thấp giọng nói: “Người nào đó thế mà lại đỏ mặt kìa.”


Trình Vũ Trạch nhìn về phía Lục Xuyên, quả nhiên, gò má anh nổi lên hai tầng màu đỏ, ngay cả vành tai đỏ đến thiêu đốt.

Có thể chứng kiến được thời khắc Lục Xuyên đỏ mặt thẹn thùng, thật đáng sống mà.

Sở Sở cảm thấy ngượng ngùng, siết chặt dây của túi xách, thấp giọng kêu: “Lục…”

Mấy giây sau, Trình Vũ Trạch chọc chọc người Lục Xuyên, âm dương quái dị nhái giọng Sở Sở: “Lục, gọi cậu kìa.”

Lục Xuyên lúc này mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng: “Ừm?”

Sở Sở hé miệng, thấp giọng: “Cậu tìm mình?”

Lục Xuyên đỏ mặt, chân tay vụng về cầm cây cờ biểu dương trong bụi cỏ đem ra ngoài, lúc đi còn bị vấp bậc thang thiếu chút nữa trượt chân, ngu xuẫn thấy rõ, hoàn toàn mất hết phong cách phách lối ngày thường.

Mấy người Tống Cảnh không tim không phổi cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa.

Lê Dạ nhìn thấy cây cờ của lớp hai kia, kinh ngạc hỏi: “Các anh làm sao lấy được cái thứ này hay vậy?”

“Haha, Xuyên ca đương nhiên có biện pháp của cậu ấy.” Tống Cảnh cười đáp

“Sợ ngày mai cậu đi làm trò cười cho thiên hạ, nên luyện tập trước một chút.” Lục Xuyên lấy cờ ra, đem đến tay Sở Sở: “Ưỡn ngực, ngẩng đầu, đi như bình thường đi đường là được.”

Sở Sở đi một lần, sau đó Lục Xuyên cầm cờ đi mẫu cho cô một lần: “Thả lỏng, đừng khẩn trương.”

“Ừm…” Sở Sở chú ý tới bàn tay cầm cờ của Lục Xuyên không ngăn được run rẩy.

Người khẩn trương hình như không phải là cô đâu….

Mấy người bạn bè rất thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho hai người, từ đầu đến cuối, Lục Xuyên cực kì quy cũ, không giống như trước kia toàn không đứng đắn.

Hôm nay Lục Xuyên, biểu hiện rất lễ phép, nhưng hầu như toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn, chân tay vụng về, trí thông minh hình như đều không hoạt động nổi.

Lục Xuyên chỉ đạo cô luyện tập hai giờ, Sở Sở đều học rất nghiêm túc.

Mặt trờ ngã về hướng Tây, anh đưa cô trở về trường học, dưới lầu ký túc xá, Sở Sở đối mặt với anh nói: “Cảm ơn.”

Lục Xuyên rủ tròng mắt nhìn xuống lá bàng rơi rụng trên mặt đất, cực kì mất tự nhiên đáp: “Không…không cần.”

“Tại sao cậu cũng nói lắp rồi?” Sở Sở nhìn anh cười một tiếng, rất vui vẻ.

“Tại sao tôi cũng…”

Lục Xuyên ngắm nhìn nụ cười của cô, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc, hô hấp càng dồn dập.

Một trận gió thổi qua, lá vàng bay cao khắp nơi.

Một giây sau, anh đột nhiên nắm lấy bờ vai cô, cúi đầu muốn hôn.

Mùi vị thuốc lá trên người anh đột nhiên kéo tới, tràn ngập cả thế giới của cô.

Đôi môi lạnh buốt của anh lướt qua gương mặt cô, Sở Sở cảm thấy kinh hãi, theo bản năng muốn tránh khỏi tay của anh, chật vật lùi về sau vài bước.

“Cậu muốn…làm gì.” Sở Sở liên tục lui ra đằng sau, ánh mắt dời đi không dám nhìn anh, cúi đầu, trên mặt ửng đỏ.

Lục Xuyên yên lặng nhìn Sở Sở, trong mắt là một ngọn lửa nóng bỏng.

“Tôi muốn làm gì, cậu còn không biết?”

Lời editor:

Chương sau vô cùng dài, tới 3500 chữ, gõ mà muốn đuối luôn ấy, cứ thấy chương nào mà dài trên 3000 từ là auto nản dễ sợ hà, động lực nào để edit chương sau trong một ngày đâyyyyy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.