Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 83: Muốn Em


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 83: Muốn Em

Lục Xuyên dẫn Sở Sở về lại nhà trọ của anh trong trường đại học B, đây là căn phòng mà bên phía nhà trường vừa mới phân cho anh ở tạm thời.

Ở những căn hộ này đều là các giáo sư(*) có tuổi nghề cao, còn các giảng viên bình thường tuổi trẻ thường chưa có tư cách để được phân đến những căn phòng như thế này, ấy vậy mà Lục Xuyên vừa đến đã có thể lấy được một căn, điều này khiến cho nhiều người ghen tức đến đỏ mắt, nhưng dù đỏ đến đâu cũng không có tác dụng gì, vì Lục Xuyên có thành quả nghiên cứu khoa học rất vững chắc. Lúc trước cũng là đích thân lão viện trưởng của viện nghiên cứu vật lý đại học B đặc biệt mời anh về.

(*)Giáo sư là cấp cao nhất của chức danh giáo viên đại học. Nó được sử dụng trong các trường đại học nhà Hán và nhà Đường của Trung Quốc. Thuật ngữ này không liên quan đến tiếng Anh. Trong tiếng Nhật, và tiếng Trung thì được dùng để chỉ giáo viên trong trường đại học.

Vị lão viện trưởng này và Lục Xuyên cũng có câu chuyện riêng, bọn họ gặp nhau trong một hội thảo nghiên cứu thảo luận về hạt nhân và thiên thể của đại học Stanford, lúc đó Lục Xuyên lên bục bảo vệ luận án, lão viện trưởng nghe rất chuyên chú, cảm thán quả nhiên là tài không đợi tuổi, anh còn quá trẻ mà đã có một kho tàng kiến thức sâu rộng và vững chắc như vậy trong nghiên cứu học thuật, tương lai sau này thành tựu nghiên cứu khoa học chỉ sợ là không đếm được.

Lão viện trưởng nổi lên suy nghĩ muốn thân thiết với anh, Lục Xuyên dẫn ông đi tham quan phòng thí nghiệm của bọn họ, đồng thời cũng chia sẻ với ông những thành quả nghiên cứu học thuật mình đã đạt được trong những năm này, lão viện trưởng càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh như thế này nếu về nước, chí ít có thể giúp cho ngành vũ trụ hàng không của Trung Quốc bớt đi được ít năm nghiên cứu!

Lão viện trưởng ban đầu còn cho rằng một nhân tài như thế này nhất định là muốn ở lại nước Mỹ để phát triển, dù sao thì ở đây vô luận là học thuật hàng không hay nghiên cứu khoa học cũng nằm tuyến đầu về tài nguyên, so với trong nước thì hoàn thiện hơn nhiều, nhưng mà Lục Xuyên lại kiên định nói với ông, anh muốn về nước.

Lão viện trưởng lúc này liền sinh ra tình yêu to lớn với người tài yêu nước, đồng ý với anh nếu đồng ý trở về nước thì học viện vật lý của đại học luôn mở rộng cửa đón chờ anh, đương nhiên nếu như anh chịu để ý đến đại học B.

Lục Xuyên bất đắc dĩ cười nói: “Tiền bối, không gạt thầy, nguyện vọng một của em khi thi đại học chính là đại học B, có điều sau này tờ giấy nguyện vọng lại bị mẹ em xé rồi.”

Tuy rằng lúc đấy mặc dù đã nghĩ kỹ muốn đến Stanford, nhưng kỳ thi đại học Lục Xuyên vẫn tham gia, đồng thời còn đạt thủ khoa, đợt đó sa vào tình yêu mỗi ngày đều là tinh trùng lên não, giấu đi thư trúng tuyển của đại học Stanford, rồi ngấm ngầm điền đơn nguyện vọng vào đại học B, anh muốn được cùng đọc sách với Sở Sở, còn muốn mỗi ngày làm chuyện kia với cô, mỗi ngày làm! Ngày nào cũng làm!

Chỉ là ngẫm lại cảm thấy đời này rất đáng sống, quá đáng giá, cho dù sau này chết mà không có tiền đồ anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Sau đó mẹ Lục Xuyên được biết chuyện này, cầm cán gậy đánh đập cho anh dừng lại. Lúc lên máy bay anh còn ôm đùi Sở Sở không chịu buông tay, khóc lóc la hét nói ông đây không muốn đi du học, ông đây muốn cưới vợ.

Tóm lại là anh bỏ lỡ đại học B.

Lão viện trưởng nghe Lục Xuyên nói, sụt sùi thật lâu mới nói: “Dù rất tiếc nuối nhưng cũng may mắn rằng trường đại học B chúng tôi danh xưng xếp hạng nhất cả nước về công nghệ vật lý, dù thật sự kém rất xa so với Stanford về trình độ nghiên cứu khoa học, nhưng cậu về lại nước thì đó chính là may mắn cho toàn giới học thuật.”

Khen ngợi như thế này, cũng tương đương với công nhận.

Hai tuần đó hai người qua lại, kết thành tình bạn thắm thiết chặt chẽ, nếu vỏn vẹn chỉ là vì thành tựu học thuật, thì nói thật bên ngoài cũng có rất nhiều người truyền bá giảng dạy tài năng như vậy nhưng lão viện trưởng lại không đánh giá họ cao như anh.

Lão viên trưởng thích nhất là sự phóng khoáng và tinh thần hăng hái tự do từ trên người Lục Xuyên, chứ không hề giống mấy sinh viên mà ông đang dẫn dắt cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm hay khu vực chuyên ngành của mình không chịu ra ngoài, toàn thân tản ra hương vị tanh hôi của học thuật, nếu không nữa thì chính là ruồi nhặng bay quanh suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện bình luận thẩm định chuyên nghiệp như thế nào, xin tài trợ từ nhà nước về các hạng mục luận án như thế nào.

Mà Lục Xuyên lại không hề như vậy, tư duy anh rộng mở, hành vi mạnh mẽ có năng lượng, trong lĩnh vực này thì anh chính là một viên ngọc sáng trong toàn giới nghiên cứu khoa học. tính cách của anh sáng sủa lạc quan, không câu nệ chi tiết nhỏ nhặt lại chú trọng đến chuyện lớn, tựa như sức sống giữa ngày hè nắng gắt.

Lão viện trưởng Tương Đàm xuất thân cùng quê hương với Mao chủ tịch, trước khi chia tay, ông có tặng anh một câu chúc.


Chúc em lúc đi phồn hoa như gấm, quay về vẫn là thiếu niên.

Lục Xuyên quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, hai năm sau từ bỏ cơ hội phát triển ở nước Mỹ, dứt khoát về nước.

Biết Lục Xuyên trở về, lão viện trưởng liên hệ ngay với anh, hy vọng anh có thể đế đại học B giảng dạy, Lục Xuyên không chút do dự đồng ý, anh không hề keo kiệt chút nào muốn đem tất cả các thành quả mà mình đã học được, bao gồm cả thành quả nghiên cứu khoa học của anh, toàn bộ anh đều truyền lại cho sinh viên.

Có điều quả thật Lục Xuyên vẫn còn rất trẻ tuổi, bình thường mà nói những giáo sư được đặc biệt mời về trẻ tuổi nhất cũng phải ba lăm  tuổi trở lên. Vì vậy chuyện này khiến cho các giảng viên đang tại chức hay đang làm dự án đều cảm thấy bất bình trong lòng.

Ví dụ như lúc Lục Xuyên dẫn Sở Sở về phòng trọ gặp được hai đồng nghiệp trong trường, ngoài mặt thì tươi cười niềm nở chào một tiếng ‘thầy Lục’, sau đó liền trở mặt, ý vị thâm trường liếc nhìn nhau.

Bất kể anh có trình độ học vấn cao thế nào, xuất bản được bao nhiêu tạp chí khoa học quan trọng, hay từng có thành tựu nghiên cứu khoa học nổi bật ra sao, thì trong mắt họ trông anh không hề giống kiểu người sẽ đắm chìm trong nghiên cứu học thuật. Không những vậy, anh còn toàn mặc đồ sặc sỡ phối với quần jean, trông không hề giống phong cách của một nhà nghiên cứu nên có. Hơn nữa còn bấm lỗ tai nữa, chẳng khác nào một tên lưu manh. Dạng người này thế mà cũng có thể chèn ép bọn họ, trở thành giảng viên đặc biệt được mời về trường?

Cái quái gì đây!

“Thầy Lục, về rồi à?” Hai vị giảng viên nhìn thấy Lục Xuyên đều bày ra dáng vẻ nhiệt tình chào đón anh,

Lục Xuyên hàn huyên vài câu với bọn họ: “Ra ngoài ăn cơm sao?”

“Không phải, vừa lên lớp, giờ đi thư viện đọc tài liệu đây.”

“Ừm, các anh đi đi.”

“Thầy Lục, đây là học sinh của anh sao?” Giảng viên nhìn Sở Sở, cô mặc quần yếm rách, trên lưng còn mang theo cặp sách nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua quả thật không khác gì sinh viên.

Lục Xuyên sờ sờ đầu Sở Sở, cười nói: “Là bạn gái của tôi.”

“Ồ…”

Đợi Sở Sở và Lục Xuyên đi xa, giảng viên Giáp mới nói với giảng viên Ất: “Bạn gái cái gì, nhìn qua rõ ràng là học sinh.”

“Ai biết được, cậu ta còn trẻ như vậy thì bạn gái chắc cũng còn là học sinh chứ sao đâu.”

“Thầy và học sinh yêu đương, ảnh hưởng không tốt còn gì?”

“Nhưng cậu ta do viện trưởng đặc biệt mời về, còn trẻ như vậy đã là là giáo sư đặc biệt được mời về, hậu thuẫn nhất định rất vững chắc, nói chuyện yêu đương thì đã là cái gì.”


“Nghe nói bối cảnh của cậu ta là quân đội.”

“Thôi đừng nói nữa, dân thường tháp cổ bé họng như chúng ta chỉ có thể dựa vào sự cố gắng mà thôi.”

….

Đi đến đầu cầu thang, Sở Sở quay lại nhìn hai người giảng viên kia, nói: “Hai người kia là lạ.”

Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Xuyên, cứ là lạ.

Lục Xuyên không để ý,lấy chìa khóa ra mở cửa, kéo cô vào trong phòng: “Anh cảm thấy hôm nay em mới là người lạ đấy, mau đến đây để anh kiểm tra xem nào.”

Nói xong anh trực tiếp áp cô vào vách tường hôn cô, tay sờ soạng lung tung muốn luồn vào trong quần áo của cô, thế nhưng thật bất đắc dĩ là đã qua một hồi lâu vẫn chưa tìm được khóa kéo, Sở Sở mặc quần yếm, căn bản là không có chỗ để vào.

Hô hấp của anh nóng rực vội vã không thôi, Sở Sở nắm tay anh, dẫn dắt anh cách lớp vải áo xoa xoa ngực cô.

Phình lên căng tròn, mềm mại tựa như một cái bánh bao lớn mới ra lò vậy.

Lục Xuyên một tay nắm lấy vuốt ve, đầu gối chen vào tách bắp đùi của cô ra, vừa hôn vừa cười khẽ nói: “Kiều Kiều mềm mại quá đi!”

Cánh tay Sở Sở trực tiếp vòng lên hai bên bả vai anh, thuận thế nhảy lên hai chân quặp lấy eo anh.

“Nhưng mà anh lại quá cứng.” Cô tựa trán mình lên trán anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: “Lục Xuyên, em thấy, anh quá cứng.”

Bên dưới của Lục Xuyên đã trướng đến không chịu được, anh bế cô lên đi về phía sô pha.

“Bởi vì, Lục Xuyên muốn em.”

Vừa nằm lên ghế sô pha, điện thoại của Lục Xuyên lại rung lên, một bài nhạc rock nổi tiếng.

Anh hoàn toàn không hề để ý, dùng sức lột cái quần yếm của cô xuống, xốc áo trong lên hôn lên trước ngực mềm mại của cô.

Sở Sở đưa tay mò vào trong túi quần của anh lấy điện thoại ra nhìn, là đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của anh gọi đến.


Cô nhấn nút nghe, đưa điện thoại lên tai anh.

“Cho dù là ai tìm thì bây giờ tôi đều không rãnh.”

“Tham số cái gì, ông đây không biết tham số gì cả, cúp đay.”

“Cậu có phiền không hả? Lý thuyết trường chuẩn(*) có thể là khối lượng nghỉ…”

Sở Sở đẩy Lục Xuyên ra, ngồi dậy mặc lại đồ của mình, Lục Xuyên tay cầm điện thoại, tay kia vỗ trán, vô cùng bất đắc dĩ mà nói: “Cậu muốn tính mối quan hệ giữa các khối lượng nghỉ này và hằng số tương tác…chuyện đơn giản như vậy, con mẹ nó cậu còn gọi đến hỏi tôi, cậu lên lớp có chăm chú nghe giảng không hả! ! !”

“Bây giờ tôi thật sự thật sự không có cách nào cung cấp mô hình tham số cho cậu.”

“Em đi làm cơm tối, nếu anh bận rộn thì nhớ phải nhanh chút nhé!”

“Ôi chao!” Lục Xuyên giữ chặt Sở Sở, dùng khẩu hình miệng nói: “Không ăn cơm, ăn em.”

Sở Sở mỉm cười nhẹ nhàng sờ lên đầu Lục Xuyên: “Anh ngoan đi nào.”

Không bao lâu sau trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, Lục Xuyên bất đắc dĩ kéo lại khóa quần đã bị kéo xuống một nửa, buộc thắt lưng rồi nói với Sở Sở: “Anh gửi số liệu đến cho đồng nghiệp, sẽ nhanh thôi, đừng nóng vội, hửm.”

Sở Sở cầm muôi quay đầu liếc anh, ai gấp chứ?

Trên bàn cơm, Lục Xuyên ngồi một bên bàn ăn, còn mang theo laptop đặt bên cạnh mở phần mềm tính toán gì đấy.

Sở Sở ngồi cạnh anh, liếc mắt nhìn, rồi gắp thức ăn để vào chén anh: “Anh anh cơm đi.”

“Anh sắp làm xong rồi, chờ một lát sẽ làm em.”

“…”

Sở Sở nhìn anh, rốt cuộc vẫn phải đặt bát đũa trong tay xuống, sau đó cầm thìa và chén cơm của Lục Xuyên lên.

“Há mồm nào.”

Lục Xuyên mơ hồ nhìn cô.

“Há mồm.”Sở Sở ra lệnh.

Lục Xuyên nghe lời mở miệng, cô đút muỗng cơm vào miệng anh, rồi lại gắp cho anh một ít thức ăn cho anh: ‘Anh cứ từ từ làm, không cần gấp đâu, đừng để bị sai.”

Sở Sở vừa đút cơm cho anh vừa nói: “Sai lầm nhất định sẽ rất phiền phức nhỉ.”


“Cảm động chết mất.”

“Há mồm.”

“A~”

Lục Xuyên vừa xây dựng mô hình, vừa ngồi chờ Sở Sở đút cơm cho mình ăn.

“Sao lại có cảm giác mình như một đứa nhược trí vậy nhỉ?” anh nói.

Sở Sở cười khẽ: “Trong tay có thể ôm đồm việc giỏi nhất, ngoài miệng lại có năng lực ăn cơm kém nhất.”

Lục Xuyên ‘hừ’ một tiếng, quay đầu đi hướng khác: “Ăn no rồi, em đừng đút cho anh nữa, tự mình ăn đi.”

“Em giảm béo đó.”

“Giảm cái gì hả?” Lục Xuyên đang đánh máy, lại bớt chút thời gian nghiêng đầu nhìn cô: “Cái tướng nhỏ nhắn này của em còn có thể giảm được chỗ nào nữa, chỉ có ngực thôi.”

“Ngực giảm cũng được, chứ cảm thấy mệt mỏi lắm.”

Lục Xuyên đột nhiên ngừng hẳn động tác đánh máy, nhìn Sở Sở.

“Nói gì đấy?”

“Không có gì.”

Sau đó Sở Sở bị Lục Xuyên ôm lên ngồi trên đùi anh, anh lấy đũa gắp cho cô một miếng thịt nhét vào trong miệng cô.

Nhất định phải ăn! Ăn hết cho anh!

Còn giảm béo sao! Em còn định giảm béo à!

Hai người ăn cơm mà tưởng chừng như đang vật nhau, cuối cùng cơm nước no nê, Lục Xuyên muốn đi rửa chén, Sở Sở lại nhận lấy đôi đũa trong tay anh: “Anh làm việc đi, để em rửa.”

“Kiều Sâm nói sau này anh phải thầu hết việc nhà, không được để tay em dính dầu dính nước.”

Lục Xuyên vẫn lấy lại chén bát trong tay Sở Sở đi vào phòng bếp: “Sau này chúng ta phải ở cùng nhau mà.”

Sở Sở nghĩ ngợi, nói: “Vậy thì cứ để Kiều Sâm rửa chén thôi.”

“Cũng được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.