Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 16: Không Đánh Nhau


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 16: Không Đánh Nhau

“Rầm” một tiếng, Kiều Sâm đạp cửa sân thượng.

Lục Xuyên đưa lưng về phía cậu, đứng ở lan can nhìn xuống dưới, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu quay lại, từ trên cao nhìn cậu.

“Lục Xuyên, lại muốn đánh nhau nữa đúng không? Ông cóc sợ mày.”

Kiều Sâm hùng hổ nói xong liền cởi áo khoác của mình ra ném xuống đất, phòng bị nhìn Lục Xuyên, nghiêm túc đợi anh.

Lục Xuyên nhảy khỏi lan can, nhẹ nhàng chạm đất, đi đến trước mặt Kiều Sâm cúi người nhặt chiếc áo khoác ném thẳng lên đầu cậu.

“Không đánh nhau, muốn mời mày hút điếu thuốc thôi.” Anh nói rồi lấy một hộp thuốc lá trong cặp ra rút một điếu đưa cho Kiều Sâm.

Kiều Sâm cau mày, không hiểu mô tê gì nhìn Lục Xuyên, anh lại muốn giở trò quỷ gì đấy.

Lục Xuyên kẹp một điếu thuốc lá trắng nhà, đưa tới trước mặt cậu.

Kiều Sâm do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nhận, Lục Xuyên lấy bật lửa ra đốt cho cậu, rồi tự đốt cho mình một điếu.

Hai người hít vài hơi, Kiều Sâm vẫn là người không giữ được bình tĩnh trước, lớn giọng: “Cuối cùng thì mày muốn gì?”

Lục Xuyên không để ý tới cậu, quay người đến bên tường, chống tay lên nhìn các bạn dự thi đang làm động tác chuẩn bị cho cuộc thi đấu.

Hút xong một điếu thuốc, anh chà tàn thuốc trên mặt đất, quay đầu nhìn Kiều Sâm: “Hết giận chưa?”

Kiều Sâm ngẩn người, hừ một tiếng lạnh tanh: “Nói cho mày biết, chuyện của tao với Sở Sở, mày bớt can thiệp đi, cũng đừng nghĩ là quản được.”

Lục Xuyên hoạt động cổ tay, tránh câu chuyện của Kiều Sâm, hời hợt hỏi: “Sao mày lại muốn làm đại ca?”

Kiều Sâm cau mày, không rõ trong túi hồ lô của Lục Xuyên đang chứa cái thứ gì.

“Muốn thì muốn thôi, còn phải tại sao gì nữa?”

“Đương nhiên là có, bất cứ việc gì cũng đều có nguyên nhân.”

Kiều Sâm lại hút một hơi, nghĩ nghĩ bèn nói: “Hào quang.”

“À, hào quang.” Lục Xuyên gật nhẹ: “Chỉ là vì hào quang?”

“Lục Xuyên, thật tình thì mày muốn cái gì.” Kiều Sâm mất sạch kiên nhẫn: “Muốn đánh nhau thì nói thẳng đi.”

“Đánh cái gì mà đánh.” Lục Xuyên cười khẽ: “Muốn bị tao hành đến vậy à?”

“Cái cứt!” Kiều Sâm tức giận hừ một tiếng: “Đừng quên, mày cũng từng ăn nắm đấm của ông đấy.”

“Kiều Sâm, chiều nay chung kết chạy năm ngàn mét, muốn đánh cược một lần nữa không?”


“Cược cái gì?”

“Nếu mày đạt hạng nhất trong cuộc thi, đại ca cho mày làm luôn.”

Kiều Sâm nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục Xuyên: “Nói thật chứ?”

“Ông xưa nay không nói nhảm bao giờ.”

Kiều Sâm thầm nghĩ, mặc dù cuộc thi chạy 3000m ngày hôm qua, Lục Xuyên giành được hạng một, nhưng là vì đối thủ rác quá, Kiều Sâm chưa bao giờ thấy mình thua Lục Xuyên, cậu luyện Taekwondo từ nhỏ, thể lực và sức bền khá tốt, đặc biệt là sức bật cuối cùng… Nếu hai đứa cùng thi, cũng không chắc cậu sẽ thua Lục Xuyên.

“Cược thì cược!” Kiều Sâm đồng ý ngay: “Mày thua thì cũng đừng chơi gian.”

“Trong từ điển của Lục Xuyên tao không hề có hai chữ này.”

“Chốt.” Kiều Sâm ném tàn thuốc xoay người muốn đi, Lục Xuyên đã gọi cậu lại: “Còn chưa nói xong.”

Kiều Sâm quay đầu, không hiểu.

Chỉ nghe thấy Lục Xuyên thản nhiên nói: “Nếu mày thua, tao chỉ cần mày làm một chuyện.”

“Nếu là chuyện của Kiều Sở thì khỏi phí lời.”

Lục Xuyên lắc đầu, đi đến trước mặt cậu: “Cách xa cái đám bạn bè bên ngoài trường mà mày chơi đi.”

Kiều Sâm nhíu mày nhìn Lục Xuyên, cứ như nhìn một thằng nào đó lạ hoắc. 

“Lục Xuyên, sao mày bắt đầu như con gái rồi vậy, quản rộng tay quá đấy.”

“Mày nghĩ bố muốn quản mày?”

Nếu không phải là vì Sở Sở, anh ăn no rửng mở hay gì mà quản cậu ta?

Lục Xuyên cười lạnh một tiếng: “Có đồng ý hay không thì nói một câu.”

Kiều Sâm suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nhẹ gật đầu, đồng ý chứ, dù sao…trong từ điển của Kiều Sâm cũng không có chữ thua.

..

Chuyện Lục Xuyên và Kiều Sâm đánh cược với nhau, Tống Cảnh biết, thành thử ra cả lớp ai cũng biết.

Nguyên một buổi sáng, các bạn chỉ thảo luận mỗi chuyện này, thậm chí còn có vài nam sinh đánh cược, đặt xem ai sẽ là người giành chiến thắng.

Đa số đều chọn Lục Xuyên, dù sao thực lực của Lục Xuyên cũng đã được kiểm chứng từ lâu.

Nhưng làm gì có chuyện chắc cú, vì Kiều Sâm là một thành viên của câu lạc bộ thể dục, hội thao hằng năm đã mang không ít vinh danh về cho lớp.


Mà quan trọng nhất là, sức bật cuối của Kiều Sâm cực kỳ oách, đây là thứ rất quan trọng trong thi chạy cự ly dài. 

Chạy cự ly dài 5000m là phần thi then chốt của hội thao mùa thu lần này, nhưng số người đăng ký không đủ mười, bây giờ tự dưng có thêm Kiều Sâm và Lục Xuyên 12-2, thế là biến thành cuộc thi của các quán quân.

Có điều, trong suất đấu còn ba bạn lớp khác cũng học chuyên thể dục, nghe đâu còn có vận động viên cấp quốc gia, vì vậy trận đấu này trở nên gay cấn và rất nổi.

Cuộc tranh tài còn chưa bắt đầu, khán phòng đã bị lấp đầy.

Trừ hôm đầu diễn ra nghi thức khai mạc, mấy ngày nay cả khán phòng chưa từng náo nhiệt như vậy.

Giờ này khắc này, ai nấy đều mong chờ phần thi cự ly dài 5000m này, với bạn nữ thì vì có sự xuất hiện của các anh giai có dáng người và nhan sắc đạt chuẩn của khối 12, nên dẫu sao cũng rất đáng xem.

Kiều Sâm mặc một bộ đồ thể thao trắng, một đám anh em vây quanh bóp tay bóp chân giúp cậu thả lỏng cơ bắp, trong tay cậu cầm một lon Red Bull, hờ hững uống mấy ngụm.

Còn bên Trình Vũ Trạch thì đang bận rộn tìm Lục Xuyên khắp nơi.

Mới đây còn thấy mặt mà, sao chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng ở đâu thế?

Lục Xuyên lúc này ấy à, đang mặt dày mày dạn ngồi trên khán phòng, đương nhiên, bên cạnh anh còn có một cô gái nhỏ Sở Sở.

Lục Xuyên mang áo khoác màu đen liền mũ, mà đồ thể thao còn chưa đổi, trên cổ anh còn treo dây tai nghe.

“Nghe nói…cậu lại đánh cược với Kiều Sâm?” Sở Sở nghiêng đầu hỏi anh: “Còn muốn nhường vị trí đại ca…cho cậu ấy.”

“Điều kiện tiên quyết là nó đó phải thắng tôi.”

“Lỡ thắng thì sao?”

Lục Xuyên tự đắc cười một tiếng, hỏi lại: “Cậu thấy kỳ tích sẽ xảy ra à?”

Sở Sở bó tay rồi, sự tự tin oanh tạc lòng người thế cơ.

Tiếng loa vang lên nhắc nhở các thí sinh chuẩn bị vào thi, Sở Sở nhắc anh: “Áo còn chưa đổi kìa.”

Lục Xuyên cúi đầu nhìn, đúng thật, thế là anh lấy áo thể thao màu trắng trong túi mình ra, để vào chỗ trống bên cạnh ghế Sở Sở ngồi, tháo tai nghe xuống đặt lên cổ Sở Sở.

Tai nghe còn ấm nhiệt độ của anh, Sở Sở co rụt lại, kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không phải cậu ở đây…”

Chưa dứt lời, Lục Xuyên đã thành thạo cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài màu đen, lộ ra cánh tay trần.

Đường cong cơ bắp sắc nét có lực, muốn có bụng hay cơ ngực đều có đủ hết.

Sở Sở nuốt nước miếng, cuống quýt dời mắt sang chổ khác, hai gò má như hung đỏ.


Sau lưng truyền đến tiếng reo hò phấn khích kích động của các bạn nữ.

“Con mẹ nó!”

“Mình vừa nhìn thấy được cái gì vậy.”

“Dáng người Lục Xuyên…siêu đỉnh.”

Lục Xuyên nhanh chóng mặc áo đồng phục vào, sau đó đưa áo cũ và túi cho Sở Sở: “Giữ hộ tôi nhé.”

Sở Sở đỏ mặt nhận rồi gấp lại thật cẩn thận, đặt ở trên đầu gối mình 

Lục Xuyên nhíu mày nhìn động tác gấp áo của cô, trong lòng có một loại cảm xúc không thể tả được, cứ như bị đôi tay dịu dàng mềm mại của cô khuấy động, chợt thấy sao mà hâm mộ cái bộ đồ vừa đưa cho cô ghê nơi.

“Sao còn chưa đi?” Sở Sở nghiêng mặt qua nói với anh: “Sắp bắt đầu rồi mà!”

Lục Xuyên đứng lên, hoạt động cổ tay và cần cổ: “Lát chạy xong nhớ đưa nước cho tôi, tôi muốn uống sô đa đó.”

Đã giữ đồ cho cậu, cậu còn muốn đưa nước, lại còn đòi hỏi uống sô đa!

Lục Xuyên, cậu là ông lớn đó à?

Sở Sở nói: “Cậu đâu có thiếu…bạn nữ…đưa nước.”

Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát,  cười sâu xa: “Ai kia đang ghen à?”

Sở Sở liếc mắt nhìn anh.

Lục Xuyên đứng trước mặt cô, duỗi tay gãi lên mái tóc ngang trán cô, không để ý cười nói: “Nước của cậu mới ngon, nhớ kỹ đó.”

Sở Sở che đầu mình, rầu rĩ đáp một tiếng.

Các thí sinh đứng ở vạch xuất phát riêng của mình, ai vào chỗ nấy.

Trước ngực Sở Sở đeo cái túi chéo của anh, một tay cầm lấy áo. Tay khác thì cầm một chai sô đa, trên cổ mang theo một cái tay nghe, chậm chạp đi tới sân tập.

Tiếng súng của trọng tài vang lên, thí sinh xông vào điểm xuất phát, chạy khỏi làn đường riêng của mình.

Lần này, ngay cả Lục Xuyên cũng không bỏ mạng chạy trước, anh duy trì sức lực, dù sao cũng là cự ly dài 5000m.

Kiều Sâm đứng làn bên cạnh với anh, xem ra đã quyết tâm trở thành quán quân ngay từ đầu trận đấu, khi tiếng súng vang lên, cậu như một cây cung rời nỏ xông lên phía trước, bỏ xa mọi người. 

Nhìn thấy bóng lưng vọt mạnh của cậu, Lục Xuyên kìm lòng không được thầm mắng một tiếng, thằng ngu này.

Lúc đến vòng thứ tư, Kiều Sâm đã bỏ mọi người tận một vòng, nhưng làm cách nào cũng không bỏ được Lục Xuyên, từ đầu tới cuối Lục Xuyên cứ duy trì khoảng cách 100m, không dài không ngắn.

Kiều Sâm vừa chạy vừa quay đầu nhìn anh, có chút sốt ruột, thế là không khỏi tăng nhanh bước chân.

Chung quanh, âm thanh cổ vũ của các bạn vang lên bên tai không dứt, Sở Sở nhìn chằm chằm Kiều Sâm, thấy không ổn, đến vòng thứ tám, cậu hình như hơi lâng lâng rồi.

Mà ngay lúc này Lục Xuyên bắt đầu tăng tốc độ, tại hai vòng cuối cùng, anh vượt qua Kiều Sâm, đồng thời kéo khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.


Nữ sinh chung quanh thét lên chói tai đến mức sắp làm vỡ màng nhĩ Sở Sở.

“Lục Xuyên! Cố lên!”

Bấy giờ sắc mặt Lục Xuyên cũng ửng đỏ, nhìn là thấy không nhẹ nhàng gì cho cam, dù sao chạy tận đây rồi thì thể lực của anh cũng đạt tới cực hạn, liều mạng thôi.

Kiều Sâm thấy Lục Xuyên gần như đuổi kịp cậu, thậm chí còn vượt qua cậu.

Sốt ruột, không cam lòng, tức giận, còn cả nhục nhã, cảm xúc tiêu cực tích trữ bao lâu, theo dòng máu chảy xông lên đỉnh đầu.

Dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà Lục Xuyên luôn mạnh hơn cậu!

Cậu không cam tâm! Lần này tuyệt đối không thể để anh thắng được.

Kiều Sâm cắn răng, trừng mắt, bắt đầu gia tăng tốc độ!

Dùng toàn bộ sức lực tăng tốc.

“Á! Kiều Sâm chạy lên rồi.”

“Ông trời ơi…! Tốc độ của cậu ấy nhanh thật!”

“Trời! Cậu ấy vượt Lục Xuyên rồi!”

“Đừng nóng, đừng vội, còn có một vòng nữa!”

“Chỉ còn một vòng nữa, nhưng mà Lục Xuyên hình như cũng mất rất nhiều sức lực đấy.”

Sở Sở gấp gáp nắm chặt quai túi của anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Xuyên, trong lòng lẩm bẩm từng tiếng: “Cố lên.”

Lục Xuyên thấy Kiều Sâm vượt qua mình, mọi người xung quanh đều sốt ruột thay anh, cỗ vũ cho anh, thế nhưng anh lại không vội. Vòng cuối cùng, Lục Xuyên sải rộng chân, tăng tốc! Mạnh mẽ tăng tốc!

“Á” Những tiếng thét của cả nam và nữ, đinh tai nhức óc, “Anh Xuyên, cố lên.”

“Anh Xuyên giỏi lắm.”

Kiều Sâm quay đầu nhìn Lục Xuyên, anh tựa như một con sư tử, nhanh chóng đuổi về phía cậu, chỉ mới mấy giây đã sánh vai bên cậu.

Kiều Sâm thở hồng hộc, hoa mắt váng đầu, cảm giác trước mắt mình trắng xóa….xung quanh đều mơ hồ.

Cậu đã bắt đầu tăng tốc ở vòng chạy thứ hai, mặc bản thân có chịu nỗi không, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, là chạy! Chạy thật nhanh!

Tuyệt đối, tuyệt đối không để Lục Xuyên vượt mặt.

Cậu muốn thắng!

Thế nhưng dù Kiều Sâm có cố gắng như thế nào, thì mãi cũng không thể hất Lục Xuyên ra xa, anh tựa như ác mộng, quấn chặt lấy cậu, không thể giải thoát.

Cuối cùng, lúc chỉ cách vạch đích 10m, mắt Kiều Sâm tối sầm lại, ngã ngửa ra trước!

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem anh Xuyên sẽ giải quyết như thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.