Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 19: Ông Đây Không Sợ
Sáng hôm sau tỉnh giấc, uống nhiều liền để lại một di chứng là cực kì đau đầu.
Ngôn Án cố gắng lê lết thân tàn đến nhà Thời Khanh rồi cùng nhau đi học.
“Sao vậy?Đau đầu à?”
Thời Khanh nhíu mài nhìn Ngôn Án có sắc mặt không tốt.
Ngôn Án không trả lời, cô gật gật đầu.
“Đến, ông đây đèo em đến trường”
Thời Khanh dắt xe đạp Ngôn Án vào trong nhà rồi vỗ vỗ lên yên sau của xe mình.
Ngôn Án liền ngoan ngoãn trèo lên ôm lấy eo anh.
Đến trường, cất xe đạp xong, Thời Khanh một tay xách balo của Ngôn Án một tay nhét túi quần thong dong bước đi.
Ở trường nên anh không muốn thể hiện tình cảm nhiều, việc nào ra việc nấy.
Đến lớp, Ngôn Án nằm dài ra bàn gục đầu xuống.
“Đã uống thuốc chưa?”
Thời Khanh nghiêng đầu hỏi Ngôn Án.
Ngôn Án gật gật đầu.
Trước khi đến nhà anh, bà Lam Linh đã cho cô ăn sáng rồi uống thuốc.
“Sau này đừng uống nhiều như vậy”
Thời Khanh đưa tay vò đầu cô gái nhỏ một cái rồi lấy tập sách ra đặt lên bàn học.
“Hôm qua em có phá phách gì không?”
Ngôn Án nâng mắt lên nhìn Thời Khanh hỏi một câu
Thời Khanh nhớ lại những câu hỏi hôm qua Ngôn Án đặt ra thì khựng lại một chút sau đó lắc lắc đầu với cô.
Tiết học kế tiếp là Vật Lý, là môn Ngôn Án hiếm khi đạt điểm tối đa.
“Ngôn Án bài này, Thời Khanh bài này.
Cả hai cùng lên giải”
Thầy Lâm viết đề xong liền nhìn xuống đôi nam nữ ngồi gần cuối lớp nói.
Gần đây ông nghe được phong phanh chuyện của Ngôn Án và Thời Khanh.
Ngôn Án nhìn đề bài rồi quay sang nhìn Thời Khanh một cái.
Anh không quan tâm đến xung quanh, cứ viết vào tập một cái gì đó rồi nhanh chóng đưa qua tay Ngôn Án.
Sau đó anh đứng dậy tiến lên bục giải bài.
Ngôn Án nhìn nhìn thứ Thời Khanh đưa cho mình liền biết là bài giải.
Cô bất đắc dĩ cầm bài giảng của Thời Khanh mà làm.
Châu Dĩnh liền nhìn thấy hành động này của Thời Khanh.
Cô nắm thật chặt tay mình thành quyền.
Giải bài tập xong, cả hai một trước một sau đi về chổ ngồi.
Ngôn Án cố tình đưa mắt nhìn Thời Khanh nháy mắt một cái.
“Tuần sau các em sẽ bước vào kì thi cuối kì.
Hy vọng các em làm bài thật tốt, đạt điểm thật cao”
Cuối giờ, thầy Lâm đứng giữa bục cất lời chúc may mắn cho tập thể 11A12 bên dưới.
Thời gian này, Ngôn Án thường xuyên tụ tập với đám Cao Thần và Nguỵ An Nhiên đến nhà Thời Khanh học nhóm.
Cả đám đều cố gắng trong kì thi này, ôn bài đến sấp mặt.
Học cả một buổi nên Ngôn Án và Thời Khanh quyết định làm một bàn đồ ăn đãi tất cả.
Ngôn Án vào vào ra ra phòng bếp, dường như đã voi cùng quen thuộc đường ra lối vào trong nhà Thời Khanh.
“Tiểu Án, hình như mày rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà Thời Khanh nha”
Nhìn dáng vẻ lẹ tay lẹ chân của Ngôn Án, Nguỵ An Nhiên vừa cắn táo vừa nhìn cô nói.
“Ừm, mày nhớ thời gian tao bị đình chỉ học không? Tao thường đến nhà Thời Khanh học bài”
Ngôn Án không ngại ngùng nói ra lý do khiến mình quen thuộc.
“Đợi mày đủ tuổi là về nhà cậu ta làm dâu được rồi đấy”
Nguỵ An Nhiên đứng dậy đi đến thùng rác quăng lõi táo.
Ngôn Án liền đưa mắt lườm cô nàng một cái.
Thời Khanh và Cao Thần đang dọn đồ ăn ra bàn.
Nguỵ An Nhiên và Bạch Lan đi lấy nước.
Giang Triết thì dọn chén bát.
“Nào, Bụng Bự.
Đến, tao cho mày ăn”
Ngôn Án đi đến chổ mèo Bụng Bự đang nằm dài vô cùng lười biếng ôm ôm nó dậy.
Xoa xoa lông nó một chút rồi đổ thức ăn ra cho mèo mập thưởng thức.
“Ngày mai thi rồi, tối nay về ôn bài lại chứ đừng giải đề nữa.
Mấy ngày qua đã giải nhiều rồi”
Thời Khanh bỗng nhiên cất giọng dặn dò mọi người có mặt trên bàn ăn.
“Aizz, năm sau đã trở thành học sinh 12, cmn trưởng thành rồi”
Cao Thần lớn giọng, cười ha hả nói.
Giang Triết trong đám dường như nói tương đối ít, nhưng dù sao cũng là nói nhiều hơn Thời Khanh.
“Ừm ừm, đã 18 rồi”
“Ngày mai tất cả đều thi tốt nhé”
Ngôn Án nâng ly nước ngọt trong tay lên chúc mừng.
Tất cả đều phối hợp nâng ly lên cụng nhau chúc mừng.
Ăn uống xong, cả đám con trai tụ tập vào phòng chiếu phim của nhà Thời Khanh.
Lúc trước anh hai của Thời Khanh là Thời Uẩn đã mua máy chiếu về và soạn rất nhiều loại phim để ở trong phòng đó.
Đám con gái của Ngôn Án thì tụ tập lại tán gẫu.
“Mày với Cao Thần như nào rồi?”
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn Nguỵ An Nhiên.
“Bình thường, chỉ là vẫn chưa xác định quan hệ”
Nguỵ An Nhiên thản nhiên trả lời.
“Mày có thích cậu ta không?”
Ngôn Án lại thấp giọng hỏi.
Hỏi đến vấn đề này, Nguỵ An Nhiên đột nhiên im lặng không trả lời.
“Nếu chưa hiểu rõ tình cảm dành cho đối phương thì hãy tìm hiểu thêm một thời gian nữa rồi tiếp đó mới xác định quan hệ”
Ngôn Án xoa xoa lông mèo Bụng Bự đang nằm lười trên chân mình.
“Tao biết rồi.”
Nguỵ An Nhiên ngoáy ngoáy tay trả lời.
“Nào, ăn trái cây đi”
Bạch Lan từ trong bếp bưng ra một đĩa trái cây vừa mới cắt xong.
Thời Khanh không vào xem phim cùng bọn Cao Thần mà đứng ngoài cửa sổ hút thuốc.
Ngôn Án vừa lên lầu liền thấy bóng dáng của anh.
Cô khựng lại vì thấy anh đang hút thuốc.
“Khanh Khanh”
Ngôn Án thấp giọng gọi anh một tiếng.
Thời Khanh vừa nhả ra một ngụm khói thuốc thì nghe được giọng cô.
Tay anh khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Ngôn Án nhanh chân tiến tới gần quan sát anh.
Thời Khanh nhanh chóng dí điếu thuốc xuống gạt tàn, đốm lửa nhỏ liền bị dập tắt.
“Để em nhìn thấy rồi”
Bỗng nhiên anh cất giọng cười khổ, đưa tay gãi gãi mũi ho nhẹ.
“Tâm trạng anh không tốt sao?”
Ngôn Án thường nghe nói, khi con người tìm đến khói thuốc là là lúc tâm trạng đang rất tệ.
“Không có”
Thời Khanh lắc lắc đầu đưa tay vò đầu cô gái trước mặt một cái.
“Anh đang lo lắng kì thi ngày mai sao?Sợ sẽ không làm tốt?”
Ngôn Án lại nghiêng đầu hỏi tiếp.
“Ông đây trước giờ chưa từng sợ bất cứ thứ gì.
Mỗi việc anh làm đều chắc chắn, nắm phần thắng trong tay.”
Thời Khanh nghe cô nói vậy thì cau mài, hai tay đặt lên hai vai của Ngôn Án ghì chặt cô.
Tuy anh ghì chặt nhưng không dùng sức nên Ngôn Án không thấy đau..