Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 35: Người Bận Rộn


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 35: Người Bận Rộn

“Anh Xuyên bảo cậu, không được nói bất cứ từ nào thêm.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều câm lặng, người thận trọng như Trình Vũ Trạch cũng nhìn Sở Sở đang lộ ra vẻ mặt khó xử, lại nhớ đến chuyện Lục Xuyên không để cho cô nói ra, thật lòng là đã lờ mờ đoán được đêm qua hai người đã làm cái chuyện đẹp đẽ gì.

Chỉ có cái tên thần kinh thô như Tống Cảnh mới không ngừng truy vấn: “Sao lại không thể nói! Tại sao hả?”

Sắc mặt của Dương Tích đã trở nên rất khó coi.

Trình Vũ Trạch trực tiếp kéo Tống Cảnh ngồi xuống ghế, lại hỏi bạn học kia: “Anh Xuyên còn nói gì nữa không?”

Bạn học kia thở hồng hộc, lấy hơi đoạn nói một mạch: “Anh Xuyên nói, chuyện cậu ấy không làm thì là không làm, đừng đứa nào nghĩ rằng có thể hãm hại cậu ấy!”

Nói xong, cả đám nhất thời xôn xao!

Nếu Lục Xuyên đã nói anh không làm, vậy thì chắc chắn là không làm! 

Ai cũng tin tưởng nhân cách của anh.

Nguyên cả tiết Kiều Sâm nghe không lọt, cả người nóng như lửa đốt, xao động không sao chịu không nổi.

Chuông tan học vừa vang lên, cậu liền vội vã chạy về phòng giáo vụ, đúng lúc nhìn thấy Lục Xuyên nghiêm mặt từ trong đi ra, hai người liếc nhau vỏn vẹn mấy giây đã lập tức hiểu được ý đối phương.

Anh bước nhanh đến, khí thế lạnh lẽo tiến về phía cậu, Kiều Sâm theo bản năng né tránh, lại bị Lục Xuyên túm cổ áo kéo đi cả đường, đến một hành lang không người qua lại cả hai mới dừng lại.

“Mày đánh Hứa Phi Phạm?”

“Tao đánh mẹ gì, rõ là bọn mày.” Kiều Sâm sửa lại cổ áo của mình, không hề khách khí nói với Lục Xuyên: “Mày đừng vu cáo tao, tối hôm qua tao tận mắt nhìn thấy!”

“Mày thấy cái gì?” Lục Xuyên hỏi cậu.

Kiều Sâm dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Trong đám anh em mày cũng có bạn của tao, nó gọi điện thoại cho tao nói bọn mày ở quán net tìm ra được thằng đăng bài nên muốn tẩn nó. Tối hôm qua tao cứ ngồi dưới lầu chờ, hơn chín giờ lúc đi mua thuốc lá về nhìn thấy trong ngõ nhỏ có người đánh nhau, có điều trời tối đen như mực nên tao cũng không nhìn rõ, nhưng tao đoán là bọn mày…”

Ngay từ đầu ý định của Kiều Sâm là nếu Lục Xuyên không có lá gan này, thì cậu sẽ ra tay. Không ngờ một đám người bọn anh thật sự dám lên, vậy thì cậu dứt khoát ngồi ôm tay áo nấp người ở một bên xem chuyện vui thôi, lúc ấy trong lòng còn nghĩ sao bọn này lại ra tay độc ác như vậy, thế mà trước kia nhìn không ra đám người này còn có tiềm chất làm lưu manh đấy chứ.

“Mày nói cái cư…” Chưa nói hết câu chửi thề, bên cạnh có hai bạn học đi ngang qua, anh lập tức im miệng, đợi sau khi bọn họ rời đi, anh mới thấp giọng mắng: “Mắt mày mù hả? Hôm qua tao không có đi tìm nó.”

“Không phải bọn mày thì là ai, tao tận mắt nhìn thấy…”


“Mày tận mắt nhìn thấy tao xuất hiện ở đó à?”

“Nói chung thì không thấy rõ mặt!” Kiều Sâm chỉ chỉ mắt mình: “Tao cận bốn độ, nhìn thấy mỗi cái bóng.”

Cậu bị cận thị có khi là do di truyền, Sở Sở cũng bị cận, có điều Kiều Sâm hay quậy phá, nên xưa nay không hề đeo kính.

“…”

Lục Xuyên cạn cứng lời.

“Đám người đó…thật sự không phải bọn mày sao?” Kiều Sâm hơi nghi ngờ.

“Nếu là tao thì có quỷ rồi.”

“Vậy..tao giúp mày làm chứng.” Kiều Sâm hơi do dự: “Tao đi nói với giáo viên ngay đây, lúc đó tao cũng ở hiện trường, tận mắt thấy người đánh không phải bọn mày.”

Lục Xuyên nắm cổ áo cậu kéo trở lại: “Nếu thầy hỏi lý do tại sao đêm hôm khuya khoắt mày xuất hiện dưới lầu Hứa Phi Phạm thì mày nói như thế nào?”

“Thì nói đi ngang qua.”

“Mày cũng muốn tẩn nó đấy nhỉ!”

“Không…không phải! Tao chỉ hóng chuyện thôi!”

Lục Xuyên liếc mắt, quay người rời đi: “Rõ là đần, việc này mày đừng nhúng tay vào, cứ xem như không biết gì đi, tránh việc đã không giúp được gì còn rước họa vào thân.”

“Lục Xuyên!” Kiều Sâm đứng sau gọi anh một tiếng, nhưng Lục Xuyên không quay đầu lại.

Sau khi tan học Sở Sở chạy đến cửa phòng giáo vụ.

Cửa phòng khép hờ, bên trong có mấy vị giáo viên chủ nhiệm, còn có ba của người bị hại là Hứa Phi Phạm, đang rất kích động la ầm lên.

“Tôi không hề nghĩ đến cái trường THPT Số 1 này lại xảy ra chuyện bạo lực học đường đấy!”

“Lần này tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai của tôi!”

“Nếu như trường học các người không đưa ra một kết quả xử lý chính đáng thì tôi sẽ kiện tới cùng!”


“Con trai tôi bây giờ còn đang nằm bệnh viện! Đều là bạn học với nhau, sao lại ra tay ác vậy được!”

Gáo viên chủ nhiệm vẫn đang cố gắng trấn an ba của Hứa Phi Phạm: “Anh yên tâm, bên phía nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm túc chuyện lần này.”

Ông ta hỏi lại chủ nhiệm: “Ba của Lục Xuyên vẫn chưa liên lạc được sao?”

“Sáng nay thủ trưởng Lục có một cuộc họp gặp lãnh đạo rất quan trọng, buổi chiều mới rảnh để tới.” Chủ nhiệm để điện thoại xuống.

Sở Sở nhìn thoáng qua phòng giáo vụ, bắt gặp bóng dáng Lục Xuyên đang lẻ loi trong một góc tường, anh mặc một cái áo jacket, đứng tư thế nghiêm, sắc mặt hững hờ, quay đầu nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, mặc kệ mấy giáo viên nói cái gì anh cũng không biểu lộ ra, gươngmặt luôn hờ hững.

“Mẹ Lục Xuyên đâu? Đã liên lạc được chưa?”

“Mẹ thằng bé cũng nói sáng nay có một buổi báo cáo thí nghiệm quan trọng, đợi kết thúc mới đến được.”

Ba của Hứa Phi Phạm hừ một tiếng: “Thằng súc sinh sống mà không có ai quản lý thế này thì bảo sao làm ra cái chuyện thế này.”

Lục Xuyên nghe vậy lập tức điên máu.

Anh bước lên hai bước chỉ ba Hứa, tức giận nói: “Ông nói ai là thằng súc sinh?”

Mấy giáo viên vội ngăn Lục Xuyên lại: “Lục Xuyên! Chỗ này là phòng giáo vụ! Em muốn làm gì!”

Ba Hứa thấy thế thì đĩnh đạc đốp ngay: “Mấy người nhìn xem, mấy người nhìn đi này! Ban đầu nó còn không thừa nhận đánh con trai tôi, giờ thì lộ nguyên hình rồi nha! Cái thứ thiếu niên bạo lực thế này đuổi học sớm đi!”

“Anh bớt giận.” Chủ nhiệm lớp liên tục an ủi ba Hứa: “Bớt cãi nhau đi.”

Sở Sở đang muốn đi vào thì sau lưng có một người kéo tay cô trở lại, cô hơi kinh ngạc và sợ hãi quay đầu, mới phát hiện là Kiều Sâm.

Kiều Sâm nhìn về phía cửa phòng giáo vụ sau lưng cô, thấp giọng hỏi Sở Sở: “Em muốn làm cái gì?”

“Làm…làm chứng.”

“Chứng cớ đâu?”

Sở Sở vụng trộm nhìn chung quang, sau đó nhỏ giọng nói với cậu: “Tối hôm qua cậu ấy vốn muốn đi tìm người kia, nhưng…. Sau đó bọn em tới khách sạn, trong khách sạn nhất định có ghi lại thông tin mướn phòng, nó… có thể chứng minh cậu ấy trong sạch.”


Kiều Sâm mở to hai mắt nhìn, đột nhiêm đỏ mặt hét lớn: “Cái gì! Em và nó đi…”

Còn chưa nói xong Sở Sở vội vàng lấy tay che miệng cậu lại.

“Thằng trứng thúi!” Mặt Kiều Sâm đỏ gay, “Ông tìm nó tính sổ.”

Sở Sở vội vàng đuổi theo kéo Kiều Sâm lại: “Không làm gì hết á! Chỉ…chỉ học bù thôi.”

Kiều Sâm đương nhiên không tin chút gì: “Sao mà đúng, em đừng bảo vệ nó! Hôm nay ông phải đánh cho thằng này răng rụng đầy đất.”

“Anh!” Sở Sở không biết dùng đâu ra sức mạnh lớn như vậy,chỉ một tay đã kéo được Kiều Sâm đứng lại: “Anh..đừng có hồ đồ gây sự nữa.”

Kiều Sâm tỉnh táo lại, cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cậu kéo ống tay áo của Sở Sở: “Không cho em vào.”

“Tại sao?”

“Sao trăng gì còn muốn anh dạy à?” 

Kiều Sâm rất tức giận: “Cái chuyện đi mướn khách sạn nghe êm tai lắm à mà đòi nói ra ngoài?”

“Chuyện này…nhưng cũng không thể để cậu ấy vô duyên vô cớ…”

“Các em làm ồn gì ngoài này?” Một thầy giáo đi ra khỏi phòng giáo vụ lôi kéo hai người họ.

“Em…em đến…”

Kiều Sâm thấy tình hình không ổn lập tức che miệng Sở Sở lại, sau đó thẳng thừng lên giọng với ông thầy: “Em muốn đến làm chứng cho Lục Xuyên, hôm qua em và cậu ta ở chung cả đêm.”

Trong phòng giáo vụ, sắc mặt Lục Xuyên cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm Sở Sở, hô hấp có chút trì trệ.

? ?

Sở Sở đứng bên cạnh, nhiều lần muốn mở miệng nói ra đều bị Lục Xuyên trừng mắt trách móc.

“Bạn này, em em nói tối qua ở với Lục Xuyên?” Giáo viên trong phòng giáo vụ hỏi Kiều Sâm: “Thời gian lúc nào, địa điểm ở đâu, có mấy người, hai đứa đã làm gì, nói rõ ràng rành mạch trước mặt ba của người bị hại đi nào.”

“Tầm bảy đến mười giờ, chỉ có em với Lục Xuyên thôi, bọn em…” Kiều Sâm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Bọn em ôn bài với nhau.”

Vừa dứt lời, mấy giáo viên trong phòng anh nhìn tôi tôi nhìn anh rồi đồng loạt phì cười.

Ba Hứa đứng ra chỉ Kiều Sâm: “Hứa Phi Phạm nhà chúng tôi bị đánh vào chín giờ tối hôm qua, thằng bé đã nói người đánh là Lục Xuyên thì chuyện này không thể là giả được! Nếu cậu làm chứng lung tung, tôi cũng sẽ kiện cả cậu.”

“Đúng vậy đấy Kiều Sâm, em bảo bọn em ở cùng nhau làm chuyện khác thì thầy còn có thể tin, chứ mà nói để học thì…” Chủ nhiệm lớp liên tục lắc đầu: “Không thể làm chứng cứ nổi.”


“Vốn dĩ là vậy mà.” Kiều Sâm vội vàng nói: “Sắp tới kì thi tháng rồi, em nhờ Lục Xuyên phụ đạo toán và tiếng anh cho em, sao lại không thể làm bằng chứng, thầy không thể xem thường học sinh như vậy được”

“Thầy…” Chủ nghiệm lớp nghẹn họng, huơ huơ tay: “Được, vậy như lời em nói là hai đứa ôn bài, vậy học ở đâu, lớp học à, có các bạn khác làm chứng không?”

“Cái này…bọn em không học ở lớp.” Trên trán Kiều Sâm bắt đầu đổ đầy mô hôi hột, lắp bắp nói: “Bọn em ở..ở…”

Lục Xuyên bất đắc dĩ nâng trán, nhàn nhạt nói: “Em với Kiều Sâm đi mướn khách sạn để học bài,  ở khách sạn Hán Đình, tám giờ đến mười giờ, lúc mướn phòng có dùng thẻ căn cước của em, mọi người có thể đi tra ghi chép để kiểm tra.”

Vừa dứt lời, bốn phía đều phải sợ hãi.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ khó tin nhìn Lục Xuyên: “Em nói thật?”

“Đương nhiên.”

“Vậy sao trước đó em không chịu nói cho rõ ràng.”

Lục Xuyên cười một tiếng: “Hai thằng đực rựa đi thuê khách sạn, nói ra lại chả khiến người khác hiểu lầm ạ, với lại, nếu cậu chủ Kiều bận tâm đến mặt mũi rồi sống chết không chịu thừa nhận, vậy thì không phải em sẽ hết đường chối cãi rồi sao?”

Chủ nhiệm lớp nhìn về chủ nhiệm giáo vụ: “Đã có bạn học cùng lớp Kiều Sâm chứng minh, vậy thì hiềm nghi đối với Lục Xuyên có phải…”

Vừa đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mang mắt kính, ăn mặc rất phong cách bước vào, Sở Sở liếc mắt một cái đã nhận ra, người phụ nữ này là mẹ của Lục Xuyên, cô đã từng nhìn thấy bà trên bức ảnh trong nhà của Lục Xuyên.

Mà khiến Sở Sở bất ngờ hơn nữa là, người bên cạnh mẹ Lục lại là Dương Tích, Dương Tích và mẹ Lục sóng vai nhau bước vào phòng giáo vụ.

Nét mặt mẹ Lục rất nghiêm túc, vừa nhìn là biết thuộc về kiểu người ăn nói thận trọng, Lục Xuyên vừa nhìn thấy mẹ mình bước vào đã vội vàng đứng thẳng người lại, anh và ba mình không hợp thì đốp chác cãi vã, thế nhưng với mẹ thì anh luôn kính trọng.

Mẹ Lục đi giày cao gót, khí chất ngang tàng đi vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn một vòng chung quanh, đoạn đặt túi xách lên trên bàn rồi nhìn chủ nhiệm, bảo: “Sáng nay thầy gọi cho tôi ba cuộc, thầy kể lại ngắn gọn về tình huống đi, một lát nữa tôi còn phải về sở nghiên cứu.”

“Được được, cô Phương là người bận rộn.” Chủ nhiệm lớp rất tôn kính với mẹ Lục: “Chuyện là thế này, hôm qua Lục Xuyên đánh nhau đến độ làm cho bạn học nhập viện rồi, nhà trường mời cô tới đây cũng là để giải quyết chuyện này.”

“Đề nghị thầy nói chú ý một tí.” 

Phương Nhã thấp giọng, nhìn chủ nhiệm lớp: “Con trai tôi có đánh người không thì còn phải đợi thảo luận đã.”

Ba Hứa nghe vậy liền đứng bật dậy la ỏm tỏi: “Cô nói gì đấy! Con trai nhà tôi đã bị đưa đến bệnh viện rồi, chuyện này còn có thể giả được sao! Gia thế các người lớn nên có thể bao che, khó trách không dạy dỗ nổi con cái để nó bạo lực từ nhỏ.”

Phương Nhã cũng không thèm tức giận, vẫn thờ ơ như cũ, nhỏ giọng nói: “Tích Tích, con mau nói cho các thầy ở đây những lời mà ban nãy con đã nói với dì đi.”

Trong đầu Lục Xuyên, Kiều Sâm và Sở Sở đồng loạt “lộp bộp” một cái.

Dương Tích đi đến đối diện chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo vụ nói: “Thưa thầy, tối hôm qua Lục Xuyên và em ở cùng với nhau, em vừa mới về nước còn có nhiều thứ chưa theo kịp, vậy nên có mời Lục Xuyên đến phụ đạo cho em.”

“Sao lại thêm một người nữa thế này.” Ba Hứa cười lạnh một tiếng: “Mấy người mời thêm vài đứa đến diễn tiếp đi, gọi hết đến đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.