Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 62
“Tiểu Lang Lang, lâu rồi cô không gặp cháu, lớn như vậy rồi. Nhớ khi đó cháu chỉ là một tiểu bé con.”
Cảnh Diệt cười ha ha đưa tay ra dấu.
“Cảnh cô cô, cô mới xuất quan đây thôi sao?”
Thời điểm Cảnh Lang còn là tiểu sói con, thực tế cô chỉ gặp qua Cảnh Diệt vài lần, không có ấn tượng sâu sắc cho lắm. Chẳng qua là dựa theo trí nhớ mơ hồ, còn có qua sự miêu tả của hai người mẹ, mới suy đoán người trước mặt chính là Cảnh Diệt biến mất đã lâu.
Bởi vì xúc động, Cảnh Lang bắt đầu ho sặc sụa. Cảnh Diệt nhíu mày, đối với đội viên R đứng một bên nháy mắt, bọn họ nghe thấy đến mở trói tay cho Cảnh Lang.
“Đây là lúc gia tộc họp mặt, làm nhân loại, có phải nên tránh đi một lúc.”
Khẩu khí Cảnh Diệt không vui nói. Mấy tên đội viên R mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng nhau rời khỏi phòng. Bên trong mật thất, Giản Như Ca vẫn đang cuồng loạn gào thét. Cảnh Diệt quay đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, trong ánh mắt thấm ra trìu mến vô hạn.
Cảnh Diệt một tay đè lại bả vai Cảnh Lang, liên tục không ngừng nghỉ truyền linh lực qua, giải trừ cấm chế, Cảnh Lang hấp thu linh lực của Cảnh Diệt, cảm giác hít thở không thông trong ngực giảm bớt không ngừng, trong chốc lát liền cảm thấy toàn thân trở nên thoải mái không ít.
“Xin lỗi, cô thay mặt Liệt nhi xin lỗi cháu vì những hành động của nó.”
“Cảnh cô cô, cô khách khí quá rồi. Cháu cũng không để ý, chuyện của hai người, cháu ít nhiều gì cũng biết một chút từ mẹ, đã mười mấy năm trôi qua rồi. Shura vương điện hạ cũng không sao chứ ạ?”
Cảnh Lang khoát tay tỏ ý cho Cảnh Diệt ngừng chuyển linh lực.
“Thân thể cô ấy không khỏe, cho nên cô không cho cô ấy đến nhân giới, ở lại Sura giới nghỉ ngơi. Chỉ là, Liệt nhi nó…”
Cảnh Diệt thở dài, nhìn Giản Như Ca qua cửa thủy tinh trong suốt, tựa như có nhiều lời muốn nói, nhưng hiển nhiên bây giờ Giản Như Ca đều sẽ cái gì cũng không nghe.
“Cảnh cô cô, nếu bây giờ hai người đã bình yên vô sự xuất quan, cũng nên đoàn tụ một nhà ba người.”
“Tiểu Lang Lang, có lẽ cháu không biết, đây không phải lần đầu Liệt nhi vi phạm luật lệ.”
“A?”
Cảnh Lang kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Giản Như Ca.
“Cô với Hỏa nhi vừa ra không lâu, mới biết gián đoạn những chuyện về Liệt nhi.”
“Đứa nhỏ này sợ là trong lòng thống hận chúng ta.”
Cảnh Diệt cúi đầu, thanh âm càng nói càng nhỏ. Năm đó lựa chọn cô hoàn toàn đã không cân nhắc đến tâm tình của đứa nhỏ, quả thực là không nên. Có lẽ khi cô lựa chọn ở cùng Hỏa nhi, xem như đối với Shura vương là một người yêu hợp cách, nhưng lại là một người mẹ thất bại. Mười mấy năm trôi qua, khoảng thời gian dành cho yêu tộc hay Shura giới mà nói vốn đã như muối bỏ biển, mà đối với việc làm một người mẹ quan tâm chăm sóc lại càng không hề có, đứa nhỏ cô đơn một mình ở Shura giới, như đứa trẻ bị vứt bỏ, như tình cảnh hồi còn bé cô đã gặp, thì với Liệt nhi mà nói, sẽ rất đau khổ đi.
“Liệt nhi từ nhỏ đã một mình lớn lên ở Shura giới, không cùng thân cận với bất kỳ nhân loại nào. Nên nói cũng là do chúng ta đột nhiên biến mất, để cho một vài kẻ thừa dịp tính kế, nói Liệt nhi là tai tinh*, nói những loại tin đồn nhảm như vậy, tất cả mọi người rồi cũng dần dần lạnh nhạt với nó. Bọn chúng nhân cơ hội đó tấn công Sura giới. Kết quả Liệt nhi không sai biệt lắm lúc mười mấy tuổi liền rời khỏi Shura giới, một thân một mình đến nhân giới, không cho phép bất kỳ người của Shura giới nào đi theo.”
(*) Sao chổi, xui xẻo.
“Cút cho tôi! Cút đi! Tôi không quen biết bà! Không quen biết!”
Bên trong căn phòng Giản Như Ca như có thể nghe được lời của Cảnh Diệt, gào thét, kêu la. một tiếng, cửa mật thất văng ra, đâm vào vách tường, một hồi tự thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
“Liệt nhi!”
Cảnh Diệt bước từng bước tiến vào, sắc mặt Giản Như Ca kịch biến, cơ hồ vặn vẹo, quay đầu sang nơi khác.
“Đi đi! Đi đi!”
“Liệt nhi, mẹ với Hỏa nhi có lỗi với con, nhưng chúng ta yêu thương con mà.”
“Đồ bịp bợm! Đồ lường gạt! Đồ bịp bợm!”
Trong đầu Giản Như Ca nhớ lại tình cảnh năm đó.
“Là các người không cần đến tôi! Tôi không có người mẹ như các người.”
Giản Như Ca lớn tiếng quát, ngọn lửa trên người cháy mạnh mẽ hướng Cảnh Diệt tấn công tới, Cảnh Diệt không né tránh, mặc cho ngọn lửa đánh trúng mình, trực tiếp xuyên thấu cơ thể cô.
Miệng bất giác nhàn nhạt lộ ra nụ cười, máu đỏ tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống.
“Liệt nhi, bây giờ chúng ta về nhà. Sẽ không lại rời bỏ con nữa.”
“Bà ngược lại con mẹ nó biến đi cho tôi! Tôi tên Giản Như Ca, không phải Liệt nhi gì đó của mấy người!”
Mắt thấy Cảnh Diệt bị mình đánh trúng thương, ánh mắt Giản Như Ca chớp mắt tỉnh táo lại.
“Liệt nhi, cùng mẹ trở lại Shura giới được không, Hỏa nhi rất muốn nhìn thấy con.”
“Tôi sẽ không theo bà trở về!”
Giản Như Ca một mực không ngẩng mặt, không dám nhìn vào mắt Cảnh Diệt. Cô từ tận đáy lòng bài xích cái người bỗng nhiên xưng là mẹ. Cảnh Lang một mực đứng ngoài cửa không nhịn được, cô tiến vào, chậm rãi tới trước mặt Giản Như Ca, tát cô một cái.
“Đánh tôi! Chị lại!”
một tiếng, lại thêm một cái tát, mặt Cảnh Lang lạnh như băng nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Giản Như Ca, em còn muốn giống như đứa con nít càn quấy tới khi nào?!”
Giản Như Ca ngơ ngác nhìn người trước mặt, bên tai vang lên cũng là câu nói ấy, trong mắt cô, bóng người Cảnh Lang và Vương Chỉ Hinh chồng lên nhau.
“Chỉ Hinh…”
Giản Như Ca tự mình lẩm bẩm. Ánh mắt Cảnh Diệt nghi hoặc nhìn về Cảnh Lang, Cảnh Lang hướng cô gật đầu, biểu đạt an tâm.
“Bộ dạng em bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn trông mong Vương Chỉ Hinh sẽ quay đầu lại nhìn em sao?”
Ngay lúc Giản Như Ca xuất hiện ở quốc lộ 13, lúc đó Cảnh Lang đã phát giác có chỗ không đúng, bây giờ nghĩ lại giữa cô với cô gái tên gọi Vương Chỉ Hinh nọ nhất định đã xảy ra biến cố.
“Chỉ Hinh… đến cả chị ấy cũng không cần mình.”
Ngọn lửa quanh thân Giản Như Ca dần dần rút đi, như bị tạt một chậu nước lạnh, như con gà trống bại trận vậy, uể oải tự nói. Tầm mắt cô dần mất đi tiêu cự, ánh mắt tan rã.
“Mình là người xui xẻo… Chỉ Hinh, em thích Chỉ Hinh ôn Nhu, thích cảm giác có Chỉ Hinh ở bên cạnh. Chỉ Hinh… đừng rời bỏ em.”
Lời nói của cô không được mạch lạc nói ra tình yêu của mình với Vương Chỉ Hinh, thân người mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững, Cảnh Diệt vội vàng tiến lên đỡ lấy cô. Giờ phút này, cô cũng không để ý người trước mặt là ai, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên gọi kia.
“Giản Như Ca?”
Cảnh Lang thử gọi một tiếng, bây giờ dáng vẻ Giản Như Ca rất kỳ quái.
“Liệt nhi! Tỉnh lại đi!”
Cảnh Diệt ở một bên tai cô kêu lên. Giản Như Ca giống như không nghe thấy, cứ hăng hái tiến về trước,
“Mình phải đi tìm Chỉ Hinh…”
“Chỉ Hinh… em sẽ không càn quấy nữa, ngoan ngoãn nghe lời chị thôi.”
“Chỉ Hinh, em biến thành cáo con cho chị sờ đuôi nha?”
Giản Như Ca nhoẻn miệng cười, đưa tay về trước.
“Không hay rồi!”
Cảnh Diệt kinh hãi, nhưng đã không còn ngăn lại kịp. Quanh thân Giản Như Ca tản mát một trận ánh sáng hồng nhạt.
Cảnh Lang kinh ngạc nhìn một con cáo có bộ lông màu đỏ xuất hiện?
Hồng quang yếu dần, một con sói con toàn thân có bộ lông màu đỏ nằm trên đất, cái đuôi thật dài lê trên đất, nếu nhìn từ xa, bóng lưng cực kỳ giống một con cáo nhỏ. Nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện hai cái tai đầy những lọn lông tơ, mũi đen hơi nhô lên, cùng với đôi mắt có thần lấp lánh, rõ ràng là một con sói con.