Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 17
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Thời Khanh mà ngủ thật lâu.
Thời Khanh đợi đến khi còn hai tiết mục nữa thì tới cả hai trình diễn mới gọi cô dậy.
Ngôn Án ngủ xong thì tinh thần có chút thoải mái hơn.
Thời Khanh bên cạnh xoa xoa tay phải bị cô đè đến tê rần.
Ngôn Án thấy vậy thì bóp bóp tay cho anh.
“Anh cứ mặc kệ em ngủ là được rồi.
Để em tựa lên như vậy làm gì?, tay anh chắc phế luôn rồi”
“Phế thì để em nuôi”
Thời Khanh dần dần bộc lộ con người thật của mình trước mặt Ngôn Án.
“Nào, đi thôi”
Ngôn Án kéo tay Thời Khanh dậy đi thẳng vào sau cánh gà chuẩn bị.
“Có sợ không?”
Cả hai cùng đứng sau cánh gà chuẩn bị, đợi được gọi tên lên la sẽ bắt đầu phần thi của mình, Thời Khanh nghiêng đầu nhìn Ngôn Án hỏi.
“Không sợ”
Ngôn Án sẽ thi trước nên trong lòng cũng có chút căng thẳng, nghe Thời Khanh hỏi vậy liền cứng miệng trả lời.
“Cố lên, anh chờ em đoạt giải về”
Thời Khanh vò đầu Ngôn Án một cái.
Cô chủ trì lại lần nữa gọi tên Ngôn Án lên để cô bắt đầu phần thi của mình trên sân khấu.
.
Đam Mỹ Hài
Cô gái nhỏ yên tĩnh ngồi một mình một bàn trên sân khấu mà căng thẳng hoàn thành bài thi của mình.
“Chị Án hiếm khi nghiêm túc như vậy, trông cũng ra gì phết”
Một vài nam nữ sinh bên cạnh bắt đầu bàn tán xôn xao quan sát Ngôn Án.
“Hôm nay mày xem, chị Án còn trang điểm rất tỉ mỉ, lại còn mặc váy đó, tóc cũng uốn kìa”
Thời Khanh bên dưới khán đài chăm chú quan sát nét mặt của Ngôn Án.
Lần đầu tiên anh thấy Ngôn Án làm việc nghiêm túc như vậy….
Ngón tay thon gọn của Ngôn Án múa may trên nền giấy trắng khoảng 30 phút liền hoàn thành, trước thời gian quy định 15 phút.
Ngôn Án kiểm tra lại một lượt sau đó cúi người ghi hai chữ vào cuối bức tranh rồi mới hài lòng đem nộp bài thi.
Ngôn Án hoàn thành bài thi của mình bước xuống, Thời Khanh đã cầm mic đứng trong cánh gà đợi cô.
Ngôn Án nhìn xung quanh một vòng rồi nhanh chóng kiểng chân lên hôn lên má anh một cái rồi chạy đi mất.
Thời Khanh cúi đầu cười khẽ, anh nhìn theo bóng dáng cô nhóc chạy mất hút.
Phần thi của Thời Khanh là hát kết hợp với đàn piano.
Chiếc đàn piano nhanh chóng được khiêng ra đặt giữa sân khấu.
Đèn của khán đài rất nhanh đều đã tắt hết, một mảng tối đen bao lấy chỉ chừa lại một luồn ánh sáng soi bóng dáng thiếu niên đang ngồi cạnh chiếc đàn piano.
Ngôn Án nhìn thấy một màn này thì hận không thể hét lên vì sự hoàn hảo của Thời Khanh.
“Bài hát Tình đầu, dành tặng cho mối tình đầu”
Vài chữ ngắn gọn được Thời Khanh thốt lên.
Sau câu nói đó, tiếng đàn nhanh chóng vang lên theo từng nhịp.
Giọng hát trầm ấm của Thời Khanh cũng hoà theo đó vang lên.
Tất cả đều vô cùng hoà hợp, từ tiếng đàn, giọng hát đến cả ánh sáng trên sân khấu cũng đều ủng hộ, hợp tác với Thời Khanh giúp anh hoàn thành bài thi.
Ngón tay thon dài của anh chạm đến đâu cũng liền phát ra tiếng vang động lòng người.
Ngôn Án say mê nhìn người con trai trên khán đài không rời mắt.
Thời Khanh của cô hôm nay vô cùng toả sáng…
Lời bài hát này, cô chắc chắn là do Thời Khanh tự viết ra.
Anh dường như đã khắc hoạ lại thời gian của hai người từ trước đến giờ.
Lần đầu chính thức gặp nhau anh đã tặng cô một quả bóng vào đầu….
Những ngày sau đó cô liền như cái đuôi nhỏ theo sau lưng anh…..
Tiếp đó là những lần thổ lộ bất thành của Ngôn Án, nhiều lần như vậy khiến Ngôn Án muốn cạch mặt Thời Khanh từ đó….!
Đến khi cô dùng chiêu trò cuối cùng là không để ý đến anh nữa…Thời Khanh mới chịu buông vũ khí đầu hàng….
Suốt bài hát, Ngôn Án luôn chăm chú lắng nghe, cảm nhận lời bài hát.
Nhưng có những câu cuối vô cùng ấn tượng lại làm cho Ngôn Án thấy xúc động hơn.
…”Em như ánh sao trời, là lối về cuối cùng của anh…….
………Cảm ơn em đã đến vì anh……..
…………ở lại cũng vì anh……..”…
Kết thúc bài hát, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên hâm mộ Thời Khanh.
Thời Khanh đứng giữa sân khấu cúi đầu chào sau đó quay người vào trong.
“Nghe giọng của cậu ấy xong mình muốn sinh con cho cậu ấy”
Một nữ sinh bỗng nhiên cất giọng, lời nói nhanh chóng lọt vào tai Ngôn Án.
“Bớt mơ mộng đi.
Lúc nảy không nghe Thời Khanh nói gì à? Bài hát tình đầu tặng cho mối tình đầu đó”
Một nữ sinh bên cạnh đáp lại.
“Gì chứ? Yêu đương rồi cũng sẽ chia tay thôi.
Chị mày đợi được”
Nữ sinh kia vẫn kiêu ngạo không chịu thua.
Ngôn Án bên cạnh nghe vậy thì khoé môi giật giật, đúng là không biết xấu hổ.
Cô đứng dậy đi ngang qua hai nữ sinh đó.
Lúc đi đến chổ hai người đó, Ngôn Án cố tình đi chậm lại rồi đưa mắt nhìn họ một cái.
“Chia tay cái beep”
Hai nữ sinh nghe Ngôn Án nói thì nhất thời im lặng.
Thời Khanh cũng đã xuống sân khấu ra sau cánh gà.
Ngôn Án đứng bên ngoài tựa vào tường đợi anh ra.
Trong đầu cô cứ loáng thoáng suy nghĩ về cuộc trò chuyện của hai nữ sinh đó….chia tay.
Đến khi Thời Khanh trở ra, Ngôn Án vẫn còn thẫn thờ suy nghĩ mà không chú ý tới anh.
Thời Khanh bước đến gần Ngôn Án, đưa tay vò đầu cô một cái.
“Ngẫn ngơ cái gì? Chết mê chết mệt ông đây rồi sao?”
Thời Khanh nhìn cô, thấp giọng trêu ghẹo.
“Ừm ừm, Khanh Khanh đại nhân hảo soái, làm tiểu nữ chết mê chết mệt”
Ngôn Án gật gật đầu, hợp tác với Thời Khanh diễn xuất.
“Ngốc, đi thôi.”
Thời Khanh lườm Ngôn Án một cái rồi dắt tay cô đi tìm bọn Nguỵ An Nhiên.
Đi đến cổng trường liền thấy một đám người tụ tập trước đó, là đám Nguỵ An Nhiên đang đợi Ngôn Án và Thời Khanh.
“Tiểu Án”
Nguỵ An Nhiên vẫy tay gọi Ngôn Án lại.
Sau khi tụ tập lại, cả đám bắt xe đi đến KTV gần trường chơi.
Nguỵ An Nhiên yêu thích ca hát nên vào phòng liền chọn vài bài hát mình thích rồi giành lấy mic hát hò.
Ngôn Án ngồi bên cạnh Thời Khanh cùng đám Cao Thần và một nhóm nam sinh khác chơi đánh bài.
Thời Khanh bắt chéo chân ngồi, tay cầm bài.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh vô cùng xảo quyệt.
“Khanh ca, xin hãy nương tay”
Đám nam sinh chấp tay lại cười đùa.
“Xem bản lĩnh của các cậu”
Thời Khanh nhếch môi, lộ ra một nụ cười gian xảo.
Ngôn Án ngồi bên cạnh cầm một ly rượu trái cây nồng độ nhẹ mà nhấm nháp.
“Uống ít thôi”
Thời Khanh thỉnh thoảng quay qua xem tình hình của Ngôn Án.
Vì tiếng nhạc quá lớn nên anh dựa sát vào người, nói vào tai cô mới có thể nghe được.
Ngôn Án gật gật đầu..