Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng

Chương 33: Không Xứng Với Cô Ấy


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 33: Không Xứng Với Cô Ấy


“Ừm ừm, là cướp sắc, tiểu thịt tươi chờ bổn cung đến ăn sạch ngươi”
Ngôn Án cũng phối hợp gật gật đầu, không nhìn mà tiếp tục cởi áo của anh ra.
Thời Khanh híp mắt nhìn Ngôn Án, chỉ nhìn nhưng không nói gì.
“Đến, ông đây sẵn sàng rồi”
Đến khi Ngôn Án đã cởi xong hàng nút áo của anh thì bỗng nhiên Thời Khanh duỗi thẳng tay chân ra, làm ra dáng vẻ khiêu gợi như chờ đợi cô đến.
Ngôn Án đỡ trán bất lực nhìn anh một cái rồi quay người đi ra ngoài.
Một lúc sau cô bưng theo một thao nước ấm và một cái khăn quay trở lại.
Lúc mở cửa ra, đập vào mắt cô là áo của Thời Khanh đang quăng lung tung trên nền nhà.
Anh để trần nửa thân trên mà an tĩnh ngủ.
Ngôn Án tiến đến đặt thao nước lên bàn rồi nhặt áo sơ mi của anh lên.
Sau đó cô vắt khăn lau mặt cho anh rồi lau tay chân.
Cảm giác mát lạnh truyền đến khiến Thời Khanh thả lỏng cơ mặt ra.
Tiếp đó Ngôn Án lau phần cổ và thân trên cho anh, vừa nhìn xuống phần xương quai xanh đẹp mắt và cơ bụng rắn chắc Ngôn Án không khỏi nuốt nước bọt nhiều lần.
Nhìn tới nhìn lui Ngôn Án quyết định kéo chăn lên đắp kín người anh rồi chỉnh nhiệt độ điều hoà lại sau đó tắt đèn rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau….
“Bà ngoại, bác trai, bác gái, con xin phép về trước.

Chúc gia đình mình năm mới vui vẻ”
Thời Khanh trước khi ra khỏi nhà liền lễ phép, đúng mực chào hỏi.

“Sau này có thời gian liền cùng Xán Xán đến chơi”
Bà cụ hiền từ nhìn Thời Khanh nói.
Ngôn Dịch và Lam Linh dặn dò Thời Khanh vài câu rồi anh mới được ra khỏi nhà.
“Anh về cẩn thận nhé”
Thời Khanh đứng trước chiếc Maybach nhìn Ngôn Án đang luyến tiếc không muốn rời xa.
“Không có em, anh nhớ chạy chậm thôi, lái xe bằng hai tay, còn nữa….”
Ngôn Án kéo dài thời gian, miệng vẫn không ngừng dặn dò.
“Được được, đều nghe em”
Thời Khanh đưa tay vò đầu Ngôn Án một cái.
“Đi nhé”
Thời Khanh cho một tay vào túi, tay còn lại kéo Ngôn Án ôm vào lòng.

Anh cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô một câu khiến Ngôn Án không khỏi đỏ mặt.
“Chờ em trở lại…cướp sắc”
Nói xong, Thời Khanh liền quay người ngồi vào xe rồi đánh lái rời đi.
Ngôn Án bĩu môi nhìn theo chiếc xe đang lái xa dần đến khi khuất dạng rồi mới chịu quay vào nhà.
……
Những ngày nghỉ Tết rất nhanh đã trôi qua, học sinh trường THPT Tam Thất đều phải quay trở lại đi học.
“Gì cơ? Mày đem Thời Khanh về nhà ngoại luôn hả?”
Nguỵ An Nhiên đang ăn snack nghe được lời Ngôn Án kể lại thì kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
“Ừm ừm”
Ngôn Án đưa tay bóc một miếng snack trong túi bánh của Nguỵ An Nhiên thản nhiên cho vào miệng ăn.
“Ghê vậy bà già.

Nghe nói giống như đi ra mắt vậy”
Nguỵ An Nhiên chớp chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời.
“Chuyện của mày với Cao Thần như thế nào rồi?Năm nay cũng 12 rồi đấy”
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn Nguỵ An Nhiên hỏi han.
“Chuẩn bị sắp tới có bài kiểm tra tháng, cầu Án Án đại tỷ rủ lòng từ bi ôn bài chung với mình”
Nguỵ An Nhiên đột nhiên chuyển chủ đề nhanh như chớp.
Ngôn Án nhìn Nguỵ An Nhiên bĩu môi, nhắc tới Cao Thần là lại như vậy.
….
“Ngôn Án, Thời Khanh, hai em đổi chổ đi.


Làm xong bài kiểm tra này rồi ngồi trở lại vị trí cũ”
Thầy Lâm cầm sấp bài tập trên tay nhìn nhìn xung quanh lớp rồi thấp giọng ra lệnh.
Thời Khanh và Ngôn Án đưa mắt nhìn nhau sau đó Thời Khanh chủ động đứng dậy dọn dẹp tập sách vào balo rồi dời vị trí.
Ngôn Án lười biếng ngồi đợi thầy Lâm phát bài mắt vẫn hướng về phía Thời Khanh.
Thời Khanh nhạy cảm nhận ra ánh mắt sau lưng thì quay lại nhìn Ngôn Án rồi cho cô một ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Thầy Lâm phát bài xong cho cả lớp thì đứng trên bục giảng dặn dò vài câu.
Cả lớp đều nghiêm túc làm bài kiểm tra của mình.
Ngôn Án nhìn nhìn bài kiểm tra rồi nhoẻn miệng cười sau đó cắm bút làm bài.
Nửa tiếng sau bài kiểm tra của cô đã hoàn thành, cô đưa mắt lên nhìn Thời Khanh.

Thấy anh cũng đã cất bút.
Nguỵ An Nhiên bên trên thì có lẽ chậm hơn, vừa đúng lúc hết giờ cô mới hoàn thành bài.
Nộp bài xong trở ra, ai cũng có nét mặt vui vẻ.

Riêng Cao Thần thì hơi ủ rũ.
“Sao vậy? Làm bài không được?”
Thời Khanh đưa mắt sang nhìn Cao Thần hỏi han.
“Ừm, làm không kịp”
Cao Thần uể oải nằm xuống bàn, đưa mắt về phía Nguỵ An Nhiên đang cười nói với Ngôn Án.
Phải làm sao mới với tới được cô ấy?
Gia cảnh hai bên chênh lệch, học lực cũng có sự khác biệt to lớn…..
…..
“Khanh Khanh, chuyện của Cao Thần và Nhiên Nhiên rất phức tạp”
Tối đó Ngôn Án nằm trên giường call video với Thời Khanh, bỗng nhiên cô suy nghĩ đến mối quan hệ của họ.

“Cao Thần rất thích Nguỵ An Nhiên.

Nhưng cậu ta ngại gia cảnh và học lực của mình không xứng cô cô ấy”
Thời Khanh ngồi trước đàn piano dường như đàn viết nhạc.
“Cứ cố gắng là được mà, người ta thường nói, nếu muốn thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện.

Còn một khi không muốn liền có ngàn vạn lý do”
Ngôn Án cau mày, không đồng tình với Cao Thần khi cậu ta làm như vậy.
“Mặc kệ đi, cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên”
Thời Khanh hiếm khi bàn tán đến chuyện của người khác nên liền cho qua.
“Khanh Khanh, anh có nhớ đợt trước em nói với anh việc em đăng kí thi vẽ tranh không?”
Ngôn Án bỗng nhiên ngồi dậy nhìn Thời Khanh thông qua điện thoại.
“Ừm, anh nhớ”
Thời Khanh dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn.
“Em đã đăng kí rồi, vài ngày nữa liền có thể tham gia thi”
Ngôn Án dường như đang rất mong chờ với cuộc thi mà mình đã đăng kí.
“Đến lúc đó, anh đưa em đi”
Thời Khanh gật đầu, ôn nhu vô cùng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.