Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 20: Đều Là Tình Ý


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 20: Đều Là Tình Ý

Sau khi tan học, Sở Sở cầm cặp lên chậm rãi đi về phía cổng trường, trên đường người đông xe chật, học sinh tốp ba tốp năm đi về nhà.

Sở Sở đến cửa tiệm thuốc bên ngoài trường, đứng một lát.

Có tiếng còi xe ô tô và tiếng chuông thanh thúy từ xe đạp, tinh tinh tinh tinh.

Cô yên lặngvạch ra trong đầu những chuyện cần làm: Đầu tiên là mua thuốc, rồi bắt xe buýt đến nhà Lục Xuyên, đưa thuốc cho anh, nhìn anh uống hết, sau đó sẽ đón xe buýt quay về trường học.

Nếu tình hình quá nghiêm trọng thì nhất định phải đi đến bệnh viện, mà nếu thế thì có thể sẽ không kịp về trường học, Sở Sở sờ cặp mình, cũng may lần này cô mang theo thẻ căn cước.

Kế hoạch rõ ràng, Sở Sở sải bước vào tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, dược sĩ đi qua giới thiệu cho cô, cô ép buộc mình tập trung chuyên chú nghe dược sĩ nói.

Không hiểu được hết nên cô mua luôn những loại thuốc mà dược sĩ vừa giới thiệu, lại nghĩ, bình thường Lục Xuyên ở nhà một mình, ngã bệnh không ai chăm sóc mà anh cũng sẽ chẳng quan tâm cho bản thân đâu. Thế là cô mới ra quyết định sẽ mang cho anh thuốc hạ sốt, thuốc cảm mạo, thậm chí cô còn mua thêm vài miếng băng dán cá nhân nữa cơ.

Xách theo cái túi nhỏ, Sở Sở lên xe buýt đứng ở một góc nhỏ, cúi đầu không nhìn một ai.

Chừng năm mươi phút sau, xe buýt dừng lại ở trước của đại viện quân đội, Sở Sở xuống xe.

Đại viện nằm ở một khu ngoại ô cách xa thành phố ồn ào náo động, bên ngoài là một vùng xanh biếc, rất yên tĩnh, cạnh cửa có vài người bảo vệ đang đứng gác.

Sở Sở muốn vào trong, bảo vệ không ngăn cản cô không thương tình.

“Cháu…tìm Lục Xuyên.” Cô không quen nói chuyện với người xa lạ, đỏ mặt giải thích với bảo vệ: “Cậu ấy bị bệnh, cháu…đưa thuốc cho cậu ấy.”

“Nói gì?” Bảo vệ nghe không rõ câu.

Sở Sở căng thẳng quá mà nói không nên lời, bảo vệ không cho cô vào, vào được đại viện quan trọng nhất là thân phận, sao có thể tùy tiện cho người lạ vào được chứ.

Sở Sở lẻ loi đi đến bãi cỏ xanh biếc, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Xuyên.

Điện thoại thông, tút tút mấy tiếng, nhưng Lục Xuyên không nhấc máy.

Một hồi sau thì vang lên tiếng báo máy bận.

Sở Sở quay đầu nhìn chú bảo vệ, họ mặc đồng phục màu đen, đứng nghiêm, vô cảm nhìn thẳng về trước trong yên lặng, như một chú lính gác trung thành.

Cô bất đắc dĩ nắm quai chéo của chiếc cặp, đi lanh quanh vài vòng, có chút lo lắng nghĩ ngợi.

Có thể là vì Lục Xuyên đang ngủ nên không nghe máy.

Cô lo lắng, lấy điện thoại mở mục tin nhắn lên soạn tin rồi gửi đi, xong còn gọi cho anh một lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Sở Sở dựa lưng vào tường, không biết nên làm thế nào bây giờ, đứng đực một hồi cuối cùng quyết định lấy một quyển sách từ đơn tiếng anh ra ôn tập. 

Không bao lâu sau, sắc trời liền tối sầm xuống, cô lặng lẽ đi đến dưới ngọn đèn đường, tiếp tục xem từ đơn tiếng anh.

Đến tối thay ca trực, có một bảo vệ khác thấy Sở Sở đứng dưới đèn đường, bèn lại hỏi: “Cháu là ai, ở đây không cho ở lại, nếu cháu không có gì quan trọng thì mau đi đi.”

Người bảo vệ thay ca giải thích: “Con bé đến tìm nhóc Xuyên của nhà thủ trưởng Lục, nhưng không có gì chứng minh, lại không liên hệ được nhóc Xuyên nên phải chờ ở đây đó.”

“Chờ lâu mau rồi?”

“Hai tiếng lận.”


Bảo vệ thay ca quay đầu nhìn Sở Sở, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Cháu là bạn gái của nhóc Xuyên?”

Sở Sở liên tục lắc đầu: “Bạn…bạn cùng lớp.”

“Gọi không được à?”

“Dạ.”

“Vậy cháu về trước đi đã. Quy định bên bọn chú rất cứng nhắc nên không thể cho cháu vào trong được đâu.”

“Cháu…cháu biết.” Sở Sở lấy ra hết các kỹ năng để vừa nói vừa tránh mặt họ, ánh mắt láo liêng khẽ nói: “Cậu ấy…cậu ấy có khi đang ngủ đó ạ, cháu chờ thêm chút nữa thôi.”

Cô muốn chờ thì bảo vệ cũng hết cách, chỉ đành nói: “Vậy cháu đi ra xa tí nhé, không đứng ở cửa chính được, chỗ này lãnh đạo thường xuyên ra vào, trông thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”

Sở Sở liên tục gật đầu.

Đeo cặp nhỏ đi đến bên bãi xanh mướt, tìm một tán cây đứng nghiêm bên dưới. 

Mấy chiếc xe con mang bảng số quân dụng tự do tự tại chạy ra chạy vào cổng lớn, Sở Sở hơi mệt đánh một cái ngáp dài.

Mùa thu ngày một rõ ràng, gió đêm càng thêm lạnh lẽo.

Cô không khỏi kéo cổ áo lên.

Lục Xuyên mơ mơ màng màng, lăn qua lộn lại trên giường ngủ đến tối trời đen kịt, mấy giấc mơ hỗn loạn không sao dứt ra được.

Đến khi tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy bên ngoài cửa sổ phủ đầy sự lạnh lẽo. 

Lục Xuyên mắt đỏ ngầu, mặt cũng đỏ, đầu óc choáng váng, anh dò tay từ trong chăn ra mò mò trên hộc tủ đầu giường tìm điện thoại. 

Ngón tay vừa lướt mở khóa màn hình đã có bốn cuộc gọi nhỡ nhảy lên thông báo.

Của cùng một số điện thoại: Thỏ lớn.

Trái tim Lục Xuyên như bị véo cho một cái, ngay tức lị muốn gọi lại cho cô.

Lúc này, điện thoại riêng trong nhà vang lên.

Lục Xuyên lê bước chân lười biếng mệt mỏi xuống lầu, nhận điện thoại, kéo dài giọng điệu hỏi: “Ai vậy?”

“Tiểu Xuyên, đây là đồn bảo vệ.”

“Chú Vương, có chuyện gì vậy ạ?”

“Bên ngoài có một cô bé nói là bạn cùng lớp với cháu, chờ cháu mấy tiếng rồi, tụi chú không dám cho người vào, nhìn đáng thương lắm, không ấy cháu ra ngoài nhìn xem sao.”

Tim Lục Xuyên bỗng nhiên co rút!

Lại nhớ đến đến mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, anh sững sốt chừng bốn năm giây mới tiêu hóa được đống tin tức này, còn chưa kịp gác lại điện thoại cho đàng hoàng đã chạy như điên ra ngoài. 


Dưới đèn đường, Sở Sở ngáp một cái thật dài, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đúng lúc này, một bóng người từ cửa chính phi như bay ra ngoài.

Lục Xuyên mặc một tấm áo khoác đậm màu, vô cùng chật vật vọt ra, vẻ mặt hoảng hốt đứng bên đường nhìn chung quanh.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh liền dính chặt lên người Sở Sở đang đứng ở bãi cỏ xanh mướt, giống như một trận gió bổ nhào về phía cô.

Sở Sở thầm nghĩ không ổn, trong tích tắc khi anh muốn ôm cô vào trong lồng ngực, cô bèn nhanh nhẹn chui từ dưới nách anh ra, né tránh cái ôm trí mạng của anh.

“Lạnh…bình tĩnh đã.”

Lục Xuyên nào tỉnh táo nổi chứ, mặt anh nghẹn đỏ nhìn chằm chằm Sở Sở, thở hổn hển lớn tiếng hỏi cô: “Đậu má, sao cậu lại tới đây! Đến một mình à? Sao cậu….sao cậu đi một mình được chứ hả?”

Tay của anh vịn lên cái trán, người thì chao đảo nhưng miệng vẫn không ngừng thì thào: “Xa như thế…một mình cậu.”

“Mình đến đưa đồ cho cậu.” Sở Sở lay lay cái túi nhỏ đến trước mặt anh.

Lục Xuyên nhìn túi thuốc màu trắng trong tay cô, nghĩ đến mà sợ, rồi lại thêm sốt ruột, khó thở hỏi: “Cậu tới lúc nào, chờ bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho tôi?”

“Mình…gọi, cậu không có nghe máy mà.”

Lục Xuyên sực tỉnh, lấy ra điện thoại trong túi ra, mở thông tin cuộc gọi.

Cuộc gọi nhỡ đầu tiên là năm giờ rưỡi, đã ba tiếng trước.

Lục Xuyên cau mày nhìn Sở Sở, lẩm bẩm: “Cậu cứ đứng đực ở đây chờ tôi ba tiếng.”

Phản ứng của anh làm cho Sở Sở đôi chút ngượng ngùng, cô đến gần anh một tí, nhìn anh nói: “ Cậu còn nóng nữa không?”

“Cậu sờ đi nè.” Lục Xuyên cúi người, dí mặt đến trước sát mặt cô.

Khuôn mặt con trai bình thường đã lớn hơn con gái một tí rồi, huống chi với cái thân hình của Lục Xuyên, Sở Sở nhìn thấy rất rõ gương mặt anh, hô hấp chợt chậm,duỗi tay áp trên trán của anh, làn da vẫn rất nóng làm Sở Sở nhíu mày: “Thế này…không ổn rồi, phải đến bệnh viện.”

Còn chưa dứt lời, bất thình lình bị anh dí sát đến ôm chặt cứng cô vào lòng.

Tay anh từ trên hông cô dời lên trên lưng, cái đầu nặng trĩu nhẹ nhàng gác lên trên bờ vai nho nhỏ, Sở Sở chỉ có thể bị ép nhón chân lên, đón nhận cái ôm khoa trương như ôm gấu bông của anh.

Cảm giác đầu tiên của cô là, nóng quá!

Ngực của anh, toàn thân của anh đều nóng, nóng đến mức khiến cô kinh hãi không thôi, cứ như một ngọn đuốc đang hừng hực cháy.

“Lục, cậu mau…thả mình ra.”

Không giãy dụa thì thôi, cô vừa động nhẹ, Lục Xuyên ôm cô còn chặt hơn.

“Cảm ơn.” Lục Xuyên trầm giọng nói: “Thỏ lớn, cảm ơn cậu.”

Chao ôi….

“Đừng…đừng khách sáo.”


Chúng ta là bạn mà, cậu đừng khách sáo với mình, mà nên buông mình ra trước cái đã.

Tất nhiên Lục Xuyên không buông cô ra rồi.

Mười mấy giây sau, Sở Sở nghiêng mặt qua, nhìn thấy lỗ tai anh gần trong gang tấc, mơ hồ nhẹ giọng hỏi anh: “ Lục…có phải cậu đang làm bộ cảm động….để chiếm…chiếm hời của mình không hả?”

“Á đù! Cái này mà cậu cũng biết?”

“Cậu đừng…đừng coi mình…như tên đần.”

Lục Xuyên dí đầu sâu thật sâu vào trong mái tóc mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu, có mùi dầu gội đầu thơm mát, còn cả một mùi hương đặc biệt chỉ của riêng cô.

“Nhưng thật sự tôi đã siêu siêu cảm động đấy.” Anh ôm chặt cô, nhấn mạnh: “Cực kỳ, cảm động.”

Sở Sở hơi hoài nghi đưa tay vỗ tấm lưng anh, thỏ thẻ thử thương lượng: “Vậy thì…cậu thả mình ra đã ha?”

Xương cốt của cô đều sắp bị anh bó[ tan thành từng mảnh rồi.

Lục Xuyên lại kéo thân thể mềm nhũn của cô vào lòng ve vuốt, đoạn lưu luyến không rời buông cô ra.

“Đi đi đi, về nhà nào.”

“Mình muốn về trường học.”

Sở Sở lui ra phía sau một bước: “Chỉ đến đưa thuốc cho cậu thôi.”

Lục Xuyên nhíu mày, đặt túi thuốc vào ngực cô, hờn dỗi nói: “Vậy cậu đi đi.”

“…”

“Đi thì đi.” Sở Sở cầm túi, cúi đầu xoay người rời đi, không được mấy bước đã bị Lục Xuyên kéo cổ tay, giành lấy thuốc trong tay cô.

“Cậu kiêu lắm đó.”

Sở Sở bị Lục Xuyên kéo vào trong đại viện, lúc đi qua cánh cửa bảo vệ Lục Xuyên còn nói: “Chú Vương, sau này em gái này mà tới tìm cháu, cứ để em ấy vào trong nhé.”

Bảo vệ quan sát Sở Sở, trên mặt là ý cười sâu xa: “Tiểu Xuyên, nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi sao, không sợ chú báo cáo với thủ trưởng?”

Lục Xuyên nào có thèm để ý: “Chú có báo thì ông ấy cũng không có thời gian quan tâm cháu đâu.”

“Cháu không phải là…bạn gái cậu ấy.” Sở Sở nghiêm túc giải thích, Lục Xuyên thì chỉ lo lôi kéo cô đi vào trong.

Sau khi vào nhà, cô nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Trong nhà có nước nóng không?”

Lục Xuyên lắc đầu: “Tôi đi nấu cho cậu.”

“Cậu ngồi…ngồi xuống đi.” Sở Sở duỗi tay đẩy anh ngã lên trên ghế salon, sau đó đi về phía phòng bếp, dù sao ban đầu kế hoạch của cô cũng có phần giám sát anh uống thuốc. 

Rất nhanh, trong nhà bếp truyền đến tiếng nước chảy ào ào, rồi có tiếng mở khóa gas.

Lục Xuyên ngồi trên ghế salon, ấn trán mình, đầu vừa loạn vừa trướng đau. Anh nhìn cái túi thuốc đặt trên bàn, khóe miệng không kìm được cong lên, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Sở Sở bưng ly nước ra, lại lấy trong túi ra mấy viên thuốc, nhìn vào giấy hướng dẫn, cô so sánh mấy loại thuốc hạ sốt nhưng vẫn không biết loại nào mới hợp với anh.

“Không ấy vẫn nên đi bệnh viện nhỉ?”

Lục Xuyên lắc đầu, duỗi tay cầm túi thuốc tìm kiếm được một cái hộp, đưa cho Sở Sở: “Này là thuốc trung tính, tác dụng phụ nhỏ, sau này cậu mà bệnh thì phải nhớ mua thuốc có tính ôn hòa tí, tốt nhất là mấy loại thuốc có thành phần trung tính.”

Sở Sở gật đầu nghe giảng, tiện chen tay lấy mấy viên thuốc đưa cho Lục Xuyên: “Vậy cậu mau uống thuốc đi.”

Lục Xuyên không duỗi tay cầm lấy, mà dí mặt lại gần: “Đút cho tôi.”


“…”

Anh há to mồm nhìn gương mặt trắng ngần của cô, “A” một tiếng.

Sở Sở lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, đầu ngón tay vuốt nhẹ viên thuốc, ném vào trong miệng anh.

Khóe miệng Lục Xuyên cong lên, cắn vài cái. v

Sở Sở lại đưa nước sang, “Uống nước…cái này không cần mình đút cậu đâu nhỉ.”

“Đút cũng được.”

Sở Sở nhét ly nước vào tay anh: “Không thích…cứ được nước lấn tới.”

Lục Xuyên cười yếu ớt, bưng ly nước ngửa đầu uống một ngụm, dòng nước từ khóe miệng anh tràn ra, bị anh dùng tay áo lau đi.

Cực kì cẩu thả.

Sở Sở để mỗi khi anh cười, khóe miệng cong lên hiện ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, mang đến cảm giác ngọt ngào, so với khi anh nổi giận thì cứ như hai dáng vẻ khác nhau hoàn toàn ấy.

Lục Xuyên đặt cái ly xuống, xê dịch gần cô: “Thỏ lớn, cậu quan tâm tôi thế này thì tôi phải làm sao bây giờ.”

“Chúng ta là…bạn bè mà.”

“Bạn bè?”

“Ừm.” Sở Sở trịnh trọng gật đầu: “Vẫn luôn như vậy, từ nhỏ…đã là vậy.”

“Không ấy cậu nghĩ lại đi, thử thăng chức cho một tên thanh mai trúc mã, bạn bè thân thiết là tôi đây đi?”

“Thăng chức?”

“Làm bạn gái của tôi.”

Sở Sở hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm anh, nhấp nháy mắt, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lục Xuyên thở dài, nghiêng đầu qua nhìn vào cô: “Cậu cứ không chịu thích tôi thế, tôi tệ chỗ nào, tôi mạnh mẽ hơn mấy người đàn ông hung dữ ban nãy đấy nhé.”

Sở Sở nén cười, cố ý hỏi ngược lại: “Cậu…mạnh mẽ chỗ nào, mình nhìn không ra.”

“Đẹp trai này, đánh nhau giỏi này, lắm cơ bắp nữa, thân hình đẹp, quan trọng nhất là, so với mấy đứa con trai bình thường, thì tôi mạnh hơn bọn nó nhiều nhá, cậu nói xem phải không hả? Nếu cậu hẹn hò với tôi, tôi đảm bảo cậu… ấy ấy ấy cậu đừng đi mà.”

Lục Xuyên đứng dậy giữ chặt Sở Sở: “Đừng đi mà, tôi không nói nữa.”

“Lục, mình muốn về trường.” Sở Sở nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười giờ rưỡi là cấm ra vào rồi.”

“Vậy cậu chờ tôi một lát.” Lục Xuyên nói xong vội vàng lên lầu, Sở Sở không biết anh muốn làm cái gì, chờ hai phút, Lục Xuyên chạy bạch bạch xuống lầu, nhét một quyển notebook cho Sở Sở.

Sở Sở nhận lấy, tò mò mở ra, ở bên trong chi chít những dòng ghi nhớ, tất cả đều là các công thức toán học và các bài ví dụ, phía dưới còn có bài giải chi tiết từng bước.

Cô kinh ngạc nhìn Lục Xuyên: “Notebook của cậu?”

“Tôi không thích ghi lại!” Lục Xuyên không hề che giấu: “Đây là tôi chép riêng cho cậu, tôi đã nghiên cứu qua bài thi toán số của cậu rồi, hàm số lượng giác và hình học là phần yếu nhất của cậu, vậy nên về xem trước phần này rồi tìm hiểu kỹ vào, hai phần này chắc hẵn không thành vấn đề với cậu đâu, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Sở Sở vô cùng cảm động: “Cảm ơn cậu.”

“Khỏi cảm ơn, đều là tình ý cả, cậu phải trả.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.