Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 17: Hoa lỗ băng


Đọc truyện Tiểu Khả Ái Của Tôi – Chương 17: Hoa lỗ băng

Sau khi Tống Dịch được Tuế Tuế kéo dậy thì đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Hà đâu nữa, vì thế anh chỉ đành chạy theo sau Tuế Tuế mà thôi.

Anh chẳng trang bị một thứ gì, chỉ có thể nghe ba người họ giao lưu nói chuyện với nhau, sau đó yên lặng nhặt lấy những trang bị mà bọn họ không cần vứt ra, cứ như một người nhặt ve chai mà sống vậy.

Trong cuộc trò chuyện của ba người, lời anh nói chẳng lọt vào câu từ nào, lại không cam lòng, anh gọi tên Tiêu Hà, Tiêu Hà cũng không để ý tới anh, cứ như một con cún đáng thương, lủi thủi đi phía sau bọn họ.

—— đau lòng A Dịch của tui rồi, lúc gọi Hà Thần ngay cả giọng cũng cẩn thận như vậy

—— chỉ có tui tò mò giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?

—— bội phục ghê á! Thế mà cũng có người dám chọc Hà Thần tức giận cơ

—— tui thấy như này còn tốt chán, cũng coi như ôn hòa, ít nhất không mắng anh ấy, trước kia xem Happy phát sóng trực tiếp ý, nghe thấy Happy bị mắng thảm đến thương luôn

Tuế Tuế cùng với vị lão bản được chơi hôm nay cũng xấu hổ lắm, hai người bọn họ bị kẹp ở giữa, phản ứng với Tống Dịch cũng khó mà không phản ứng lại cũng không phải, đơn giản nhất là chuyện báo địa điểm và trang bị cần dùng, còn lại không biết nói gì.

Tống Dịch vẫn mang ý muốn làm hoà gọi Tiêu Hà, Tiêu Hà trước sau không phản ứng anh.

Tống Dịch cũng là nghẹn khuất mất rồi, người này ngay cả một lời giải thích cũng không chịu nghe là thế nào dzậy?

Tình hình này cứ tiếp tục kéo dài đến 9h, ván chơi kết thúc, Tiêu Hà chủ động rút khỏi đội, Tuế Tuế và vị lão bản kia cảm thấy như trút được gánh nặng, hàn huyên vài câu thì cũng lập tức lui đội, nhóm làn đạn cũng biết chuyện ngày hôm nay không ổn, cũng không lắm lời xoát làn đạn linh tinh, sôi nổi gửi lời chúc cậu ngủ ngon.

Tống Dịch nhìn thấy Tiêu Hà rất quyết đoán tắt phát sóng trực tiếp, sự uất ức cả một đêm bộc phát ngay lúc cậu chưa thoát ra khỏi YY.

Hơn nữa lần đầu tiên gọi tên cậu một cách đầy đủ như thế, “Tiêu Hà! Con mẹ nhà em có thể nghe anh nói hai câu được không!”

Tiêu Hà sửng sốt, không ngờ Tống Dịch cũng sẽ có lúc nói tục, cậu trầm mặc nhưng cũng không rời khỏi YY, đang chờ anh nói.

Tống Dịch nhìn chằm chằm cái áo choàng kia mười giây đồng hồ, đã biết ý tứ của cậu, mới than nhẹ một hơi.

“Không muốn dùng giọng thật phát trực tiếp không phải vì sợ phát hiện rồi bị mất mặt, mà anh cảm thấy quan hệ hiện tại lúc này của chúng ta rất mỏng manh, ở cái hoàn cảnh “Không còn Võng luyến, ân oán cũng cút mẹ nó đi” này, anh cảm thấy nếu sớm tiết lộ ra ngoài, sẽ đưa tới nhưng lời phê bình không cần thiết, về em hoặc về anh, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gây ra ảnh hưởng đến chúng ta, hơn nữa hai ta ai cũng ít nhất có uy tín và danh dự của bản thân đi, anh chẳng lẽ không cần mặt mũi sao, tuy rằng anh hiện tại muốn hay không muốn thì cũng chẳng có gì khác nhau.”

Anh phun tào một chút lại nói tiếp: “Kỳ thật anh vốn dĩ nghĩ là, chờ quan hệ của hai ta đủ lớn đủ chắc chắn và đủ đáng tin cậy, không đến mức vứt bỏ mấy ứng dụng mạng xã hội thì sẽ không tìm thấy nhau, sau đó mới đối mặt với fans của em, ai biết tính tình của em lại cục như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không cho, mệt cho anh là tính còn ôn hoà chán, chứ để người bình thường trong hoàn cảnh này thì đã sớm kết thúc đoạn tình yêu yếu ớt còn chưa bắt đầu này đâu.”

Tống Dịch một mình nói nhiều như vậy, Tiêu Hà vẫn không nói một lời, làm anh có chút phiền muộn, “Nè nè, A Hà, sao em chẳng nói gì vậy? Anh thấy anh như này đã đủ thành ý rồi đấy, em ít nhất cũng phải cho anh lời hồi đáp chứ, anh bây giờ không còn đường lui rồi, em phải phụ trách anh chứ nhỉ, anh không muốn đêm nay lên hot search đâu, ngày mai có khi bị dâng lên rõ ràng, từ đây dùng mặt mũi quét rác, anh đây cũng chỉ có thể rời khỏi giới phối âm, trở thành đối tượng cho giới cư dân mạng trà dư tửu hậu, từ đây chỉ còn cách dựa vào việc cosplay nữ trang hát mấy bài tiểu hoàng* thì mới sống được thôi, hức hức hức……”


*: Là những gì liên quan đến H

Nội dung phía sau Tiêu Hà nghe không nổi nữa, đưa tay cầm điện thoại thêm Wechat lại, sau đó đưa cho amh một chuỗi dãy số, “off.”

Trực tiếp rời khỏi yy, đóng máy tính.

Không quá 30 giây di động liền vang lên, một dãy số xa lạ, điện thoại báo số thuộc thành phố H, cậu rõ ràng biết là ai, nhận máy.

“Tiêu Hà, anh muốn bắt đầu nghiêm túc.” Thanh âm trầm thấp của Tống Dịch truyền vào lỗ tai hắn.

Cậu dựa vào ghế, “Khi đã quan hệ với tôi thì những gì anh nói đều không thể xảy ra.”

Tống Dịch thấp thấp cười một tiếng, sau đó lại gọi tên cậu, “Tiêu Hà,” anh tạm dừng vài giây, như là đang làm một quyết định, “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.”

Ngón tay Tiêu Hà hơi hơi run lên một chút, đặt microphone ra xa, thanh âm trầm thấp này thật dụ hoặc, cực kỳ giống ác ma đang thì thầm, làm cậu vô pháp chống đỡ.

“Ừ, tắt đây.” Không đợi đối phương nói nữa, cậu liền cắt đứt điện thoại, vành tai có chút nóng, cậu dùng tay nhéo nhéo, tĩnh tọa hai phút, đợi đến khi loại cảm giác quái dị đó tan đi, cậu mới đứng dậy lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.

Sau khi trở về liền thấy WeChat nhiều thêm nhiều tin nhắn.

Syiiii: Anh vừa lên xem hot search! Bọn họ đều đang nói anh là công đó nha ~

Syiiii: Ngay cả truyện H cũng có rồi đó #hoảng sợ

Syiiii: Meow? Meow meow?

Syiiii: A Hà em lại không để ý đến anh nữa à, ngủ rồi sao?

Syiiii: Hức hức hức, anh ngủ không được

Tiêu Hà nhắn lại, Tống Dịch rất nhanh lại nhắn một tệp ghi âm đến “Anh còn tưởng là em ngủ rồi đó! Thế nào lại không để ý đến anh chứ.”

Tiêu Hà còn chưa kịp mặc áo vào, đưa tay gửi tin nhắn lại cho anh nói vừa rồi cậu tắm.


Tin nhắn gửi đi sau hai giây, cuộc gọi video của đối phương gọi đến, Tiêu Hà nhận cuộc gọi, sau đó cầm thấy áo bên cạnh, không do dự mặc ngay lên người, Tống Dịch ở bên kia nhỏ giọng oán giận nói cậu mặc quần áo làm anh chẳng nhìn thấy cái gì, không thể thưởng thức nhục thể của tuổi trẻ.

Tiêu Hà mặc xong quần áo liền cầm điện thoại lên, để camera đối diện, nhìn người kia dựa vào mép giường nói: “Anh có thể bình thường chút được không.”

Tống Dịch nghiêng nghiêng đầu, đặt gối lên đối diện di động, “Anh có chỗ nào không bình thường, anh rất là bình thường nha,” nói xong anh khẽ ho nhẹ, “Bổn tổng tiến công đại nhân muốn nói cho em biết, ngày mai chơi game toàn bộ hành trình phải nghe anh chỉ huy nha! Nghe thấy không!”

Tiêu Hà cũng cầm cái gối, đặt đối diện điện thoại, rũ mắt nhìn người trên màn hình, không đáp, nhưng cho anh một ánh mắt ý nói anh cứ thử xem.

Tống Dịch cảm nhận ánh mắt này so với anh công hơn những 100 lần, anh không phục, “Chẳng lẽ một chút bồi thường em cũng không cho? Em đúng là tên đàn ông vô tình.”

Tiêu Hà nhìn anh hai giây, “Địa chỉ.”

Tống Dịch lúc lâu không phản ứng lại, “Ha?”

Tiêu Hà hơi hơi không vui, lại lặp lại một câu, “Địa chỉ.”

Tống Dịch lúc này nghe rõ, ngoài miệng nói: “A, bé cưng à, cho rằng anh muốn em mua cho anh cái gì sao? Anh chỉ đang cho phép em lấy lòng anh thôi.”

Anh vừa nói vừa gửi địa chỉ cho cậu.

Tiêu Hà xì một tiếng, cười đáp, “Trong mơ thì cái gì chẳng có.”

Tống Dịch vừa nghe còn cho rằng Tiêu Hà muốn tắt video, lại bắt đầu khóc hu hu, “Anh ngủ không được, anh muốn nói chuyện với em.”

Tiêu Hà nửa mắt rũ, dựa cả trọng tâm của đầu lên chiếc gối, “Nói cái gì?”

Tống Dịch nhìn cậu suy nghĩ một chút, “Em có hay xem phim, anime hay đọc manga không?”

Tiêu Hà trả lời lời ít mà ý nhiều, “Không xem, chỉ xem One Piece.”

Tống Dịch Y một tiếng, “Tốt quá, cuộc sống của em đã bỏ qua hàng vạn thứ của ông xã em rồi, nhưng mà vẫn Ok chán, ông xã em là anh đây, vẫn có thể tìm thấy em trong game đó nha.”


Tiêu Hà không để ý tới anh, chỉ bắt được một từ rất quan trọng, “Ông xã?”

Tống Dịch làm bộ đứng đắn ho một tiếng, sau đó thanh âm liền như một bá đạo tổng tài, “Đương nhiên, bọn họ đều nói lúc anh hát đặc biệt rất công, có muốn anh hát cho nghe không nè!”

Tiêu Hà thuận miệng đồng ý, sau đó chờ xem anh công như thế nào.

“Em muốn nghe bài gì nào? Em ra bài đi, ca sĩ chuyên chúc của A Hà đã chuẩn bị vào chỗ rồi đây!”

Tiêu Hà suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một cái tên: 《 Hoa lỗ băng 》

Hai giây sau khi Tống Dịch nghe xong tên bài hát, ngay sau đó anh điên cuồng cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha, A Hà à, em là người tối cổ từ thế kỉ trước hay sao? Xin lỗi, nhưng mà anh không nhịn được, “Hoa lỗ băng”, tìm một bài ca tình yêu của các lão tiền bối thời cách mạng à? Em rõ là còn nhỏ tuổi hơn anh kia mà, ha ha ha ha ha……”

Đối mặt với nụ cười điên cuồng của Tống Dịch, Tiêu Hà không tỏ vẻ gì, cũng không giận, nhiều năm rồi cậu cũng nghe nhiều bài hát khác nhau, nhưng khổ nỗi là không nhớ được tên, duy nhất một bài hát khiến cậu nhớ tên, cũng chỉ có bài “Hoa lỗ băng” mà thôi.

“Có hát không?” Tiêu Hà đánh gãy ý cười của anh, nghiêm trang hỏi.

Tống Dịch chậm rãi nhịn cười, nói: “Hát chứ! Nhưng hát “Hoa lỗ băng” thì anh công không nổi.”

Tiêu Hà đổi tay cầm di động, thanh âm vẫn rất bình thường, không có cảm giác phập phồng, lại có thể khiến người ta nhận ra khí tràng lúc này ra sao.

“Có tôi ở đây thì anh căn bản không công được.”

“Oa, anh nhận thua anh nhận thua, em mới là ông xac, chờ anh tìm lời đã.”

Tiêu Hà không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn có một chút vừa lòng.

Cậu nhìn video, Tống Dịch cứng nhắc xem ca từ, hơn nữa thấp giọng hừ nhẹ một khúc, thanh âm mềm nhẹ rất dễ nghe, giống như một bàn tay ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt phẳng nội tâm đang che dấu miệng vết thương của cậu.

Tống Dịch giờ phút này thoạt nhìn rất nghiêm túc, tiếng ngâm nga đứt quãng của anh làm cậu có chút thất thần, giữa tiếng ngâm nga đứt quãng ấy, trong đầu cậu hiện ra khung cảnh màn đêm ở sơn thôn, tiếng côn trùng kêu rả rích, gió đêm thổi nhè nhẹ, có một đôi tay ôn nhu ôm cậu vào trong ngực, trong màn đêm khẽ ngâm nga đưa cậu vào giấc ngủ.

Tống Dịch sau khi đã quen thuộc ca từ, sau đó mở nhạc đệm bắt đầu hát, thanh âm ôn nhu mà êm tai.

“Ngôi sao trên bầu trời kia không nói lời nào, có đứa nhỏ ở dưới mặt đất nhớ mẹ

Đôi bắt nhìn trời khẽ chớp nhẹ, tấm lòng của mẹ như hoa lỗ băng

Vườn trà quê nhà nở rộ khắp nơi, tâm can của mẹ ở thiên nhai


Hàng đêm nhớ tới lời mẹ nói, hoa lỗ băng lấp lánh ánh giọt lệ……”

Cùng với tiếng ca mềm nhẹ ấy, Tiêu Hà hơi nhắm mắt, hồi ức ngày ấy như dòng thuỷ triều mãnh liệt tràn vào trước mặt Tiêu Hà, cuốn phim thời thơ ấu của cậu như đang chiếu lại, cùng với tiếng ca của anh, đó là hình ảnh những đêm hè vang tiếng ếch kêu cùng tiếng ve xào xạc, có một đôi tay thô ráp nhưng ôn nhu ôm lấy cậu vào ngực, bên tai cậu là tiếng ngâm nga hoa lỗ băng.

Cậu há miệng thở dốc, rốt cuộc nhịn không được nói với Tống Dịch.

“Tống Dịch, đừng hát nữa.”

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt của cậu lúc này cũng không phải đang nhìn anh, ngược lại rũ con ngươi không biết đang nhìn cái gì.

Nhưng anh có thể cảm giác được hiện tại Tiêu Hà không ổn lắm, đưa tay dừng nhạc đệm, cái gì cũng chưa nói, chỉ là lẳng lặng nhìn cậu.

Tiêu Hà cũng nhìn anh thật lâu, tựa hồ muốn thông qua màn hình mà nhìn thấu nhìn cho rõ anh.

Hai người mặt đối mặt nhìn qua di động không nói tiếng nào trong vài phút, Tiêu Hà đã mở miệng trước.

“Tôi mệt rồi, ngủ ngon.”

Chờ Tống Dịch chúc ngủ ngon xong, Tiêu Hà liền tắt video trò chuyện.

Cậu cũng không nằm xuống giường ngay, mà là click mở di động lên xem lịch, nhìn ngày, thời gian còn sớm, làm cho cậu có chút giày vò.

Tống Dịch cũng không đi ngủ luôn, anh mở Baidu ra, lần nữa tìm tên của Tiêu Hà.

Đã xem rất nhiều lần từ đầu đến cuối, đều là những thông tin quen thuộc, trước sau không cảm thấy có khuyết điểm gì.

Anh lại mở một trang web, bắt đầu tìm kiếm thông tin của các thành viên SG khác.

Bắt đầu tiến thành đối chiếu với thông tin của Tiêu Hà, rốt cuộc đã tìm ra những điều thiếu sót.

Tư liệu của đội viên khác, thông tin sẽ ghi qua một số việc về tuổi trẻ của họ, hoàn cảnh sống cũng như về gia đình.

Còn thông tin Tiêu Hà thì không có gì nhắc đến, tất cả chỉ viết về cá nhân cậu, không hề nhắc đến gia đình của cậu.

Anh lại tìm video phỏng vấn của Tiêu Hà, cho dù là video hay bài viết, trước sau cũng không hề có câu nào nhắc đến gia đình cậu.

Hoàn chương 16



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.