Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 121: Tết Trung thu đặc biệt [hạ]
Trên trán Mạc Tri Thu rậm rạp chằng chịt lấm tấm mồ hôi, cô nhìn người yêu ở trước mặt muốn làm gì thì làm, ngoại trừ ánh mắt cưng chiều, còn lại đều là ý vị dung túng, ngón tay lau lau gò má cho Thanh Phượng, dần dần, ngón tay đi tới giữa hai mảnh môi mỏng, êm ái ma sát.
“Bảo bối~ chị muốn em sinh cho chị…”
“Ui!”
Dư âm tắc nghẽn trong nụ hôn của Thanh Phượng, cô cố ý dùng sừc cắn lên bờ môi Mạc Tri Thu, bày tỏ bất mãn.
Khóe mắt Mạc Tri Thu nhẹ nhếch lên, tay phải ôm lấy lưng, áp cô về phía mình.
“Bảo bối, không vui sao?”
Môi rời ra, Mạc Tri Thu quét một cái lên chóp mũi cô.
“Ai bảo chị không cam tâm tình nguyện sinh bảo bảo cho em~”
Động tác thân dưới của Thanh Phượng chạy thật nhanh mà cũng không ngừng, chỉ là tốc độ dần dần chậm lại. Đây có thể là lo lắng cho Mạc Tri Thu, nhưng nào ngờ dị vật trong cơ thể cô ấy mấy lần lướt qua điểm nhạy cảm, nhưng lại lập tức thối lui, hướng ra ngoài. Làm cho chỗ đó của cô ngứa ngáy khó nhịn, cứ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bám víu ở trong lòng.
Tiểu yêu tinh cứ dày vò con người ta là cố ý sao!
“Em cũng biết, chị cũng không ghét trẻ con, cũng hy vọng giữa chúng ta có thể có một đứa nhỏ thuộc về chính mình, nhưng chị hy vọng em sẽ sinh cho chị.”
Tray trái Mạc Tri Thu lặng lẽ đi tới bụng của cô, trên dưới vuốt ve. Thanh Phượng lập tức bắt lấy tay cô,
“Hừm! Sinh con rất đau, chị chịu để em nhận phần đau đớn này?”
Thanh Phượng nhướng mi chất vấn.
“Ấy, đương nhiên không nỡ.”
Mạc Tri Thu cười khan hai tiếng,
Nhìn bộ dạng Tiểu Xà là chủ ý quyết định để mình sinh bảo bảo cho cô ấy rồi.
Thật ra cô không phải không nguyện ý, chỉ là vừa nghĩ tới cái bụng bự lên, coi như tôn nghiêm lão đại bang chủ trước đây của mình trong nháy mắt đều biến thành con số không.
“Sao lại không được~”
Thanh Phượng trừng phạt, ở trong cơ thể cô cố ý, dụng ý xấu chạy nước rút hai cái.
“Ưhm!”
Mạc Tri Thu nhịn vào tiếng rên rỉ sắp sửa rời khỏi cửa miệng.
“Bảo bối~”
“Chị nguyện ý sinh bảo bảo cho em, đừng giận nữa~”
Hai tay Mạc Tri Thu choàng qua đầu vai cô, hôn lên bờ môi.
“Cái này còn tạm được.”
Cảm xúc mãnh liệt lần nữa bùng nổ, Thanh Phượng vòng lên eo Mạc Tri Thu, tỉ mỉ hôn lên thân thể, khi nhiệt độ dâng cao dọa người thì bờ môi cô dán chặt lên cổ Mạc Tri Thu, Thanh Phượng đưa ra đầu lưỡi liếm lên đó, vẽ thành vòng tròn. Mạch máu màu xanh lục lộ ra dưới làn da trắng nõn, chậm rãi nhúc nhích.
Mỗi một cái đánh tới của Thanh Phượng đều tới chỗ sâu nhất, như muốn đâm thủng đối phương, đến cuối chỗ tận cùng.
“Ưhm ah um…”
Mạc Tri Thu ngẩng đầu lên, âm thanh vui thích không gián đoạn trong miệng tràn ra.
“Tri Thu, nơi đó của chị cắn em thật chặt.”
Con ngươi Thanh Phượng bỗng tản mát ánh sáng xanh lá cây nhạt trong suốt.
“Bảo bối~ em thích là được rồi.”
Mạc Tri Thu vòng tay qua hông cô chặt hơn, như muốn giảm bớt sợ hãi trong cơ thể.
“Thích~ em thích Tri Thu nhất~”
Khóe miệng Thanh Phượng mềm mại nhẹ cong, màu xanh lá cây trong suốt dần dần bao trùm toàn thân, bao gồm cả đuôi rắn, ngay cả nơi kết hợp cũng vậy. Như hình thành một đạo năng lượng màu xanh vận chuyển gì đó vào cơ thể Mạc Tri Thu.
Mạc Tri Thu nhíu mày, như cũng phát hiện thấy điều khác thường.
“Bảo bối, em làm gì vậy?”
Thanh Phượng ngẩng đầu lên, cả gương mặt tỏ ra yêu dị cực kỳ, đặc biệt là đôi con ngươi màu xanh lá cây nọ, có ma lực cướp hồn đoạt phách người ta.
“Thân ái~ chị nói thử xem?”
Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Mạc Tri Thu, tăng tốc chạy nước rút trong cơ thể cô ấy.
“Đương nhiên đang cố gắng tạo em bé a~”
Ở bên tai cô nhẹ nhàng vừa nói, vừa mãnh liệt chạy thật nhanh.
“Ah!”
Thân người Mạc Tri Thu run lên, thật chặt ôm lấy Thanh Phượng, lên tới đỉnh điểm. Trong cơ thể, tường thịt kịch liệt co rút, thật chặt bao lấy đuôi rắn. Đỉnh đuôi phóng thích ánh sáng màu xanh lá cây dần dần bị tường thịt hấp thu, theo hành lang đi tới chỗ sâu nhất.
Tiếng thở dốc nặng nề, hồi lâu mới dừng lại. Hai ngươi ôm nhau ngã lên giường lớn,
“Tri Thu, thoải mái không?”
Thanh Phượng yêu thương vén lọn tóc trước trán lên cho cô, hôn lên đó.
“Ừm.”
Mạc Tri Thu uể oải trả lời, ngực phập phồng kịch liệt.
“Tri Thu, từ nay về sau chị sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Ánh sáng yêu dị trong con ngươi Thanh Phượng đã tản đi.
“Ơ.”
Bỗng nhiên, Mạc Tri Thu mở mắt, ngưng mắt nhìn cô.
“Bảo bối, mới vừa rồi là gì vậy?”
“Hehe~”
Thanh Phượng cười quyến rũ một tiếng, cũng không trả lời.
“Ơ, lẽ nào chính là…”
Ngón trỏ thon thả của Thanh Phượng đặt lên môi, trong con ngươi tràn đầy ý cười, ôn nhu nhìn cô.
“Thôi được rồi…”
Mạc Tri Thu tựa như cam chịu số phận nhắm hai mắt lại. Đang lúc hai người nghỉ ngơi, thì điện thoại trên tủ đầu giường truyền tới tiếng reo không đúng lúc.
“Chắc là các cô ấy thúc giục.”
Mạc Tri Thu bắt lấy tay cô, lôi trở lại.
“Bảo bối~ vừa rồi ăn no rồi hửm?”
“Vâng…”
Thanh Phượng nghe hiểu thâm ý trong lời nói Mạc Tri Thu, thân người bất giác chậm rãi lùi về sau.
“Nhưng chị lại đói~”
Ý cười trong con ngươi càng sâu hơn,
“Điện thoại…”
Thanh Phượng hấp hối giãy giụa.
Nguy hiểm híp mắt lại, Mạc Tri Thu bắt được tay cô xoay người một cái liền đặt thân người lên trên, cả hai trong nháy mắt đảo ngược.
“Bảo bối~ chị thích cái đuôi của em~”
Hô hấp nóng bỏng đánh lên mặt Thanh Phượng, điện thoại trên tủ đầu giường vẫn reo lên không ngừng.
“Cái đó thân ái, bây giờ em cũng không tiện để giúp chị tiến vào.”
Đuôi rắn Thanh Phượng ở sau lưng Mạc Tri Thu huơ huơ,
“Ô?”
Tay phải Mạc Tri Thu bóp lấy phần đuôi rắn, cầm lên chậm rãi hoạt động.
“A!”
Tiếng rên thốt lên, trên mặt Thanh Phượng mất tự nhiên nổi lên đỏ ửng.
“Chị không ngại để vậy cho em đạt tới cao trào.”
Mạc Tri Thu ngậm lấy dành tai, trùng trùng điệp điệp mút lấy một hơi.
“Đồ khốn kiếp! Đồ đại biến thái!”
Thanh Phượng đặt một tay lên bả vai, nửa thân dưới tản mát ánh sáng màu xanh lá cây.
Đùi đẹp thon dài trắng nõn lập tức phơi bày trước mặt Mạc Tri Thu.
“Thiệt ngoan~ này là thưởng cho em~”
Ngón tay mò tới dưới người, không chút báo trước đâm tới tiểu động.
“A!”
Chỉ chốc lát sau, âm thanh trong phòng vang lên, những âm thanh dâm mỹ thay nhau vang lên.
“Thân ái, chúng ta tới trễ mất.”
Thật vất vả Thanh Phượng mới nói ra một câu đầy đủ,
“Bảo bối, không vội~”
—
Ở bên kia, trong phòng ngủ Cảnh Lang. Trên giường lớn màu trắng, hai cỗ thân thể xích lõa đang ôm nhau.
“Điện thoại không gọi được hả?”
Lục Hồng tựa vào lòng Cảnh Lang, thần sắc hơi có vẻ mệt mỏi.
“Hai người kia tám phần đang lăn trên giường rồi.”
Cảnh Lang đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nói một câu, xoay người lại ôm chặt bả vai Lục Hồng.
“Thiệt tình, sinh con xong mà vẫn cứ gầy như vầy.”
Giọng điệu cưng chiều, Cảnh Lang hôn lên tóc Lục Hồng.
“Gầy một chút không tốt sao? Biến thành mập lên, há chẳng phải chị sẽ chê bai em.”
Ngón tay Lục Hồng vẽ vòng tròn trên ngực Cảnh Lang, chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng nũng nịu chọc người trìu mến.
“Nói bậy! Hồng Hồng của chị gầy nhom sắp biến thành da bọc xương rồi nè.”
“Em như vậy chị sẽ rất đau lòng.”
Ánh mắt Cảnh Lang nghiêm túc lo lắng nhìn về cô.
“Hơn nữa xem như em biến thành béo, chị vẫn sẽ yêu thương không buông. Đến lúc đó chị với em sẽ cùng nhau biến thành béo~”
Cảnh Lang không nhịn được hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Chị nha! Lớn rồi còn không đứng đắn, không để ý tới chị~”
Lục Hồng nghiêng người đi, đưa lưng về phía Cảnh Lang. Khóe miệng Cảnh Lang cười chúm chím, nhích tới, bàn tay tỉ mỉ vuốt ve phần da thịt bóng loáng trên lưng.
“Nhột quá à! Đừng lộn xộn.”
“Chị đâu có lộn xộn a~”
Cảnh Lang vô tội nói, động tác trên tay không ngừng.
“Đừng giỡn nữa, chúng ta dậy đi!”
Lục Hồng bắt được ngón tay tác quái của cô, bất mãn liếc cô một cái.
“Ngủ thêm một lúc~ em cũng mệt rồi.”
Môi Cảnh Lang không đứng đắn lại dán lên dành tai Lục Hồng. Nào ngờ, lúc tay cô trượt về hướng khỏa đầy đặn trước ngực.
“Ai nha!”
Lục Hồng không chút khách khí nắm véo một bên tai, không vui nói:
“Đừng tưởng biến trở lại thành người, là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Vợ, chị đâu có.”
Cảnh Lang ủy khuất nói.
“Bớt làm bộ dạng này, bây giờ ngoan ngoãn ngồi dậy cho em.”
“Nghe lời bà xã~”
Cảnh Lang chưa từ bỏ ý định, trên môi cô trộm hôn một cái.
Thẳng đến 6h tối, mọi người mới lững thững tới muộn. Thanh Phượng cùng Mạc Tri Thu dẫn đầu đến, Giản Như Ca cùng Vương Chỉ Hinh theo sát phía sau, bé Cảnh Ngọc bất hạnh đến nỗi bị người nào đó đè trên giường vẫn chưa thoát thân được.
“Haha, các vị sắc mặt không tồi ha~”
Cảnh Lang nhìn biểu cảm từng người, đáy mắt lộ ra thâm ý.
“Như nhau như nhau.”
Mạc Tri Thu trả lời, chỉ chỉ trên cổ Cảnh Lang.
Trong cổ áo, trên cổ trắng nõn mơ hồ lộ ra dấu vết đỏ nhạt.
“Khụ, khụ.”
Cảnh Lang kéo kéo cổ áo,
“Bị muỗi cắn.”
Đó là dấu kỷ niệm vừa rồi lúc Lục Hồng lên đỉnh đã lưu lại.
“Lang, chị vừa nói gì đấy?”
Lục Hồng bưng măm bánh trung thu vừa ra lò tới, xuất hiện ở phòng khách. Giữa chân mày lộ ra một cỗ không vui,
“Con muỗi thiệt bự~”
Mạc Tri Thu tiếp tục quạt gió thổi lửa.
“Haha, vợ, chị đâu nói gì!”
Vội vàng chân chó tiến đến nhận lấy bánh trung thu.
“Hừ! Tối sẽ thu thập chị!” Hướng phòng ngủ Cảnh Tiểu Lang đi tới.
“Ối dồi ui! Tui nói nè sói đuôi to, cậu đã hoàn toàn trở thành cu li của cô bé quàng khăn đỏ rồi à?”
Thanh Phượng chơi đùa tóc Mạc Tri Thu, không đếm xỉa nói một câu.
“Không nhìn ra thái tử Lang tộc cũng có khẩu vị này~”
Giản Như Ca ôm eo đã hơi có vẻ đầy đặn của Vương Chỉ Hinh, đáy mắt tràn đầy ý cười khiêu khích.
“Ai~~~ chữ mới vừa rồi em nói cũng dùng cho em đi.”
Cảnh Lang thâm ý phong phú nhìn cả hai.
“Haha! Bổn điện hạ sao là thê nô được, ở nhà…”
“Ui da!”
Ngón tay thon thả của Vương Chỉ Hinh ung dung bấm lên tay cô, Giản Như Ca đau đến hít một hơi lạnh.
“Shura vương, mặt em sao xanh quá vậy?”
Mạc Tri Thu đúng lúc bổ túc một câu, ném đá xuống giếng gì đó, cô làm không biết mệt.
“Sao không ai ăn cả vậy?”
Lục Hồng bế Cảnh Tiểu Lang đi tới, thấy dĩa bánh trung thu không có dấu hiệu động tới, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Lang.
“Bánh trung thu tôi với vợ tôi làm, nể mặt chút, mau thử đi!”
Cảnh Lang cầm một cái lên nhét vào miệng Thanh Phượng.
“Ngao ô~ mẹ, con cũng muốn ăn!”
Cảnh Tiểu Lang đôi mắt khẩn cấp nhìn chằm chằm dĩa bánh trung thu,
“Bảo bảo, đây~”
Lục Hồng cầm một khối bánh trung thu, bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng Cảnh Tiểu Lang.
Cái miệng nhỏ chu ra hợp lại, nhồm nhoàm một hồi liền ăn xong,
“Ô ô! Mẹ, con còn muốn!”
Không đợi Lục Hồng phản ứng, Cảnh Tiểu Lang há miệng liền cắn phần bánh trung thu còn dư lại trên tay Lục Hồng, toàn bộ nuốt xuống.
“Bảo bảo, ăn từ từ! Coi chừng nghẹn!”
Lục Hồng một bên vỗ nhẹ lưng cho bé con, rút khăn ăn tỉ mỉ lau khóe miệng.
“Bánh trung thu này mùi vị không tồi~”
Thanh Phượng khen một câu, đem phần dư một nửa, đưa cho Mạc Tri Thu. Mạc Tri Thu lắc đầu,
“Chị không thích ăn ngọt, bảo bối em mau ăn đi.”
Thanh Phượng thừa dịp kẻ hở lúc cô nói chuyện, trực tiếp nhét bánh trung thu vào. Cuối cùng, trợn mắt nhìn cô một cái, Mạc Tri Thu ngoan ngoãn nhai nhai. Hum, hình như cũng không phải rất khó ăn.
“Hehe~ thân ái, ngon phải không.”
Thanh Phượng cười duyên, ỷ vào lòng cô.
“Em nha~”
Mạc Tri Thu gật đầu cười, ở trên mặt cô hôn một cái.
Giản Như Ca cùng Vương Chỉ Hinh cũng động thủ ăn,
“Chị Lục, tay nghề chị tốt thật, đợi một lát có thể dạy cho em không?”
Ánh mắt Vương Chỉ Hinh dừng lại trên Cảnh Tiểu Lang trên người Lục Hồng, mẫu tính chói lọi hiện hết lên trên mặt.
“Được chứ~ đây là chị với Lang cùng làm đó, hì hì~”
Lục Hồng ôn nhu nhìn Cảnh Lang một cái.
“Tôi chẳng qua chỉ phụ giúp cô ấy thôi.”
Cảnh Lang tới bên cạnh cô, ôm cô cùng Cảnh Tiểu Lang vào lòng, hình ảnh một nhà ba người ấm áp hài hòa, để cho người ngoài ao ước.
Lúc này, Giản Như Ca nhận ra được ánh mắt Vương Chỉ Hinh luôn vô tình mà cũng hữu ý liếc nhìn về Cảnh Tiểu Lang, mới lặng lẽ tiến đến bên tai cô:
“Bảo bảo của chúng ta nhất định cũng sẽ đáng yêu giống với bé con~”
Bàn tay âu yếm trên bụng cô, để thân người Vương Chỉ Hinh một trận mềm nhũn, dựa vào lòng cô.
“Ừm.”
Vương Chỉ Hinh đỏ mặt trả lời một câu.
Không lâu sau, cơm tối đã chuẩn bị xong, một bàn thức ăn ngon từng trận hương thơm từ xa vọt tới. Mọi người đồng loạt ngồi xuống, nâng ly ăn mừng đêm trung thu.
Người yêu nhau a, dưới ánh trăng làm chứng, cùng tấu lên ca khúc tương lai hạnh phúc.