Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 49: Thề


Đọc truyện Tiểu Khả Ái Của Tôi – Chương 49: Thề

___Ha ha ha ha ha, mẹ nó thay trời hành đạo

___Cảm giác thầy Tống và Trì tổng tức đến mức phình ra như cá nóc rồi

___Niềm vui đêm nay được các người nhận thầu rồi

Tuế Tuế là người duy nhất còn tồn tại cảm thấy khó xử, nhìn dáng vẻ Tiêu Hà thì thực sự giận không hề nhỏ, không chỉ giết bạn trai mà ngay cả ông chủ mình cũng cho liên lụy theo, quả nhiên thật tàn nhẫn.

Trên YY Tống Dịch và Trì Phỉ mỗi người một câu, bắt đầu biến thành mặt trận hoa tỷ muội liên minh dùng lời nói để xử phạt Tiêu Hà, bọn họ chơi game không lại nhưng bọn họ vẫn có cách riêng để đối phó Tiêu Hà, ít nhiều cũng cảm thấy hả giận không ít.

Tiêu Hà cuối cùng bị bọn họ làm cho phiền, căn bản là không tập trung được, kết quả là bị địch nhân bắn chết, Tuế Tuế nhìn ba đồng đội của mình lần lượt ra đi, vì vậy cũng tự dùng lựu đạn kết thúc sinh mệnh của mình.

Mở mần trận tiếp theo, không ai nói lời nào, thanh âm duy nhất phát ra là tiếng bấm máy điên cuồng trên YY.

Tuế Tuế cảm thấy đây là cái bẫy, vì vậy vừa đáp đất thì quyết định cách thật xa bọn họ, muốn quan sát xem họ định làm gì.

Tiêu Hà không cho là đúng, cậu cảm thấy Tống Dịch và Trì Phỉ trong game không có khả năng khiến bản thân cậu gặp vấn đề.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn luôn tồn tại, cậu không ngờ sau khi Tống Dịch và Trì Phỉ rơi xuống đất, nhặt súng xong liền giả bộ chạy đến cạnh cậu nhặt đồ, sau đó khi cậu không chú ý liền hợp lực lại đánh bại cậu dậy không nổi.

Hai người một trái một phải, kẹp Tiêu Hà ở giữa, dùng bình ga ném về phía Tiêu Hà, thậm chí không cho cậu một đường xin tha.

Tiêu Hà bị bắn cho ngốc cả người, chờ đến khi cậu phản ứng lại thì đã biến thành một cái hộp vuông vức.

Tuế Tuế cũng không ngờ tới việc Tiêu Hà đột nhiên bị tính kế, “Trời đất, thế nào lại chết vậy A Hà?”

Cậu còn đang định điên cuồn chạy về chi viện thì thấy bên góc phải màn hình nhảy ra tin tức, Tống Dịch đã giết người chơi này.

___Oa oa, Hà Thần bị tính kế rồi!

___Ha ha ha ha ha ha, Thiên đạo luân hồi, Hà Thần chắc không nghĩ mình cũng có ngày hôm nay.


___Hà Thần: Được lắm!

___Ha ha ha ha ha ha, bị bạn trai và ông chủ liên thủ tính kế là có thật?

Tống Dịch vừa giết Tiêu Hà xong vô cùng vui sướng, “Ai bảo em bắn anh! Mỗi ngày đều bạo hành gia đình! Lão hổ không phát uy là em liền coi anh như con mèo vô hại sao! Ngao ~ Biết sự lợi hại của anh chưa!”

Tống Dịch hưng phấn biểu hiện đến mức bấm nhầm chuột, kết quả là bắn nhầm vào người Trì Phỉ.

Trì Phỉ vốn chuẩn bị xem kịch, không ngờ là viên đạn lại dừng trên người mình, anh ta bắt đầu cảm thấy Tống Dịch thay đổi, lợi dụng mình để giết Tiêu Hà xong liền có ngay ý định giết mình.

Sau đó anh ta cũng nhắm vào Tống Dịch nã một phát, “Tỷ muội à, sao đột nhiên lại bắn tôi!”

Tống Dịch vừa rồi quá kích động, không chú ý là mình đã bắn Trì Phỉ nên còn cho rằng là anh ta cố ý, “Ai bắn anh! Còn không phải là anh bắn tôi sao?!”

Sau đó cũng nã một phát.

Hai người cứ ta một súng ngươi một súng, Tuế Tuế nhìn mà không hiểu cốt truyện này là sao, rõ ràng là hai người liên thủ hạ Tiêu Hà nhưng thế nào giờ hai người lại bắt đầu bắn nhau? Kịch bản này từ trước đến nay cậu chưa xem qua bao giờ.

Chờ đến khi cậu đuổi tới hiện trường thì Tống Dịch đã ngã xuống, Trì Phỉ còn đúng một chút máu, hai người còn đang cãi nhau, đầu Tuế Tuế cũng bắt đầu đau.

Tiêu Hà lúc này mới mở miệng,”Tuế Tuế, giết hết đi, ồn ào.”

Tuế Tuế cũng cảm thấy hiện trường quá ồn ào, vì thế động thủ bắn chết cả hai, còn mình thì đi tìm một trái lựu đạn tự nổ.

Kết cục kế tiếp, mọi người lại bắt đầu giằng co, trên cơ bản là vừa rơi xuống đất liền tìm súng, sau đó cũng chẳng kết minh gì nữa, nhìn thấy đồng đội liền bắn lung tung một hồi, tục xưng là đấu tranh nội bộ.

___Cốt truyện này quá huyền huyễn, sao đọt nhiên lại biến thành như vậy

___Cái game này bán cho mấy người thật phí tiền, tui cảm thấy thiếu máu rồi, thật không nên bán cho các người


___Ha ha ha ha ha ha, địch nhân của mấy người sẽ nghĩ sao đây?

___Cười chết rồi, tuyệt địa tỷ muội biến thành plastic tỷ muội, phu phu ân ái đáp đất liền tìm giết nhau, nhìn thấy ông chủ mình cũng không nương tay, Tuế Tuế rõ ràng là ăn cẩu lương đủ rồi, đang điên cuồng phát tiết

___Cứu mạng, mấy người trong đội này rốt cuộc làm sao vậy, địch nhân thì không tìm mà chỉ nhăm nhe bắn người nhà thôi

Tống Dịch không nghi ngờ là người yếu nhất trong đám, sau vài lần bị bắn, anh cảm thấy như vậy là không ổn, vì thế chủ động mở miệng cầu hòa.

“Đừng bắn nữa, chúng ta là một đội mà! Là một team đó! Chúng ta phải hợp lực lại chứ!”

Trì Phỉ thì cảm thấy chơi như vậy rất vui liền đáp, “Ha ha ha ha, giờ mới biết chúng ta là một đội à, lúc trước không phải bắn người khác tưng bừng lắm hay sao? Cái này từ đầu đến giờ đều là tỷ muội ta nghĩ ra đó nha.”

Tống Dịch biết nếu còn như vậy thì bản thân anh sẽ không chiếm được chỗ tốt, “Ai u, trước khác nay khác chứ, tôi không phải nói chỉ là đùa giỡn thôi sao?”

Tiêu Hà cười lạnh, “Ồ, đùa giỡn? Lúc anh bắn em không phải xuống tay còn tàn nhẫn hơn người khác hay sao.”

Tống Dịch nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy, ha ha ha ha vài tiếng cười giả dối, mở chế độ làm nũng,”A Hà ~ Đánh là thương mắng là yêu mà ~ em mà nghĩ như vậy, anh sẽ càng đánh em, càng đánh chính là càng yêu đó nha ~”

Tiêu Hà rõ ràng không dễ mắc mưu, “Lúc em đánh anh sao anh không nghĩ như vậy.”

Tống Dịch đột nhiên cảm thấy Tiêu Hà rất nhanh mồm dẻo miệng, “Sao lúc anh ở trước mặt em không thấy em nhanh miệng vậy nhỉ!”

Quả nhiên, Tiêu Hà không nói nữa.

Tống Dịch lại nói tiếp, “Chúng ta ngừng chiến thôi, chúng ta đến đây không phải để tìm địch nhân tiêu diệt và ăn gà sau? Cho nên bây giờ chũng ta nên buông bỏ mọi ân oán, phải đồng tâm hiệp lực để kháng địch chứ!”

Tuế Tuế cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, “Được thì cũng được thôi, nhưng mà chị dâu à, nếu anh lại trộm bắn người thì phải làm sao?”


Tống Dịch không ngờ độ đáng tin của mình lại thấp đến mức độ này, “Như vậy đi, mỗi người chúng ta thề, nếu lại tiếp tục bắn đồng đội thì sẽ làm sao? Để tôi trước, e hèm, nếu Tống Dịch tôi tiếp tục bắn đồng đội thì tôi liền mặc nữ trang phát sóng trực tiếp! Mấy người mau lên.”

___???? Cái gì??? Tui không nghe lầm đúng không??? Chơi lớn vầy luôn???

___làm sao đây, tui động tâm rồi nhé! A Dịch có thể vì tôi mà bắn người một lần không!”

___Chị gái lầu trên ơi, cái gì mà kêu vì chị chứ, là vì tất cả chúng ta cơ mà!? Cho nên, thầy Tống à, mong anh hãy bắn người đi! Bắn không thắng Hà Thần với Tuế Tuế thì bắn Trì tổng đó!

Tiêu Hà không ngờ Tống Dịch lại chơi lớn như vậy, vốn còn muốn ngăn lại thì lại bị Trì phỉ cướp lời, “Nếu thầy Tống đã chơi lớn như vậy, chúng tôi sẽ tin tưởng anh.”

Tống Dịch nghe Trì Phỉ nói vậy chính là không chịu thề, cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy, “Không được, mọi người đều phải thề, không thể để mình tôi thề được, thật không công bằng, tôi không tin các người đâu.”

Tuế Tuế xung phong nhận việc, cậu cảm thấy Tống Dịch có thể chơi lớn như vậy cậu rất yên tâm, “Vậy để tôi tới, nếu tôi bắn đồng đội thì tôi sẽ ăn một tấn phân.”

___??? Tuế Tuế, anh ăn uống như vậy liệu có ổn không?

___Có thể là có thể, đến lúc đó anh định đi đâu tìm nhiều như vậy?

___Nhà anh là nhà vệ sinh công cộng sao? Không lo lắng hàng hóa từ đâu cung cấp về à?

Tuế Tuế miễn cưỡng thông qua, đến lượt Trì Phỉ, “Để tôi nghĩ xem, hừm, được rồi, nếu tôi bắn đồng đội thì tôi sẽ cạo trọc đầu!”

___Má ơi, thật tàn nhẫn, có ai mà không biết một năm 365 ngày tóc của ổng đều sạch sẽ bồng bềnh, nếu không có tóc, Trì tổng vẫn là kẻ vừa có tiền vừa soái nhất không?

___Oa, mấy người sao có thể sao có thể so sánh tàn nhẫn vậy, Trì tổng tui thấy vẫn ổn lắm, cũng không biết là đến lúc đó vợ anh ta còn cho anh ta lên giường ngủ không

Trì Phỉ được Tống Dịch và Tuế Tuế tán thành, cuối cùng đến phiên Tiêu Hà.

Trì Phỉ thấy đến lượt Tiêu Hà liền nói, “Kì thật tôi thấy người cần phải thề nhất trong bốn chúng ta là Tiêu Hà, mỗi lần chơi game với cậu ta thì cậu ta đều bắn chúng ta, thậm chí là còn dùng lựu đạn nổ chúng ta nữa, cậu ta phải thề độc, như vậy tôi mới tin cậu ta, hơn nữa lời thề độc phải khiến chúng ta đều tin phục.

Tống Dịch cảm thấy Trì Phỉ nói không sai, từ khi anh và Tiêu Hà quen nhau đến tận bây giờ thì anh đã chết vô số lần trong tay cậu rồi, không phải bị bắn chết thì chính là bị nổ chết, cần phải có một lời thề để kết thúc, bằng không không biết phải chơi game như thế nào.

“Đúng, A Hà! Em phải thề độc thì mọi người mới tin tưởng em.”

Nhưng Tiêu Hà căn bản là không biết mình phải thề độc cái gì, “Tôi không thề, không biết thề cái gì.”


Tuế Tuế cảm thấy đây mới là tình huống bình thường, nếu ngày nào đó Tiêu Hà phát ra lời thề độc cậu còn thấy kì lạ.

Trì Phỉ bắt đầu đưa ra chủ ý, “Nếu cậu tiếp tục bắn người hay ném lựu đạn thì cậu liền một tháng rụng dâu, thế nào?

Tuế Tuế không ngờ Trì Phỉ lại đưa ra gợi ý này, “Trì tổng à, sinh lý cậu ý không hoạt động phương diện này đâu, không phải vô dụng quá sao.”

Trì Phỉ không phục, “Vậy cậu còn nói ăn phân, thế thì tôi phải thêm thắt một chút, nếu bắn bọn tôi thì cậu vừa phát sóng trực tiếp vừa ăn nhé.”

Tuế Tuế lúc này câm lặng, cậu còn chưa muốn tìm đường chết cho mình, tự nhiên muốn vả hai cái vào miệng mình.

Tống Dịch chốc lát cũng không nghĩ ra, muốn Tiêu Hà phát thề thì phải bắt cậu thề cái gì.

Trì Phỉ lại tiếp tục đưa ra chủ ý, “Nếu không có thì cậu xem, cậu ta sợ cái gì thì bắt cậu ta thề cái đó.”

Tống Dịch suy nghĩ nửa ngày không ra, ngốc hề hề hỏi Tiêu Hà, “A Hà, em sợ cái gì?”

Trì Phỉ nhìn không nổi nữa, “Tỷ muội có bị ngốc không vậy, anh hỏi cậu ta là cậu ta sẽ nói sao?”

Tuế Tuế cảm thấy Tiêu Hà hoặc là không nói hoặc nếu nói thì khẳng định sẽ nói thật, “Có thể là thật đấy, để xem cậu ấy nói hay không.”

Tiêu Hà tự trả lời vấn đề này, nhưng cậu chưa nói, cậu không thể lấy cái này để thề độc, cậu chịu không nổi.

Tống Dịch thấy Tiêu Hà không nói, anh suy nghĩ nửa ngày cũng không dám chắc, nhớ tới câu nói của Trì Phỉ liền lập tức có ý tưởng.

“A Hà A Hà! Nếu em lại tiếp tục bắn hay ném lựu đạn mọi người thì em phải gọi anh là Tiểu khả ái của em trong phòng phát sóng trực tiếp! Một trăm lần!”

Trì Phỉ và Tuế Tuế cảm thấy điều này, ai da, cũng ổn, sôi nổi đồng ý.

Tiêu Hà đối mặt với lời dò hỏi của anh, cậu im lặng hồi lâu, mọi người đang chuẩn bị nghĩ ra biện pháp khác thì nghe thấy tiếng cậu trả lời.

“Được.”

Hoàn chương 48


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.