Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 30: Năm Mới Vui Vẻ
“Nếu dấu vân tay có bị lỗi thì nhập mật khẩu là”0101″ nhé”
Ngôn Án đang cạp táo xem TV thì Thời Khanh từ trong bếp đi ra bưng thêm hai tô mì trứng đặt lên bàn.
“Đó là ngày gì vậy anh?”
Ngôn Án nghe được mật khẩu liền tò mò quay sang hỏi Thời Khanh.
“Hôn anh một cái, liền nói cho em”
Thời Khanh nhướng cao mày nhìn Ngôn Án nhếch môi nói.
“Vô sỉ”
Ngôn Án lườm anh rồi nhanh chân đến ngồi cạnh tô mì.
“Lên được phòng khách, xuống được phòng khách”
Ngôn Án ăn mì xong thì không khỏi trầm trồ Thời Khanh.
Cô đứng dậy bưng hai tô mì vào nhà bếp muốn rửa bát nhưng bị anh can ngăn.
Thời Khanh đứng trước bồn rửa chén, xoắn tay áo sơ mi lên cao hơn khuỷ tay rồi bắt đầu thành thạo rửa bát
“Có máy rửa bát mà anh?”
Ngôn Án đưa mắt qua nhìn máy rửa bát màu đen bên cạnh rồi nhìn lại Thời Khanh.
“Không sạch”
Thời Khanh lắc đầu trả lời.
Ngôn Án bỗng nhiên tiến tới ôm eo Thời Khanh từ phía sau.
Càng ngày lại càng thích anh, thích đến chết đi được!
Rửa chén xong, Thời Khanh và Ngôn Án làm tồ trên ghế sofa xem TV, các kênh đều đang chiếu những màn văn nghệ đêm giao thừa vô cùng đặc sắc.
Thời Khanh nửa tựa vào ghế ôm Ngôn Án vào lòng.
“Đi thôi em”
Thời Khanh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi cúi đầu gọi Ngôn Án.
“Dạ”
Ngôn Án nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của anh đứng dậy.
Trước khi rời khỏi nhà, Thời Khanh nhập vân tay của Ngôn Án vào làm mật khẩu rồi cả hai mới rời đi.
Chiếc Maybach đen nhanh chóng khởi động, lao đi trong màn đêm.
Thời Khanh lái xe đến công viên Plaza rồi cả hai xuống xe tìm một chổ đứng thích hợp.
“Anh ơi, mua một bông hồng tặng chị gái xinh đẹp đi”
Một cậu nhóc khoảng 8 tuổi trên tay là một rổ bông hồng đứng trước mặt Ngôn Án và Thời Khanh nhỏ giọng mời gọi.
Ngôn Án nhìn rổ bông trong tay nhóc con mà thấy có chút buồn lòng.
Cô đưa tay xoa đầu cậu nhóc một cái.
“Chào em, tên em là gì?”
Ngôn Án cúi thấp người hỏi.
“Em là Tiểu Hiên”
Cậu nhóc Tiểu Hiên cong môi cười, vui vẻ trả lời.
“Còn nhỏ mà giỏi như vậy”
Ngôn Án cũng cong môi cười, cất lời khen ngợi Tiểu Hiên.
Thời Khanh lấy liền trong túi ra, một tờ 500 tệ.
“Anh lấy một bông nhé”
Thời Khanh xoa đầu cậu nhóc rồi thấp giọng nói.
“Của anh ạ”
Tiểu Hiên được người khác ủng hộ thì nhanh tay lẹ chân vô cùng.
“Không cần đưa lại tiền dư”
Thời Khanh nhận lấy bông hồng xong thì đưa tiền cho cậu nhóc, bổ sung thêm một câu.
“Em cảm ơn anh, cảm ơn chị”
Tiểu Hiên cầm 500 tệ trong tay thì rất xúc động, liên tục cúi đầu cảm ơn đôi nam nữ trước mặt.
Sau khi cậu nhóc rời đi, Thời Khanh liền quay người qua đứng đối mặt với Ngôn Án rồi đưa một cành bông hồng cho cô.
Ngôn Án mỉm cười đưa tay ra nhận lấy, trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Mình đi thôi em”
Thời Khanh cho một tay vào túi quần, tay còn lại dắt tay Ngôn Án kéo đi.
“Khanh Khanh, sau này anh sẽ mãi dắt tay em như vậy nhé”
Ngôn Án nhìn tay mình đang được anh nắm chặt thì nhỏ giọng.
“Ừm”
Thời Khanh tai nghe rõ câu nói của Ngôn Án nên liền đáp lời.
Đi đến nơi có một số đông người đang tụ tập lại chờ pháo hoa, Thời Khanh đưa tay lên xem đồng hồ rồi quay qua nói nhỏ với Ngôn Án.
“Chuẩn bị”
Lời nói của anh kết thúc, trên bầu trời tối đen rất nhanh đã hiện lên những đốm sáng đầy màu sắc, kéo theo sau là những tiếng nổ um trời.
Ngôn Án vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng háo hức.
Thời Khanh bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn một vài giây sau đó chỉ chăm chú quan sát nét mặt của Ngôn Án.
“Đẹp thật”
Ngôn Án hai mắt bừng sáng, miệng trầm trồ một câu.
“Ừm, rất đẹp”
Thời Khanh vẫn chưa dời mắt khỏi Ngôn Án, nghe cô nói, anh cũng bất giác nói theo.
Là pháo hoa đẹp, hay là Ngôn Án đẹp???
“Khanh Khanh, năm mới vui vẻ”
Ngôn Án bỗng dưng dời mắt khỏi bầu trời quay sang nhìn Thời Khanh.
Liền vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẫm của anh.
Thời Khanh đưa tay kéo nhẹ cô vào lòng mình, ôm ấp thật chặt.
Ngôn Án mỉm cười, tựa đầu lên vai Thời Khanh, hai tay vòng ra sau lưng anh ôm lấy.
Trên trời đang bừng sáng pháo hoa, phía dưới có một đôi tình nhân đang ôm nhau say đắm.
Cảnh đẹp, người cũng đẹp chẳng kém!.
.
Sau khi xem pháo hoa xong, Thời Khanh liền lái xe đưa Ngôn Án quay về căn hộ ở chung cư Cảnh Lan Đình.
Ngôn Án có ý định trở về nhà ngoại trong đêm nhưng Thời Khanh sợ cô tối khuya trở về nguy hiểm nên liền giữ cô lại, sáng sẽ đưa cô về sớm.
Ngôn Án nghe vậy thì đồng ý rồi gọi về báo với ba mẹ mình một tiếng để họ khỏi chờ cửa.
“Em không có mang theo đồ”
Ngôn Án nhìn nhìn Thời Khanh rồi nhún vai nói.
“Vậy mặc đồ của anh, nhé?”
Thời Khanh đưa tay xoa đầu Ngôn Án rồi cúi đầu hỏi.
“Dạ”
“Ngoan”
Nghe được câu trả lời đầy ngoan ngoãn của Ngôn Án, Thời Khanh liền vô cùng hài lòng nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng ôn nhu.
Ngôn Án nhanh chóng tọt vào phòng ngủ chính của Thời Khanh đến tủ đồ tìm quần áo.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Ngôn Án chọn một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh.
Cầm áo sơ mi chạy tọt vào phòng tắm.
Một lát sau cô gái nhỏ liền mặc áo của anh bước ra, Thời Khanh đang uống nước thì bị sặc lên mũi.
“Khụ! khụ”
Thời Khanh ho khan vài tiếng rồi lấy lại dáng vẻ ban đầu.
Ngôn Án mặc áo sơ mi của anh dài tới ngang đùi, tà áo phủ qua mông rất dài.
Tuy nhiên vẫn để lộ cặp chân dài trắng nõn của mình.
.