Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 86: Mối lo âu của Khăn đỏ
Lục Hồng mơ thấy một giấc mộng, trong giấc mộng có cô cũng có Cảnh Lang, còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn rõ. Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ sống trong một căn nhà lớn. Lục Hồng hạnh phúc tươi cười, trong tiếng cười sung sướng, bỗng bốn phía tối sầm lại. Cảnh Lang không thấy nữa, đứa nhỏ cũng không thấy, mặt mũi La Hữu Thiên dữ tợn cười cường điệu, khiến cô như rơi vào hố băng.
“Đưa thuốc cho cô ta uống, cô liền sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta!”
Lời đe dọa vang lên bên tai, Lục Hồng không kềm được để hai tay ra sau lưng, bước chân lui về sau.
“Hãy đưa thuốc cho cô ta uống!”
Bóng người La Hữu Thiên từng bước ép sát, mặt đất sau lưng Lục Hồng bỗng nhiên nứt làm đôi, biến thành vách đá, cô bước chân không vững, ngã xuống. Thân người rơi xuống không trung, nghênh đón cô chính là đáy vực sâu tăm tối,
“Cảnh Lang!”
Theo bản năng, cô chợt gọi lớn tiếng.
“Bảo bối, không sao rồi~”
Trong nháy mắt tỉnh lại, đập vào mắt chính là đôi mắt lo lắng của Cảnh Lang.
“Ngoan~ có chị ở đây.”
Cảnh Lang một bên sờ trán của cô, một bên nhẹ giọng an ủi.
“Em…”
Lục Hồng ngồi dậy ôm Cảnh Lang,
“Lang, em thật sự rất sợ hãi.”
Có thể cảm thấy được thân thể Lục Hồng ở trong ngực run lẩy bẩy, Cảnh Lang cẩn thận vuốt ve sau lưng cho cô.
“Đừng sợ, chỉ là cơn ác mộng thôi.”
Hai tay Lục Hồng vẫn còn sợ hãi bao bọc lấy cổ Cảnh Lang.
“Haha, tiểu ngốc nghếch, chỉ là giấc mộng thôi em. Có chị ở đây, xem như trời có sập xuống chị cũng đỡ cho em.”
Cảnh Lang cưng chiều quét chóp mũi cô một cái.
“Ừm.”
Lục Hồng hơi mỉm cười, dựa vào trong ngực Cảnh Lang. Trong đầu không ngừng hiện lên giấc mộng vừa rồi. Đứa nhỏ? Cô vậy mà lại mơ có con với Cảnh Lang, chuyện này trên thực tế không thể có được. Bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến La Hữu Thiên, và viên thuốc nọ. Đúng rồi, viên thuốc kia để ở đâu rồi? Ánh mắt Lục Hồng liếc bốn phía, trong ấn tượng lúc đó cô nhét nó vào túi. Cả hai nị oai thêm một lúc, lại cùng chìm vào giấc ngủ. Cảnh Lang một tay ôm đầu vai Lục Hồng, để cho cô cô dựa vào mình sát một chút, kéo chăn lên, liền an tâm nhắm mắt. Lục Hồng ngoan thuận ôm lấy hông Cảnh Lang, ở trong ngực cô tìm một vị trí thoải mái dựa vào. Nhưng trong đôi mắt mở lóe lên lo âu.
Đêm khuya, Lục Hồng chợt mở mắt, nghe bên tai tiếng hít thở đều đều của Cảnh Lang, bảo đảm cô đã ngủ say. Mới lặng lẽ ngồi dậy, rời khỏi ngực cô. Chân không đi trên đất, vào phòng vệ sinh. Bất ngờ trong giỏ giặt, bộ quần áo mình mặc ban ngày nằm ở đó. Lục Hồng lục lọi trong túi một trận, lấy ra viên thuốc.
Dưới ánh đèn, cô ngưng thần đánh giá viên thuốc. Không khác gì một viên thuốc nhỏ bình thường, cô không hiểu trong đây cất giấu huyền cơ gì. Nhưng có thể xác định được, chính là La Hữu Thiên dường như đã biết được bí mật liên quan đến Cảnh Lang, nhưng tại sao hắn lại không nói thẳng ra. Hay là nên nói chính bản thân hắn cũng chưa xác định được độ chân thật của nó, cho nên mới muốn mượn tay mình điều tra chân tướng. Bản thân Lục Hồng không muốn cho Cảnh Lang uống viên thuốc, trước không nói nó có thật không gây hại cho Cảnh Lang hay không. Liền với bản thân về chuyện này, gạt Cảnh Lang là đã không ổn, bao gồm ước định lúc đó của cô với La Hữu Thiên. Không được, cô không thể làm vậy. Lục Hồng siết chặt viên thuốc, muốn ném nó vào bồn cầu.
Nhưng mà, trước mắt bỗng nhiên hiện lên hình ảnh La Cẩn ôm hôn Cảnh Lang, cùng với những lời chiếm hữu kia, vẻ mặt cô biến đổi, nhắm hai mắt. Lại dừng động tác, tuy biết rõ La Cẩn cường hôn Cảnh Lang, nhưng lời nói nửa giả nửa thật lại kích thích thần kinh Lục Hồng. Đã bao nhiêu lần, vậy mà cô vẫn cứ sinh ra một loại cảm giác tự ti, cho rằng bản thân cùng Cảnh Lang là người của hai thế giới, cô không xứng với Cảnh Lang. Vậy có phải hay không sẽ có một ngày, Cảnh Lang cuối cùng sẽ chán ngán, sẽ rời bỏ cô. Cảnh Lang sẽ không như thế, tại sao cô vẫn không chịu tin tưởng cô ấy? Giờ phút này, tâm trạng Lục Hồng mâu thuẫn. Cắn môi, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào viên thuốc trong tay. Chân tướng La Hữu Thiên ám chỉ với chân tướng ngày đó Cảnh Lang đã từng nói với cô có phải cùng một chuyện không?
“Đang nhìn gì vậy?”
Âm thanh lười nhác chợt vang lên, Lục Hồng hốt hoảng nắm chặt viên thuốc, xoay người giấu hai tay.
“Chỉ là ngẩn người thôi.”
Lục Hồng cười nói, áo ngủ rộng lớn, vạt áo mở ra thật rộng, Cảnh Lang một tay vịn tường, ngáp một cái.
“Bảo bối~ không ngủ mà một mình chạy vào phòng vệ sinh làm gì vậy?”
Vừa nói, thân thể nhu nhược không xương vừa trượt tới bên cạnh Lục Hồng, ôm chầm lấy eo cô.
“Bỗng nhiên thức giấc, liền…”
“Đi ngoài.”
Hai chữ còn lại còn chưa nói ra khỏi miệng.
“Có muốn chị giúp em một tay không~”
Ở bên tai cô thở ra hơi nóng, hai mắt Cảnh Lang híp lại, khóe miệng nhếch lên một chút, cười xấu xa nói.
“Không đứng đắn.”
Lục Hống hắng giọng.
“Hắc~ bảo bối, chẳng lẽ em đã quên trước kia ở bệnh viện chị cũng bế em đi nhà xí sao~”
Cảnh Lang bật cười vui vẻ.
“Đi ngủ!”
Lục Hồng vừa nghe, vốn lỗ tai hơi đỏ bừng đã lan đến hai má.
“Hắc~ Tiểu Hồng Hồng của chị á, đến lúc này rồi, mà còn xấu hổ như vậy~ đáng yêu quá đi mất.”
Cảnh Lang bỗng chặn ngang nhấc bổng cô lên.
“Để cho vi phu bế em về giường ngủ nha~~”
Mặt đầy tiếng cười, không để ý Lục Hồng từ chối, một đường chậm rãi chạy tới giường lớn. Kéo chăn lên, Cảnh Lang không kịp đợi bắt đầu cởi quần áo của cô,
“Lang, chị làm gì vậy?”
Thần sắc Lục Hồng hơi giận nhìn chằm chằm người trước mắt,
“Nếu đã không ngủ được, vậy làm một vài vận động có lợi cho sức khỏe đi~”
Cảnh Lang cười lớn, lột sạch sẽ mỹ nhân bên dưới. Lục Hồng cam chịu số phận để cô muốn làm gì thì làm, chỉ là khi toàn bộ tinh thần của Cảnh Lang đang chăm chú hôn lên cổ của cô, thì tay trái lặng lẽ kéo ngăn tủ thứ hai ra, ném viên thuốc vào.
—
Sau khi tiến vào siêu thị, Vương Chỉ Hinh kiếm một cái xe đẩy, đặt bảo bảo lên mặt trên.
“Ô~”
Tiểu mao cầu bất ngờ ló cái đầu nhỏ ra, Vương Chỉ Hinh lập tức ra dấu đừng lên tiếng, nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống, tỏ ý cho cô chui xuống.
“A ô~”
Tiểu mao cầu hiểu ý kêu nhỏ một tiếng. Vương Chỉ Hinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không có ai để ý đến cô, mới thoáng thả lỏng trong lòng.
“A ô~”
Tiểu mao cầu chợt lại thò đầu ra, mắt đảo vòng, thè lưỡi liếm miệng một cái.
“Chui xuống~ Như Ca!”
Vương Chỉ Hinh nhỏ giọng khiển trách. Tiểu mao cầu lập tức rụt đầu về. Vương Chỉ Hinh đẩy xe, bất đắc dĩ cười một tiếng. Trong đầu suy nghĩ mua những vật phẩm thiết yếu,
“A! Đúng rồi, mua cho Như Ca vài món ăn vặt.”
Nghĩ như vậy, Vương Chỉ Hinh đi tới quầy chuyên bày đồ ăn vặt, cô mới nhớ đến trước đây Như Ca rất thích ăn bánh bích quy có hình con thú.
Ở đâu nhỉ?
“Chỉ Hinh, là em ư?”
Không ngờ đối diện đụng vào một người,
“Ối? Liễu giáo sư…”
Vương Chỉ Hinh vạn phần không ngờ sẽ đụng trúng hắn ở đây.
“Nhà thầy ở gần đây, cho nên hay tới đây mua sắm. Chỉ Hinh, gặp em ở đây không phải trùng hợp vậy chứ?”
Mặt mày Liễu Trường Thanh đầy hưng phấn, Vương Chỉ Hinh theo bản năng có chút lui bước.
“Vâng.”
Cô cúi đầu, không quan tâm trả lời một câu.
Sao bây giờ? Lỡ Liễu giáo sư phát hiện Như Ca.
Nên nói cô không phải lo lắng Liễu giáo sư phát hiện Như Ca, sẽ khiến cho cô ấy gào to, mà là theo tính tình của Như Ca, xem như biến thành bộ dạng sói con rồi, vẫn có thể sẽ nổi đóa cắn bị thương Liễu giáo sư.
“Ô~~~~~~~~~~~~~”
Đúng như dự đoán, tiểu mao cầu trong túi rầm rì phát ra âm thanh địch ý,
“Hình như có tiếng động vật kêu.”
Liễu Trường Thanh tò mò cúi đầu nhìn cái túi một chút. Theo bản năng muốn đưa tay mở ra,
“Sủng vật! Là con chó nhỏ tôi nuôi đó.”
Vương Chỉ Hinh kịp thời lên tiếng chặn lại.
“Đi, chúng ta qua bên kia.”
Liễu Trường Thanh nhìn về phía cửa thoát hiểm ở một bên.
“Nếu bị người trong siêu thị phát hiện sẽ rất phiền toái, dựa theo quy định không cho phép mang sủng vật vào đây đâu.”
Liễu Trường Thanh tự mình nói, Vương Chỉ Hinh chẳng qua chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc túi.
“Vâng, chỉ là bé con với tôi tương đối thân thiết, để nó ở nhà một mình sẽ nháo một trận mất thôi.”
“Hắc~ không sao, thì ra Chỉ Hinh thích động vật nhỏ a~ có thể cho thầy xem chút không?”
Liễu Trường Thanh sờ sau đầu một cái, ngây ngốc cười nói.
“A.”
Thấy Vương Chỉ Hinh do dự, Liễu Trường Thanh trái lại thấy kỳ quái. Không phải chỉ là một con chó nhỏ thông thường thôi sao, nhìn dáng vẻ Chỉ Hinh, hình như rất sợ mình trông thấy vậy.
“Ngao ô~~~~~~~~~~~~~”
Tiểu mao cầu cọ dây khóa kéo, chợt ngẩng đầu lên, chui ra. Liễu Trường Thanh chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen cử động trong chớp mắt, đợi hắn lấy lại tinh thần, dưới chân Vương Chỉ Hinh đã có thêm động vật nhỏ lông xù giống như cún con, đang nhe nanh toét miệng hướng mình gào lên.
Liễu Trường Thanh thất sắc cả kinh,
“Chỉ Hinh, đây là?”
“Như Ca, nằm xuống!”
Vương Chỉ Hinh lập tức khiển trách. Nào ngờ tiểu mao cầu không những không nghe lời, ngược lại hướng Liễu Trường Thanh ép sát tới. Tiểu mao cầu há miệng gào lên một chút, lộ ra hai hàng răng nhọn, huơ móng vuốt nhỏ, đuôi to phất qua phất lại, nhìn chằm chằm Liễu Trường Thanh như gặp phải cường địch.
“Đây là chó sói mà.”
Liễu Trường Thanh lùi về sau một bước, tuy chỉ là con sói nhỏ, nhưng từ trên người nó tản ra cổ khí tức, sẽ khiến người khác sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Như Ca!”
Vương Chỉ Hinh sốt ruột, tiểu mao cầu cũng không để ý tới,
“Ngao ô~~~~~~”
Lại rống lên một tiếng, tứ chi cong lại, người cúi thấp, chuẩn bị công kích mục tiêu trước mắt.
“Liễu giáo sư, thầy đi trước đi!”
Dưới tình thế cấp bách, Vương Chỉ Hinh chỉ đành hô lên với Liễu Trường Thanh.
“Hả?”
“Thầy đi nhanh đi! Em ấy sẽ xé nát thầy đấy!”
Vương Chỉ Hinh mặt đầy sốt ruột, Liễu Trường Thanh sững sốt một chút, không hiểu Vương Chỉ Hinh vì sao phải khẩn trương như vậy, xem như nó là chó sói đi, nhưng dáng dấp nhỏ bé như vậy, nên nói khả năng tạo thành tổn thương lớn đối với mình là không có đi.
“Ngao ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Tiểu mao cầu lại gào lên một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Trường Thanh.
“Liễu giáo sư, tôi van xin thầy, đi nhanh đi!”
Vương Chỉ Hinh cũng gấp đến độ sắp khóc. Liễu Trường Thanh làm sao sẽ không hiểu để phối hợp chứ.
“Thôi được, Chỉ Hinh, vậy thầy đi trước.”
Liễu Trường Thanh thở dài, chỉ đành xoay người rời đi. Bỗng hắn cảm giác thấy được bản thân trông rất sợ hãi sao, lại bị một con động vật nhỏ từ chối.
“Ô~~”
Liễu Trường Thanh vừa đi, tiểu mao cầu liền buông xuống đề phòng, ngoan thuận cọ cọ bên chân Vương Chỉ Hinh, đầu nhỏ không ngừng ma sát, lỗ tai nhọn đung đưa, đuôi to ngoe nguẩy.
“Như Ca, em thật là.”
Vương Chỉ Hinh vốn rất tức giận, nhưng vừa thấy tiểu mao cầu như vậy, nhất thời lại dở khóc dở cười, Như Ca nhà cô chẳng qua chỉ đơn thuần không thích người khác lại gần mình thôi. Về điểm này kể cả lúc cô ấy mang hình hài con người, hay lúc biến thành tiểu sói con đều giống như nhau.