Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 107


Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 107

Đường đi bên trong căng chặt để cả người Giản Như Ca run lên, cô cố gắng ức chế dục vọng muốn xông ngang đánh thẳng. Cắn răng thật chặt, Giản Như Ca thoáng giật giật cái đuôi to dài.

“A ! ! ! Như Ca, đừng cử động.”

Trên mặt Vương Chỉ Hinh tràn đầy nước mắt, Giản Như Ca nhìn thấy đau lòng một trận, theo bản năng muốn rút cái đuôi của mình ra.

Không ngờ, chỉ cử động nhỏ như vậy, cũng làm cho Vương Chỉ Hinh đau đến căng cứng thẳng cả người.

“Chỉ Hinh ngoan~ một lát sẽ hết.”

Giản Như Ca chỉ đành một lần lại một lần an ủi. Thế nhưng vẫn không thể ngăn được cơn đau lan tràn trong Vương Chỉ Hinh.

Cả hai giằng co một trận, trên người cô dần dần toát ra mồ hôi lạnh.

“Chỉ Hinh chị cố nhịn một chút.”

Giản Như Ca cuối cùng không đành lòng để Vương Chỉ Hinh chịu khổ, đang muốn thối lui chiếc đuôi.

“Đừng cử động.”

Vương Chỉ Hinh cắn môi, thanh âm ra tiếng. Cảm nhận được dị vật khuếch trương căng đầy bên trong, mới đầu, Vương Chỉ Hinh chỉ cảm thấy đau đớn. Nhưng dần dần, cô lại cảm nhận được một loại khoái cảm trước nay chưa từng cảm thấy.

Đáy lòng có một âm thanh muốn Giản Như Cả cử động, muốn cô ấy vào sâu hơn. Cái mông lại không tự chủ được chuyển động, huớng Giản Như Ca nghênh hợp.

Giản Như Ca hít sâu một hơi lạnh, cảm giác của phần đuôi bị hút vào cơ hồ khiến cô điên cuồng, lại cảm nhận được cảm giác tường thịt mơn mởn bao quanh một cách rõ ràng, lực hút lấy chiếc đuôi của cô rất lớn, khiến cô sâu sắc muốn chạy nước rút.

“Chỉ Hinh, quả nhiên chỉ chị mới có thể ép em phát điên!”

Phần đuôi Giản Như Ca dùng chút lực, thật nhanh chạy vào chỗ sâu nhất trong Vương Chỉ Hinh.

“A!”

Vương Chỉ Hinh ngẩng cổ , bởi vì bản năng vui sướng mà hô lên.

“A!”

Lại một tiếng, thân thể Vương Chỉ Hinh gần như đã vững chắc thuộc sự khống chế của Giản Như Ca, muốn sự sống chết của cô, chỉ bằng một động tác thôi.

Mỗi một cái va đập, đều đâm vào chỗ sâu nhất, vòng eo Vương Chỉ Hinh theo bản năng nghênh hợp, cùng cô thiếp hợp chặt chẽ, không lưu một kẽ hỡ. Va chạm vào nhau tiếng nước chảy tóc tách, tạo thành một mảnh dâm mị trong không khí.


“Nhanh quá.”

Tốc độ Giản Như Ca bỗng chuyển thành nhanh hơn, Vương Chỉ Hinh không chịu được khoái cảm ùn ùn kéo đến. Cô thậm chí có thể cảm nhận Giản Như Ca đi đến nơi sâu nhất, bụng tràn lên cảm giác nịch đầy.

“Chỉ Hinh em không dừng được.”

Giản Như Ca cắn răng, hơi áy náy nói, cái đuôi dài vẫn chạy nước rút. Bỗng, có một ý niệm tràn vào đầu óc, đứa con?! Cộ thật sự rất muốn cứ như thế để Vương Chỉ Hinh mang thai đứa nhỏ của cô, có con ràng buộc, có phải cũng đồng nghĩa các cô sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau.

Giản Như Ca ngừng co rúm, Vương Chỉ Hinh mở đôi mắt đã hoàn toàn rơi vào dục vọng, ngơ ngác nhìn Giản Như Ca.

“Chỉ Hinh, em muốn chị sinh con cho em.”

“Cái gì!”

Vương Chỉ Hinh bỗng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giản Như Ca. Giản Như Ca gia tăng tốc độ chạy nước rút, bỗng trên người tản ra một bãi ánh sáng hồng, trong lúc lóe lên, Vương Chỉ Hinh nhìn thấy hình dạng người của Giản Như Ca.

Cả người Giản Như Ca lõa lồ, có hai tai nhọn màu đỏ, cái đuôi màu đỏ, khóe miệng kéo ra nụ cười tà mị.

Một đoàn ánh sáng đỏ từ bụng cô ấy thoát ra, hướng phần đuôi cùng hoa tâm của cô xê dịch tới. Cho đến khi ánh sáng đỏ vào trong cơ thể Vương Chỉ Hinh trong nháy mắt liền không còn. Cô chỉ cảm thấy trong bụng xuất hiện một cổ ấm áp, rất ấm áp, rất thoải mái. Mà vào lúc này, Giản Như Ca một kích sau cùng thật sâu xuyên vào cô.

Đau đớn đi đôi với khoái cảm, adrenaline* thẳng tắp dâng cao, khiến Vương Chỉ Hinh đắm chìm trong vui thích cực hạn, thân người run rẩy đạt cao trào.

(*) Adrenaline hay còn gọi hormone tuyến thượng thận, là một loại hormone cơ thể sản sinh ra khi sợ hãi, tức giận hay thích thú. Nó làm tăng lượng đường trong máu, tăng nhịp tim và huyết áp. Trong tình dục nó sẽ truyền máu vào các cơ bắp nhiều hơn để làm chuyện chăn gối.

Thật lâu vẫn chưa lắng xuống, Vương Chỉ Hinh ngất đi trong cao trào. Ánh mắt yêu thương của Giản Như Ca nhìn gương mặt cô, tay một lần lại một lần sờ lên.

“Chỉ Hinh, mãi mãi cũng đừng rời bỏ em.”

Giản Như Ca nhẹ nhàng vừa nói, đôi mắt đỏ vừa dần dần tụ lại trên người, từ từ biến về lại nguyên hình.

Chốc lát sau, tiểu mao cầu chớp mắt một cái, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Vương Chỉ Hinh lõa lồ trước mặt nằm trên đất thật lâu. Đưa ra cái móng vuốt nhỏ gãi gãi cổ, đi tới bên cạnh Vương Chỉ Hinh, lanh lợi rúc thành một đoàn nằm ở trong ngực cô.

Vương Chỉ Hinh dường như mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong giấc mơ cô như mê như say cùng Giản Như Ca trải qua một trận hoan ái vui thích tràn trề. Đạo đức, luân lý trong giấc mơ đều biến thành bọt biển theo gió tan biến. Cô chỉ biết cô dùng hết toàn bộ thân thể và tâm hồn để nhận lấy tình yêu của Giản Như Ca. Thậm chí cô còn loáng thoáng nghe thấy Giản Như Ca nói, muốn cô sinh đứa nhỏ thuộc về các cô.

Trong giấc mơ tựa như ảo mộng, cô dần dần vén lớp mây mù tỉnh lại. Tay theo bản năng sờ lên bụng một cái, nhưng lại chạm vào một đoàn mềm mại.

Mở mắt, cô thế nhưng đang nằm trong phòng khách, thân thể lõa lồ, tiểu mao cầu nằm trên ngực. Đau đớn chỉ còn là tro tàn lặp lại nhắc nhở cô, hết thảy mới vừa rồi đều là sự thật, cũng không phải giấc mơ. Giản Như Ca thật sự đã trở lại, tuy chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.

Ánh mắt mê ly, Vương Chỉ Hinh thất thần nhìn tiểu mao cầu đang ngủ say trong ngực, lông ở chóp đuôi vẫn ướt, khiến cô không nhịn được một trận mặt đỏ tim đập.


“Mình lại…”

Vương Chỉ Hinh ôm tiểu mao cầu nhẹ nhàng bỏ lên đất, cố gắng đứng dậy, vừa mới đứng lên, thân hình loạng choạng, như muốn ngã xuống. Tay run rẩy chống lên bàn trà nhỏ, đứng yên nghỉ ngơi một lúc, thân thể hồi phục kéo theo mệt mỏi, bước chân khập khiễng tiến vào phòng tắm.

Mở vòi sen, nước nóng cuộn tới, thấm ướt toàn thân, nhưng tắm không đi dấu vết người nọ để lại trên thân thể cô.

“Vẫn cứ bá đạo như thường lệ…”

Vương Chỉ Hinh buồn bã cười một tiếng, tình yêu Giản Như Ca dành cho cô, cô có thể thể cảm nhận thấy sâu sắc. Từ đầu đến cuối dù cô làm gì cũng không bước qua được khoảng cách trong lòng, chủ ý vốn dĩ quyết định không có bất kỳ mối dây mơ rễ má nào với người nọ nữa, kết quả.

Nhớ lại người nọ bá đạo, người nọ ôn nhu, cùng với một bộ luôn bướng bỉnh bất trị, ngực liền nóng lên một trận.

“Như Ca Như Ca, chị nên làm gì với em?”

Vương Chỉ Hinh lẩm bẩm lặp đi lặp lại, ánh mắt chua xót, một chút trong suốt theo khóe mắt chảy ra, giọt nước rơi xuống như cánh hoa rơi rụng tả tơi.

Bỗng, trước mắt Vương Chỉ Hinh tối sầm, thân người nghiêng đi, té xỉu trong phòng tắm.

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, Lục Hồng nằm trên sô pha, đỉnh bụng nhô to, ăn ô mai chua trong chén, từng miếng từng miếng. Lang Lang thì ngoan ngoãn nằm trên đất, gối đầu lên bắp chân cô. Từ sau ngày gãy xương, đại khái qua chừng một tuần lễ, Lang Lang liền vừa có thể tự nhiên hoạt động, vừa có thể cả ngày dính lấy bên cạnh Lục Hồng. Ngay cả vào nhà vệ sinh, đều phải giữ ngoài cửa. Khẩn trương Lục Hồng cùng đứa bé trong bụng của cô đến mức sắp thành thái quá.

Mà tính khí Lục Hồng thì ngày càng đại phát, lại còn cả ngày đều đòi ăn đồ chua. Tiểu Lang Lang tự nhiên sẽ trở thành cái túi trút giận số một của cô, ví như lúc này.

“Lang, người chị nóng quá, nhích ra một chút được không?”

Lục Hồng thoáng dời chân, thân thể Lang Lang đã như một tấm da trâu lại còn cứ hay dính lấy.

“Bảo bối~ chị thích bắp đùi em~”

Lục Hồng cau mày, nhẹ nhàng đạp cô một cái. Ngồi dậy, bưng chén ô mai chua trên bàn,

“Em muốn đi vệ sinh! Đừng có đi theo!”

“Ô~~~”


Lang Lang không thèm có chút để ý, chớp mắt, làm bộ dạng đáng thương nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lục Hồng.

Cho đến khi Lục Hồng đóng cửa lại, Lang Lang liền lon ton đi theo, bảo vệ ở cửa. Mới vừa rồi mở miệng gầm lên với Cảnh Lang, Lục Hồng liền có chút hối hận, nhưng gần đây cô thật sự rất hay phiền lòng vô cớ. Vậy nên, Lang Lang còn muốn năn nỉ cô đi xem bác sĩ tâm lý một chút. Đương nhiên bị Lục Hồng một tiếng cự tuyệt, phần nhiều là vì ngày sinh ngày càng gần, đối với việc đứa bé sắp ra đời, trong lòng Lục Hồng rất khổ sở.

Mỗi khi thấy mặt mày Cảnh Lang hưng phấn mong đợi, tâm tình cô liền nặng nề thêm một phần.

Mà giờ phút này Cảnh Lang đợi ngoài cửa, thì suy nghĩ có phải vì Lục Hồng buồn bực, đợi một lát sẽ cùng cô ấy ra ngoài đi dạo. Thuận tiện đi xem đồ dùng cho trẻ sơ sinh. Nghĩ đến đây, Cảnh Lang bộc phát cao hứng.

Dưới sự kiên trì của Cảnh Lang, Lục Hồng theo Cảnh Lang ra cửa. Cả hai liền chọn đi dạo ở siêu thị gần nhà, trên cổ Cảnh Lang mang cái túi xách của Lục Hồng, thè ra đầu lưỡi thật dài, mặt đầy cao hứng, chạy dẫn đầu trước mặt.

Lục Hồng thì miễn cưỡng kéo ra nụ cười, từ từ theo ở sau.

“Vợ, hình như em không vui.”

Cảnh Lang đi tới bênh cạnh Lục Hồng, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy nói nhỏ với cô.

“Không có, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Mặt mày Lục Hồng ủ dột trả lời.

“Là vì mang thai bảo bảo nên em mới mệt, cho nên cần phải đi tới đi lui nhiều hơn, với em và cả bảo bảo như vậy đều có chỗ tốt~”

Cảnh Lang kiên nhẫn giải thích.

“Vâng.”

Lục Hồng gật đầu, lại trầm mặc.

“Vợ, rốt cuộc chuyện gì thế?” Cảnh Lang đi vòng vòng bên cạnh Lục Hồng,

“Không có gì.” Lục Hồng không kiên nhẫn trả lời,

“Có phải bảo bảo ở trong bụng không ngoan để em thấy khó chịu?”

“Em nói không có gì!”

Bất ngờ xảy ra tiếng la mắng, người đi xung quanh cũng có chút rối rít ngừng lại nhìn về phía các cô. Cảnh Lang nhất thời im lặng, không hiểu nhìn Lục Hồng.

Lục Hồng chợt xoay người rời đi, một mình trên phố bước nhanh về trước. Cảnh Lang vội vàng theo sau lưng cô, cho đến khi cả hai đi vào một cái hẻm nhỏ vắng người.

“Vợ! Đi chậm thôi, cẩn thận thân thể em!”

“Em thấy là cẩn thận đứa nhỏ trong bụng thì có!”

Lục Hồng tức giận hướng cô rống lên một câu.


“Hồng Hồng…”

Cuối cùng Cảnh Lang đã biết điểm mấu chốt,

“Lúc nào cũng đứa nhỏ, đứa nhỏ! Cảnh Lang, chị thấy có phiền không! Đứa nhỏ này trên cơ bản không phải của chị, nhưng chị cứ luôn phải vờ một bộ quan tâm! Chị biết không? Chuyện đó làm em cảm thấy rất chán ghét!”

Lục Hồng căm phẫn nhìn Cảnh Lang, lộ ra một cỗ chán ghét không vui trong lòng.

“Vợ, sao em lại có suy nghĩ như vậy…”

Cảnh Lang cụp tai, lộ ra biểu cảm tổn thương.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Lục Hồng đi qua một bên, xoay người, cố ý không nhìn tới Cảnh Lang.

“Chị biết em vẫn để ý chuyện đứa bé. Nhưng mà nó là con em là điều không thể nghi ngờ, chỉ cần là của em, tự nhiên cũng là của Cảnh Lang chị. Tại sao cho đến bây giờ em vẫn không tin tưởng vào chị!”

“Cảnh Lang, em muốn chúng ta hãy nói rõ một chút. Nếu như phải nói ra, thì em không muốn đứa bé này…”

“Không cho phép!”

Cảnh Lang ngắt lời cô.

“Bảo bảo là của hai đứa mình, sao em có thể nói không muốn là không muốn!”

Thật ra, Cảnh Lang là lo lắng Lục Hồng sẽ làm ra chuyện cực đoan, đến cuối cùng ngược lại sẽ tổn thương chính mình. Mà trong lòng Lục Hồng cũng đang không ngừng tự trách, tại sao còn phải nói ra những lời đả thương người như vậy.

“Nếu như em cứ khăng khăng không muốn?” Ánh mắt Lục Hồng quật cường nhìn Cảnh Lang,

“Không cho phép chính là không cho phép!”

“Chị!”

Lục Hồng nhất thời tức giận, thân người phát run, miệng há to thở dốc. Mắt thấy dáng vẻ Lục Hồng yếu ớt, Cảnh Lang gấp đến độ chạy lên trước, lại bị Lục Hồng một tay đẩy ra.

“Tránh ra!”

“Cảnh Lang, chị tránh ra cho em!”

Khóe mắt Lục Hồng ửng đỏ, giọng có chút nghẹn ngào. Cảnh Lang không nghe theo không buông, nhìn Lục Hồng sắp khóc, đau lòng tiến lên dùng đầu cọ lên bắp đùi của cô.

“Vợ, là chị không tốt. Đừng khóc!”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.