Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 10: Thật Xin Lỗi


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 10: Thật Xin Lỗi

Edit, Beta: Min

“Thật thật thật….thật sự xin lỗi.”

Sở Sở vội vàng hấp tấp đứng lên, quay lưng lại, che lấy ánh mắt của mình: “Mình không phải cố ý!”

“Ngược lại tôi còn đang hy vọng cậu cố ý đấy!”

Lục Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, kéo quần mình lên mặc lại, quay đầu nhìn thấy Sở Sở vẫn còn đang che hai mắt, cô nàng nhíu chặt lông mày, thấp giọng thì thào: “Xong rồi, không biết…có bị đau mắt hột hay không nữa.”

Lục Xuyên nâng trán, ông đây rõ ràng là băng thanh ngọc khiết, con mẹ nó chứ đau mắt hột.

Anh buộc lại dây lưng, Sở Sở còn đang dậm dậm chân, tâm ý đang còn hoảng loạn.

“Con thỏ.” Anh gọi cô một tiếng.

Sở Sở dè dặt quay đầu lại, híp mắt nhìn anh, Lục Xuyên vẫn là Lục Xuyên, vẫn chưa biến thành đại quái vật.

“Ngã đau không?” Lục Xuyên đi qua, săn sóc vỗ vỗ vạt áo và bùn đất dính trên đồ cô.

Sở Sở chỗ nào còn biết có bị đau hay không đau, cả người bây giờ chỉ muốn bay đi cho khuất luôn cho rồi.

Lúc này trong đầu cô đều toàn là hình ảnh cái chân dài trần truồng kia của Lục Xuyên, cùng với cái mông và cái đùi không thể nói thành lời.

Vừa nghĩ đến…

Cô cảm thấy cái mũi hơi ngứa ngáy, vụng về dùng ống tay áo chà qua chà lại, lau một lát lại thành một tay áo dính đầy máu.

“Á!”

Lục Xuyên giữ lấy mặt cô, yên lặng nhìn cô chuyên chú.

Sở Sở luống cuống lấy tay bóp chặt chóp mũi mình cầm máu, mặt nâng lên ngửa về phía bầu trời.

Lục Xuyên lấy khăn giấy trong cặp ra, đi tới, một tay vuốt nhẹ cái ót cô, tay kia cầm giấy ấn cái mũi giúp cô.

Đầu ngón tay anh hơi thô, bóp chặt cái chóp mũi lạnh buốt của cô, cảm giác sờ vào lại vô cùng mềm mại sâu sắc.

Sở Sở để tùy ý anh bóp mũi mình, không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn anh.

Ben dưới ánh trăng sáng trong, mi tâm anh cau lại, ngưng mắt dõi theo ánh mắt cô, thâm thúy mà trầm tĩnh.

“Lục, mình muốn hỏi…một vấn đề.”

“Hử?”


“Quần lót của cậu, vì sao…lại có hình một con thỏ trắng?”

Sở Sở trở lại ký túc xá, phát hiện trong phòng thiếu mất một người, Thời Hiểu vẫn chưa về.

Ánh trăng non ngoài cửa sổ, trong vắt thanh tĩnh.

Đường phố lạnh lẽo trống vắng, Kiều Sâm ôm bụng chậm rãi bước đi, mỗi bước đi đều có phần gian nan.

Vóc dáng cậu cao 1m85, thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo cổ tròn cùng cái quần bảy tấc, khóe mắt và khóe môi đều có máu đọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ bề ngoài anh tuấn của cậu.

Một bên tiệm thuốc, Thời Hiểu nhìn thấy cậu liền vội chạy tới, lại cách cậu khoảng vài mét thì dừng lại.

Trong mắt Kiều Sâm không có cô ấy, cậu đi về con phố cuối cùng, trực tiếp bỏ rơi cô.

Thời Hiểu cắn môi dưới, đuổi theo: “Kiều Sâm, cậu thế nào rồi?”

“Liên quan gì đến cậu?” Âm thanh Kiều Sâm hơi nặng nhọc, bước rất nhanh.

“Mình có mua thuốc cho cậu.” Thời Hiểu nhanh chóng đem một cái túi đưa tới: “Có thuốc tiêu sưng, ban đêm cậu xoa lên, ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

Bước chân Kiều Sâm dừng lại, nghiêng mặt qua, nhận lấy túi thuốc.

Trong lòng Thời Hiểu vừa mang một chút vui mừng, nhưng mà một giây sau, Kiều Sâm lại ném cái túi vào ngay thùng rác bên cạnh, thấp giọng quát: “Dùng thuốc để lấy lòng tôi, có phải cậu đã sớm cho rằng ông đây sẽ thua không!”

Thời Hiểu không nghĩ tới cậu lại đột nhiên nổi giận, cô kinh hoàng không thôi, liên tục lắc đầu phủ nhận.”

“Mấy người đều cảm thấy Lục Xuyên mạnh hơn tôi. Trong mắt các người, cái gì ông đây cũng không bằng cậu ta, thành tích không bằng, lăn lộn không bằng, ngay cả đánh nhau, cũng không đánh lại cậu ta!”

“Không phải mà Kiều Sâm!” Thời Hiểu lớn tiếng nói: “Trong mắt mình…”

Lời nói còn chưa dứt, Kiều Sâm đã tăng nhanh bước chân, giận giữ rời đi.

Cô ấy ngắm nhìn bóng lưng cậu, kinh ngạc nói hết câu: “Trong mắt mình, cậu là tốt nhất…”

Thời Hiểu đứng một lát, rốt cuộc vẫn nhặt cái túi lên đuổi theo cậu.

“Kiều Sâm, cậu có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Kiều Sâm không kiên nhẫn nheo mắt nhìn cô: “Cậu có thấy phiền không hả?”

Thời Hiểu chạy chậm đuổi theo cậu: “Bây giờ cậu mà về nhà trong bộ dạng này, phụ huynh sẽ nghi ngờ đấy.”


“Ông đây không về nhà.” Kiều Sâm tiếp tục đi về phía trước: “Không có nhà.”

“Vậy cậu đi đâu, quán net sao?” Thời Hiểu truy hỏi: “Bây giờ trạng thái của cậu không tốt, đừng đi net, cậu đến bệnh viện kiểm tra xem thử trước đi đã, sau đó mình đưa cậu trở về được không?”

“Cái dáng vẻ lãi nhãi này của cậu phiền thật đấy, so với mẹ tôi còn…”Kiều Sâm sững sờ mấy giây đột nhiên dừng lại, liếc mắt, tiếp tục đi về phía trước không để ý tới cô ấy.

Thời Hiểu cầm túi thuốc trong tay, nhất quyết không buông đi theo phía sau Kiều Sâm.

Sau khi qua hai cái quảng trường, Kiều Sâm cuối cùng cũng dừng bước, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu lại trầm giọng hỏi: “Cậu có dám đi mướn phòng khách sạn với ông đây không?”

Thời Hiểu dừng chân lại.

Nhanh nhẹn bước chân vào đại sảnh khách sạn, Thời Hiểu nắm thật chặt túi thuốc, đỏ mặt không nói lời nào.

Kiều Sâm đủ tuổi trưởng thành, cầm lấy thẻ căn cước đưa cho nhân viên trước sảnh.

Nhân viên phục vụ đưa một cái chìa khóa mở cửa phòng, Kiều Sâm cũng không thèm nhìn đến Thời Hiểu, trực tiếp đi đến thang máy.

Thời Hiểu do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải đi theo.

Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng kín, mặt cô đỏ như muốn nổ tung.

Đó chính là người con trai cô ấy thầm mến đã lâu, ngay từ đầu năm lớp mười, cô ấy đã thích cậu, thích tính khoe khoang ương ngạnh của cậu, thích tính khí động chút là phát hỏa của cậu, thích cậu cứ khẩu thị tâm phi,…

Thích tất cả của cậu.

Cửa phòng mở ra, Kiều Sâm đi vào, gắng gượng lảo đảo ngã xuống giường, rơi vào trong chăn bông mềm mại, dường như rất mệt mỏi.

“Cạch” một tiếng, Thời Hiểu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Chiếc giường lớn trong phòng khiến cho tâm ý cô hoảng loạn không kết cấu, vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ phát sinh, mặt cô nóng đến mức muốn thiêu đốt.

Kiều Sâm ngã xuống giường, nhắm mắt lại, rất nhanh đã vang lên tiếng hít thở đều đặn.

Hình như, cậu, đang, ngủ.

Thời Hiểu nhìn bộ dáng ngủ say của cậu, tâm tình đang nhảy loạn cuối cùng cũng dần yên tĩnh.

Cô ấy lấy bình thuốc trong túi ra, mở nắp bình, một mùi thuốc Đông y thơm ngát xông vào mũi.

Thời Hiểu ngồi cạnh giường, nhẹ nói: “A Sâm, mình xoa thuốc giúp cậu được không?”


Cô gọi cậu là A Sâm, ngược lại khiến cho bản thân cảm thấy ngại ngùng.

Cô dùng ngón út lấy một chút thuốc mỡ màu trắng, cúi người, nhẹ nhàng xoa vào khóe mắt của Kiều Sâm.

Ở mỗi nơi sưng đỏ trên mặt, cô ấy đều tỉ mỉ cẩn thận xoa thuốc cho cậu.

“Có phải mát lạnh lắm đúng không, mình cố ý mua loại này đấy, vì bôi lên sẽ cảm thấy thoải mái.” Thời Hiểu thấp giọng nói: “Có điều ngày mai cậu nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé, mình cũng có thể đi cùng cậu.”

Kiều Sâm đã ngủ say, không để ý tới cô ấy, một mình cô lẩm bẩm một hồi lâu.

Cô nhìn đồng hồ, ôi chao một tiếng: “Muộn vậy rồi sao, cửa chính ký túc xá sắp đóng rồi.”

Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt Kiều Sâm, cậu nói thuê phòng, thật ra cũng chỉ là muốn tìm một chỗ trụ lại mà thôi, căn bản không định phát sinh chuyện gì cùng cô, chỉ là cô nghĩ nhiều rồi.

“Kiều Sâm, vì sao cậu lại không chịu trở về nhà vậy?” Cô nằm sấp một bên giường, miệng lẩm bẩm: “Cũng không thể suốt ngày ở khách sạn được, vẫn phải về nhà.”

Cô ấy để thuốc trên tủ đầu giường, sau đó lấy trong túi xách ra giấy note và cây bút, viết vài chữ dán lên trên hộp thuốc.

Cuối cùng quay đầu nhìn qua Kiều Sâm: “A Sâm, mình đi đây.”

Cô ấy đứng lên, tắt hết các đèn, căn phòng trong nhất thời tối đi.

Thời Hiểu xoay người đi vài bước, dường như nhớ ra cái gì, ánh mắt nổi lên vài tia gợn sóng, cuối cùng vẫn quay trở về.

Cô rủ mắt xuống, nhìn Kiều Sâm, đỏ mặt thấp giọng hỏi: “A Sâm, mình có thể hôn cậu được không?”

Cậu không nói gì, khuôn mặt yên tĩnh ngủ.

“Mình muốn hôn cậu, từ rất lâu rồi.”

Thời Hiểu cúi người, dựa vào cậu thật gần, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, xích lại gần thêm chút nữa, hương vị thuộc về mình cậu đập vào khoang mũi cô.

“Cậu không nói lời nào, thì chính là đồng ý rồi đấy.”

Thời Hiểu nhắm mắt lại, ở ngay gò má cậu nhẹ nhàng ấn môi xuống một nụ hôn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, lại nhanh chóng rời đi.

Ngoài cửa sổ, một trận gió đêm thổi qua, lay động rèm cửa sổ.

Thời Hiểu rời khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình tựa lưng vào vách tường ngoài hành lang, mặt đỏ bừng giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, nổi lòng khó bình ổn được.

Trong phòng, dưới ánh đèn u ám, Kiều Sâm chậm rãi mở mắt ra, nhìn trần nhà, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén.

Cằn nhằn lãi nhãi.” Cậu chậm rãi mở miệng: “Thật ồn ào.”

Cậu đứng dậy, thấy được giấy ghi chép trên bình thuốc: “Sáng ngày mai nhớ thoa thuốc nhé! Tỉnh rồi thì gọi điện thoại cho gia đình đi, nếu không trong nhà sẽ lo lắng cho cậu.”

Kiều Sâm tiện tay ném tờ giấy ghi chép đi, nằm lại trên giường một lần nữa, lẩm bẩm: “Còn có chỗ nào là nhà!”

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, đưa tay, phủ lên gò má, tựa hồ trên đấy vẫn còn đang lưu lại cảm giác nóng hầm hập của đôi môi cô.


Không tự chủ mà cười ra tiếng: “Có ngốc hay không hả?”

Thích dạng người như tôi, cậu có ngốc hay không?

Một đêm không mộng, sáng sớm gày hôm sau.

“Thật sự xin lỗi!”

Kiều Sâm mặt mũi bầm dập, khí thế hung hăng đi tới trước bàn Sở Sở, hung thần ác sát nhìn cô hô to: “Thật sự xin lỗi!”

Hù dọa cho cây bút trong tay Sở Sở run một cái, vạch một đường vẽ sai lệch.

Không chỉ mỗi mình Sở Sở, bạn học cả lớp đều bị dọa đến mức ngừng hết động tác trên tay, nhìn vào bọn họ.

Kiều Sâm đứng trước mặt bạn học cả lớp xin lỗi Sở Sở, đây là lời đánh cuộc của cậu và Lục Xuyên.

Vậy có nghĩa là Lục Xuyên thắng.

Vậy mà Sở Sở đã lo lắng cho anh rất lâu.

Cô vội vã đứng lên đáp lại Kiều Sâm: “Không …không sao cả.”

Kiều Sâm xoay người rời đi, một chút thành ý cũng chẳng có, dù sao cậu đã làm xong lời hứa, cậu cũng không cảm thấy mình làm gì không tốt, vẫn hận Sở Sở như trước, hận đến thấu xương.

“Cái đó!” Sở Sở gọi cậu lại, lấy từ trong bàn học ra lọ thuốc tiêu sưng đưa cho Kiều Sâm: “Xoa mặt.”

Kiều Sâm quay đầu lại nhìn lọ thuốc kia, mặt liền biến sắc, cầm lấy trực tiếp ném đến một góc phòng học, hung ác rống to: “Con mẹ nó nói cho cô rõ, ông đây bây giờ vẫn rất chán ghét cô, vô cùng chán ghét! Hận không thể khiến cô mau chết đi cho rồi! Cô không cần làm ra vẻ giả bộ đáng thương đâu, ông già hiện tại cũng không ở đây, cô giả bộ làm cái rắm gì?”

“…”

Đúng lúc này, phía sau phòng học vang lên một tiếng cực lớn, Lục Xuyên cầm bàn học hất mặt lên, chỉ vào Kiều Sâm, tức giận quát: “Mày nhặt thuốc  lên cho ông đây ngay!”

Kiều Sâm mặc dù đã bị Lục Xuyên đánh cho một trận, nhưng khí thế lại không giảm đi một chút nào.

“Mẹ nó tao không nhặt đấy! Mày đến đánh tao đi! Đến đi!”

“Mày cho là tao không dám động vào mày trên trường có phải không!” Lục Xuyên nói vô cùng khí thế, hung hăng đi tới chỗ Kiều Sâm.

Sở Sở nhanh mắt, lập tức chạy tới nhặt bình thuốc lên, ngăn phía trước Lục Xuyên.

Lối đi ở phòng học rất nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa một hai người đi qua, lúc này Sở Sở ngăn trước người Lục Xuyên, lại khiến anh không thể tiến lên trước được.

“Lục, chỉ là một chai thuốc mà thôi, không có…không có sao hết!”

“Đó là chai thuốc tôi đưa cậu.”

Lời của editor:

Ông Sâm mà cứ khô khan như vầy thì FA mãi đi nhé O_O


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.