Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 114: Cảnh Tiểu Lang rơi vào nguy hiểm
Hai tay Lục Hồng bế bảo bảo, đang cho nó bú. Thì có một ánh mắt tràn đầy một cỗ oán niệm nhìn chằm chằm cô từng giây từng phút một cách rất tự nhiên.
“Lang!”
Lục Hồng cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng rầy la.
“Ô!”
Cái đuôi Cảnh Lang cụp xuống, ủy khuất kêu một tiếng.
“Sao mà chị cứ ăn giấm chua với con vậy!”
Lục Hồng một bên vỗ nhẹ bảo bối, trợn mắt nhìn cô.
“Bởi vì người ta cũng muốn uống mà~”
Cảnh Lang lắc lắc cái đuôi, chui vào bên cạnh Lục Hồng.
“Lăn!”
Lục Hồng nhìn cô ghét bỏ,
“Ô!”
Cảnh Lang bất mãn kêu lên.
Bé con thì cứ chuyên tâm dồn chí vào việc bú sữa, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Kiểu náo nhiệt như vậy, một ngày nhiều lần khác nhau đều diễn ra trong phòng bệnh.
“Vợ~”
Cảnh Lang mặt dày dùng đầu cọ lên bên ngoài ngực lõa lồ của Lục Hồng, chọc cho Lục Hồng khẽ run một trận, tiếng rên tràn ra khỏi miệng.
“Cảnh Lang, chị tránh ra cho em coi!”
Một tay chắn trên đầu cô, đẩy cô ra ngoài.
“Mới không cần~”
Đánh là tình mắng là yêu, Hồng Hồng nói không muốn chính là muốn, hí hí!
“Khụ khụ~”
Mạc Tri Thu đứng ở cửa hắng giọng một tiếng, hướng cả hai ném tới ánh mắt hài hước.
Cảnh Lang lập tức chắn trước mặt Lục Hồng, hướng Mạc Tri Thu giơ nanh múa vuốt,
“Không cho phép nhìn lén vợ tôi!”
Vẻ mặt một bộ giơ nanh há miệng, chỉ còn chưa xông lên cắn người thôi.
“Uôi uôi?! Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy nha~”
Mạc Tri Thu khoát tay lia lịa, lắc đầu.
“Chỉ nhìn thấy một con chó thiệt mập hộ chủ thôi~”
“Cậu nói ai chó mập?!”
Lục Hồng đưa cánh tay hết sức thon dài ra, hướng cái đuôi Cảnh Lang bóp một cái,
“Ối á á! Vợ? Em làm gì vậy!”
Cảnh Lang nhạy cảm kêu lên một tiếng, lập tức lăn ra giường, bốn cẳng hướng lên trời, lộ ra cái bụng trắng.
“Phì~”
“Hahaha!”
Mạc Tri Thu lúc này bật cười.
“Chị an tĩnh một chút cho em!”
Mắt thấy Cảnh Lang lại muốn tái phát, Lục Hồng hung hăng trợn mắt nhìn cô.
“Oa!~”
Cảnh Lang xấu hổ, bỗng phát hiện từ sau khi Hồng Hồng sinh bảo bảo, ngày càng dạn dĩ. Mà mình thì lại bước lên con đường bị thê quản nghiêm.
Giờ phút này, Cảnh Tiểu Lang đã ăn no, thỏa mãn há miệng ngáp một tiếng, ở trên giường lộn mèo, thuận thế lăn vào trong ngực Cảnh Lang, dựa lên cái gối hình con sói thiếp đi.
“Một nhà ba miệng khung cảnh thiệt đẹp~” Mạc Tri Thu trêu chọc nói,
“Được rồi, tiếp theo vào chính sự.”
“Mạc lão đại, có tiến triển gì không?”
Cảnh Lang cọ cọ lên đầu bảo bảo, dùng ánh mắt mong đợi nhìn đối phương.
“Ừm, không lâu nữa sẽ nghiên cứu ra thuốc giải.” Mạc Tri Thu gật đầu,
“Hồng Hồng, chị sắp có thể biến trở lại hình người rồi~”
“Lang, em bỗng phát hiện, thật ra chị cứ luôn giữ như vậy cũng không đến nỗi nào~”
Lục Hồng che miệng cười nói.
“Ô~”
Cảnh Lang cảm thấy một trận lạnh lẽo, cảm thấy trong giọng điệu Lục Hồng lộ ra nồng nặc mùi vị phúc hắc.
Ba người lại tán gẫu một hồi, Mạc Tri Thu liền rời đi. Đúng lúc có một y tác bước vào, sượt qua vai Mạc Tri Thu, trong lòng lại mơ hồ thoáng qua một tia không hài lòng. Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.
“Đã đến thời gian làm kiểm tra cho bảo bảo.”
Y tá nói rõ ý đồ,
“Có thể đợi một lúc nữa không, đứa bé vừa mới ngủ.”
Cảnh Lang không nỡ đánh thức đứa nhỏ,
“Không sao, chỉ là kiểm tra theo thông lệ một chút thôi. Hai vị làm mẹ đây, không cần quá khẩn trương.”
Lục Hồng hướng Cảnh Lang gật đầu, Cảnh Lang mới lưu luyến không thôi giao bảo bảo cho y tá. Cho đến khi y tá ôm Cảnh Tiểu Lang đang ngủ say rời đi, Cảnh Lang mới lần nữa chui vào trong ngực Lục Hồng.
“Hì hì~ vợ~”
Cảnh Lang không có ý tốt khẽ gọi một tiếng, móng vuốt đùa giỡn quần áo trước ngực Lục Hồng.
“Làm gì vậy?!”
Lục Hồng đương nhiên từ trong âm thanh nghe được cô ấy muốn làm gì, bắt lấy móng vuốt tác quái nọ, ném sang một bên.
“Em hơi mệt, ngủ!”
“A?? Không muốn đâu~”
“Từ sau khi sanh bảo bảo, những ngày qua chúng ta cũng không có thân mật.”
Ánh mắt Cảnh Lang ai oán ngó Lục Hồng.
“Trong đầu chị không thể giả bộ nghiêm chỉnh một chút sao! Trước kia cũng không phát hiện chị háo sắc như vậy!”
Lục Hồng than phiền. Cơ mà tuy miệng nói vậy, nhưng tay vẫn chủ động cởi cút áo. Không được tự nhiên quay mặt đi,
“Chỉ cho phép hôn ở đây.”
Trong miệng nhỏ giọng lầu bầu một câu.
“Ô ô~”
Cảnh Lang giống như hăng tiết vịt lên vậy, há miệng liền ngậm một bên tiểu trái cây đỏ, miệng duyện lấy thật mạnh.
“A! Chị nhẹ chút coi~”
Lục Hồng phát cáu nhéo lỗ tai Cảnh lang một cái,
“Ô~”
Cảnh Lang chớp mắt, kêu một tiếng, lại đổi sang bên kia tiếp tục duyện cắn.
“Thật là…”
Lục Hồng một tay vuốt trán, khóe miệng khẽ nhếch, sủng nịch nhìn con sói nào đó bận rộn trên người mình.
Bỗng, trong miệng nếm được một cỗ hương vị ngọt ngào, đi đôi với hương sữa, Cảnh Lang lại duyện ra sữa,
“Ưhm hm ah!”
Lục Hồng không chịu được lấy tay che miệng, không hiểu sao lại vừa tê dại vừa nhột như vậy, thỉnh thoảng còn kèm theo cảm giác sưng lên nhè nhẹ, cảm xúc từng đợt nối tiếp từng đợt xâm nhập toàn bộ thần kinh giác quan trên cơ thể.
“Đủ rồi, không cần nữa Lang, dừng lại.”
Lục Hồng đứt quãng vừa nói, tay vừa đè lên đầu Cảnh Lang.
“Còn muốn mà.”
Cảnh Lang nói chuyện mơ hồ không rõ, móng vuốt qua lại vuốt ve bên ngoài ngực lõa lồ, chọc cho thân người Lục Hồng run rẩy, lưng trực thẳng hơi ngửa ra sau.
“Lang, đừng mà.”
Càng về sau càng nhiều khoái cảm nhồi đầy thân thể, tình triều ở bụng cuồn cuộn, còn Lục Hồng chỉ có thể bất lực rên rỉ.
Thẳng đến khi Cảnh Lang cảm thấy thỏa mãn, mới thả lỏng miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Lục Hồng. Nơi khóe miệng thậm chí còn treo một chút sữa, cô thè lưỡi chưa thỏa mãn liếm liếm.
Bị Cảnh Lang nhìn chòng chọc làm trên người một trận nóng ran, Lục Hồng nghiêng người sang một bên nằm xuống, kéo chăn lên.
“Ngủ!”
Cảnh Lang híp mắt, chui vào chăn, nằm sau lưng Lục Hồng, choàng một móng vuốt qua hông, không ngừng cọ lên bụng Lục Hồng.
“Hồng Hồng~ sinh đứa nhỏ xong mà vóc người vẫn mi nhon vậy~”
“Không ngủ liền lăn xuống giường cho em!”
Lục Hồng xấu hổ bắt lấy móng vuốt của cô.
“Thích thật~ chúng ta ngủ~”
Đầu Cảnh Lang ngoan ngoãn dán lên lưng cô.
Còn giờ phút này Cảnh Tiểu Lang vẫn đang say ngủ trở mình, tiếp tục co rúc thành một đoàn nằm trong ngực y tá. Khóe miệng y tá cong lên, trực tiếp từ cửa an toàn đi xuống thang bộ. Tới cửa sau bệnh viện, nơi đó có một chiếc Jeep đen đã chờ từ sớm.
Cửa xe mở ra, Cảnh Tiểu Lang trong ngực y tá đưa tới, ở chỗ ghế lái, một cô gái mang kính mát đen tiện tay đẩy túi trên ghế cạnh ghế lái xuống xe,
“Tiền nằm ở trong. Tiếp theo nên làm thế nào, tôi nghĩ chắc cô đã hiểu.”
Y tá không ngừng gật đầu, ánh mắt tham lam nhìn về túi nilon, hai tay nâng túi lên nhìn xung quanh một cái, liền rời đi. Trong nháy mắt cửa đóng lại, La Cẩn nhìn Cảnh Tiểu Lang được đặt bên cạnh ghế tài xế, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét. Đưa tay muốn bóp cổ bé con,
“Ô~”
Trong giấc mộng Cảnh Tiểu Lang vô thức nhẹ nhàng kêu một tiếng, La Cẩn ngừng tay.
“Đáng ghét!”
Cô quay ngoắt người lại buộc dây an toàn. Đạp ga, xe Jeep lao đi.
Trong lòng tràn đầy mơ nghĩ đến cuộc sống tương lai ngập đầy trong xa hoa vô hạn, y tá quèn không hay biết có bóng người cách đó không xa.
“Chuẩn bị đi nộp đơn thôi việc à?”
Khóe miệng Mạc Tri Thu cười một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẫn ung dung nhướng mi nhìn người trước mặt.
—
Từ sau khi biết mình mang thai, Vương Chỉ Hinh liền hướng trường học xin nghỉ phép một thời gian. Ánh mắt quét qua tiểu mao cầu chơi đùa vui vẻ trong phòng khách, ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ngay cả vẻ mặt cũng bất giác trở nên ôn nhu.
Như Ca, đợi đến lúc đứa trẻ ra đời, em sẽ hiện thân không?
Cô luôn nhìn thấy bóng dáng Như Ca trên người tiểu mao cầu, thế nhưng kể từ ngày đó, Như Ca liền cũng không xuất hiện nữa. Cảnh Diệt nói cho cô, Như Ca khôi phục vẫn cần một đoạn thời gian, không nên nóng lòng. Trước khi rời đi dặn dò cô phải thật tốt chú ý nghỉ ngơi, bảo trọng thân thể, dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai. Nghĩ đến đây, hai tay Vương Chỉ Hinh lại lần nữa sờ lên bụng, bây giờ vẫn chưa thấy biến hóa gì, nhưng sợ rằng chưa đầy vài tháng, bụng sẽ to lên.
Đến lúc đó dáng người sẽ thay đổi, mình nhất định sẽ trở nên rất khó coi, Như Ca có chê bai mình không?
Không biết sao, cô lại nghĩ tới vấn đề này.
Tiểu mao cầu giống như có thần giao cách cảm với cô vậy, bỏ lại trái cầu tuyết trong tay, chạy tới. Cái đuôi ngoe nguẩy, đầu nhỏ cọ cọ lên mắt cá chân,
“Ô ô ô~~~” Lớn tiếng kêu lên.
Vương Chỉ Hinh cúi người, bế cô lên.
“Như Ca, chị không hối hận yêu em, cũng nguyện ý sinh con cho em.”
“Ô ô ô~!”
Tiểu mao cầu thè lưỡi liếm môi cô.
Lúc Vương Chỉ Hinh tới phòng làm việc xin nghỉ cũng trùng hợp, lại gặp Liễu Trường Thanh.
“Chỉ Hinh!”
“Giáo sư Liễu?”
Đối với việc đối phương cứ không ngừng gọi tên mình, Vương Chỉ Hinh cảm thấy không vui.
“Cái đó, thầy có thể mời em một ly cà phê không?”
“Xin lỗi thầy, tôi có việc rồi, hôm nay sợ rằng không được.”
Vương Chỉ Hinh khéo léo từ chối.
“Mai thì sao?”
Liễu Trường Thanh có chút khẩn cấp.
“Giáo sư Liễu, thật ra lần này tôi tới trường học để xin nghỉ, chỉ sợ một đoạn thời gian dài sẽ không đến trường được.”
“A? Đột ngột thế sao.”
Liễu Trường Thanh lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
Vương Chỉ Hinh cúi đầu, thuận miệng nói dối.
“Như vậy hả…”
“Giáo sư Liễu, nếu không còn việc gì, tôi đi trước…”
“Chỉ Hinh!”
Liễu Trường Thanh ngắt ngang lời cô.
“Vâng?”
“Thầy…”
Liễu Trường Thanh sờ sau ót một cái,
“Thật ra thầy đã thích em từ rất lâu…”
“Thật xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Vương Chỉ Hinh bình thản nói.
“Cậu ta là người như thế nào vậy?”
Trong lòng Vương Chỉ Hinh cảm thấy một chút bất đắc dĩ, cô không muốn dây dưa quá nhiều với hắn, thế nhưng nhìn bộ dạng đối phương là muốn hỏi cho rõ rồi.
“Cô ấy, là một người bá đạo nhưng rất ôn nhu.”
Trong con ngươi Vương Chỉ Hinh thoáng qua một chút ánh sáng, nhắc tới Như Ca, cô sẽ càng không thể tự kềm chế mà rơi vào vùng ký ức cả hai ở bên nhau.
Mắt thấy Vương Chỉ Hinh lộ ra vẻ mặt say đắm, lồng ngực Liễu Trường Thanh buồn bã, lại có một tia không cam lòng.
“Dù biết như vậy rất không hợp lễ, nhưng có thể cho thầy gặp mặt cậu ta không?”
“Sợ rằng không được.”
Lúc này Vương Chỉ Hinh từ chối nói.
“Tại sao?”
Liễu Trường Thanh không hiểu nhìn cô,
“Giáo sư Liễu, buổi nói chuyện hôm nay giữa chúng ta sợ rằng phải kết thúc tại đây thôi.”
Vương Chỉ Hinh chỉ muốn gấp rút làm xong chuyện, lập tức trở về bên cạnh Giản Như Ca.
“Giáo sư Liễu, thầy là một người ưu tú, sau này nhất định sẽ có người xứng đôi vừa lứa với thầy. Tôi ở đây thành tâm chúc phúc cho thầy.”
Nói xong, Vương Chỉ Hinh rời đi cũng không quay đầu lại.